Chương 9: Đến Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước một cái bàn thấp, phía trên đặt một chiếc điện thoại bàn kiểu cũ, Mikey nhấn dãy số quen thuộc, những con số đó cậu đã nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần, cậu bỏ tâm ra học thuộc nó còn hơn cả địa chỉ nhà của cậu.

Tiếng chuông vang lên không lâu, đầu bên kia đã có người bắt máy, một giọng nói non nớt, trong trẻo đầy sức sống cất lên: "Alo? Xin hỏi ai đó ạ?"

Dù đã nghe rất nhiều lần nhưng Mikey vẫn chưa quen được cảm giác khi giọng nói của người kia cách ống nghe rơi vào tai cậu, rất gần giống như Takemichi ở sát bên cạnh nhỏ giọng thì thầm vào tai của cậu. Tự bản thân nó như có một dòng điện nhỏ kích thích lên vành tai cậu khiến nó đỏ ửng.

Vành tai khẽ động một cái, Mikey tựa như không có việc gì, đáp: "Là tôi."

Nghe được giọng nói quen thuộc của Mikey, Takemichi vui mừng thấy rõ, cậu cao giọng hơn, nói: "A là cậu hả? Cậu gọi đến có chuyện gì sao?"

"Ừm... Cậu đến đây đi." Mikey dừng một chút sắp xếp từ ngữ, cậu muốn cho Takemichi một bất ngờ nên suy nghĩ xem nói thế nói cho hợp lý.

Nhưng cũng không đợi Mikey suy nghĩ xong, Takemichi đã hứng khởi cướp lời: "Vậy chờ tớ một chút nhé? Tớ phải nhổ cỏ ngoài vườn chắc khoảng hai mươi phút thôi! Sau đó tớ sẽ chạy xe đạp đến tầm mười phút nữa! Vậy nửa tiếng sau chúng ta gặp lại! Còn nữa mẹ tớ mới mua loại kẹo mới, tớ mang đến cho cậu! Chờ tớ một lát sẽ đến ngay thôi!"

Nói xong không đợi Mikey đáp lời đã 'Cụp' một tiếng kết thúc cuộc gọi.

Nếu người khác có thể cho là Takemichi vô phép tắc, không tôn trọng người đối thoại nhưng Mikey thì hiểu. Cậu hiểu rõ ràng, Takemichi chỉ muốn nhanh nhanh làm xong công việc của cậu ấy. Sau đó tranh thủ thời gian đến đây, để gặp cậu.

Nghĩ như vậy, khóe môi của cậu lại cong lên không kìm xuống được.

Lúc nào cũng vậy, Takemichi luôn ưu tiên cậu trước sau đó mới là bản thân cậu ấy. Giống như cậu rất quan trọng với đối phương vậy.

Trong những lúc Mikey không phòng bị, bất ngờ tất công làm cậu không kịp trở tay, những lúc như vậy cậu đều cảm thấy tim của bản thân đập nhanh đến mức sắp hỏng rồi.

Đặt xuống ống nghe cầm trên tay, Mikey giơ tay đặt lên ngực mình một chút sau đó nhớ đến chuyện gì lại chạy vào phòng chuẩn bị.

Nói là nửa tiếng nhưng mới hơn hai mươi phút Takemichi đã xuất hiện trước cửa nhà Sano, phần tóc trước trán đã ướt nhẹp mồ hôi hai bên thái dương cũng toàn là mồ hôi, rõ ràng là ráng sức đạp đến đây.

Takemichi trước lạ sau quen, không cần chờ cậu đã tự mở cửa đi vào, đậu xe đạp ở một góc kế nhà kho, bước vào nhà tìm Mikey.

Vừa thấy Mikey liền chạy đến, cười nói: "Tớ rồi nè! Nhanh lắm đúng không?" Sau đó tiện tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Nhìn Takemichi như vậy, Mikey không biết nên vui vì Takemichi xem trọng cậu hay buồn vì cậu ấy đôi khi ngu ngốc hết chỗ nói.

Thở nhẹ một hơi, cậu đẩy Takemichi vào nhà bếp, nhấn cậu ấy ngồi xuống, đến bên bồn rửa bát giặt một cái khăn mặt lạnh, đến lau mặt cho Takemichi.

Tôi còn chưa từng hầu hạ ai như cậu đâu.

Nhẹ nhàng lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, Mikey đang tập trung nên không thấy được vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Takemichi, trên má không biết là do nắng nóng hay lý do khác mà ẩn ẩn vài vết đỏ.

Cố xua đi mấy cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Takemichi tò mò hỏi: "Hiếm khi cậu chủ động gọi cho tớ, có chuyện gì sao?"

Bình thường cậu sẽ chủ động gọi đến khi có chuyện muốn nói, hay hẹn ra ngoài. Nên Mikey gọi đến làm cậu cảm thấy nhất định có chuyện rất thú vị, còn có chút vui vẻ.

"Lát nữa cậu sẽ biết." Nói xong, Mikey cất khăn mặt đi. Xoay lại nhìn Takemichi, chỉ tay ra phía cửa, cười nói: "Đi thôi, đừng ngồi nghệt mặt ra nữa."

"Hả? Nghệch là sao? Đây gọi là suy tư đó!"

"Cậu có thể suy ra cái gì? Nghĩ trưa nay ăn gì sao?"

Takemichi muốn phản bác nhưng Mikey đã đi ra tới cửa, cậu chỉ có thể chạy theo.

Đi theo Mikey đến nhà kho, nơi sửa chữa xe của Shinichirou.

Shinichirou bây giờ đã đến tiệm xe moto của anh, nhà kho bây giờ khá trống trãi, nổi bật xuất hiện trước mặt hai người là một chiếc scooter màu đỏ.

Thấy chiếc scooter đó, Takemichi đã mơ hồ đoán ra được gì đó, cậu không chắc chắn lắm hỏi lại: "Cậu hôm nay muốn đi đâu xa sao?"

"Ừm, tôi sẽ chở cậu."

"Được không?" Takemichi vẫn còn nhớ vụ Mikey ngủ quên trên xe moto, thầm nghĩ nếu lần này cậu ấy ngủ quên nữa chắc hai đứa dắt tay nhau làm bạn cùng phòng được rồi! Nhưng là cùng phòng ở bệnh viện!

Biết Takemichi đang nói về vấn đề gì, Mikey nhớ lại một số ký ức không tốt lắm, rất không vui đáp lại: "Cậu thử thì biết."

"..." Tớ sợ không còn mạng để biết luôn á!

Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, Takemichi cũng biết Mikey sẽ không mang sự an toàn của cả hai ra đùa. Bỏ qua cái vấn đề đó, Takemichi đúng là có hơi tò mò nhìn chiếc xe nằm ở bên kia, hỏi Mikey: "Đây là?"

Mikey kéo Takemichi đến gần hơn, có chút tự hào giới thiệu: "Đây là Hawkmaru, con xe yêu quý của tôi."

Mikey vuốt ve phần thân xe một chút, nói: "Nó chỉ là một chiếc tay ga, không phải moto nhưng tôi thật sự thích nó, nó cũng thuộc CB250T đấy loại 50cc."

"Sao, thất vọng hả?"

"Không đâu, chỉ là hơi bất ngờ một chút vì tớ cứ tưởng một người ngầu như cậu phải có hẳn một chiếc moto chứ!" Takemichi xua xua tay, cười nói.

Cậu tiến sát đến gần cũng vươn tay chạm vào, tiếp tục nói: "Hawkmaru, Hawkmaru sao? Cái tên rất hay đó! Là cậu đặt sao?"

Dù sao Mikey vẫn còn nhỏ khi thứ mình thích được người khác khen ngợi còn là một người thân thiết khó tránh khỏi cảm xúc vui sướng, thể hiện hết ra mặt, cảm giác khó chịu lúc nãy cũng bay đi hết, cười nói với Takemichi: "Ngoài tôi ra thì còn ai chứ. À, cậu nói mang theo kẹo mà?"

"Cậu chỉ nhớ thương kẹo của tớ!" Tuy nói vậy nhưng tay vẫn với tay túi áo, đem ra một túi kẹo, vui vẻ nói: "Hôm nay có vị mới đó! Tớ chưa ăn nữa, cậu ăn thử xem."

Sau đó Takemichi đưa túi kẹo đó cho Mikey chỉ chỉ vào một viên kẹo có vỏ màu trắng sữa.

Mikey cầm lên, thầm nghĩ chắc chắn sẽ không chua đâu, nhìn màu vỏ kẹo xem, ngọt ngào như vậy...

Thực tế chứng minh, vẻ bề ngoài cmn nó toàn thứ lừa gạt!

"Sao rồi Mikey, nó như thế nào vậy?"

"..." Không phải Mikey không muốn trả lời mà là không trả lời nổi!

"...Mikey? Sao vậy? Không ngon hả?" Takemichi hơi thấp thỏm hỏi Mikey.

Nhìn cái bộ mặt đáng thương của đối phương Mikey còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cắn răng đáp: "Ngon lắm."

Rốt cuộc mẹ Takemichi là người như thế nào?! Tại sao có thể trong vô vàng loại kẹo đủ ngọt đủ ngon lại chọn ra một loại có hương vị "đặc biệt" đến như vậy chứ! Nhất định cậu phải kiếm cơ hội thỉnh giáo vị thần tiên này mới được!

Mắt thấy Takemichi sắp bóc một viên ăn thử thì Mikey liền dịch nó sang nơi khác, tay Takemichi khựng lại giữa không trung, không cam tâm nói: "Một viên thôi, tớ muốn ăn thử!"

"...Nhà cậu còn không?" Không phải không cho được nhưng mà cái loại này...

Takemichi không biết được Mikey đang nghĩ cái gì, hừ một cái nói: "Nhà tớ vẫn còn, khi về nhà ăn là được!"

Nghe đến đó khóe miệng Mikey co rút vài cái, cậu tưởng tượng đến lúc Takemichi trở về nhà, bóc một viên ra ăn thử sau khi nếm được cái tư vị "đặc biệt" kia rồi hồi tưởng lại khi cậu nói "Ngon lắm." là cái biểu cảm gì.

A, hình ảnh đẹp quá, cậu không muốn xem! Chỉ hi vọng sau này Takemichi đừng nghĩ cậu có mấy cái khẩu vị kinh dị gì gì đó là được.

Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Mikey cất túi kẹo đi, quay sang nói với Takemichi: "Chúng ta đi hơi xa đó, chuẩn bị một chút đã."

Do thời gian có hơi gấp một chút nên nói là chuẩn bị cũng không có gì nhiều, cả hai nhanh chóng xuất phát.

Cũng không phải là đi thẳng một mạch tới nơi, buổi trưa cả hai ăn bên ngoài. Một quán ăn do Mikey đề xuất và món ăn là omurice, Takemichi cũng không có ý kiến ở nhà mẹ cậu vẫn hay làm cho cậu ăn và cậu khá thích nó.

Mọi chuyện vẫn bình thường đến khi phục vụ mang lên hai phần ăn, khi người phục vụ nói một câu "Chúc quý khách ngon miệng." xoay người định đi thì bị Mikey gọi lại.

Cậu bất mãn chỉ vào phần omurice, nói: "Anh không thấy nó thiếu cái gì sao?"

Nhân viên phục vụ kia khó hiểu hỏi: "Quý khách cần thêm gì sao?"

Takemichi cũng nhìn lại hai phần omurice của hai người không nói đến mùi vị chỉ hình thức bên ngoài cũng không có vấn đề gì.

Đang lúc cậu định lên tiếng hỏi thì Mikey ngồi ở đối diện khoanh tay, khó chịu nói: "Cờ đó! Là cờ! Bên các anh không có?"

Mất vài giây để loading xong, nhân viên phục vụ kia mới nhớ rằng trong suất ăn trẻ em có cắm thêm cờ, anh áy náy nói với Mikey: "Thực xin lỗi quý khách, tôi sẽ mang ra ngay!"

Nhìn nhân viên phục vụ đã đi rồi, Takemichi mới phì cười một cái: "Tớ không ngờ cậu vậy mà..." Có lúc trẻ con như vậy đấy.

Mikey không cảm thấy có gì không đúng, chống cằm đáp lại: "Chả sao cả, đó là do cậu chưa thấy sự khác biệt giữa có cắm cờ và không."

"Có gì khác biệt sao?"

"Tất nhiên!"

Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên kia đã mang theo cả hai cây cờ nhỏ, sau đó cắm vào hai phần omurice, hơi cúi đầu nói: "Xin lỗi quý khách lần nữa."

Thấy lá cờ đã được cắm ngay ngắn, Mikey cũng còn không bực tức (nói chung là khó ở) nói với nhân viên phục vụ kia: "Cái này bên anh cũng có thể quên sao?"

Người nhân viên đứng đó nắm chặt khay bưng thức ăn, anh có thể nói gì? Đã lâu rồi không còn ai yêu cầu gắn cờ nữa nên anh quên béng mất được không?! Không được khách hàng chỉ là trẻ con thôi! Không được cãi nhau với khách!

Takemichi không nhìn nổi nữa, cười cười xin lỗi: "Anh đừng bận tâm không sao đâu, anh cứ đi đi."

Nghe xong nhân viên phục vụ đó như được đại xá, gật đầu với Takemichi, đi nhanh trở vào.

Nhìn đĩa omurice có cắm thêm cờ, cậu vẫn chưa hiểu được nó khác ở chỗ nào, "Thật sự có gì khác sao, Mikey?"

"Cậu không thấy sao?" Mikey nâng đĩa Omurice lên, "Có thêm cờ đó!"

"..." Thôi được rồi, cậu vui là được.

Takemichi khẽ nhìn sang phía Mikey, cậu có thể thấy được Mikey thật sự rất thích, tuy không hiểu ra làm sao nhưng cậu vẫn âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Mikey thích ăn Omurice phần trẻ em có cắm thêm cờ.

Sau bước đệm nhỏ ấy hai người tiếp tục lên đường nhưng cứ đi đến chỗ nào thú vị liền ghé đến một chút, cuối cùng khi đến nơi sắc trời đã dần buông xuống.

Nói thật Takemichi khi thấy chiếc scooter chỉ đoán được Mikey định đi đâu đó xa một chút, cậu không thể nghĩ được ấy vậy mà Mikey lại đưa cậu đến đây, là biển.

Giây phút cậu nhìn thấy mặt biển, thấy những cơn sóng phản chiếu lại ánh mặt trời tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt, tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn.

Đến tận khi Mikey đã dừng xe lại, cậu vẫn có chút không thể tin, cứ ngây ngốc ngồi đấy, ngây ngốc được Mikey giúp cởi mũ bảo hiểm, ngây ngốc để Mikey dắt cậu ra đến bờ biển.

Cảm giác được má mình bị kéo căng ra, Takemichi mới hoàn hồn từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của cậu. Cậu nhìn Mikey vẫn chưa chịu buông tha cho cái má đáng thương của cậu mà có chút bất đắc dĩ, giơ tay lên chạm vào tay của Mikey, nói: "Mikey à, đau đó."

Thoáng lướt qua da thịt của Takemichi, Mikey liền rút tay ra, gương mặt cứng đờ đáp lại: "Còn không phải cứ vì cậu cứ đứng nghệt mặt ra như vậy."

Một cơn gió mạnh bỗng chốc thổi đến, làm cả hai phải híp mắt lại, sau đó cơn gió dần nhẹ đi, những hạt cát cũng bị gió cuốn, nhẹ nhàng quấn quanh chân hai người mới rơi trở lại mặt đất.

Bãi biển vốn là mùa hè nên có rất nhiều người, trên bãi cát đâu đâu cũng in toàn những dấu chân nhưng đã không còn thấy ai nữa chỉ xa xa thấy loáng thoáng vài bóng người còn luyến tiếc ở lại ngắm nhìn khoảnh khắc cuối cùng của ngày hôm nay.

Takemichi ngước lên, nhìn khung cảnh trước mắt, lập tức ngỡ ngàng, bầu trời và mặt biển cứ như hòa lại làm một, mặt biển thì tựa như một tấm gương khổng lồ phản chiếu lại toàn bộ ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn.

Thật sự, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cậu không thể thốt lên bất cứ điều gì. Nơi Takemichi sinh sống ở sâu trong đất liền, cách biển rất xa, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biển, nó thật sự tuyệt hơn rất nhiều so với trên phim ảnh hay sách báo.

Khung cảnh cậu vô số lần tưởng tượng, khung cảnh mà cậu từ lúc nhỏ xíu đã ao ước được đặt chân đến.

Lúc này, Takemichi hơi xoay đầu ngắm một góc mặt của Mikey, lên tiếng hỏi, giọng nói có chút phát run: "Tớ chỉ là tối hôm qua... vừa tùy tiện nói..."

Mikey cũng không vội trả lời, cậu quay đầu đối diện với Takemichi, nhìn sâu vào trong đôi mắt của đối phương, cặp đồng tử màu lam nhạt trong trẻo mà sạch sẽ đó luôn cuốn hút cậu, mỗi khi nhìn vào cậu đều không kiềm chế được mà muốn chạm đến nhưng lại sợ bản thân không khống chế được sức lực làm nó vỡ nát.

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của đối phương, Mikey khẽ nói: "Chỉ đơn giản là tôi muốn như vậy đấy, Takemicchi."

"Tại sao chứ...?"

"Chẳng có sao chăng gì ở đây cả, Takemicchi..." Mikey tiến đến gần hơn đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn một gang tay thì dừng lại, trong đôi mắt một màu thuần đen phảng phất chút ánh sáng lấp lánh, có chứa một hình ảnh duy nhất, là Takemichi.

Dừng một chút, Mikey mới thong thả tiếp tục nói: "Cậu muốn đi đâu, tôi đều sẽ đưa cậu đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net