Ngoại truyện 3: Bí mật nhỏ bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning! Có H.

Cuối chương có H nhẹ, chút xíu thôi.

Tuy là vậy tôi vẫn muốn gắn tag vì tôi sợ bị báo cáo lắm. 

_____________________

Từ ngày hai người kết hôn đã qua nửa năm, sau khi hưởng tuần trăng mật, Mikey cũng không còn rảnh rỗi ở cùng cậu nhiều như lúc trước, nghe nói hắn vừa thăng chức rồi, công việc ngày càng bận rộn.

Takemichi vừa sắp xếp đĩa DVD vừa thở dài, Hasegawa đưa đôi mắt cá chết nhìn người nhân viên chỉ trong mấy tháng bay lên làm ông chủ của mình, lúc đầu cô còn hơi sợ dù sao khi cô làm quản lý không ít lần cộc cằn với đối phương.

Nhưng khác với những gì cô nghĩ, sau khi Takemichi lên làm ông chủ thái độ đối với cô cũng không khác biệt lắm, còn vì cô nhỏ tuổi hơn mà còn thoải mái hơn.

Việc này khiến Haseyama nhìn lại Takemichi bằng con mắt khác, từ đó thật tâm đối xử tốt với cậu hơn, làm việc cũng để tâm hơn, quan hệ của hai người cũng dần thân thiết, nên hôn lễ ngày đó của cậu cô cũng đi.

Từ ngày đó đến bây giờ cũng qua một khoảng thời gian, lúc nào ông chủ nhỏ này của cô cũng đắm chìm trong một cuộc sống đầy hoa hồng, trái tim bắn ra tung tóe, đảm bảo hù đám chó độc thân (như cô) chạy tám trăm cây số.

Nhớ có lần hôm đó hình như chồng của ông chủ cô về sớm thế nên ở lì trong cửa hàng DVD này cả buổi chiều, cô nhìn hai người họ anh anh em em một lát cô xém bị thồn cơm chó đến ọc máu! Thật sự không cho một người độc thân như cô sống mà!

Nên thật sự hiếm thấy, ông chủ nhỏ của cô phiền não như thế này, cô không kiềm sự lo lắng (tính hóng chuyện) của mình hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Takemichi đang ngẩn người thì giật mình một cái, sau đó mới đáp: "Không có gì đâu, Haseyama, chỉ là nghĩ linh tinh chút chuyện thôi."

Từ trong đôi mắt cùng lời nói ít ỏi kia của Takemichi, Haseyama liền đánh hơi thấy mùi bất ổn, ít khi có một dịp như vậy cô quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ, vì vậy tiếp tục thăm dò: "Liên quan đến chồng của anh sao?"

Con ngươi Takemichi mở lớn một chút, ngạc nhiên hỏi: "Sao cô biết?"

Haseyama lại đưa đôi mắt cá chết của mình qua, hàm ý chính là: Chỉ cần nhìn mặt của anh thôi cũng đủ hiểu!

Takemichi có vẻ cũng hiểu được, câu ngơ người ra hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Đúng rất rõ ràng đến mức viết luôn lên mặt của anh luôn rồi kìa." Haseyama gật đầu mạnh một cái như muốn chắc chắn lời khẳng định đó của bản thân, sau đó cô tò mò hỏi tiếp: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ông chủ nói tôi nghe xem, tôi với anh cũng không tính là người ngoài."

Họ đã làm việc với nhau hơn năm năm tất nhiên không còn là người ngoài, Takemichi trong lòng cũng có chút phiền muộn, dưới sự thúc giục của Haseyama liền nói ra: "Manjirou dạo này anh ấy bỗng trở thành người cuồng công việc, sáng sớm ra ngoài, tối muộn mới trở về, tôi đã nói với anh ấy, công việc làm mãi cũng không hết phải chú ý đến sức khỏe của bản thân, nhưng anh ấy không đáp lại gì cả, nếu khi đó tôi muốn nói tiếp anh ấy, Manjirou liền... liền..."

'Liền' nửa ngày Takemichi cũng không gặng thêm từ nào nữa chỉ thấy gương mặt có hơi ửng đỏ, dùng đầu gối cũng biết hai người họ sẽ làm cái gì tiếp theo. Haseyama tự nhiên bị ép ăn cơm chó, giọng điệu không có cảm xúc nói tiếp: "Chưa biết chừng, có khi không phải chỉ vì công việc đâu."

"Không thể nào!" Takemichi theo bản năng phủ định nó, cậu và Mikey ở bên nhau lâu như vậy, cả hai đều hiểu đối phương còn rõ hơn cả bản thân, tuyệt đối Mikey sẽ không lừa gạt cậu bất cứ chuyện gì.

Haseyama lại ngại chuyện không đủ lớn, nói tiếp: "Tôi chỉ là suy đoán thôi mà, anh không thử nhớ xem, chồng anh đó có từng giấu anh cái gì không?"

Takemichi định lên tiếng phản bác nhưng cậu thật sự nhớ đến cái gì bèn khựng lại một cái. Trước khi kết hôn hai người ở chung nhưng chỉ là một nhà trọ đơn giản, sau hôn lễ họ thuê một căn tốt và lớn hơn. Khi vừa dọn vào, lúc sắp xếp đồ dùng cho cả hai, cậu có thấy một chiếc vali nhỏ bị khóa mật mã, lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều nhưng Mikey thấy cậu muốn đụng đến thì nhanh tay hơn cất nó đi.

Tuy Mikey đã cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể và đã giải thích cho cậu đó là tài liệu quan trọng nhưng chút căng thẳng lướt qua trong mắt Mikey lúc đó không lừa được cậu nhưng Takemichi hoàn toàn tin tưởng đối phương nên cũng không thật sự nghĩ nhiều, đến tận hôm nay khi được nhắc đến cậu mới cảm thấy có vấn đề.

Mikey thừa biết cậu sẽ không đụng vào mấy tài liệu gì gì đó của hắn, hơn nữa nó còn khóa lại cơ mà, cậu cũng không biết mật khẩu, tại sao khi đó đối phương lại gấp gáp như vậy. Càng nhớ lại cậu càng không nhịn được nghĩ nhiều hơn, nhất thời bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Haseyama chỉ buột miệng nói ra, cô cũng thật không ngờ hai người này mới kết hôn nửa năm lại có xung đột ngầm như vậy, nhìn Takemichi trầm tư ở đó, cô tự biết điều ngậm miệng không nói nữa.

Trong lòng có tâm sự, hôm nay Takemichi đóng cửa sớm hơn bình thường, cậu trở về nhà, dạo này Mikey không hay trở về ăn tối với cậu, Takemichi cũng không có hứng thú nấu cái gì chỉ định nấu qua loa bát mì là được nhưng cậu đứng trước tủ quần áo âm tường của hai người bỗng nhiên có một ý nghĩ lóe lên.

Cậu chậm chạp tiến đến két sắt được để trong một góc khuất trong phòng, két sắt này là nơi để một số tài liệu quan trọng của Mikey, nên cậu hầu như không bao giờ đụng vào cũng không hỏi mật khẩu.

Do dự một chút, cậu làm như vậy chẳng khác nào không tin tưởng đối phương, nhưng nếu không làm cậu chẳng thể có tâm trí làm cái gì khác. Sau một lát đấu tranh tư tưởng, cậu quyết định nếu thật sự chỉ là tài liệu cậu sẽ thú thật và xin lỗi Mikey, còn nếu không... cậu không biết lúc đó mình có thể làm ra cái gì nữa.

Takemichi ngồi xuống đặt tay trên ổ khóa xoay, suy nghĩ một chút sau đó xoay vài vòng, 'cạch' một tiếng két sắt mở ra, mật khẩu vậy mà là ngày kết hôn của họ.

Bên trong có một cặp tài liệu, cùng một vào xấp giấy, cậu không quan tâm lắm, thứ cậu để ý là chiếc vali được cất sâu bên trong, lúc trước cậu đã thắc mắc tại sao Mikey lại muốn mua két sắt to như vậy, bây giờ cậu dường như đã có đáp án.

Cậu tốn một chút thời gian ghi nhớ vị trí của các món đồ bên trong, sau đó cẩn thận lấy chiếc vali đó, khi cầm lên, nó nhẹ một cách bất thường, làm cậu xém chút là làm rớt nó xuống.

Takemichi đặt nó xuống đất, có hơi ngạc nhiên vì trọng lượng của nó, với lại lúc cầm lên cậu cảm giác được bên trong chiếc vali này chỉ có một thứ duy nhất, Mikey tốn công sức giấu một thứ nhỏ như vậy? Nó rốt cuộc là cái gì mà quan trọng với đối phương như vậy chứ?

Tất nhiên vali bị khóa, mật khẩu có sáu số, mật khẩu không thể là sinh nhật của Mikey được, Mikey không có thói quen này, Mikey cũng sẽ không đặt trùng mật khẩu với thứ khác, cậu nghĩ nghĩ một hồi thử ngày hai người bọn họ chính thức hẹn hò, nhưng không được, sau đó cậu quyết định thử ngày sinh của mình, cũng không được, lúc này tâm cậu đã lạnh hơn một nửa.

Đã sai hai lần, Takemichi đột nhiên chẳng muốn biết bên trong là cái gì nữa, cậu cắn cắn môi, thêm một lần nữa, nếu một lần nữa mà không được cậu sẽ buông bỏ, không quan tâm đến nó nữa.

Trong đầu cậu nhảy ra một chuỗi số, cậu liền ấn vào. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Takemichi chiếc vali đó mở ra.

Số cậu đã nhấn là 241208.

Ngày 24, tháng 12, năm 2008.

Là ngày họ gặp lại nhau.

Nhất thời Takemichi không biết làm sao với mớ cảm xúc phập phồng trong lồng ngực này, cậu mở chiếc vali ra, bên trong đó chỉ có một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm gọn ở một góc. Cảm nhận được thứ này có chút quen thuộc, cậu vươn tay cầm lên, 'sột soạt' bên trong vang lên tiếng những vật nhỏ va chạm vào nhau.

Cậu nhìn nó một lát nhưng vẫn không nhớ ra được, cậu nâng lên cao nhìn xung quanh hộp một vòng, nháy mắt cậu phát hiện được, bên dưới hộp có khắc hình gì đó, cậu giơ cao hơn, một tay cầm nó một tay chạm vào vết khắc đó.

Đợi khi nhận rõ nó, tay cậu run lên làm hộp gỗ đó rơi xuống nền nhà, tuy khoảng cách không xa nhưng hộp gỗ có vẻ đã cũ nên chỉ vừa rớt xuống, nắp hộp đã bung ra, những thứ được cất giấu nhiều năm cũng phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Takemichi nhìn xuống đống màu sắc nằm rải rác trên sàn nhà, một ít rơi vào vali, đôi mắt cậu dần mờ đi không còn nhìn rõ khung cảnh trước mắt nữa, tay cậu run run nhặt lên một viên kẹo được bao trong túi hút chân không loại nhỏ.

Đã rất lâu rồi cậu mới có thể nhìn thấy lại nó.

Loại kẹo mẹ cậu luôn mua cho cậu lúc còn nhỏ, bây giờ đã không còn sản xuất nữa. Nguồn gốc của đống kẹo này không cần nói cũng biết.

Cậu nhìn một lần nữa những thứ trên sàn nhà, thật sự đủ màu sắc vị nào cũng có. Trong đó cậu còn nhìn thấy một chiếc khăn tay, cậu nhặt lên nhìn thử.

Nhìn đến một góc khăn, có thêu tên cậu. Nói thật Takemichi hoàn toàn không nhớ tại sao Mikey lại có chiếc khăn này.

Cậu không biết nên hình dung cảm xúc lúc này của mình rốt cuộc như thế nào nữa. Lồng ngực như được ngâm trong bể mật, ngọt ngào không tả được nhưng đồng thời cũng thấy chua xót.

Những thứ này... những thứ này rốt cuộc người kia đã cất giữ bao lâu rồi kia chứ? Còn cẩn thẩn như vậy, giống như thật sự là một thứ gì đó rất quý giá.

Takemichi cầm hộp gỗ kia lên, ký ức phủ bụi nhiều năm như vậy dần dần hiện lên. Nhìn hai hình được khắc bên dưới đáy hộp làm cậu nhớ đến nhẫn cưới của hai người, cậu liền để hộp gỗ xuống, tháo nhẫn ra nhìn thử.

Giống... rất giống, cậu đã từng hỏi Mikey tại sao lại khắt hình này nhưng khi đó đối phương chỉ cười không nói gì cả, bây giờ nhớ lại hình như Mikey khi đó trong mắt còn có một chút thất vọng?

Takemichi bây giờ thật sự hận chết bản thân mình rồi! Không chỉ quên đi một việc quan trọng như vậy cậu còn nghi ngờ đối phương?!

Cậu đã rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì rồi?

Khoan đã 'bỏ lỡ' sao?

Ký ức về ngày sinh nhật tròn mười tám cậu chợt thoáng qua, lời nói của cô cậu vẫn còn đó, có vẻ như cậu vẫn chưa hề quên.

Mọi chuyện hình như không đơn giản như cậu nghĩ. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu nhưng lại rất mơ hồ.

Takemichi lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút cậu quyết định gọi cho Draken.

Đổ chuông không lâu lắm, bên kia đã bắt máy, Takemichi cũng không vòng vo trực tiếp hỏi: "Draken bảy năm tôi biến mất, có chuyện gì xảy ra với Mikey không?"

Draken vừa mở lên nghe cậu hỏi bất ngờ như vậy, chậm một nhịp mới phản ứng lại, anh biết chuyện này không giấu được mà, đấu tranh tâm lý một lát, Draken vẫn quyết định nói hết tất cả cho cậu nghe.

Chuyện của khoảng thời gian bảy năm kia, Mikey luôn che giấu cậu dần dần rõ ràng nhưng trước mắt Takemichi lại nhòe đi.

Cậu nói tạm biệt với Draken sau đó tắt điện thoại đi, ngồi gục xuống lấy xoa xoa trán, một lúc lâu mới vang lên tiếng thở dài.

Ở một nơi bản thân không biết có một người luôn nhớ tới cậu, muốn tìm kiếm cậu, cảm giác này thật sự quá sức đặc biệt, tốt đẹp đến mức cậu không biết nên diễn tả như thế nào.

Nhưng chỉ mới đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà nghĩ đến, cậu đều cảm thấy đau lòng đến rỉ máu.

Takemichi siết chặt chiếc hộp gỗ ôm trong lòng, nhưng nghĩ đến một mặt khác thì...

Mikey đáng thương giữ gìn cẩn thận từng viên kẹo nhỏ, cất gọn nâng niu trong một chiếc hộp gỗ...

Tại sao Manjirou của cậu lại có thể đáng yêu như vậy chớ?!

Phạm quy như vậy là phạm quy! Không được rồi, bây giờ cậu chỉ muốn phóng thẳng đến công ty của đối phương, ôm người ta một cái, hôn một cái thuận tiện lăn giường luôn!

Khụ... khụ... cái ý nghĩ vẫn là không tiện cho lắm...

Nhưng cậu phải làm gì với mớ cảm xúc hạnh phúc chất đầy lồng ngực này đây?

Cậu đau lòng cho đối phương lại cảm động đến rối tinh rối mù, bây giờ chỉ hận không thể xuất hiện trước mặt người kia ngay lập tức cọ cọ mấy cái. Chỉ cần đối phương nói một câu, sao trên trời cậu cũng sẽ cố gắng hái xuống!

Đang lúc phân vân là nên đi tàu điện ngầm hay đi taxi đến công ty của Mikey, điện thoại cậu vang lên tiếng thông tin tin nhắn. Cậu lập tức mở lên xem, là tin nhắn từ Mikey.

Mikey sẽ về sớm! Takemichi vừa xốc lên tinh thần thì nhìn thấy đống lộn xộn phía trước mặt.

Takemichi: "..." Xong rồi, phải dọn dẹp xong trước khi ông chồng của cậu về mới được!

Cậu hiểu rõ tính của người kia, nhắn tin như vậy tám chín phần mười là đang trên đường trở về! Không được cậu phải khẩn trương hơn!

Takemichi thu dọn khá nhanh nhưng tài liệu, giấy tờ đều được cậu để đúng vị trí, đừng nói người ngoài cho dù Mikey cũng khó nhìn thấy sự khác biệt.

Loay hoay một lúc, cơ thể cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác cả người dính dính rất khó chịu, cậu quyết định đi tắm. Sau khi tắm xong nhìn vào tủ quần áo của hai người, đột nhiên đầu cậu có một ý tưởng.

Không phải lúc trước đối phương luôn muốn cậu mặc cho hắn xem sao? Được, hôm nay cho hắn nhìn đủ!

.

Mikey sau khi đậu xe thì bước vào nhà, hắn để tập tài liệu trên ghế sô pha, tháo lỏng cà vạt, lên tiếng: "Tôi về rồi."

Giọng Takemichi vọng ra từ trong bếp: "Anh về thì nhanh rửa tay tắm rửa đi, em nấu một chút nữa sẽ xong nhanh thôi."

Gần đây không gần gũi với Takemichi quá nhiều, tất nhiên hắn rất nhớ cậu không vào nhà tắm vội mà đi thẳng đến trong bếp.

Mikey đứng bên cạnh cửa phòng bếp vừa định mở miệng nhưng nhìn thấy tình cảnh bên trong thì như bị đóng đinh tại chỗ không dịch chuyển thêm chút nào.

Takemichi mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, tay áo xắn tới khuỷu tay lộ ra cánh tay trắng nõn, đường nét tinh xảo.

Trọng điểm áo sơ mi đó là của hắn!

Tầm mắt của hắn bắt đầu dời xuống, chiều cao hai người không quá khác biệt, áo sơ mi của Mikey không thể che hết toàn bộ bộ phận bên dưới, nên Takemichi mặc thêm một chiếc quần đùi bó sát.

Nhưng Mikey cảm thấy đó chẳng khác một cái quần lót là bao, bó sát như vậy, ngắn như vậy. Takemichi hơi cúi người một chút, cặp mông vểnh lên kia lộ ra trước mắt hắn.

Tiếp tục nhìn xuống, là cặp chân thon dài trắng mịn tiếp nữa là hai cổ chân mảnh khảnh của đối phương. Mikey ngoài âm thầm nuốt nước bọt ra thì chính là chỉ nuốt nuốt bọt.

Hắn có thể hiểu... Takemichi đây là muốn quyến rũ hắn?

Vậy nếu không bị mê hoặc thì chính là phụ công sức cậu bỏ ra rồi.

Là một ông chồng tốt với gia đình yêu thương bạn đời, Mikey tỏ vẻ nhất định không thể vứt bỏ công sức của cậu được!

Mikey từ phía sau ôm lấy cậu, cơ thể cậu vì được bao lấy bởi quần áo của Mikey mà nhiễm chút hương vị của hắn, mùi sữa tắm của cậu hòa quyện cùng hơi thở của hắn làm Mikey bỗng cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Hắn nhìn phần sau gáy trơn mịn của cậu không nhịn được hôn lên, Takemichi rõ ràng bị nhột hơi rụt cổ lại, khẽ vang lên tiếng cười, nói: "Đừng quậy, chờ một chút sắp xong rồi."

Nhưng Mikey không dừng lại, tay hắn từ eo cậu lần xuống bên dưới, giọng điệu hơi khàn khàn: "Không cần ngay bây giờ có thể ăn được rồi."

Thanh âm từ tính của người kia sát bên tai, vành tai cậu dần ửng đỏ lên, Takemichi vội tắt bếp xoay người lại trong lúc Mikey còn chưa kịp phản ứng cậu ôm mặt đối phương, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm kia đặt một nụ hôn lên nó.

Takemichi tách khớp hàm hắn ra dùng đầu lưỡi đụng đụng vào hắn, chủ động dẫn dắt đối phương xâm nhập khoang miệng của mình.

Mikey không biết tại sao hôm nay cậu lại chủ động như vậy nhưng hắn sẽ không từ chối quả ngọt này, chớp mắt đè gáy đối phương dùng sức hôn cậu.

Hai người hôn mãi hôn mãi, rốt cuộc cũng đốt lửa lên, tay của Mikey định với vào quần đùi của cậu, thì bị chặn lại, khóe môi hai người tách nhau, Takemichi vừa thở hổn hển vừa nói: "Khoang... chờ một chút đã..."

Mikey nhìn cánh môi còn dính nước bọt của cậu thêm giọng nói nhiễm đầy dục vọng của đối phương mà nơi nào đó đã cứng giờ lại càng cứng hơn, hắn cúi đầu cắn ở cổ cậu một cái, sau đó ép hạ thân của mình đến nơi cũng đã cứng của đối phương, chất giọng khàn đặc vang lên: "Khoang là khoan như thế nào? Lửa này là em đốt em phải dập đi chứ."

Takemichi cũng đâu phải là không muốn, thật ra cậu rất muốn trực tiếp ấy ấy rồi đó đó có được không? Nhưng hai người còn chưa ăn bữa tối đâu, Mikey chắc chắn ngoài bữa trưa cậu làm cho hắn thì vẫn chưa ăn gì, hai người đã bắt đầu rồi thì còn lâu mới xong.

Tại sao cậu biết á? Kinh nghiệm cả đấy, là kinh nghiệm được đổi bằng máu và nước mắt đó!

Nên dù thân thể khô nóng khó chịu, cậu vẫn cố ép nó xuống, đôi mắt màu lam nhạt của cậu nhìn thẳng vào mắt Mikey nói: "Nhưng chúng ta hãy ăn cái gì đã, được không?"

Mikey sợ nhất là Takemichi dùng ánh mắt này nhìn hắn thêm giọng điệu đáng thương kia nữa, khi đó hắn nhất định sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của cậu, à thì trừ lúc trên giường ra.

Hết cách, hắn cắn mạnh lên môi cậu một phát, sau đó lập tức buông ra, giọng điệu có chút gấp gáp: "Vậy thì nhanh thôi."

Bữa ăn được giải quyết rất nhanh chóng, sau đó hai người liền dính lấy nhau, quấn từ trong phòng bếp ra phòng khách rồi lên tận giường, cả hai đều có chút gấp, quần áo vứt tứ tung.

Đợi khi lên đến giường trong phòng ngủ, Mikey đã cởi hết ra trên cơ thể của Takechi còn độc một chiếc áo sơ mi của Mikey. Nhưng nó cũng chẳng còn nguyên vẹn, nút áo bị rơi đi đâu mất chỉ còn ba cái nút cuối được giữ lại.

Vì vậy vòm ngực trắng mịn của cậu lộ hết ra bên ngoài, hai hạt đậu hồng hồng nhỏ nhỏ lấp ló bên trong vạt áo, đôi mắt ngấn nước, từ cằm trải dài đến xương quai xanh đều dày đặc dấu hôn. Mikey nhìn dáng vẻ mê người này của cậu, xém chút thất thố trực tiếp xông vào.

Takemichi bị hôn đến đầu óc choáng váng chỉ có thể lấy sức để thở, thấy đối phương đứng ở đó thì nóng vội vươn tay kéo người kia đến gần, cậu nhìn thấy yết hầu của Mikey chạy lên chạy xuống cảm thấy rất thú vị liền hôn lên nó, sau đó dùng đầu lưỡi liếm một vòng.

Mikey liền hít sâu một hơi.

Tiếp đó hắn có chút hung hăng ép cậu xuống giường, hôn lên đôi môi sưng tấy của cậu, xâm nhập khoang miệng ấm nóng kia, hút lấy mật ngọt mà bản thân không bao giờ cảm thấy đủ.

Hắn lần nữa hôn lên cằm cậu, lên xương quai xanh xinh đẹp kia, dài xuống lồng ngực, nhìn hạt đầu bởi vì lộ ra bên ngoài mà lạnh đến run run, hắn không nói hai lời liền ngậm lấy, dùng đầu lưỡi khuấy đảo.

Takemichi bị kích thích chịu không nổi phát ra tiếng rên rỉ mê người, chỗ nào đó vì không chịu nổi cô đơn c**ng cứng đến phát đau, tay cậu mò xuống bên dưới định vỗ về 'cậu nhỏ' của mình thì bị Mikey bắt lấy.

Dục vọng càng ngày càng dâng cao nhưng không có cách nào thỏa mãn khiến cậu rất khó chịu, giọng nói nhiễm đầy tình dục khó khăn lên tiếng: "Manjirou... khó chịu quá..."

Thật ra tình trạng của Mikey chẳng tốt hơn cậu là bao còn vì tiếng gọi kia mà sợi dây lý trí sắp đứt tới nơi rồi nhưng đã lâu ngày không làm nên không thể tùy tiện được, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mikey rướn người tới hôn lên mí mắt của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Đừng gấp." Sau đó một đường đi xuống, ngậm lấy 'cậu nhỏ' của đối phương.

Được bao bọc trong khoang miệng ấm áp của Mikey, cơ thể Takemichi bị kích thích đến cong cả người lên, cậu luồng tay qua tóc hắn hơi thở dồn dập. Nhưng không dừng lại ở đó, một tay của Mikey nâng mông cậu lên, một tay dần dần di chuyển đến khu vực khó nói kia.

Một ngón tay đầu tiên, Takemichi liền tướt vũ khí đầu hàng, bắn vào bên trong miệng của đối phương.

Mikey cũng không dừng lại, sau khi nuốt hết hắn tiếp tục tăng thêm một ngón, Takemichi vẫn chưa quen bị đau hít ngược một hơi. Mikey đau lòng cho cậu, một bên khuấy động bên trong, một bên an ủi.

Takemichi bị công kích cả hai mặt như vậy sớm đã không phân biệt được đâu là đau đâu là sướng nữa, nhưng không lâu lắm Mikey đã tìm thấy điểm kia, hắn ấn vào đó, cậu liền cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể không lâu sau lại bắn.

Khi Mikey đưa ngón tay thứ ba vào, Takemichi lên tiếng: "Tiến vào... tiến vào đi... Manjirou..."

Mikey tất nhiên muốn, hắn cảm thấy mình nhịn tới phát điên rồi nhưng: "Chưa được, bây giờ vào em sẽ đau lắm."

Takemichi bây giờ còn sức quan tâm nó nữa sao? Nhin Mikey dịu dàng chuẩn bị cho cậu như vậy, tim cậu đã mềm đến không ra hình dạng rồi, sao cậu có thể để Mikey chịu khổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net