Chương 30: Người con gái vận mệnh- Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối được Thẩm Phương nấu với mùi vị khá ngon. Nam Tú cùng Thẩm Phương sắp xếp những đĩa đồ ăn ra bàn, bày rất đẹp mắt.

"Òa! Hội trưởng Nam Tú, anh thật khéo tay quá!" Anh Đào nhìn bát đĩa đồ ăn sơn hào hải vị mang ra được sắp xếp cẩn thận, tay chắp vào nhau, không kìm được mắt sáng lên thèm rỏ rãi "Anh cùng chị Thẩm Phương nấu ăn cũng chuyên nghiệp nữa!"

Minh Nam Tú được khen cũng gãi đầu cười. Thực ra, kiếp trước, ngoài một Ninja tài năng, anh cũng được nhiều người khen với tay nghề nấu nướng không tồi của mình.

"Sao... hai anh chị không là một đôi luôn nhỉ?" Anh Đào mỉm cười che mồm và nháy mắt với Nam Tú. Anh chỉ gượng cười:

"Ấy chết, đừng có đùa thế chứ? Thẩm Phương là bạn gái của tiền bối Giang Mạn mà!"

"Nhưng mà..." Anh Đào khoanh tay, nhắm mắt ra bộ ngẫm nghĩ "Em cảm thấy hai người đó...sao sao ý..."

Nam Tú chỉ bình thản nhìn Anh Đào, không ai biết anh đang nghĩ gì. Lúc đó Thẩm Phương bước tới, tiếp đó là Sử Kiêu, Giang Mạn, Cảnh Sinh, Dư Tú và Vũ Anh.

Khi mọi người dùng bữa, Nam Tú chủ động lên tiếng trước:

"Dạo này nghe nói có thông tin của nhóm Uế Thổ Tử Thi..."

Giang Mạn: "Phải, chúng hoạt động khá mạnh ở mảng thăm dò, do thám"

Thẩm Phương: "Trước đó, chúng đã từng âm thầm buôn bán vũ khí, cướp bóc, đàn áp người nghèo... Vậy tại sao bây giờ bắt đầu im hơi lặng tiếng như vậy?"

Cảnh Sinh: "Tôi cho rằng, sau lần trực tiếp tấn công Vũ Anh, Tử Thạch đã dè chừng hơn với Tia chớp vàng, hội trưởng Minh Nam Tú".

Minh Nam Tú chỉ trầm tư. Còn Nam Dư Tú, em trai anh lại suy suy nghĩ nghĩ, xoa cằm:

"Nói mới nhớ, vì sao tên Tử Thạch lại biết về Vũ Anh như vậy?"

Anh Đào: "Cậu nói vậy là sao?"

Dư Tú: "Vì trước khi hắn đi, tớ có ở gần đó, hình như, hắn lảm nhảm gì đó, đại khái là...: Con bé Katsumi này, ngày càng giống bà nó! Và lời lão bà tiên tri, quả không sai...!"

Sử Kiêu chau mày "lão bà tiên tri?" rồi nhìn sang Vũ Anh. Mọi người cũng ngay lập tức đổ dồn sự chú ý tới cô. Vũ Anh chỉ lặng im trầm tư. Cuối cùng, sau một lúc im lặng, cô mới nói:

"Cách đây 5 năm, tớ có từng cùng bà tớ đi xem bói... Khi tới nhà bà ta, đã có rất rất đông người đứng chờ ở đó. Ánh mắt bà ấy di chuyển xung quanh, rồi không hiểu sao ánh mắt đó nhìn sang tớ, cảm giác lúc đó...lạnh sống lưng. Mọi người nhường đường cho bà cháu tớ bước lại gần..."

Khi ấy, bà lão tiên tri đã đặt hai tay lên vai cô, ánh mắt bỗng trở nên yêu quý nhìn cô. Cô cũng không hiểu vì sao, nhưng khi cất tiếng, giọng nói rất đỗi quen thuộc:

"Katsumi, cháu đây rồi!"

...

"Ồ! Tại sao bà ta lại biết cậu?" Anh Đào ngạc nhiên.

Vũ Anh lắc lắc đầu. Sau khi tiếp tục câu chuyện, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư. Giang Mạn, Cảnh Sinh và Nam Tú nhìn Vũ Anh như thể một sinh vật đặc biệt. 

Là cô ấy sao? Suy nghĩ chung của ba người đó.

Ba người đều nhớ lại... Sau khi đã chuyển sinh sang kiếp khác, trước khi mở mắt đón chờ một kiếp nhân sinh mới, đón chờ những thử thách và điều kì lạ mới, họ đều nghe thấy giọng của vị Lục Đạo đáng kính:

"Trước khi chuyển sinh đến đây, có một việc ta cần phải thông báo. Đó là có một nhân vật quan trọng sẽ xuất hiện xoay quanh cuộc gặp gỡ và gắn kết kiếp nhân sinh này của các con. Dù cô gái ấy có là một con người bình thường hoặc giả một nhân vật đặc biệt nào đó, thì đó, vẫn là người nắm giữ chìa khóa cho vận mệnh của các con, thậm chí còn hơn thế...!"

Anh Đào và Dư Tú suy nghĩ, chắc hẳn bà lão tiên tri đó rất giỏi, nên mới biết được tên thật của Vũ Anh. Còn Sử Kiêu âm trầm nãy giờ. Chẳng lẽ cô ấy là một người có thân phận thực sự đặc biệt? Bà lão đó không hẳn là giỏi đến mức biết được cả tên Vũ Anh, hay là đã biết trước cô? Còn nữa, tên Tử Thạch còn có một mối quan hệ gì đó với bà cô ấy...?

Riêng Thẩm Phương lúc này chợt chống mạnh hai tay lên bàn đứng phắt dậy, mặt cúi xuống không nhìn rõ biểu hiện, hơi run rẩy nói:

"Mọi người...mọi người tiếp tục ăn..."

Cảnh Sinh hỏi: "Sao thế? Cô không khỏe ở đâu à?"

Thẩm Phương: "Không có gì... chỉ là..."

Nam Tú chủ động nói: "Cô có thực sự ổn không?"

"Tôi..." Ôm mặt lắc lắc đầu, Thẩm Phương nhìn xuống Giang Mạn, thấy anh đang bình tĩnh ngồi đó, cô liền thu ánh mắt, rời khỏi chỗ ấy. Bước vào phòng, Thẩm Phương ngồi thụp xuống, vò đầu nhớ lại lời Tử Thạch:

"Cô cũng biết rồi đó, Giang Mạn mà biết được chuyện này, cô sẽ lãnh hậu quả thế nào tự cô biết" 

Thẩm Phương biết Giang Mạn là một Shinobi tài giỏi từ kiếp trước, cô cũng biết anh không phải người xấu bụng đến mức vì cô lừa dối mà đụng tay đụng chân. Nhưng, cô biết, tình cảm mà anh dành cho Vũ Anh rất mãnh liệt và sâu sắc. Nếu như chỉ cần anh quay lưng lại với cô, chắc cô cũng không sống nổi. Vì, cô cảm thấy vô cùng cô đơn... vì... cảm giác không ai có thể hiểu cô, đến chính cô còn không thể hiểu được chính mình mà?

Thêm nữa, lời của bà tiên tri đó... Tử Thạch đã từng kể cho cô, Vũ Anh là một nhân vật đặc biệt với sự xuất hiện rất kì lạ. Phải chăng, cô ta cũng là người của... kiếp trước?

...

Sáng hôm sau, Vũ Anh dậy từ rất sớm, vệ sinh cá nhân, chải tóc cẩn thận, rồi lặng lẽ ra khỏi nhà không ai hay. Hôm nay, cô có hẹn gặp một người...

Bước ra khỏi cửa nhà, mọi thứ thật yên bình làm sao. Bầu trời tĩnh lặng mây trôi, con phố quen thuộc nhà Giang Mạn đang được công nhân vệ sinh quét dọn lại sạch sẽ. Đường phố vắng vẻ...

Đi được một đoạn, cô liền giở mảnh giấy ghi địa chỉ ra, nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi rẽ qua mấy con phố, liền trông thấy một quán nước nhỏ. Điều rất kì lạ ở đây là, quán nước này có vẻ trông rất bình thường, nhưng lại được mở cửa vào sáng sớm. Vũ Anh cũng chỉ thấy là lạ, nhưng cô vẫn quyết định bước vào. Trên những chiếc bàn tròn trong quán có đặt những chiếc cốc nhỏ xinh tượng trưng dàn đều thành hình tròn, phía giữa có gài một chiếc menu giấy nhỏ hình vuông. Quán tuy đơn giản nhưng sạch sẽ. Ngồi xuống tại một chiếc bàn, Vũ Anh nghĩ mình sẽ phải đợi người đó một lúc, nhưng không, người đàn ông đó đã từ quầy bước đến, trên tay là hai cốc nước hoa quả. Thì ra, ông ta là chủ quán nước...

"Chào Katsumi"

"Gọi tôi là Vũ Anh cùng được!"

"Vậy, chúng ta vào chủ đề chính" Ông ta dừng lại, rồi nói tiếp "Cô biết được những gì về Uế Thổ Tử Thi? Ý tôi là dưới góc nhìn của cô?"

Vũ Anh ngẫm nghĩ: "Tất cả tôi biết, là về hình xăm trên cánh tay... Hẳn ông cũng có?"

"Ừm"

"Và một điều nữa, lần bà tôi bị những người có hình xăm trên tay tấn công, ông có tham gia chứ?"

"À... Lần đó..." Ông ta lắc đầu.

Vũ Anh nghi hoặc nhìn Tử Tiên. Biết vậy, ông ta nói tiếp: "Lần đó, tôi chưa được hồi sinh tại thế giới này"

"À" 

"Katsumi, những gì tôi biết về bà nội của cô, đó là, Boss của Tử Thạch có mối thù truyền kiếp với bà ấy, hẳn cô cũng biết, đúng chứ?"

"Vâng" Cô gật gật đầu, lần chạm trán với Tử Tầm, cô ta đã đề cập đến.

"Có một việc tôi sẽ cho cô biết..."

Vũ Anh im lặng nghe người đàn ông kể lại. Cơn mưa nhỏ sáng sớm đổ xuống nhẹ bẫng, giọt mưa bay bay theo gió.

Khi Tử Tiên tỉnh dậy, bắt gặp những con người cùng những trang phục kì lạ. Người có vẻ là thủ lĩnh đã bước lên trước, giơ tay ra:

"Chào mừng tới đất nước của 300 năm sau, ngài vinh dự được trở thành thành viên của Uế Thổ Tử Thi!"

Sau năm tháng hoạt động cùng Uế Thổ Tử Thi, Tử Tiên dần nhận ra Uế Thổ Tử Thi là một nhóm trực thuộc một tổ chức, một trong những đội Nhẫn giả bất chính. Cho dù kiếp trước ông có tỏ ra ngốc nghếch, hoặc thậm chí phạm phải ba điều cấm kị của Ninja: Rượu, gái và tiền, nhưng thực chất, Tử Tiên là một người sắc bén và thông minh, ông thậm chí là một ninja vô cùng tài năng ở thời điểm ông sống.

Vậy nên, Tử Tiên quyết định sẽ âm thầm trở thành gián điệp nằm vùng trong tổ chức này. 

Mặt trời lên dần, tại nhà Giang Mạn, mọi người đã thức dậy, đang ăn sáng và nói chuyện rôm rả tại phòng ăn. Khi cô ngoài bước vào, Sử Kiêu cùng lúc đi ra, vậy nên người đầu tiên nhìn thấy Vũ Anh với biểu hiện lạ thường chính là cậu.

"Cậu làm sao thế? Sao mặt lại tái nhợt ra vậy?" Sa Sử Kiêu khẽ cau mày.

Vũ Anh đang trầm tư chợt bừng tỉnh, liền quay sang đáp lại lời cậu:

"À không, tớ cảm thấy hơi mệt thôi"

"Có thật?" Cậu ta nhướn mày "Với lại ngủ dậy muộn thế? Không giống cậu chút nào"

Thực ra lúc sáng sớm trước khi đến chỗ hẹn với Tử Tiên, Vũ Anh đã lén lút khóa cửa phòng lại, rồi đi bằng lối cửa sổ. Nhà Giang Mạn có rất nhiều phòng, nên cô chọn một phòng riêng. Đáng ra cô có thể chọn ở cùng phòng với Anh Đào, nhưng... Có nhiều đêm, mỗi khi ngủ mơ, Anh Đào toàn khua chân múa tay, hết đấm lại đá, miệng lẩm nhẩm gì đó, làm cho người bạn bên cạnh chung giường với cô cứ bị lãnh đủ những đòn tấn công mạnh bạo ấy, nhiều lần ngã ra khỏi giường, nằm xuống nền đất lạnh khiến Vũ Anh không tài nào ngủ được...

"Ừm, tớ không sao đâu, cậu không cần quan tâm!" Vũ Anh gượng cười nhẹ.

Cảnh Sinh đang ở bàn ăn, quay ra: "Vũ Anh đây rồi, sáng ngủ còn khóa cửa, có bí mật gì chăng?"

Vũ Anh giật mình như bị nói trúng tim đen: "Ơ, làm gì có bí mật gì đâu ạ?"

Cảnh Sinh cười ha hả: "Tôi đùa thôi! Nào! Lại ăn sáng nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net