Chương 62: Cuộc tấn công thứ hai, sẽ là bên phe ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jiraiya - sensei, em đã có rất nhiều chuyện muốn nói kể từ lần thầy ra đi!"

Tử Tiên và Dư Tú cùng ôn lại những kỉ niệm thầy trò trước kia. Dư Tú kể rằng ở quá khứ, cậu đã thực sự kế thừa ý chí và niềm tin của thầy mình, cậu còn kể là nhờ quyển tiểu thuyết đầu tay của ông mà một trong số đệ tử của Tử Tiên ở kiếp trước - sư huynh của Dư Tú đã thay đổi và sửa chữa sai lầm của mình. Sau đó còn nhiều chuyện nữa đã xảy ra, cậu ấy đã thực sự trưởng thành rồi. Tử Tiên khẽ vuốt mái tóc vàng như nắng của cậu, nở nụ cười hiền.

Sau đó, Giang Mạn, Nam Tú và Cảnh Sinh cũng quay trở về nhà.

"Minato? Kakashi, và cả... ngài Hokage đệ Nhị..." Tử Tiên lần lượt nhìn từng khuôn mặt quen thuộc rồi tỏ ra bình tĩnh nói.

"Thầy đã tỉnh!"

"Ngài đã tỉnh!"

Nam Tú cùng Cảnh Sinh đồng thời thốt lên.

Giang Mạn ngạc nhiên: "Ông biết tôi sao? Vậy tại sao hai lần gặp nhau lại tấn công chúng tôi?"

Tử Tiên chỉ trầm ngâm nói rằng, khi được hồi sinh lại tại thế giới này, có đôi chỗ kí ức của ông chưa hoàn chỉnh, nghĩa là một số kí ức đã bị xóa, mãi sau đó mới nhận ra Giang Mạn là Hokage Đệ nhị, với khuôn mặt từng được khắc tạc lên núi đá lớn - địa điểm lừng lẫy nổi bật nằm trong Làng Lá để tưởng niệm.

                     **************

"Hóa ra các em được ngài Lục Đạo hiền nhân chuyển kiếp tại thế giới này..." Tử Tiên suy tư, ông không ngờ Lục Đạo hiền nhân lại có thật, và đã tác động vào vòng luân hồi chuyển kiếp của cả nhóm, mang họ tới đây.

Tử Tiên - Jiraiya có kể rằng, sở dĩ ông có thể hồi sinh lại tại nơi đây, đó là vì lão Boss của nhóm Nhẫn giả Tử Thạch đã vô tình tìm thấy xương cốt của ông tại đáy một dòng sông nơi ông tử nạn, khi người của hắn lặn xuống đáy tìm mỏ vàng trong lời đồn của người ở thế giới này. Và nhẫn thuật chúng dùng để hồi sinh ông chính xác là cấm thuật Uế Thổ Chuyển Sinh cấp cao được cải thiện lại nhờ một nhóm những nhà khoa học nhẫn giả, khiến cho người được hồi sinh có thể sống lại một cuộc đời mới, ăn uống bình thường, có đôi mắt bình thường, tuy nhiên, sức mạnh không còn được như trước và không bị kiểm soát.

Tử Tiên được chăm sóc tại nhà của Giang Mạn, đồng thời, ông còn cung cấp những thông tin mật của nhóm Tử Thạch:

"Căn cứ của bọn chúng tên là Khô Lâu Cốt, nằm ở một vùng ngoại tỉnh".

Nhóm Tử Thạch đang âm mưu thôn tính địa cầu bằng bom hạt nhân cùng với sự giúp sức của những Nhẫn giả xấu nằm dưới quyền bọn Tử Thạch, đã có sự chuẩn bị từ hơn năm năm trước. Tử Tiên còn tiết lộ thêm đã tự mình chủ động nghe ngóng được một vài thông tin của chúng, ngay trước khi bị chúng cho vào bẫy mai phục, và thương tích đầy mình như vậy.

"Ra là vậy!" Nam Tú gật gù.

"Quả nhiên, chúng đã sẵn sàng hành động!" Giang Mạn cau mày.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng ngồi lại ở căn phòng khách bàn luận kế hoạch tác chiến.

Khô Lâu Cốt có nghĩa là Đầu Lâu Xương, là thành viên cốt cán ở tổ chức Khô Lâu Cốt đó thì ai cũng phải mang trên tay hình xăm đầu lâu. Tổ chức này có quy mô rộng lớn ở các nước Châu Á và một số nước phương Tây. 

Thẩm Phương từng sống ở nhà Giang Mạn, nên biết rõ vị trí của nhà anh, còn Tử Tiên lại biết được căn cứ của bọn Khô Lâu Cốt nằm ở một tỉnh nhỏ. Vậy là hai phe đều biết được căn cứ của nhau ở đâu.

Giang Mạn: "Thẩm Phương, cô ta đi cho tới giờ cũng đã được một ngày, bọn chúng cũng đã hành động, như vụ việc vừa xong chẳng hạn. Nếu đã biết Tử Tiên tỉnh dậy, chúng chắc chắn sẽ lại tiếp tục tấn công ông ấy nhằm bảo toàn bí mật về khu căn cứ của chúng!"

Nam Tú: "Cuộc tấn công đầu tiên của bọn Tử Thạch đã thất bại, cuộc tấn công thứ hai, sẽ là bên phe ta. Theo thông tin sensei có được, chúng ta phải gấp rút hành động!"

Anh Đào im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Vậy đồng thời có nghĩa là, chúng ta sẽ phải chuyển đi để tránh cuộc tấn công của Tử Thạch lần nữa!"

"Đúng vậy, Anh Đào thông minh lắm, có lẽ chúng ta sẽ phải dọn vào kí túc xá của trường để vừa lánh nạn, vừa bảo vệ được ngôi trường" Nam Tú lên tiếng khen ngợi.

Mọi người gật gù ra vẻ đồng tình.

Dư Tú bỗng hỏi: "Nhưng Thẩm Phương cũng từng là sinh viên của trường, như vậy cô ta biết được vị trí của chúng ta thì sao?"

Nam Tú mỉm cười: "Về vấn đề này thì em yên tâm, việc chúng ta dọn về kí túc xá trường sẽ không có ai biết ngoài thầy hiệu trưởng, Cục Cảnh sát và hội sinh viên. Ngoài ra, để đề phòng bất chắc, thân phận Nhẫn giả của chúng ta sẽ được giữ kín".

Cả Dư Tú và Anh Đào thở phào an tâm, còn Vũ Anh thì trầm tư.

Thẩm Phương, cô ta cũng từng học ở đại học A. Lần trước, cả bọn cũng phải dọn vào kí túc xá trường, Thẩm Phương quay lại cô cứ ngỡ là để thăm Giang Mạn, giờ nhớ lại, hình như Anh Đào bảo, cô ta vào phòng cô. Nên...

Hắc Bạch Miêu mới mất như vậy...

Chuyện này cô vẫn luôn băn khoăn, từ trước tới giờ Vũ Anh luôn cho rằng, Thẩm Phương là người tốt, nên việc lấy trộm Hắc Bạch Miêu là không thể nào. Nhưng không phải cô ta lấy thì ai lấy? 

Bây giờ lại xác định được Thẩm Phương là người của Tử Thạch, Vũ  Anh đã sáng tỏ thêm nhiều chuyện...

Tin đồn cô là cháu của Tử Thạch, rõ ràng là do hắn ta và Thẩm Phương bày ra.

Hơn nữa cô ta còn biết Kat, hành tung lại bí ẩn như vậy... Chẳng lẽ...

Vũ Anh nhíu mày. Liệu cô ta có phải là...?

*************

Tối đến, tất cả các thành viên đều đã dọn vào kí túc xá trường đại học A. Riêng Giang Mạn, Nam Tú và Tử Tiên gấp rút tới Tổng cục cảnh sát Nhẫn giả để báo cáo lại vị trí căn cứ của bọn Tử Thạch và nhanh chóng cử theo lực lượng Cảnh vệ đi truy bắt chúng.

Trong thời gian đó, Cảnh Sinh, Dư Tú, Anh Đào và Vũ Anh phải ở lại trường, hạn chế đi ra ngoài đề phòng tai mắt của bọn Tử Thạch.

Tại một vùng quê cách khu căn cứ Khô Lâu Cốt khoảng 200 mét, lấp ló sau những bụi cây xanh rờn là các thành viên của đội Cảnh sát Nhẫn giả đang trú ẩn, theo tín hiệu của đội trưởng mà bất ngờ xông vào căn cứ địch. 

Tuy vậy, không nằm ngoài dự tính của họ, quân của Tử Thạch đã đợi ở đó sẵn sàng nghênh đón quân ta.
Hai bên đều xông lên. Riêng Giang Mạn và Nam Tú âm thầm đột nhập vào trong khu căn cứ từ đằng sau để hành động. 

Khu căn cứ rộng khoảng 9000 mét vuông có bề ngoài là một khu công nghiệp dệt may bỏ hoang. Bên trong chia ra nhiều hành lang, mỗi hành lang có khá nhiều phòng, đa số là phòng chế tạo vũ khí. Tuy vậy, chúng thực sự đã bỏ hoang, điều nay khiến cho Giang Mạn cùng Nam Tú dấy lên nghi ngờ. Cuối cùng, họ cũng tới được phòng của Boss, cũng để kiểm chứng mối nghi ngờ của họ.

Quả nhiên không có ai ngoài một quả bom hẹn giờ lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net