Chương 66: Nhớ cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sang ngày hôm sau, Cảnh Sinh có tiết ở trên lớp.

Trong các trường đại học cả nước, ngoài những trường đại học về quân sự, cảnh vệ, cảnh sát thì đại học A là trường đại học duy nhất có chuyên ngành Đào tạo Nhẫn giả. Trước đây, khi mới là sinh viên năm Nhất đại học A, chuyên ngành học của Vũ Anh hoàn toàn không liên quan gì đến Nhẫn giả mà chỉ là một ngành học thông thường phổ biến mà thôi. Nhưng từ khi gặp được Anh Đào, Nam Tú, Sử Kiêu và tham gia vào đội Giang Mạn, sang tới năm hai, trước khi vào học chuyên ngành, cô mới quyết định đổi nguyện vọng học của mình sang Đào tạo Nhẫn giả.

Lớp học lý thuyết của chuyên ngành Nhẫn giả sáng nay vô cùng im ắng, mọi người vẫn vô cùng nghiêm túc nghe thầy Cảnh Sinh giảng bài. Giọng thầy ồm ồm trầm trầm mà vang vọng khắp giảng đường, vô cùng sinh động kể về những khó khăn mà một Nhẫn giả sẽ gặp phải trong tương lai. 

"Vậy nên các em cần giữ vững niềm tin và nhiệt huyết của mình cho tới cuối cùng!" Chốt lại câu cuối, thầy gập mạnh cuốn giáo trình lại, quay về bàn giảng viên của mình.

Tranh thủ một số nam nữ sinh là "fan ruột" của thầy đang nhiệt tình bao vây bàn làm việc của giảng viên phía trên, Anh Đào vội kéo Vũ Anh ra khỏi lớp.

Vũ Anh ngoảnh lại: "Khoan! Còn Dư Tú nữa!"

Anh Đào nhướn mày: "Để cậu ấy ngủ, tớ muốn cùng cậu tới một nơi!"

Vũ Anh nhìn Dư Tú đang ôm chặt bàn, miệng nhỏ nước miếng chìm vào giấc ngủ say sưa từ nãy giờ, cô bất đắc dĩ bị Anh Đào kéo đi.

Khi đi ra khỏi cổng trường, Vũ Anh mới ngạc nhiên kéo cô lại, dè dặt nói: "Anh Đào, bọn Tử Thạch có lẽ còn ở đâu đây, lỡ như chúng vẫn đang theo dõi bọn mình thì làm sao?"

Anh Đào quay lại: "Không sao đâu! Quanh đây vẫn còn lực lượng Cảnh vệ, làm sao mà chúng dám xuất hiện được?"

Vũ Anh: "Nhưng theo chỉ thị, Tổng tư lệnh chưa cho phép chúng ta ra ngoài..."

Anh Đào vẫn bướng bỉnh nhíu mày: "Kệ họ đi, trước sau gì chúng ta cũng được phép thôi, tớ thấy chúng ta đã an toàn rồi, ra ngoài một lúc cũng không sao!"

Nói xong, Anh Đào dẫn Vũ Anh phi thân qua vài con phố giữa trời nắng chang chang vào buổi trưa hè, tới một con phố ẩm thực thì dừng lại. Xung quanh đây là các hàng quán nổi tiếng đông người, nhảy xuống đi bộ một lúc, hai cô gái mới dắt nhau vào một quán ăn Nhật. Tại đây, Anh Đào chọn một chỗ ngồi phịch xuống, Vũ Anh giơ Menu lên lướt ánh mắt từ trên xuống dưới khẽ nhíu mày:

"Ở đây không có bánh bao đậu đỏ phủ Siro, chỉ có chè thập cẩm, nhưng lại không thích hợp cho bữa trưa..."

Anh Đào chỉ nhẹ nhàng bảo: "Tớ chỉ ăn Onigiri* thôi, cậu thích ăn Sushi đúng không?" Rồi quay sang phục vụ đang đứng bên cạnh nãy giờ gọi ba phần Onigiri cá ngừ cùng một set 10 miếng Sushi.

(*) Một loại cơm nắm Nhật Bản hình tam giác hoặc bầu dục, được phủ bằng rong biển với các loại nhân khác nhau.

Vũ Anh ngạc nhiên: "Cậu thích ăn cơm nắm hồi nào vậy? Tớ tưởng cậu thích nhất là bánh bao đậu đỏ mà?"

Anh Đào khẽ hạ mi mắt xuống trầm giọng: "Cậu ấy thích Onigiri cá ngừ..." rồi lại nâng ánh mắt cười tươi: "Cậu cứ ăn thoải mái nhé, bữa này tớ bao!"

Cậu ấy? Lúc này Vũ Anh mới chợt nhớ ra cái hôm cả nhóm đi chơi sau một nhiệm vụ nhỏ, ghé qua quán này, là cái cậu đó đã gọi mấy phần Onigiri cá ngừ.

Khi hai món được đem đến, Anh Đào và Vũ Anh vẫn chưa ai động vào món ăn của mình, không khí rơi vào tĩnh lặng.

"Anh Đào này!" Vũ Anh là người lên tiếng trước, phá vỡ dòng suy tư tưởng như kéo dài hàng trăm năm của cô gái thường ngày năng động tươi tắn ấy "Sử Kiêu, cậu ấy hình như đã rời đi được gần bốn tháng rồi nhỉ?"

Anh Đào vẫn trầm ngâm nhìn xuống mấy nắm cơm nằm ngay ngắn trên khay nhựa đặt trên bàn, thở dài: 

"Đúng" Cô hơi nhếch môi cười khẽ cùng đôi mắt buồn "Không biết cậu ấy giờ ra sao nữa..."

Vũ Anh im lặng, để mặc cho cô bạn nói lên nỗi lòng mình.

"Hồi đó, cái khoảng thời gian sau khi Giang Mạn tiền bối làm nhiệm vụ ở xa trong ba tháng ấy, tớ thường trốn Dư Tú dẫn cậu ấy một mình tới quán này".

"Lúc đó cậu ấy chỉ nhíu mày thôi, cậu ấy hay nhíu mày với tớ lắm!"

Phải rồi, Sử Kiêu đa phần hay phô vẻ ngoài lạnh nhạt với mọi người, chỉ khi nào cậu ấy bắt đầu quan tâm tới thứ gì đó, dù là đang suy ngẫm điều đó hoặc cảm thấy phiền phức, cậu ta mới nhíu mày thôi, Vũ Anh thầm nghĩ.

"Tớ đã kể hết bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất với cậu ấy, ở bên cậu ấy, tớ rất vui!" Anh Đào mỉm cười, cô tiếp tục: "Sử Kiêu rất thích ăn cà chua và Onigiri cá ngừ, hồi ấy mấy lần đi với tớ, cậu ấy có thể ăn hết bao nhiêu là cơm nắm với một con cá sốt cà chua to đùng!"

"Cậu ấy nhìn lạnh lùng thế thôi nhưng cũng thường chăm chú nghe tớ kể chuyện, rồi nghiêm túc đưa ra nhận xét hoặc 'ừ' một tiếng trả lời tớ. Thực ra, cậu ấy còn là một người rất tinh ý, có lần tớ bị thương sau một nhiệm vụ, vì lơ là nên lỡ để vết thương nhiễm trùng, không ngờ cậu ấy là người đầu tiên nhận ra được điều đó, sau đó có nhắc nhở tớ băng bó lại, tớ rất cảm động!"

Sau đó là nhiều chuyện mà Anh Đào kể lại khi Team 7 hoạt động với nhau, ngay cả khi là Team 7 trong quá khứ, sau nhiều nhiệm vụ sát cánh bên nhau, từng cứu mạng, giúp đỡ lẫn nhau, đồng hành cùng nhau, dù Sử Kiêu chỉ như coi cô là bạn, là đồng đội, nhưng cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên cậu ấy.

Anh Đào lại cười buồn, buồn cho những kỉ niệm xa xăm như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, buồn vì người con trai cô thích ngay cả ở kiếp trước, lại một lần nữa rời bỏ cô, rời bỏ mọi người. Anh Đào hơi cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại, nghiến răng, thực sự nhiều lúc cảm thấy rất bất lực nhưng không biết làm cách nào để thay đổi tình hình, giúp Sử Kiêu hiểu ra mà quay trở lại. 

Vũ Anh cũng không biết làm gì hơn vào lúc này, chỉ im lặng ngồi đó, cùng đồng cảm với suy nghĩ và cảm xúc lúc này của cô bạn thân.

Vũ Anh thầm nghĩ, Sử Kiêu à? Liệu tình cảm và suy nghĩ của Anh Đào cậu có biết không? Liệu cuối cùng, nó có đến được với cậu không đây?

Ở một bàn khác cách đó khá xa, có hai người con trai có diện mạo giống nhau như hai anh em, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ trắng ngồi đối diện nhau. Trên bàn bày ra một bữa ăn thịnh soạn theo kiểu Nhật, các món ăn được chế biến từ thịt gà như Sashimi thịt gà, cơm trắng, cơm nắm, canh cà chua. Ngoài ra còn có hai cốc nước nhỏ đi kèm bữa ăn. 

"Nhiệm vụ lấy cắp vũ khí của bọn tàng trữ vũ khí trái phép diễn ra ổn thỏa chứ?" Chàng trai có thân hình cao gầy tao nhã cất tiếng.

"Đã kết thúc, mặc dù cho tới phút cuối, bọn chúng sống chết đuổi theo đòi lại, nhưng bên ta đã giải quyết xong xuôi" Chàng trai còn lại không nhìn người đối diện, vô cùng kiệm lời, lạnh lùng đáp lại.

"Được, vụ theo dõi tiếp theo xung quanh trường đại học A, tôi sẽ nhận nhiệm vụ!"

"Không, để tôi" Chàng trai kia thường ngày có vẻ ngoài xa cách như vậy nhưng lúc này lại tỏ ra nôn nóng đầy quan tâm.

"Tại sao? Sao tự dưng cậu lại giành công việc với tôi vậy? Không giống cậu chút nào!" 

"Tôi... có lí do riêng..."

"Sử Kiêu, có phải cậu vẫn còn lưu luyến ngôi trường cậu từng theo học? Hay vẫn còn tình cảm với nhóm Nhẫn giả đó?" Chàng trai kia nhướn mày thích thú, đón chờ biểu hiện của cậu con trai luôn giữ khoảng cách với mình.

Sử Kiêu im lặng, ánh mắt kéo xuống nhìn vào một khoảng không vô định. 

Cậu đang nhớ người đó.

Cô gái từng là đồng đội thân thiết bên cạnh cậu, lo lắng cho cậu, vui mừng vì cậu, gần gũi với cậu từ rất lâu rồi.

Cô gái mà cậu thật sự nhớ nhung tới.

Cô gái mà gần đây cậu mới giật mình nhận ra, cậu thích cô mất rồi.

Cô gái mang mái tóc màu hoa anh đào...

Chàng trai kia không thể thấy rõ biểu cảm của cậu con trai phía đối diện mình ẩn sau lớp mặt nạ của cậu, cũng không chán nản, mà sẽ kiên nhẫn hỏi nhiều hơn sau khi trở về căn cứ. Liếc ánh mắt sang phía xa xa, hắn vô tình phát hiện một gương mặt quen thuộc.

Cô gái này...

Ở phía bàn bên này, Vũ Anh đang an ủi và động viên Anh Đào, là một cô gái mạnh mẽ nên Anh Đào cũng nhanh chóng trở nên vui vẻ trở lại, đang mỉm cười trò chuyện với Vũ Anh.

Hắn nhíu mày.

"Sao thế Du Na? Có chuyện gì à?" Lúc này, Sử Kiêu đã quay qua nhìn Du Na, thấy hắn đột nhiên im lặng bất thường mà không nói năng gì nhiều, không khỏi thắc mắc.

"À... không, không có gì..." Du Na quay lại tiếp tục bữa ăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net