Chương 70: Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi trường đại học A mang một vẻ đẹp vừa hiện đại, vừa cổ kính với những dãy nhà sơn trắng thuần tuý, những ô cửa sổ sạch trong suốt, những dãy hành lang dài, cùng gần bốn trăm căn phòng học, phòng thí nghiệm và thư viện thoáng mát, sạch sẽ. Khuôn viên trường rộng rãi, mát mẻ, phía trước toà nhà trung tâm có một đài phun nước hoa lệ, được bao bọc xung quanh là những gốc đa già cỗi cùng vài hàng cây phượng lá đỏ, phất phơ trong gió.

Giang Mạn đang đứng chờ ai đó tại một gốc phượng vĩ già cỗi nhất có tuổi đời gần 50 năm, vẻ mặt anh tuỳ hứng, tay cầm điện thoại bấm bấm vào màn hình. Một lúc sau, từ đằng xa, có một cô gái vội vội vàng vàng chạy về phía anh.

Vũ Anh một tay chống gối thở hồng hộc, một tay đưa lên lau thật sạch mồ hôi vã ra dính trên trán:

"Giang Mạn, anh đợi em có lâu không?"

"Không lâu lắm" Mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình chiếc điện thoại đời mới anh vừa mua cách đây một tuần, đã vậy sau đó còn thấy anh tức giận nhấn nhấn loạn xạ cả lên, rồi thiếu điều chỉ muốn vứt điện thoại đi chỗ khác.

"Giang Mạn?" Vũ Anh khó hiểu nhìn nhìn biểu hiện của anh nãy giờ, cô lại gần, ghé mắt nhìn vào "Ra là anh đang chơi Flappy Bird! Ồ! Trò này mới nổi lại nè!!"

"Ừ! Anh đang cày tới level điểm 841 mà mãi không vượt qua được..." 

Cái gì?? 841 điểm??? Có đùa không đấy??? Vũ Anh mắt tròn mắt dẹt. Cô chơi trò này còn chưa được tới 100 điểm, làm cách nào mà Giang Mạn... Đã thế anh lại còn biết tới từ "Level" (Mức)??? Từ lúc nào mà anh đã rành game trên điện thoại như thế này? Anh từng thắc mắc không hiểu mấy trò chơi trên điện thoại có gì hứng thú mà? Vậy mà... Vũ Anh mắt chữ A mồm chữ O nhìn lại anh.

Không ngờ cũng có lúc, một trong những nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử Nhẫn giả lại có lúc mê game đến như vậy... Vũ Anh chậc chậc lắc đầu.

"Bực thật!!" Giang Mạn suýt chút nữa là ném điện thoại đi, may sao có Vũ Anh ngăn cản.

"Giang Mạn! Nhiệm vụ anh giao em đã hoàn thành xong cả rồi, hôm nay còn nhiệm vụ nào nữa vậy?"

"À..." Giang Mạn buông điện thoại xuống, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, anh nói: "Có một số sổ sách cần em giải quyết nốt".

"Sổ sách?"

"Ừm, cụ thể là mấy bài kiểm tra giấy môn Nhẫn giả vừa qua của các lớp, anh cần em lọc ra các bài có lý lẽ lập luận đầy đủ nhất và chính xác nhất sau đó tổng hợp lại".

"Em tưởng việc này đã có thầy Cảnh Sinh?" Cô không khỏi thắc mắc.

"Thầy Cảnh Sinh sẽ là người chấm điểm và đánh giá lại bài của sinh viên, còn việc của em là trau dồi tư duy chiến thuật, có hiểu không?"

Vũ Anh hiểu. Những bài kiểm tra lý thuyết của các lớp Nhẫn giả gần đây nhất có đề bài về chiến thuật đa thể loại sử dụng Nhẫn thuật, Ảo thuật và Thể thuật trong những phạm vi chiến đấu khác nhau (tầm xa, tầm trung, tầm gần), tóm lại là rất phong phú.

"Em không chắc liệu mình có làm được không..." Vũ Anh hơi do dự, cô ngẩng lên, bất chợt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Giang Mạn nói: "Chiến thuật trong một trận đấu rất quan trọng, nó thậm chí có thể ảnh hưởng tới cả cục diện trận đấu đó, những ưu, nhược điểm em cần phải quan sát của đối thủ, rồi điều kiện ngoại cảnh... tất cả, em cần phải học hỏi thêm nhiều. Anh sẽ trực tiếp hướng dẫn em trước".

"Em..." 

Giang Mạn ghé tai cô thì thầm: "Anh tin, em sẽ làm được mà!"

Vũ Anh không kịp phòng bị gì, để mặc cho hơi thở ấm nóng của anh phả qua tai cùng lời khích lệ chân thành nhất khiến cô nhất thời ngẩn ra. Cho tới khi thấy anh bật cười trước khuôn mặt nóng bừng của cô, cô mới tự ái tiến tới đánh thùm thụp vào ngực anh. Giang Mạn vừa cười vừa lùi, lại tiện tay kéo rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nói: "Mèo con của anh sao hôm nay nóng tính thế?"

Vũ Anh: "Là anh trêu em trước!"

Giang Mạn: "Ha ha, thôi nào... Anh xin lỗi, được chưa?"

Vũ Anh thoáng dịu đi khi anh biết lỗi của mình: "Hừ, tha cho anh đó!"

... 

...

...

Vũ Anh mở bừng mắt!

Ra chỉ là một giấc mơ về kí ức xưa cũ... Vậy mà nước mắt đã kịp giăng kín trên đôi mắt cô rồi...

Em xin lỗi, Giang Mạn... Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh...


=============================

Au: Quang cảnh đại học A lấy ý tưởng từ đại học Bách Khoa Hà Nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net