Chương 73: Bao che

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian sống tại Khô Lâu Cốt trong hai tháng qua, Vũ Anh rất tích cực đi tìm hiểu về tung tích của bà mỗi khi không có nhiệm vụ phải thực hiện. Cô đã quyết tâm, nhất định phải tìm được và giải cứu bà trước khi lão Taroya phát hiện ra hành động của cô. Song song với việc đó, cô cũng ngầm nghe ngóng các nhiệm vụ của mỗi người trong tổ chức, rồi tranh thủ bám theo họ, biến thân thành người khác, triệt tiêu mùi vị và can thiệp vào, hỗ trợ nạn nhân kịp thời, chống lại phe của tổ chức. Tuy nhiên, hành động này cũng gây không ít nghi ngờ cho các thành viên của tổ chức. Sau khi cô phá đám các nhiệm vụ của Tử Âm, Tử Thạch và Du Na, Tử Thạch đã ngay lập tức bày bộ mặt lạnh lẽo ngay trong cuộc họp của Boss mà toàn thể các thành viên đều có mặt, đối mặt với Vũ Anh mà tra khảo:

"Vũ Anh, tối hôm mùng 9 vừa qua, cô đã đi đâu, làm gì?"

"Tôi..." Khi cuộc họp đang đến đoạn liệt kê ra các nhiệm vụ thất bại, Vũ Anh không ngờ Tử Thạch lại hỏi thẳng mình như hỏi cung như thế, đành nói dối rằng: "Tôi đi ăn tối rồi quay trở lại phòng của mình. Tôi ở suốt trong phòng trong khoảng từ 8 giờ cho tới sáng hôm sau".

Nhiệm vụ của Tử Thạch bắt đầu từ trước 8 giờ cho tới 11 giờ, vì vừa phải bám theo vừa căn thời gian nên Vũ Anh nhớ rất kĩ giờ giấc, từ đó đưa ra lí do sao cho hợp lí một chút.

"NÓI DỐI!" Tử Thạch cao giọng khiến cô âm thầm giật mình trong lòng, gắng trưng ra bộ mặt bình tĩnh nhất có thể: Sao hắn biết?

"Làm gì có chuyện cả một tối như thế cô chỉ ở trong phòng thôi?" Hắn ta vẫn gườm gườm nhìn cô nãy giờ. Cô hiểu rồi, ra là hắn cay cú vì nhiệm vụ quan trọng thất bại, nên dù không có chứng cớ vẫn một mực đẩy cô vào nghi vấn trước mặt mọi người.

"Tối hôm đó tôi mệt, nên là ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngơi, trước đó rõ ràng tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ ông giao" Cô vẫn một mực phủ định. Hên cho cô là hôm đó, trong căn cứ hình như không còn ai, mọi người đã bận rộn đi làm nhiệm vụ hết.

"Được rồi Tử Thạch" Boss bỗng lên tiếng cắt ngang cuộc tra hỏi và biện minh giữa hai người, quay sang Vũ Anh nói: "Katsumi, có đúng là con ở trong phòng suốt trong khoảng thời gian Tử Thạch làm nhiệm vụ không? Hãy trả lời thành thực!"

Vũ Anh không ngần ngại đáp: "Đúng vậy!"

Boss: "Vậy con có thể chứng minh cho mình không?"

Vũ Anh: "Tôi..." Khi nghe tiếng ho phát ra nhè nhẹ ngay bên cạnh mình, cô quay sang và nhận ra, tên đeo mặt nạ cao gầy lần trước đang đứng ở đó. Vũ Anh giật mình nhớ lại...

Khi cô khoá cửa phòng mình lại lúc về tới tổ chức sau bữa tối hôm ấy rồi rời đi, hắn... hắn... tên đeo mặt nạ hình như đã có mặt ở đó!

Tiêu rồi, làm sao bây giờ...!?

"Tôi có thể làm chứng!" Ngay lập tức, kẻ đeo mặt nạ đó lên tiếng. Vũ Anh giật thót và ngỡ ngàng, sợ rằng ngay lúc này mình sẽ bị vạch trần, thành ra thấp thỏm, bất giác lùi lại một bước.

Hắn quay lại nắm chặt một bên vai Vũ Anh giống như không cho cô chạy trốn. Âm thầm chảy mồ hôi, cô rút vai thoát khỏi bàn tay đó, rồi đưa tay về phía sau hông, nắm chặt kunai trong túi dụng cụ để đề phòng, sẵn sàng phòng thân nếu lâm vào tình huống bị phát hiện ra việc làm của mình.

"Khụ, Katsumi, cô ta sau khi trở lại căn cứ có dấu hiệu choáng váng và mệt mỏi, khụ, sau đó cô ta đã phải tự mình về phòng, hình như cô ta đã ngủ ngay sau đó, khụ khụ... tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đều trong căn phòng ấy!"

Vũ Anh kinh ngạc ngẩng lên. Tại sao...?

Vậy là sau đó, cuộc họp đã kết thúc mà nghi vấn về kẻ bí ẩn đã phá bĩnh những nhiệm vụ gần đây của tổ chức đã không còn đặt lên Vũ Anh nữa, tuy vậy, Tử Thạch vẫn rất mực hoài nghi: Không phải là kẻ trong tổ chức sao? Vậy là kẻ nào mới được chứ?

Sau khi tất cả đã giải tán, ai đều trở về phòng người nấy, lúc này, Sử Kiêu mới lên tiếng hỏi Du Na: "Này, giọng anh kì lạ thế?"

"Tôi bị khản giọng" Nói rồi Du Na rút ra một vỉ thuốc ngậm đã chuẩn bị sẵn, kéo mặt nạ ra một chút rồi tuỳ ý thả vào mồm.

"Lạ thật, anh có bao giờ khản giọng đâu, sao giờ lại ra nông nỗi này?" Sử Kiêu nhíu mày nghi hoặc.

"Dạo này tôi uống nước đá hơi nhiều, khụ..." Du Na trả lời, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn xuyên qua mặt nạ liền bắt gặp một ánh mắt nhìn chằm chặp vào mình nãy giờ. Vũ Anh vẫn hoài nghi đứng cách đó từ đằng xa nhìn hắn. Du Na liền nhanh tay kéo Sử Kiêu đi khỏi đấy, tránh để cô nghi ngờ. Khi chỉ còn lại một mình, hắn mới nhìn lại vỉ thuốc ngậm trên tay mình. Là Vũ Anh đã đưa cho hắn...

Sau khi hắn nói rằng dạo này có thói quen uống nước đá giống người ở tỉnh Hải Băng này, Vũ Anh đã đưa hắn một vỉ thuốc, nói rằng: "Uống nước đá nhiều có ngày viêm họng đấy, anh cầm vỉ thuốc ngậm này mà dùng!"

Du Na: "Cô lo xa quá, họng tôi đặc biệt tốt, không đến nỗi nào đâu!"

"Du, đừng chủ quan, anh mà viêm họng mất tiếng thì làm sao nói chuyện với tôi được chứ?" Vũ Anh nói đùa.

Không ngờ sau đó hắn viêm họng thật, giọng lại còn hơi khản đặc nữa, quả nhiên cô ấy nói không sai. May mắn cho hắn rằng, dạo này, Vũ Anh bận nhiệm vụ nên không đến quán hắn nữa, không sẽ phát hiện ra chất giọng khàn đặc này mất...

Cầm vỉ thuốc trên tay, Du Na bất giác nhíu mày cười mỉm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net