Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cầm chiếc mặt nạ ANBU và khóa cửa nhà lại. Tôi phải đi gặp Sakura, Neji, Lee tại cổng làng Konoha cho nhiệm vụ cấp độ A của chúng tôi. Chúng tôi có nhiệm vụ bắt giữ Tonari Saito, một missing nin đã giết một số ninja Konoha và thường dân.

"Chào Reiko-chan... chào Shiregu-san..." tôi phấn khởi chào hỏi dân làng khi đang trên đường đến cổng làng, nhận lại những nụ cười của họ. Đó là chiếc mặt nạ của tôi trong thế giới này. Hạnh phúc. Mãn nguyện. Luôn luôn lạc quan. Trong khi thực tế thì hoàn toàn trái ngược.

Cuộc sống của tôi đã luôn luôn là giả dối. Trong 17 năm qua. Khi còn bé tôi đã khóc rất nhiều nhưng tôi ghét khóc. Nó khiến tôi trông có vẻ yếu đuối, vô dụng và luôn cần sự giúp đỡ từ xung quanh. Tôi ghét nó khi họ (những bảo mẫu của trại trẻ mồ côi) hỏi han tôi mặc dù tôi không sao cả. Cứ như là tôi không thể tự chăm sóc bản thân vậy. Nhưng đó là nơi mọi thứ kết thúc. Họ chỉ hỏi han tôi dù tôi có ổn hay không. Họ không bao giờ cố gắng để giúp tôi cảm thấy tốt hơn. Đó là lúc tôi nhận ra tôi cô đơn. Không ai ở đó để giúp tôi tồn tại trên thế giới này. Tôi phải tự chăm sóc mình.

Vì vậy, tôi bắt đầu mỉm cười. Đó là giải pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Nụ cười là dấu hiệu của hạnh phúc, cho thấy rằng bạn rất tốt và vui vẻ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi cười tôi sẽ quên đi nỗi buồn của mình. Nhưng tôi đã sai. Tôi không thể xóa đi những cảm giác bi quan đó. Cuối cùng, tôi đã ngạt thở... ngạt thở trong nụ cười của chính mình. Tôi không thể thở được và không có ai giúp tôi lấy lại hơi thở của mình.

Cứu tôi với.

Tôi luôn muốn nói ra điều đó nhưng tôi sợ. Sợ rằng không có ai quan tâm hay dừng lại để giúp tôi. Thậm chí sợ nhận ra rằng tôi thật sự cô đơn.

Tuy vậy, tôi vẫn mỉm cười. Nụ cười giống như một hình xăm gắn chặt lên mặt tôi. Cố định và không thể tháo bỏ. Dán chặt mãi mãi. Tôi cười không phải vì ai khác mà vì chính bản thân tôi. Tôi muốn tin rằng tôi thật sự hạnh phúc chứ không phải ngược lại. Có thể nếu tôi làm ngược lại tôi sẽ hạnh phúc vào một ngày nào đó. Đó có thể là hi vọng cuối cùng.

"Chào Neji, Lee, Sakura," tôi nói trong khi nở một nụ cười thật tươi với họ. Neji gật đầu chào lại trong khi Lee và Sakura cười chào lại với tôi.

"YOSH! TENTEN ĐẾN RỒI! XUẤT PHÁT THÔI!" Lee nói một cách hăng hái. Tôi cười với cậu ấy. Dù thậm chí đã 17 tuổi nhưng cậu ấy chẳng thay đổi gì cả.

"Lee! Neji chưa phổ biến chi tiết về nhiệm vụ. Chúng ta không biết phải làm gì hay đi đâu," tôi nhắc nhở, nhìn cậu ấy cười ngượng ngùng.

"NHANH LÊN NEJI! MÙA XUÂN CỦA TUỔI TRẺ SẼ KHÔNG ĐỢI CHÚNG TA ĐÂU!" Lee la to với một shinobi nổi tiếng chững chạc.

"Lần cuối cùng nhìn thấy Tonari Saito là gần khu vực xung quanh thác nước Sora cách Konoha 50 km. Chúng ta nên đi gần nhau và không được tách nhau quá xa. Đặc biệt là cậu đấy, Lee," Neji nói với một giọng lạnh lùng khi tiếp tục nhìn chằm chằm về phía anh chàng ninja hiếu động. "Và nhớ đừng bao giờ đánh giá thấp hắn. Theo một nguồn tin cho biết, có 3 missing nin đang cùng hợp tác với hắn. Luôn phải canh chừng những kẻ đáng ngờ."

"Nhưng, Neji. Khu vực đó quá rộng. Nó lớn gấp 3 lần Konoha. Thế quái nào chúng ta có thể tìm thấy chúng chứ. Tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta chia ra làm 2 nhóm. Bằng cách đó, chúng ta có thể bao quát rộng hơn. Cậu nghĩ thế nào, Neji?" Tôi hỏi cậu ấy.

"Không!" Neji nói cộc lốc.

"Neji..." tôi định nói nhưng bất ngờ ngừng lại khi nhìn thấy thái độ của cậu ấy. Có một tia giận dữ trong đôi bạch nhãn của cậu ấy và tôi hiểu rằng mình không nên nói nữa.

"Chúng ta lãng phí đủ thời gian rồi đấy. Xuất phát thôi!" Neji nói với giọng đều đều.

Nhận được cái gật đầu đồng ý từ Lee và Sakura, mọi người hướng tới thác Sora, biết rằng sẽ phải mất ít nhất cả ngày mới tới được đó. Trong lúc đó, tôi vẫn đứng đó, không thể cử động nổi vì quá sốc, suy nghĩ về cảnh tượng vừa diễn ra trước đó. Neji chưa bao giờ tức giận với tôi đến như vậy. Cậu ấy chỉ dành cái nhìn đó cho Lee khi cậu ta làm phiền mình và cho những ai mà cậu ấy không thích.

"Cậu ấy khác xưa rồi," tôi hiểu ra, buồn bã.

Nhận ra rằng mình sắp bị bỏ lại đằng sau, tôi nhảy lên một cành cây và bắt đầu di chuyển từ cành này sang cành khác cho tới khi chầm chậm bắt kịp mọi người.

Thực ra, tôi biết lí do tại sao cậu ấy lại phản đối. Cậu ấy lo cho sự an toàn của Sakura. Nếu chia làm hai nhóm, Neji và tôi sẽ ở chung một nhóm. Và nhóm kia là Lee và Sakura. Mỗi người trong chúng tôi có thể gặp nguy hiểm nhiều hơn. Neji không thể để Sakura tách khỏi mình hay đi với Lee, cậu ấy sẽ không thể trông chừng cô ấy từ phía sau, không thể bảo vệ cô ấy.

Neji...

Tớ hiểu...

Tớ hiểu sự đau đớn trong trái tim cậu khi cậu không thể bảo vệ người cậu yêu. Sự đau khổ và nỗi thất vọng cậu phải chịu đựng. Tớ gần như đã mất cậu một lần... vì Kidoumaru. Cảm giác vô dụng và ân hận lấp đầy từng thớ thịt. Giá như tớ có mặt ở đó để cứu cậu... cậu sẽ không phải chịu sự đau đớn như vậy. Kể từ khi đó, tớ đã thề sẽ không bao giờ để cậu phải chịu những điều bất hạnh nữa. Sự đau khổ trong quá khứ đã quá đủ rồi. Tớ luyện tập chăm chỉ hơn, đô máu nhiều hơn, vượt qua sức chịu đựng của một người bình thường, biết rằng nếu tớ yếu đuối, tớ sẽ không thể bảo vệ cậu và có thể sẽ mất cậu. Đó là lí do khi làm nhiệm vụ, tớ luôn đứng gần điểm mù của cậu, che giấu sự yếu đuối của cậu bằng sức mạnh của mình.

Giá mà cậu biết...

Giá mà...

Nhưng tớ đã quá muộn rồi, bây giờ cậu đã có Sakura.

Hàng tiếng đồng hồ trôi qua.

"Chúng ta đang ở trong khu vực thác Sora. Luôn phải cảnh giác cao," Neji ra lệnh.

"Tuân lệnh," Sakura, Lee và tôi đồng thanh.

Tôi thận trọng khám xét khu vực xung quanh, đi vào càng ngày càng sâu, hướng về phía thác nước. Dừng lại một lúc mỗi khi những vùng xung quanh để tìm manh mối về vị trí của 3 missing nin. Không bỏ sót một hòn đá, lá cây hay cành cây. Những manh mối được tập hợp lại dần dầncho đến khi chúng tôi có một cái nhìn rõ ràng về nơi chúng tôi đang đứng hay đang đi tới. Đột nhiên...

"Chúng ta đang bị mai phục!" Neji cảnh báo cho chúng tôi khi 50 chiếc kunai xé gió hướng về phía cậu ấy. Theo bản năng, Neji làm chệch hướng những chiếc kunai đó bằng cách sử dụng hồi thiên chưởng. Không gì có thể xuyên thủng tuyệt chiêu phòng thủ của cậu ấy đặc biệt là vũ khí. Bên cạnh đó, tôi ném 10 chiếc kunai có gắn thuốc nổ xung quanh khu vực khu vực bị bao vây, hi vọng nó có thể làm lộ ra vị trí của quân địch. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi có thể cảm thấy chakra của bọn chúng khi chúng không thể che giấu được nữa vì vụ nổ vừa rồi. Đoạn, Sakura dồn chakra vào tay phải và đấm mạnh xuống đất, làm mặt đất nứt toác bên dưới nắm đấm hướng về phía kẻ thù, xé tan những cái cây hai bên đường. Để lộ ra vị trí của kẻ thù.

"Rất thông minh. Thứ mà ta trông đợi từ một anbu như ngươi," Tonari Saito cười khinh bỉ, missing nin mà chúng tôi đang truy tìm.

"Hmmm... ta nghĩ ta thực sự thích giết bọn chúng," tên ninja tội phạm đứng kế bên Saito cười khẩy. Hắn có mái tóc xù màu xanh da trời với đôi mắt đen sắc nhọn có thể nhìn thấu tâm tư bạn.

"Ta muốn hắn ta. Kĩ năng ám khí của hắn dường như rất ấn tượng," tên ninja tội phạm với một vết sẹo trên má nói, chỉ một ngón tay vào tôi.

"Ngươi biết đấy, thật bất lịch sự khi chỉ tay vào người khác," tôi mắng lại hắn, giọng tôi có chút biến đổi bởi chiếc mặt nạ ANBU, giấu đi giới tính thật sự của tôi.

"Không kẻ nào từng cãi lại ta mà còn sống cả. Ngươi sẽ phải hối hận với điều ngươi vừa nói ra," hắn ta trả lời với một cái nhìn tự mãn trên mặt.

"Nào, nào, Ryu-san. Đừng kích động quá," tên missing nin thứ tư nói khi hắn xoay một chiếc shuriken một cách thành thạo trên tay.

"Mirai-san, ngươi sẽ thế thôi nếu ngươi..."

"Đi với chúng ta và chúng ta sẽ tha chết cho ngươi," Neji cắt ngang lời nói, hai tay khoanh lại trước ngực.

"Sai lầm đầu tiên của ngươi là đã đánh giá thấp chúng ta," Saito lại cười khinh bỉ khi bất chợt lao tới Neji cùng với năm phân thân, Neji nhẹ nhàng nắm tay lại thủ thế, sẵn sàng đón đầu kẻ đang lao lại phía mình.

Lấy đó làm tín hiệu, Lee tiến đến trước mặt tên ninja tội phạm tóc xanh và đấm mạnh vào bụng hắn. Tuy nhiên, tên ninja lại nở một nụ cười đầy sát khí. Tôi thấy Lee cau mày nhẹ. Như thường lệ, chiêu đó của Lee sẽ đẩy tên ninja đó lại đằng sau 20 bước nhưng hắn một bước cũng không suy chuyển.

Tôi rút ra một chiếc kunai và thủ ở trước mặt. Im lặng quan sát 2 tên đối diện. Thử phân tích những hành động của chúng. Tên mặt sẹo lao lên trước với một thanh katana trong tay, cố gắng đánh tôi nhưng tôi tránh được. Tôi càng tránh bao nhiêu thì hắn càng hung hăng tấn công bấy nhiêu. Chống đỡ những đòn tấn công của hắn càng ngày càng khó.

"Tên còn lại đâu rồi, Mirai đã xuất chiêu chưa?" Tôi cân nhắc, thình lình nhận ra. "Ôi không! Đó là nghi binh."

Tôi thấy Mirai đang hướng về phía Sakura. Chết tiệt... Tôi không thể để điêu đó xảy ra. Sakura là ninja y thuật. Cô ấy không thể lãng phí chakra của mình để đánh nhau với hắn. Cô ấy phải sử dụng nó thay vì để chữa vết thương sau trận chiến. Không thể được. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi phải đoạt lấy chiếc katana khỏi tay Ryu. Thay vì tránh những đòn tấn công của hắn, tôi đã để lộ sơ hở để hắn đánh trúng. Tôi cảm thấy đau đớn chạy xuyên cơ thể như chiếc katana xuyên qua bụng tôi. Phớt lờ cảm giác đau đớn, tôi giữ chặt chiếc kunai và quét qua cổ hắn. Ngay lập tức, hắn ngã xuống, hấp hối. Không lãng phí nhiều thời gian, tôi kéo chiếc katana ra khỏi cơ thể và ném nó về phía Mirai. Chiếc katana ghim chặt vào thân cây chỉ cách đầu Mirai vài inch.

"Ngươi nghĩ ngươi định đi đâu?" tôi hỏi trong khi chầm chậm thở một cách khó nhọc. Tôi đã thấm mệt và vết thương này chẳng giúp gì được trong tình trạng yếu đuối này. Phải kết nhanh chóng kết thúc thôi. Tôi lấy ra một cuộn giấy và cắn chảy máu ngón cái.

"Soushouryou!" tôi hét lớn và nhìn hàng trăm vũ khí bay về phía hắn. Bốn năm, tôi đã luyện hoàn hảo kĩ năng của mình với Neji hoặc những lúc không có Neji. Mirai không thể sống sót sau chiêu đó. Ngay cả Neji cũng gặp khó khăn trong việc tránh né những vũ khí khi tôi sử dụng tuyệt chiêu Song Long Phi này. Tôi mỉm cười hài lòng. Nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng nhìn kìa, Mirai vẫn đứng đó bình an vô sự với hai chiếc shuriken trong tay và những vũ khí của tôi tán loạn xung quanh hắn. Tôi hoài nghi nhìn hắn. Mọi biểu cảm của tôi đều giấu dưới chiếc mặt nạ.

Không thể nào. Thậm chí không một vũ khí nào của tôi có thể xuyên qua sự phòng thủ của hắn. Làm thế nào mà hắn có thể làm chệch hướng tất cả chỗ vũ khí đó?

"Ryu-san dễ bị đánh bại nhưng ta mạnh hơn hắn nhiều," hắn nói và ném hai chiếc shuriken đó vào tôi. Tôi nhảy lên không và trượt sang bên cạnh, tránh được đòn tấn công chỉ cách mình vài milimet.

"Ngươi ném trượt rồi." tôi nói, nhếch miệng cười.

"Không, ta không hề trượt."

Tôi nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phía sau và nhìn thấy Sakura đã trúng thương. Chiếc shuriken đã găm sâu vào hai cánh tay cô ấy.

"Chết tiệt," tôi thì thầm bên dưới hơi thở. Mục đích của hắn ngay từ đầu đã là cô ấy. Hắn biết cô ấy là ninja y thuật và cần phải vô hiệu hóa tay của cô ấy.

"Ngươi sẽ phải trả giá cho điều đó," tôi cười khinh bỉ khi chạy về phía hắn, đấm vào bụng hắn với tất cả sức mạnh của tôi.

"Quá muộn rồi," hắn thì thầm vào tai tôi và biến mất như một ảo ảnh

"Chết tiệt! Ngay từ đầu nó đã là một phân thân." Tôi quay lại và nhìn thấy Mirai thật đang chạy về phía Sakura đầy thương tích với một chiếc kunai trong tay. Sakura tránh được đòn tấn công đó và định tấn công hắn vài lần dù thậm chí cô ấy đang bị thương. Tôi biết rằng cô ấy không thể chống chọi được lâu khi đang trong tình trạng đó. Trong khóe mắt, tôi thấy Lee vẫn đang chiến đấu để đánh bại đối thủ của mình. Cậu ấy đang mở giới hạn thứ tư. Bên cạnh đó, tôi thấy Neji đang liều mạng trong vô vọng. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong những đòn tấn công của cậu ấy. Chúng đang ngày càng hung hăng và mạnh mẽ. Tôi biết cậu ấy muốn cứu Sakura nhưng không thể khi Saito ngăn chặn cậu ấy làm điều đó.

Tôi xé rách tay áo và quấn thật chặt quanh bụng để ngăn không cho nó chảy máu nữa.

Tôi nhìn liếc qua Neji một lần nữa và thấy sự lo lắng của cậu ấy. Tôi biết rằng cậu ấy đang điên cuồng muốn cứu cô ấy. Tôi ghét điều đó. Tôi nhớ rằng tôi đã hứa rằng sẽ không bao giờ để cậu ấy phải đau khổ một lần nào nữa. Có chuyện gì xảy ra với lời hứa của tôi vậy? Không phải tôi yêu cậu ấy sao? Cứu người mà mang lại tình yêu và hạnh phúc cho người bạn yêu có phải là điều đúng đắn? Chẳng phải Sakura mang lại hạnh phúc cho cậu ấy sao?

Tôi biết tôi phải làm gì...

Tôi phải cứu Sakura...

Người duy nhất mang lại niềm vui cho Neji...

Người khiến cậu ấy mỉm cười...

"Neji! Ta nghỉ một lát được không? Chúng ta đã luyện tập bốn tiếng đồng hồ rồi," tôi nói trong hơi thở khó nhọc.

"... Ừm."

"Cám ơn, Chúa ơi, vì ít nhất người cũng cho Neji một trái tim," tôi nói, ngửa mặt lên trời với hai tay đan lại trong vui sướng. Tôi liếc thấy Neji mỉm cười rồi lại gần ngồi cùng cậu ấy dưới bóng cây. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong sự im lặng dễ chịu. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn khi tay cậu ấy tình cờ sượt qua tay tôi.

"Này Neji... tớ hỏi câu một câu được không?" tôi hỏi cậu ấy sau một vài phút, nhìn chằm chằm xuống giày mình như bị thôi miên.

"... Ừm."

"Tại sao lại là Sakura?" Cũng như là... tại sao cậu không chọn tớ? Tôi rời ánh mắt khỏi đôi giày và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

"Cô ấy khiến tớ mỉm cười," cậu ấy trả lời.

"Vậy à..."
Chỉ có Sakura khiến cậu ấy mỉm cười và đó là lí do tôi sẽ cứu cô ấy. Tôi không muốn thấy Neji đau khổ lần nữa.

Tôi thấy Sakura đang bị Mirai dồn vào góc, cánh tay đã không thể sử dụng được nữa. Đôi mắt nhắm chặt, chờ đợi chiếc kunai cứa vào da mình. Tôi thấy hắn giơ chiếc kunai trên đầu và lao về phía đó

Tôi sẽ cứu người duy nhất khiến cậu ấy cười...

Dù cho mạng sống của tôi phụ thuộc vào điều đó.

Tôi thực hiện ấn chú và hiện ra trước mặt Sakura. Chiếc kunai quét qua tay tôi nhưng không gây ra vết thương nghiêm trọng nào khác. Mirai túm lấy tay tôi nhưng tôi cố giằng ra. Sau vài phút chống cự, tôi thoát khỏi bàn tay hắn và đâm mạnh vào ngực hắn.

"Cái đó là vì đã đả thương Sakura-chan!" tôi rít lên. Rút ra một chiếc kunai khác và đâm thẳng vào tim hắn, nhìn hắn ngã xuống đất và máu chảy thành vũng với đôi mắt dửng dưng.

"Và cái đó là vì đã đâm ta bằng một chiếc kunai," tôi nói, giọng thì thầm, quá mệt để nói chuyện. Thay vì nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, hắn nở một nụ cười hài lòng rồi tắt thở.

"Sao hắn lại cười? Hắn vui vì được sang thế giới bên kia chăng?" Tôi suy ngẫm trong khi nhìn chằm chằm vào thi thể ở trước mặt.

"Tenten-chan! Cậu không sao chứ?" Tôi quay lại với Lee và nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cậu ấy. Tôi gật đầu trấn an cậu ấy.

"Sakura-chan sao rồi?"

"Cô ấy bị ngất. Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng nhưng dù sao cô ấy cũng cần phải được chăm sóc cẩn thận."

Tôi gật đầu lần nữa và nhìn xung quanh. Tôi nhìn thấy bốn thi thể trên mặt đất. Tất cả đều là missing nin. Tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp trên vai mình và liếc thấy khuôn mặt lo lắng của cậu ấy. Tôi mỉm cười trấn an lần nữa. Ta thắng... ta thắng rồi. Rồi thình lình nhận ra điều gì đó.

"Neji đâu?" tôi hỏi, trái tim đầy hoảng loạn. Cậu ấy bị thương sao? Cậu ấy đâu rồi?

"Cậu ấy đang chăm sóc cho Sakura-chan," Lee nói, chỉ ngón tay về phía đằng sau tôi. Chắc chắn rồi, cậu ấy ở đó. Neji đang ôm Sakura trong tay, sự lo lắng khắc rõ ràng trên mặt cậu ấy. Tôi đi về phía Neji, vươn tay định nắm lấy tay Sakura nhưng Neji gạt tay tôi đi.

"Đừng động vào cô ấy," cậu ấy nói, giọng lạnh như nước đá. "Chính tại cậu nên cô ấy mới bị thương đầu tiên."

Tôi cứng đơ trước câu nói của cậu ấy. Tôi bị sốc trước phản ứng của cậu ấy với tôi.

"Quay về Konoha thôi. Nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành tại đây. Chúng ta sẽ để những Anbu khác thu dọn thi thể bọn họ."

Neji ra lệnh khi quay lưng lại với tôi, ôm Sakura trong tay, như ôm cô dâu trong lễ cưới.

Neji...

Xin lỗi...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net