Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thế giới rạn nứt và đổ vỡ, không ai có để tránh khỏi sai lầm trong cuộc sống... bao gồm cả tôi... Nếu có cơ hội tôi sẽ quay ngược thời gian để tìm niềm hạnh phúc duy nhất đó... để phá tan chiếc mặt nạ của mình... để bày tỏ tình cảm với Neji và không đứng bên cạnh cậu ấy mãi mãi, lặng lẽ, vô hình nhưng ít nhất là cũng có thể ở bên cạnh cậu ấy. Đó là một sự nuối tiếc vô hạn. Nhưng giống như một chiếc đồng hồ cát, những hạt cát vẫn tiếp tục chảy xuống lấp đầy chỗ trống cho đến hết. Cuộc đời của tôi gần như đã đến lúc kết thúc. Có thể... tôi đang gần đến đích.

Tôi thở dài. Thật mỉa mai phải không, thấy chính mình xây một bức tường bao quanh bản thân để ngăn cản những nỗi buồn và đến cuối cùng mới nhận ra rằng nó cũng ngăn cản cả những niềm vui. Tôi mỉm cười buồn bã. Đôi mắt mờ mịt không thể nhìn rõ... dù sự thật luôn luôn ở trong bản thân. Ai mà biết rằng tôi nhận ra những điều đó cùng với những ngày cuối cùng trong cuộc đời.

Một cơn gió nhẹ lướt qua tôi, những chiếc lá trên cây rung lên xào xạc, bãi cỏ lượn sóng nhẹ nhàng trong không khí lành lạnh của buổi chiều. Tôi nhìn nhìn chằm chằm vào bia tưởng niệm ở trước mặt, đọc từng tên của những người dân làng và shinobi được khắc lên trên đó. Tôi vẫn thường hay đến đây... để suy nghĩ... để thanh tịnh tâm hồn... nhất là khi tôi buồn hay cảm thấy chán nản. Tấm bia tưởng niệm luôn nhắc nhở tôi rằng nỗi buồn như một trái cây mà chúa không để nó sinh trưởng trên những phiến lá vì những phiến lá quá yếu để quả có thể mọc trên nó. Đó là một trong những lí do mà tôi tạo ra chiếc mặt nạ này. Nó giúp tôi mạnh mẽ chứ không phải khiến tôi yếu đuối.

Nhưng tôi đã sai... nó chỉ chứng minh được sự thực rằng tôi yếu đuối... quá yếu đuối để chấp nhận sự thật... sự thực của những nỗi đau. Và bây giờ đã quá trễ để có thể sửa chữa sai lầm...

Tôi cảm thấy có ai đó ở đằng sau, đợi tôi nhận ra sự hiện diện của cậu ấy. Tôi quay lại tìm người mà tôi ít mong đợi có mặt ở đây. "Cậu ở đây bao lâu rồi?"

"Đủ lâu rồi." cậu ta nhe răng cười ngượng ngùng, cánh tay phải gãi gãi đằng sau gáy. Cậu ấy bước lại bên cạnh tôi và cùng nhìn tấm bia tưởng niệm trong một sự yên lặng dễ chịu.

"Tớ nghĩ cậu nên đến dự lễ đính hôn." Cuối cùng thì tôi mở lời trước, mắt vẫn dán chặt vào tấm bia tưởng niệm. Hôm nay... hôm nay là ngày tổ chức lễ đính hôn của Neji.

Tôi thấy cậu ấy nhún vai. "Tớ muốn tới đây trước."

"Tại sao?" tôi hỏi.

Cậu ta phớt lờ câu hỏi của tôi, vẫn chăm chú nhìn tấm bia tưởng niệm. Đôi mắt lấp lánh màu xanh của cậu ấy bây giờ trở nên xa xăm, khuôn mặt méo mó với nỗi đau và buồn khổ, cảm giác mà tôi cũng biết rất rõ. Sau một lúc im lặng, cậu ấy quay lại phía tôi, hỏi câu hỏi mà chưa từng ai hỏi tôi trước đó. "Sao cậu lại ở đây, Tenten-chan?"

"Tớ... tớ... không biết." tôi trả lời.

"Không... cậu biết mà... tại sao vậy?" cậu ta cố chấp.

Tôi với tay chạm vào tấm bia tưởng niệm ở trước mặt, cảm nhận tảng đá lạnh lẽo bên dưới ngón tay, ngón tay lần theo từng cái tên được khắc trên bia đá

"Cậu có thực sự muốn biết không Naruto?"

"Có." Cậu ta thì thầm, mắt dõi theo từng cái tên trên bia tưởng niệm.


"Tớ mồ côi, Naruto, giống cậu. Không có ai đợi mình mỗi khi trở về nhà... Cậu có biết điều gì làm tớ buồn nhất không?" Tôi hỏi nhưng không đợi cậu ấy trả lời, rời tay khỏi tấm bia tưởng niệm lạnh lẽo.

"Nó khiến tớ buồn đến nỗi không thể gọi tên nó là gì, tớ về nhà, mỗi lần trở lại nhà mình..." Tôi thở dài, hàng rào bao quanh những cảm xúc của tôi vỡ vụn, tất cả cảm xúc cuồn cuộn trào ra. "Tớ buồn vì tớ không có gia đình..." Tôi tiếp tục. "Tớ buồn vì tớ không biết điều gì về lịch sử gia đình hay sự thật rằng ngay cả một ngôi mộ của gia đình để viếng thăm tớ cũng không có." Tôi cất cao giọng hơn.

"Đó là lí do tại sao tớ đến đây..." Giọng tôi thấp hơn. "Tớ đến đây vì tấm bia này giống tấm bia mộ nhất. Trong thâm tâm tớ, tớ luôn biết rằng gia đình tớ có ở trong đó. Vì vậy tớ đến đây hầu như mỗi ngày... để cầu nguyện cho họ... để cảm thấy mình được công nhận...". Tôi thì thầm, đôi mắt bị thiêu đốt bởi nỗi buồn, nước mắt chỉ trực trào ra. Cánh tay vẫn thả lỏng giờ đây nắm chặt cố ngăn không cho cảm xúc trào ra.

"Tớ xin lỗi... tớ không biết. Mọi người đều không biết," giọng cậu ấy đầy sự thương tiếc. "Cậu có muốn biết tại sao tớ cũng tới đây không?" Tôi chầm chậm gật đầu, chờ đợi câu trả lời từ cậu ấy. "Để tìm sự an ủi..."

"Sự an ủi..." Tôi nhẹ nhàng lặp lại.

"Ừ... Kyuubi bị giam trong cơ thể tớ. Điều đó có nghĩa tớ có thể là lí do cậu không có gia đình và là lí do chiếc bia tưởng niệm được đặt ở đây. Vì vậy tớ hay đến đây để cầu xin sự tha thứ... để cố gắng làm những điều đúng đắn... Dù dân làng đã chấp nhận tớ nhưng tớ vẫn cảm thấy tội lỗi... Tớ biết rằng tớ sẽ phải sống với gánh nặng này cả đời." Tôi bắt gặp ánh mắt của Naruto. Khuôn mặt cậu ấy đầy sự hối hận. "Tớ xin lỗi Tenten... Tại tớ mà cậu..."

"Không... đó không phải Naruto. Tớ không bao giờ đổ lỗi cho cậu. Cậu là cậu... kyuubi là kyuubi. Tớ không bao giờ đổ lỗi cho cậu vì những điều mà kyuubi đã làm. Tớ và cậu... chúng ta giống nhau. Không ai... sẽ không bao giờ có ai hiểu được cảm giác của chúng ta... không ai cả..."

"Cậu sai rồi... Thầy Kakashi... thầy ấy cũng từng giống chúng ta. Tớ thấy thầy ấy đến đây vào mỗi buổi sáng, mang đến những bó hoa giống hệt nhau... Nhớ lại quá khứ... Đó là lí do thầy ấy đến muộn các buổi luyện tập," Naruto cười chua xót. "Nhưng tớ vẫn hành động y hệt nhau mỗi lần thầy ấy đến... tớ luôn la hét với thầy khi thầy đến muộn. Đôi khi, tớ muốn nói với thầy ấy rằng tớ biết hết rồi nhưng vẻ thích thú hiện lên trên khuôn mặt thầy mỗi buổi sáng trước cách xử xự của tớ lại khiến tớ nghĩ khác. Thầy ấy có thể nói với chúng ta... thầy ấy có thể nói với chúng tớ... cậu có thể nói với tớ... Có thể sau đó tớ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."

"Xin lỗi, Naruto. Tớ cũng không biết." Tôi quay lại phía tượng đài, câu nói của Naruto vẫn quanh quẩn trong tâm trí tôi. "Thầy Kakashi... cũng giống chúng ta...".

"Thầy Kakashi... cảm ơn thầy nhiều ạ nhưng em có thể tự hoàn thành được nhiệm vụ này." Tôi nói, chiếc mặt nạ Anbu che trên mặt, đồng phục thì rách nát bởi nhiệm vụ vừa rồi, những vết thương có thể nhìn thấy rõ rệt. Tôi thấy thầy Kakashi ngập ngừng. "Đó chỉ là nhiệm vụ hộ tống cấp độ B thôi mà. Em có thể tự lo liệu được. Thầy đừng lo lắng quá."

"Ta rất tiếc nhưng Hokage đã giao cho ta nhiệm vụ phải chăm sóc em." Thầy ấy giải thích, sự nghi ngờ hiện rõ trong mắt bạc.

Tôi gượng cười. "Từ khi nào mà thầy Kakashi biết tuân lệnh vậy? Bên cạnh đó, em là một ANBU. Nhiệm vụ lần này em chắc chắn có thể tự lo liệu được". Đáp lại là một sự yên lặng, tôi thở dài. "Thầy đừng lo em sẽ nói với Tsunade-sama rằng đây là quyết định của em. Em hứa sẽ nhận mọi sự trách cứ về mình."

Tôi thấy ánh mắt của thầy dò xét tôi. Toàn thân tôi cứng ngắc. Thầy ấy biết rồi sao? Thầy ấy biết viết thương cũ của tôi chưa lành sao? Tôi lo sợ đợi câu trả lời của thầy. "Tenten..., tại sao em làm việc quá nhiều như vậy? Tuần vừa qua, em đã một mình thực hiện mười lăm nhiệm vụ."

Tôi mỉm cười. Đúng vậy... tại sao tôi lại làm việc chăm chỉ như vậy? Tôi muốn biết tại sao?

"Thầy Kakashi, sống là để trở thành một sự hoài niệm," tôi trả lời. Tôi thấy một tia buồn rầu lóe lên trong ánh mắt thầy ấy rồi biến mất khiến tôi không chắc là mình có thật sự nhìn thấy không nữa.

Tôi cúi đầu chào thầy rồi đi gặp người mà tôi phải hộ tống. "Tháo mặt nạ xuống đi, Tenten."

"Aaaah... đúng rồi... em chắc chắn rằng ông ta sẽ thắc mắc tại sao một ANBU lại hộ tống ông ấy về làng nếu em cứ đeo mặt nạ... và em nghĩ em cũng phải thay trang phục nữa. Cảm ơn thầy vì đã nhắc em." Tôi nói, vẫn tiếp tục bước về phía trước, không dừng lại hay quay lại nhìn thầy Kakashi.

"Em biết ta muốn gì mà phải không, Tenten." Thầy Kakashi thì thầm nhưng đủ to để tôi có thể nghe thấy. Tôi dừng bước quay lại nhìn thầy, ánh mắt sáng lên phức tạp. Thầy ấy nói vậy là có ý gì? Tôi muốn hỏi nhưng thầy ấy đã đi mất, tất cả những gì tôi nhìn thấy là bóng lưng của thầy.

"Vậy ý của thầy là như vậy sao..." Tôi thì thầm, giương đôi tay lên ôm lấy khuôn mặt của mình. Tôi có nên bỏ chiếc mặt nạ xuống để mọi người có thể nhìn thấy con người thật của mình không? Có nên không?

"Tenten... Tenten..." Tôi thoát khỏi những suy tư và mỉm cười trấn an Naruto đang nhìn chằm chằm vào tôi trong lo lắng.

"Xin lỗi, Naruto. Tớ đang suy nghĩ chút."

"Ra vậy..." Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, không biết tiếp theo nên nói gì hay làm gì. "Có lẽ tớ nên đến lễ đính hôn thôi. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi." Naruto nhìn tôi với một sự không chắc chắn nhưng rồi cậu ấy gật đầu chào rồi đi hướng về phía dinh thự Huyga. Tuy nhiên, tôi không để ý rằng cậu ta dừng lại rồi quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt màu sapphire

Một cơn gió mạnh thổi qua, tôi nghiêng đầu nhìn lên bầu trời. Mây đen kéo đến đầy trời báo hiệu một cơn mưa sắp tới. "Tenten... Nếu tớ là cậu tớ sẽ đến dự bữa tiệc đó dù có được mời hay không." Tôi nghe thấy Naruto nói ở đằng xa. Tôi nhắm hai mắt lại, cảm nhận cái lạnh trong từng cơn gió.

"Cậu biết rồi à..."

"Ừ... Tớ tình cờ nghe được cậu nói chuyện với bà Hokage." Naruto nói ở đằng xa. "Cậu tìm được vị cứu tinh của cậu chưa?"

"Vị cứu tinh của tớ..." Tôi lặp lại. Cậu ta lấy ra từ trong túi của mình một tấm ảnh nhỏ và giơ ra trước mặt tôi. Tôi mở to mắt. Đó chính là những thú nhận mà tôi đã viết trong hy vọng có ai đó đến giải thoát cho mình. Tôi với tay cầm lấy, nhưng đúng lúc nắm lấy nó thì nó lại trượt khỏi tay tôi, bay đi theo những cơn gió.

Naruto định tìm lại tấm ảnh nhưng tôi nắm lấy bả vai cậu ấy, nói rằng không cần phải tìm lại nữa. Thay vào đó, chúng tôi lặng yên nhìn tấm ảnh nhẹ nhàng bay đi cho đến khi mất hút.

"Ừ..." Tôi nói, cố gắng để cậu ấy có thể nghe rõ. "Tớ sẽ gặp vị cứu tinh của mình sớm thôi..."

"Tenten..." Naruto nói, không nhận ra rằng tôi đã trả lời câu hỏi của cậu ấy. "Tất cả chúng tớ sẽ nhớ cậu..." Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với Naruto và ôm cậu ấy. Cuối cùng thì cũng có người nhớ đến tôi...

"Chúng tớ đều ở đây," Tôi nghe thấy Naruto nói. Tôi đột ngột dừng chân, ngước nhìn dinh thự Hyuuga trước mặt. Nó thật lộng lẫy với những đồ trang hoàng và ánh sáng tô điểm xung quanh, tương phản hoàn toàn với bóng đêm. Tôi có thể nghe thấy tiếng nói cười phát ra từ bên trong. Dường như cả làng đều có mặt ở đây, ăn mừng ngày vui này.

"Dường như ai cũng vui vẻ." Tôi thì thầm một mình. Không nhận ra rằng Naruto đã băng qua đường để tiến vào bên trong dinh thự.

Naruto quay lại nhìn tôi "Tenten... Cậu không vào sao?" Naruto hỏi tôi với một chút bối rối khi nhận ra rằng tôi không đi bên cạnh cậu ấy mà vẫn đứng ở bên kia đường.

Tôi ngập ngừng. "Tớ... tớ cần thời gian... tớ chỉ không biết. Tớ... tớ..." Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa chúng tôi bị chia cắt bởi co đường.

"Đừng lo lắng... tớ hiểu rồi. Cậu cứ suy nghĩ đi, Tenten... Tớ sẽ đợi ở đây. Chúng tớ sẽ đợi cậu." Naruto gật đầu thông cảm. Cậu ấy nhìn tôi lần cuối trước khi bước vào trong dinh thự.

Có chuyện gì với tôi vậy... Vì lý do gì đó, tôi không thể băng qua con đường để vào trong tòa nhà đó... Chỉ là tôi không thể. Con đường này giống như một cây cầu, một chướng ngại mà trong cuộc đời này tôi cần phải vượt qua. Giống như mọi chướng ngại khác, tôi muốn chạy trốn nó nhưng tôi biết rằng tôi không thể chạy trốn được nữa. Tôi phải tiến lên đối mặt với nó. Tôi phải đối mặt... Ít nhất tôi cũng phải cố gắng.

Tôi bước một bước, cảm nhận mặt đất rắn chắc bên dưới đôi sandals cứng nhắc, một bước nữa, và một bước nữa. Tôi đang bước về phía dinh thự. Tôi có thể cảm thấy trái tim mình đập liên hồi. Bước đầu tiên bao giờ cũng là khó nhất nhưng bây giờ tôi đã gần phía bên kia con đường... Tôi sẽ làm được.

Tóc...

Tôi cảm thấy có chất lỏng trên má. Tôi lấy ngón tay chạm vào nó và ngẩng đầu nhìn lên trời. Tôi nhận ra rằng trời đang mưa. Thời tiết, mỗi giây một nặng nề hơn. Những đám mây nặng nề và u ám.

Tại sao?... Tại sao ông trời lại khóc?

Tôi với tay chạm vào những hạt mưa nhưng không cảm thấy gì cả. Tay tôi tê cứng. Có lẽ là do trời lạnh. Thay vào đó, tôi nhìn những hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay mình.

Tôi để mặc cho mình ướt hết. Tôi không quan tâm nữa... Tất cả những gì tôi muốn là sang bên kia đường. Để có thể vượt qua một chướng ngại trong cuộc đời mình. Tôi rút tay lại và bước về phía trước cho đến khi còn một bước nữa là sang bên kia đường. Nhưng ngay khi tôi cố gắng bước một bước cuối cùng, một cơn đau dữ dội kéo đến trên ngực. Đôi mắt trở nên mờ mịt và vô định.

Tôi nhìn xuống ngực mình rồi nhìn xuống cơ thể mình và thấy máu ướt đẫm trang phục mình. Tôi nguyền rủa trong tâm trí. Vết thương cũ và vết thương cũ lại rách miệng. Thay vì chú ý đến vết thương, tôi nhìn vào khoảng cách mà tôi phải vượt qua. Rất gần nhưng cũng rất xa. Tôi mỉm cười chua chát. Tôi thấy mỗi giây mình ngày càng yếu đi và trong một lúc, tôi nhìn mưa rơi xuống đất, tao nên những vũng nước nhỏ. Thình lình, giống như những giọt mưa tôi ngã xuống nền đất nhưng lại tao nên một vũng máu.

"Mình thấy... ông trời đang khóc vì mình." Tôi nghĩ trước khi chìm vào bóng tối sâu thẳm. Mưa ngày càng nặng hạt hơn trước.




tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net