Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sẽ giải thích cho các bạn nguyên do tại sao Seung Ri còn sống. Chuyện bắt đầu từ 3 năm trước lúc Seung Hyun nhận nhiệm vụ giết Seung Ri.

- Không ngờ cũng có lúc chúng ta lại đối diện nhau trong hoàn cảnh thế này...

- Anh đang mỉa mai tôi đấy à, tiến sĩ?

- Tôi mỉa mai cậu làm gì? Thật sự tôi rất ghét cậu đấy, chỉ vì cái tính phá phách của cậu mà công trình nghiên cứu 5 năm của tôi tan tành.

- Vậy hả? Chẳng phải bây giờ anh đang có cơ hội giết tôi sao?

Seung Hyun cười và rút dao ra. 

- May mắn cho cậu là Ji Yong yêu cậu, nếu không thì cậu không còn sống tới giờ này đâu! 

 Seung Hyun đi về xe lôi một chiếc va li đặt trước mặt Seung Ri.

- Như vậy là sao?

- Tôi không máu lạnh vô tình như cậu nghĩ đâu! Ji Yong là người anh em tốt của tôi, sao tôi có thể tàn nhẫn giết chết người cậu ấy yêu được?

- ...

- Chủ tịch Yang đã cưu mang chúng tôi, tôi rất biết ơn ông ấy nhưng tôi không thể đứng nhìn Ji Yong tiếp tục làm con rối của ông ấy. Khi ông ấy gọi tôi đến đây, tôi biết chắc là sẽ có chuyện không hay nên tôi đã chuẩn bị cái này. Trong vali này ngoài quần áo thì còn có hộ chiếu và thẻ tín dụng, cậu hãy ra nước ngoài tạo dựng sự nghiệp...

- Tôi không đi đâu hết! Tôi không thể bỏ Ji Yong lại được!

- Tôi chưa nói hết mà, thằng nhóc này! Nếu cậu thật lòng yêu Ji Yong thì hãy làm theo những gì tôi nói. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông ta dùng súng thì cậu phải dùng cái đầu để chống lại ông ta.

- Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi!

- Cảm ơn gì chứ? Cậu sống cạnh chúng tôi 10 năm rồi không lẽ tôi lại không quý mến cậu! Quên nữa, chủ tịch Yang là người rất thông minh, phải có bằng chứng mới đánh lừa được ông ta.

Nói rồi Seung Hyun giật sợi dây chuyền trên cổ của Seung Ri.

- Có cái này ông ta sẽ tin, tôi cần ít máu của cậu nữa!

Seung Hyun lấy dao rạch 1 đường nhỏ trên ngón tay của Seung Ri và để máu nhỏ giọt xuống sợi dây chuyền. 

- Tôi phải về đây! An táng cho chị cậu rồi hãy mau chóng lên đường! Bảo trọng!

Seung Hyun vừa đi khỏi thì Seung Ri cũng bế thi thể của Dara rời khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net