Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ, đột nhiên Seung Ri lại véo tai Ji Yong, miệng lẩm bẩm:

- Chừa chưa hả?

- Có giỏi đi nữa đi!

Ji Yong đau quá giật mình dậy, anh ngơ ngác không biết mình đã làm gì sai.

- Em làm cái gì vậy? Đau chết đi được!

Thức dậy, tự dưng Seung Ri giận Ji Yong lãng xẹt dù anh không làm gì có lỗi cả. Hóa ra trong mơ Seung Ri bắt gặp Ji Yong lăng nhăng với người khác.

- Em nghĩ lung tung gì vậy chứ? Anh không có ai khác ngoài em đâu!

- Anh liệu hồn đó! Em mà phát hiện anh lăng nhăng là anh chết với em!

Về phần chủ tịch Yang, ông ta đang trốn ở Jeon Ju. Hiện tại nhân lực của ông ta rất ít, toàn bộ đều bị Ji Yong thâu tóm về phe Richard Lee. Mất hết tất cả, đồng minh cũng phản bội, ông ta không cam tâm để Seung Ri sống vui vẻ hạnh phúc như vậy được. Ông ta muốn trả thù!

Hiện tại ở Busan có một nữ sát thủ rất giỏi, phi vụ nào vào tay cô đều thành công trót lọt. Cô ta từng được chủ tịch Yang cứu sống, vì vậy chỉ cần ông lên tiếng, cô ta sẽ giúp. Ông lập tức liên lạc và nhanh chóng đến Busan gặp mặt. Cuộc hẹn được diễn ra ở một quán cafe nằm sát trong tận ngõ hẻm. Chủ tịch Yang chọn một chỗ ngồi ít ai chú ý nhất và xa quầy phục vụ. Một lúc sau, một cô gái bước vào và ngồi vào chỗ đối diện chủ tịch Yang. Cô gái này mặc đồng phục nữ sinh cấp 3, tóc buộc gọn gàng, đeo một cặp kính to tướng, nét mặt lạnh tanh và có chút thiếu thần sắc. Cô cầm menu xem lướt qua một lượt, chủ tịch Yang không biết đây là người ông cần gặp, ông nghĩ rằng cô ta ngồi nhầm bàn.

- Này cô bé, cháu ngồi nhầm chỗ rồi!

- Dong Ho! Cho tôi một cốc espresso không đường! - Cô gái vẫn thản nhiên gọi cà phê mà không chịu rời đi. (Chú thích của tác giả: Dong Ho là tên thật của Baek Ho nhóm Nu'est)

- Chỗ này có người rồi, phiền cháu qua bàn khác ngồi đi!

- Không phải chú hẹn cháu tới đây sao?

- Ơ... Cô là Lizzy Park???

- Đúng vậy.

- Thật tình tôi không thể nhận ra...

- Cháu hóa trang kỹ thế này đố ai nhìn ra được đấy!

- Tất nhiên là không ai nhìn ra chị ngoài tôi rồi... - Cậu nhân viên mang cà phê ra bàn - Bởi vì chỉ có một mình chị là gọi tên cúng cơm của tôi thôi!

Lizzy tháo kính, nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu.

- Chú cần cháu giúp chuyện gì?

Chủ tịch Yang chần chừ, loay hoay nhìn trước nhìn sau.

- Không sao đâu! Quán này là quán của cháu, chú cứ nói thoải mái. Chỗ này cũng là nơi cháu thường giao dịch với khách hàng.

- Tôi muốn cô giết một người. À không, hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net