Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm Seung Ri không tài nào ngủ được, cậu lo lắng cho tình hình của công ty và cả việc cậu đi đột ngột thế này ai sẽ chăm sóc cho Ji Yong. Nói gì thì nói, dù giận thế nào thì cậu vẫn yêu anh rất nhiều. 

Sáng hôm sau, Seung Ri ra khỏi phòng thì thấy Ji Yong đang ngủ ngoài sofa. Cậu lấy cái chăn trong phòng ra đắp cho anh rồi lặng lẽ thu xếp mọi thứ và đi đến sân bay, không để lại một lời nhắn. Về đến căn biệt thự ở Singapore, cậu bấm chuông inh ỏi. Hyo Rin là người mở cửa cho cậu.

HR: Ơ, cậu về từ khi nào thế?

SR: Tôi vừa xuống máy bay. Chị khỏe không?

HR: Tôi vẫn khỏe. Cậu vào đi!

Young Bae đi từ trên lầu xuống, tay cầm khăn lau lau tóc.

YB: Giám đốc, cậu về nhanh thế?

SR: Với tình hình hiện tại tôi phải đi gấp thôi!

YB: Ji Yong không đi cùng cậu sao?

SR: Không. Anh ấy còn bận việc kinh doanh.

YB: Không đời nào anh ấy để cậu đi một mình, hai người cãi nhau à?

SR: Thật ra thì tôi lặng lẽ đi, anh ấy không hề biết.

Hyo Rin vào trong bếp, pha 2 cốc cà phê cho Young Bae và Seung Ri.

SR: Cuộc họp cổ đông khi nào bắt đầu?

YB: 2 ngày nữa. Vì vậy cậu cứ thong thả nghỉ ngơi cho khỏe đã...

SR: Tôi còn tâm trí đâu mà nghỉ ngơi?

YB: Nói chuyện ngoài lề xíu đi! Nghe nói cậu mới mở tiệm Ramen à?

SR: Ừ. 

YB: Cậu nên mở thêm vài tiệm ở Sing nữa đi, lâu rồi tôi không được ăn Ramen do cậu làm.

SR: Vậy tranh thủ thời gian về đây, tôi sẽ nấu cho 2 người ăn đến ngán luôn!

HR: Cà phê của 2 người đây! 2 người nói gì mà vui vậy?

YB: Em may mắn lắm đó nha! Hôm nay em sẽ được thưởng thức món ăn do bếp trưởng Lee nấu.

SR: Anh đang chọc tôi đấy à?

YB: Không hề! Mà thôi, cậu lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi!

Ở Hàn Quốc...

Ji Yong thức dậy, tìm kiếm khắp nhà mà không thấy Seung Ri đâu, trong phòng chỉ để lại mấy miếng bông gòn dính đầy máu. Ji Yong lấy điện thoại gọi liên tục mà Seung Ri không chịu bắt máy, anh lái xe qua tiệm mì, rồi chạy qua nhà Seung Hyun để tìm.

JY: Seung Ri có qua đây không?

SH: Không. Sao vậy? Hai người cãi nhau à?

JY: Seung Ri đang giận tôi. Sáng ra đã không thấy đâu, gọi thì không nghe máy.

SH: Cậu ta không có ở tiệm Ramen à?

JY: Không.

SH: Chắc cậu ta la cà đâu đó cho khuây khỏa thôi, đừng quá lo lắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net