Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yong ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt của Seung Ri, anh cảm thấy hối hận vô cùng. (chú thích của tác giả: tác giả quên đánh má hồng cho Ri rồi)

JY: Anh xin lỗi. Khi nào tỉnh lại, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được! Đừng xảy ra chuyện gì nữa, anh đau lắm!

Ji Yong cầm lấy tay Seung Ri, lẩm bẩm 1 mình

JY: Kwon phu nhân à, anh thèm bibimbap do em làm lắm!

JY: À cả kim chi nữa

JY: Hình như lâu rồi tụi mình không ăn Pizza cùng nhau

JY: Thực tình thì dạo này em nấu ăn tệ lắm đấy! Canh thì quá mặn, kim chi thì chả có mùi vị gì...

JY: Mà này, em mọc râu rồi à? Nhìn khó coi chết đi được!

SR: Anh mà nói thêm câu nào nữa là em cho ăn tát đấy!

Seung Ri bất ngờ tỉnh dậy, cậu giật tay lại.

JY: Em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?

SR: Chưa chết là được rồi.

JY: Em còn giận anh à? Anh xin lỗi...

Seung Ri dỗi, quay mặt chỗ khác. Ji Yong đành phải xuống nước năn nỉ.

JY: Anh biết sai rồi mà! Anh không dám làm vậy nữa đâu!

SR: Hứ!

JY: Em tha lỗi cho anh đi mà!

JY: Kwon phu nhân!

SR: Đi về đi!

JY: Đừng giận anh nữa mà!

SR: Anh ồn ào quá!

Seung Ri ngồi dậy, ném cái gối vào mặt Ji Yong. Cậu tháo ống truyền dịch rồi bò khỏi giường.

JY: Em đi đâu vậy?

SR: Khỏe rồi, đi về!

JY: Không được! Em chưa khỏe hẳn đâu! Ngồi im đây!

Ji Yong kéo Seung Ri ngồi xuống. Cậu vùng vẫy đòi đi thì bị anh đè xuống giường.

JY: Nằm yên đây, anh đi mua cháo cho em!

Ji Yong đi ra ngoài nhưng lại lập tức quay trở lại

JY: Nếu anh để em ở đây 1 mình thì em sẽ bỏ trốn mất...

Nói rồi Ji Yong tháo cà vạt trói 2 tay Seung Ri vào 2 bên mép giường.

SR: Anh làm trò gì vậy?

JY: Vậy thì em sẽ không trốn được. Ngoan ngoãn nằm đây, anh đi một chút sẽ về ngay!

Ji Yong quay lưng đi. Seung Ri nằm đó ngọ nguậy 1 lúc rồi thở dài bất lực. Ji Yong đi 1 lúc rồi quay lại với bát cháo trên tay.

JY: Bây giờ muốn anh đút hay tự ăn?

SR: Cởi trói!

JY: Dạ!

Ji Yong cởi trói cho Seung Ri và đỡ cậu ngồi dậy. Anh đẩy cái bàn lên, đặt bát cháo trước mặt cậu. Seung Ri mê man mấy ngày nay, chưa ăn gì nên rất đói, cậu cắm đầu ăn một mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net