[Fanfic](Oneshot)Loser (WakaRei)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hashimoto Shitsuma .

Thể loại : Oneshot .

Summary :

Làm tổn thương một người không có nghĩa là ta không yêu thương người đó . :-(

Start : ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Wakatsuki bước trên con đường về quen thuộc với hàng ngàn lo lắng trong đầu . Công việc của Wakatsuki gần đây cứ tăng lên nhanh chóng và chưa có dấu hiệu dừng lại. Cô cảm thấy mình đã gần như kiệt sức mất rồi . Wakatsuki xoa hai bàn tay vào nhau rồi hờ hơi ấm từ trong miệng vào đôi tay sắp đóng băng của mình . Mặc dù ,đã mặc những chiếc áo dày nhất , thậm chí còn mang theo miếng sưởi ấm bên cạnh nhưng Wakastuki vẫn cảm nhận được sự buốt giá của mùa đông năm nay .Bước lên tàu điện ngầm , cái giá lạnh đã được giảm bớt bởi không gian trong tàu điện . Wakatsuki nhanh chóng kiếm được một chỗ yên vị . Bởi vì , đã khuya tàu điện cũng đã trở nên vắng lặng hơn. Wakatsuki mở điện thoại xem giờ đã 22:14 quá khuya rồi . Mặc dù ở bên trong tàu điện nhưng Wakatsuki vẫn có thể tiếng gió giật ngoài kia . Tấm kính dần trở nên mờ đục vì hơi nước , vì sự chênh lệch nhiệt độ . Cô ngồi khép nép trong một chỗ để giữ ấm . Wakatsuki thở ra khói , các cơ quan của cô bây giờ đều bị cái lạnh bao phủ . Còn gần 15 phút trên tàu điện và 20 phút đi bộ nữa cô mới có thể về đến nhà . Sự chờ đợi này khiến Wakatsuki trống rỗng .

Không phải là thời tiết lạnh mà là tim cô lạnh . Bản thân mình , Wakatsuki biết rõ điều đó nhất . Quên đi một người là quá khó . Nỗi cô dơn này , không phải do cô lựa chọn mà là trái tim chẳng thể để ai đó bước vào được . Wakatsuki đã cố gắng bỏ người con gái đó ra khỏi cuộc sống của mình . Cả hai đều có  cuộc sống riêng . Cô dám chắc rằng không có cô thì vẫn còn 2 người khác lo lắng cho người  . 2 người đó trưởng thành hơn Wakatsuki , hơn nữa họ có cơ hội làm điều đó còn cô thì không . Mỗi khi người đó gặp khó khăn cũng chính là lúc Wakatsuki cảm thấy bất lực nhất . Wakatsuki chẳng thể ở bên người , không thể giúp đỡ người , chỉ có thể nói những lời sáo rỗng để an ủi người , đó là lúc cô thấy rằng bản thân mình vô đụng như thế nào .

Một ngày mới bắt đầu như bình thường . Khi đường phố còn vương lại chút dư âm của một trận bão tuyết đêm qua . Người ta bắt đầu ra sức súc tuyết trên các con đường mà Wakatsuki bước qua . Không khí buổi sáng mang theo một chút se lạnh . Wakatsuki bắt đầu buổi sáng của mình bằng một vài chiếc Donut ở cửa hàng mà cô yêu thích và một ly Espresso Machiano .

Giờ nghỉ ở cơ quan chính là lúc Wakatsuki cho mình một chút không gian để thở . Cô mua một phần sanwich rồi trốn lên sân thượng ,dù cho giờ nghỉ trưa chỉ có vài phút đồng hồ ít ỏi . Chạm tay vào thanh sắt lạnh cóng . Wakatsuki cũng phải xuýt xoa về độ lạnh của nó . Cô vươn mình ra đón nhận vài gió thoảng qua , mặc dù khá lạnh nhưng điều đó khiến cô thoải mái hơn . Không khí ở đây khá thoáng đãng , có phần trong lành hơn không khí văn phòng ngột ngạt .

Wakatsuki POV's :

Tôi-một người đã có cho mình ít nhiều những trải nghiệm . Đã từng yêu , từng tổn thương , từng đau rất nhiều . Tôi đã từng ngỡ mình sẽ chẳng thể thổn thức vì ai đó một lần nào thêm nữa. Hoặc chăng, sẽ chỉ là rong chơi trong những cơn say nắng và sẵn sàng tỉnh dậy bất kể khi nào. Chỉ cho đến khi tôi gặp người ........Một khi đi qua đủ những cung bậc của tình yêu sẽ hiểu đâu là điều cần buông và cần nắm. Điều quan trọng tôi không nhìn thấy bất kể thứ gì trên tay mình. Sao để nắm? Sao để buông xuôi. Nhưng rốt cục tôi vẫn làm theo lý trí . Tôi buông xuôi dù từng đêm trái tim gào thét , đau đớn quằn quại . Khi thành phố lên đèn ánh soi sáng mặt đất , tôi biết từng thớ thịt trong tôi vẫn gọi tên người ấy Sakurai Reika .

End POV's.

- Wakatsuki san ! -Tiếng gọi từ đằng sau khiến Wakatsuki có chút giật mình .

-Ủa , Saitoh san . Cậu đến đây từ bao giờ vậy . -Wakatsuki có hơi bất ngờ khi chốn "riêng tư " của mình bị phát hiện ,nói đúng ra có chút không hài lòng.

-Cũng lâu rồi , nhưng nhìn Wakatsuki san bình yên như thê nên không muốn gọi . -Saitoh vui vẻ trả lời Wakatsuki . Cô mặc nhiên chưa bao giờ thấy khuôn mặt Wakatsuki như vậy . Nụ cười thường trực trên môi biến mất , ánh mắt tinh lanh , hoạt bát cũng không thấy . Nhưng Saitoh lại thấy được khuôn mặt pha chút buồn , chút thanh thản của Wakatsuki bình yên hơn bao giờ hết .

-À , thì ra kà vậy . Cậu ăn gì chưa ? Có thể lại đây cũng mình , thưởng phần còn lại không ? .-Wakatsuki lập tức nở một nụ cười hiền hòa như mọi ngày . Rồi chìa hộp sanwich trước mặt Saitoh . Tuy nói là phần còn lại nhưng phần sanwich trong hộp cũng chưa vơi đi là bao .

-Ừh , cảm ơn . Mình ăn rồi . Thực ra , hôm nay mình theo bạn lên đây là có chuyện muốn nói ...... -Saitoh đan hai tay vào nhau đầy bối rối . Cô cũng không biết phải làm sao nữa . Cảm xúc của cô cho thấy , cô "đã" thích Wakatsuki . 

- Có gì cậu cứ nói . -Wakatsuki lại nở nụ cười lần nữa . Cất hộp sanwich sang một bên.

- Chuyện này .....nói sao nhỉ . Chỉ là ..... chỉ là không có gì nghiêm trọng đâu . Nhưng mình nghĩ là mình thích Wakatsuki san . -Saitoh ngượng gạo , bối rối , ngại ngùng . Cô cuối cùng  cô cũng có thể nói ra lòng mình .

-Mình.......... -Wakatsuki cũng trở nên bối rối . Cô thực sự chỉ coi Saitoh như đồng ngiệp và là một người bạn . Nếu cô từ chối Saitoh sẽ khiến cô ấy tổn thương nhiều nhưng cô cũng không thể đồng ý và sự dụng cô ấy như một người thay thế lấp đầy khoảng trống của Reika .

-...............-Saitoh chẳng thể làm gì hơn ngoài im lặng . Cô bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào câu trả lời của Wakatsuki .

-Mình xin lỗi , thật sự xin lỗi . Mình không nghĩ rằng sẽ coi cậ như người yêu của mình . Thực sự , mình chỉ coi cậu như là một đồng nghiệp , một người bạn . -Wakatsuki cuối cùng cũng nói ra lời từ chối . Cô không thể tự lừa mình ra người khác được.

Kì thực trong lòng Wakatsuki không phải băng lãnh chỉ lo đến sự nghiệp bản thân không lo gì đến tình cảm khác. Mà  chỉ là trong lòng cô luôn tâm niệm một người duy nhất . Một người mà cô mãi không thể quên. Một người mà Wakatsuki trao tất cả yêu thương . Nhưng dành buông tay vì có lẽ cô và người không dành cho nhau . Không phải là cô hết yêu mà là yêu ngườ ấy rất nhiều , nhiều đến mức cô không còn có thể dành tình cảm của mình cho một ai khác .Quay bước Wakatsuki cố về nhà thật nhanh . Cô cảm thấy nỗi đau đang thấm dần trong trái tim mình . Nó vẫn đau đớn như ngày mà cô quyết định buông tay người .

Nhiều năm sau đó tôi vẫn tự hỏi ?

Phải chăng khi sinh ra trong đời

Trái tim chỉ  YÊU một người ?

(Hamlet Trương )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net