5.3 Lời chào sau cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưỡng chế - 1

MJ trở về căn nhà họ từng cùng nhau chung sống, thu dọn tất cả đồ đạc của bản thân, cậu nhìn về phía phòng khách, nơi đây từng chứa nhiều kỉ niệm thế nào. MJ bật khóc, ôm lấy mặt mà khóc, ngã gục xuống đất. Tinh thần dần như suy sụp.

Ren về đến nhà, anh vội vàng chạy vào, MJ vừa thấy anh liền lau nước mắt, tiếp tục thu dọn hành lý, động tác cũng dần nhanh hơn trước. Ren đi đến nắm lấy cổ tay MJ, hỏi:

- Em định làm gì?

MJ giật tay ra khỏi Ren, cầm hết chỗ quần áo ném vào vali, vừa cất vừa nói:

- Làm gì cũng không phải chuyện của mày.

- Cái gì không phải chuyện của anh?

MJ mặc kệ Ren, kéo khóa vali lên. Ren nói:

- MJ, nói rõ ra đi đã.

MJ quay sang nhìn Ren, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, chất vấn:

- Những gì muốn nói không phải rõ ràng hết rồi à? Mày để cho người khác leo lên người mày. Có phải hay không nếu tao đến muộn, mày cùng với cô ta sẽ làm ra cái gì?

- Cái đó thật sự chỉ là hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Trong giai đoạn như này mày chỉ buột miệng nói một câu chỉ là hiểu lầm? Mày nói xem, tao phải nhìn cái sự hiểu lầm này thêm bao nhiêu lần nữa?

- MJ, em bình tĩnh trước đi đã.

- Tao thật sự không hiểu nổi, trong khi tao cố nghĩ đủ mọi cách để hủy bỏ cái hôn ước này, mày lại bắt đầu đi ve vãn cô gái khác. Mày nóng vội đến thế cơ à? Như mày muốn, tao sẽ rời khỏi đây, tao sẽ chấp nhận cái hôn ước này.

Ren quát lớn:

- Không được, em không được phép.

- Đến nước này rồi, được hay không cũng không liên quan đến lượt mày quyết định.

MJ cầm lấy chìa khóa nhà ném lên trên giường, kéo vali đi ra ngoài cửa. Ren tiến tới kéo cậu lại, nói:

- Làm ơn, MJ, đừng đi.

MJ giật tay ra khỏi Ren, nhưng lần này Ren nắm thật sự rất chặt. Không tài nào buông ra được.

- Bỏ ra.

- Không. Em định đi đâu?

- Đi khỏi đây. Đừng làm như thế này, hiện tại tao thật sự rất ghét mày.

Ren trực tiếp bế MJ lên người, đi vào trong phòng ngủ, khóa cửa lại. Ren ném MJ lên giường, trực tiếp cởi áo cậu ra.

- Nếu đã muốn đi như thế, thì giải quyết cho xong rồi đi.

Ren vừa cởi áo xong đã sà xuống người MJ, anh thô bạo giật cúc áo. MJ hốt hoảng nắm lấy tay Ren.

- Mày muốn làm thì đi tìm người khác, đừng chạm vào người tao.

- Sao? Ghê tởm đến thế à?

Ren buông MJ ra, MJ lấy chiếc chăn che lại. Lùi ra đằng sau. Ren nhìn MJ, ánh mắt gần như thay đổi, yêu có, giận cũng có. Anh giật chiếc chăn ra khỏi người MJ, thô bạo xé quần áo trên người cậu. MJ khóc lóc nói:

- Xin mày, đừng làm thế.

Ren mặc kệ lời MJ nói, khóa chặt tay cậu lên đầu giường, MJ dãy dụa van xin:

- Ren, tao xin mày, tao không muốn.

- Không muốn cũng phải làm.

Ren cưỡng chế MJ. Cúi xuống hôn lấy cậu, MJ liền quay đầu ngoảnh sang chỗ khác. Ren cũng không bắt ép hôn cậu nữa.

Động tác đêm hôm ấy thật sự mạnh bạo, khác hẳn với những lần làm tình của khi trước. Những dấu vết đỏ ửng gần như trải dài toàn bộ trên người MJ. MJ không biết đã bao nhiêu lần cố gắng vùng vẫy thoát khỏi người con trai này. Nhưng kể có thế đi chăng nữa, vẫn bị Ren kéo lại. Căn bản là có chạy cũng không thoát.

Cả đêm hôn ấy, Ren điên dại làm tình với MJ. MJ bật khóc nức nở, cố gắng không kêu thành tiếng.

Sau khi MJ ngất đi thì cũng đã là ba giờ sáng hôm sau. Ren sau khi xác nhận MJ đã ngủ, anh mới lẳng lặng đắp chăn cho cậu, đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, khi Ren thức dậy đi vào phòng, mới thấy MJ đang cố gắng chống tay xuống thành giường đi ra phía cửa. Thật sự đêm hôm quá đã khiến MJ cực kỳ mệt. Cậu ngã xuống dưới sàn, Ren tiến đến bế cậu đặt lại lên giường.

Anh tiến đến phía tủ quần áo lấy đồ thay giúp cậu. MJ vô lực như búp bê nhỏ dựa vào người Ren, mặc anh đụng chạm. Ren vừa thay quần áo cho MJ, vừa khẽ thủ thỉ vào tai:

- Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn hay rời khỏi đây. Nếu như tao phát hiện ra một lần nữa, lấy đêm hôm qua làm ví dụ nhé.

MJ nhìn lên Ren, đôi mắt ửng đỏ, cậu nhắm mắt lại, kì thực không muốn nhìn người trước mặt. Thay xong quần áo, Ren giúp cậu bôi thuốc. Những vết bầm tím với vết hôn đỏ đan xen lẫn nhau. Ren nhẹ nhàng bôi từng chút một.

Những ngày sau đó, Ren nhốt cậu trong phòng ngủ. Không để MJ được ra bên ngoài. Nhà Jarustiwa cũng sốt sắng tìm MJ, gần đến ngày lễ mà biến mất, thật sự ai nấy đều lo lắng.

Ngày nào Ren cũng đều đặn đem cơm đến cho MJ, nhưng MJ chẳng quan tâm đến, thường xuyên nằm dài trên giường. Điện thoại để quên mất ở nhà. Không có cách nào liên lạc với bên ngoài.

Mọi ngày vẫn thường như thế. MJ đau đến không thể đi lại, Ren sẽ là người bế cậu đi tắm, vệ sinh cá nhân rồi đưa về giường. Ngày thì vỗ về chăm sóc, tối thì làm tình đến ngây dại.

Ren nhiều lần ép cậu ăn cũng không thể được, nhiều lần MJ sẽ hất đổ cơm xuống sàn. Những lần dọn mảnh vỡ trên sàn nhà khiến Ren bị thương, nhưng chẳng đau bằng việc MJ cố ý không muốn nhìn thấy anh. Vừa thấy Ren đi vào, MJ đã xua đuổi:

- Ra ngoài.

- Không muốn thấy tao cũng được, nhưng mày ăn một chút thôi.

MJ quay người chùn kín chăn lại. Không muốn nhìn thấy người trước mặt nữa, nhắm mắt lại liền ngủ.

Ren không muốn thấy MJ như vậy nữa, liền để cậu đi khỏi đây. Sau khi MJ được thả đi, liền mau chóng đi ra ngoài cửa. Chỉ để lại Ren ngây ngốc nhìn theo phía người kia rời đi.

---

Ai kia simp b(r)ồ quá ta 😼


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net