12 - Khuyết điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người kia chở cậu đi được một đoạn thì dừng lại, có một chiếc xe đã chờ sẵn, bọn chúng đổi xe. Vậy là Jimin có kêu người đến cũng không cách nào tìm được cậu. Đoạn đường đi rất xa, Jungkook không biết cậu đã bị đưa đến nơi nào. Khi đổi qua chiếc xe khác, cậu đã bị trói hai tay ra phía sau, bịt hết cả hai mắt và miệng bị dán băng dính. Jungkook trong lòng đang cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc, rốt cuộc không biết mình đã mắc lỗi với ai. Bọn này không giống những tên bảo kê, tay sai tầm thường. Làm việc gì đều vô cùng cẩn thận, cách bọn chúng khi gõ cửa xe cũng phải đeo găng tay, có một tên đã ở phía sau xe lúc nào cậu chẳng biết, chỉ đợi Jungkook bước ra ngoài liền chĩa súng vào cậu. Và cả việc bọn chúng đổi xe di chuyển nữa. Tất cả đều đã tính toán rất chuyên nghiệp.

Xe dừng lại, Jungkook bước xuống, xộc vào mũi cậu là mùi ẩm mốc. Bước chân đi cũng cảm thấy đường trơn trượt, không mấy bằng phẳng. Cậu chẳng muốn đời mình sẽ kết thúc trong tình huống vớ vẩn này đâu. Ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với người tài, đúng chứ?

“Đem điện thoại trong túi nó quăng đi.” Một tên nào đấy vừa ra lệnh. Cậu cũng chẳng bất ngờ mấy, bọn này làm việc chuyên nghiệp, không thể bỏ qua từng chi tiết nhỏ thì tất nhiên điện thoại bị quăng đi là chuyện sớm muộn.

Cậu đi rất xa không biết đã quẹo bao nhiêu khúc đường, nếu có may mắn thoát khỏi tay bọn chúng thì cũng không thoát ra khỏi nơi này được. Jungkook nghe được tiếng mở cửa, hình như là cửa gỗ mục nát đã lâu nghe cót két. Cậu bị bắt ngồi xuống nền đất, vậy là đã đi vào một căn nhà hoặc một nơi nào đó bị bỏ hoang rồi. Trời làm ơn!!! Nếu muốn gϊếŧ thì gϊếŧ luôn đi, đừng bỏ cậu ở lại đây một mình, buổi đêm là thứ đáng sợ hơn cả cái chết. Thà là bắn một phát giải thoát cho cậu. Jungkook tuy không phải người sẽ nhớ mặt ai đó khi mới gặp lần đầu nhưng cậu có thể nhận ra một người quen qua mùi hương và giọng nói. Cậu cố lắng tai nghe, dường như có rất nhiều người ở xung quanh cậu. Cậu nghe những tiếng bước chân đi qua đi lại nhưng không ai nói câu nào cả. Lại là tiếng mở cửa và giọng nói của tên vừa rồi kêu quăng điện thoại cậu vang lên.

“Ông chủ, đã đưa thằng nhóc đến.”

Dùng kính ngữ như thế này chắc chắn người vừa đến rất quyền lực. Gã là người ra lệnh bắt giữ cậu sao? Có một bàn tay nắm tóc cậu kéo ra phía sau, cả da đầu đau nhức, có lẽ gã muốn nhìn rõ mặt cậu hơn. Jungkook lắc đầu cố thoát ra khỏi bàn tay đó, gã cũng buông tay.

“Gọi cho Kim đi.”

Kim? Là Kim Taehyung sao? Giọng nói người này cậu chưa từng nghe qua. Giọng này chắc chắn là người ở phương tây biết chút ít tiếng Hàn. Không giống như là một người Hàn, tên này là ai vậy? Làm sao Kim Taehyung đụng chuyện với cả bọn người phương tây này?

Jimin cùng với một đám người chạy đến chỗ mà Jungkook tả. Cậu chỉ nhìn thấy một đám đông đang tụ lại ở xung quanh. Cậu bước xuống, muốn đến đó xem có chuyện gì. Jimin nhìn vào bên trong, cậu thấy chiếc xe nhà của Jungkook. Người lái xe đã bất tỉnh đang được đưa lên xe cấp cứu. Còn Jeon Jungkook lại chẳng thấy đâu cả. Nhìn bên ngoài giống một vụ tai nạn xe nhưng vừa nãy Jungkook gọi cho cậu nói là có người theo dõi, không thể có vụ tai nạn này cùng lúc Jungkook cũng biến mất .

Jimin lo lắng quay trở lại xe gọi cho ba cậu. Đã có người tìm ra được chiếc xe theo biển số Jungkook đọc, truy ra đó chỉ là xe thuê thôi. Mà người thuê là một người đàn ông đến Hàn du lịch, vừa trả xe lại rồi. Giấy tờ đầy đủ còn có công việc ổn định ở Mỹ. Khúc đường này vẫn chưa vào sâu bên trong khu nhà của Jungkook nên không có lắp camera. Nếu Jimin không nghe cuộc gọi của cậu, chắc sẽ nghĩ là có một vụ tai nạn thật. Làm mọi việc đều có sắp xếp tính toán như thế. Bọn này chắc không phải hạn thường rồi. Lại còn tông xe vào tài xế, nếu mạng lớn thì cứu được nhưng vẫn là một lời cảnh cáo phải câm miệng.

“Ba, bọn chúng bắt người đi rồi.”

“Con về đi, sẽ có người đến tìm Jungkook.”

“Ai chứ? Con nghĩ bọn này không ở Hàn. Nên đợi tài xế tỉnh lại.”
“Nó không qua khỏi đâu. Ba biết bọn chúng không ở Hàn. Cho nên việc ai người nấy giải quyết.”

“Nhưng mà ai sẽ cứu cậu ấy? Mình không thể đứng yên bỏ mặc cậu ấy được.”

“Đây là luật, không phải việc ở khu vực của chúng ta, không được làm chuyện ngu ngốc. Mau đi về.”

Nói rồi ba của cậu gác máy. Jimin đem ấm ức cùng khó chịu quay về nhà. Ba cậu đã không ra lệnh cho tìm người vậy thì cậu làm sao có quyền đó. Jimin biết ba cũng rất thương Jungkook, sẽ không bỏ mặc cậu ấy. Nhưng ba nói thế rồi, chuyện này không phải đơn giản.

Jeon Jungkook ngồi yên không dám cử động. Tên vừa nãy kêu gọi cho Kim. Cậu chỉ mong rằng gã ngồi ở đây để nghe cuộc gọi. Ít ra thì cậu sẽ biết được đang xảy ra chuyện gì.

“Kim, chẳng mấy khi có dịp trò chuyện với anh.” Gã mở loa ngoài, ý này là muốn cậu nghe được cuộc gọi đúng không?
“Ông có cần suy nghĩ lại luật chơi lần này không? Tôi cho ông 3s.”

“Đến trễ thì chuẩn bị sẵn mồ chôn cho nó đi.”

Gã nói đến đó rồi tắt máy, cùng lúc khăn bịt mắt của cậu được tháo xuống. Jungkook nhìn xung quanh căn nhà, có tầm 20 tên đang đứng canh giữ ở đây. Hình như nơi này là một nhà kho chứa hàng. Cậu ngồi dựa vào cây cột, kế bên là bàn và ghế ngồi của tên đang nghe điện thoại. Đúng như cậu đoán, gã là con lai. Những tên ở đây có cả người Hàn và người tây. Cậu không biết chính xác đến từ nước nào. Những tên người Hàn mặc suit đen lúc nãy bắt giữ cậu thì chỉ đứng sang một bên. Còn lại tất cả hơn 10 người đều là tây. Bọn chúng có rất nhiều súng. Mỗi tên đều giữ sẵn trên tay súng loại lớn. Chứ không còn dùng loại thông thường như lúc bắt cậu. Cậu có từng nghe Jimin nói rằng nếu như bọn nào chơi hàng nóng đến từ phương tây rất có thể là Mafia. Một trong những bộ phận hậu duệ của chúng xuất hiện ở vùng ven biển phía Đông Hoa Kỳ. Phía Đông nước Mỹ? Không phải trùng hợp vậy chứ? Kim Taehyung là dân kinh doanh làm sao dính đến bọn Mafia này?
“Tôi nên nói cậu may mắn hay xui xẻo khi lọt vào tầm mắt của Kim nhỉ?” Gã đi đến tháo mạnh băng dính trên miệng cậu. Cả khuôn miệng như bỏng rát.

“Ý ông là gì?”

“Trong giới chúng tôi gọi Kim là thợ săn. Hắn chưa từng nhắm sai mục tiêu, rất dễ đọc ra được nội tâm của người khác. Hắn tàn nhẫn, cô độc, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Thứ mà Kim khiến tôi tò mò và nể sợ chính là hắn không có khuyết điểm.”

Cậu nhìn gã ngồi lại trên ghế, kể về Kim Taehyung giống như kể về một vị thánh, mà ngay cả người đứng đầu tổ chức cũng phải dè chừng hắn.

“Cậu có biết mạng của Kim được đấu giá không? Thú vị lắm đấy. Sẽ thế nào nếu cậu hợp tác một chút với tôi? Tôi sẽ chia lại tiền cho cậu.” Gã như đùa như thật nhìn Jungkook, đưa ra một lời mời hấp dẫn.

Người như Kim Taehyung, nếu đúng như gã nói chắc chắn không vì cậu mà mềm lòng làm hại bản thân. Hắn chính là như thế đó. Cậu đã học được bài học mà hắn dạy, không đúng ý thì đem tình cảm vứt hết đi.

“Ông nghĩ Kim Taehyung vì tôi mà làm ảnh hưởng đến mạng sống của hắn?”

“Không phải à?”

“Tôi gọi hắn là bố dượng, quan hệ không máu mủ ruột thịt này có thể sao?”

“Cậu nhóc, trước giờ Kim chưa từng vì một người nào mà chạy đến tìm. Cô tình nhân của Kim trước đây đã từng đỡ cho hắn một viên đạn. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng buông xác cô ta xuống rồi bỏ đi. Để xem hôm nay thế nào?”

“Vậy chia buồn cùng ông, hắn cũng sẽ đối xử với tôi như thế.”

Dù gã nói về Kim Taehyung đáng sợ thế nào thì thật lòng cậu không muốn hắn đến đây. Bọn này vốn không có ý muốn gϊếŧ cậu. Chúng chỉ cần cái mạng đắt giá của Kim Taehyung thôi. Những chuyện mà gã kể quá khác so với Kim Taehyung mà cậu biết. Khi nghe gã nói hắn chưa từng vì ai mà chạy đến tìm, cậu mới chợt nhớ. Hắn cũng chưa từng thổ lộ tình cảm gì với cậu. Chỉ cho cậu uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ và làʍ ȶìиɦ. Hắn trưng ra bộ dạng dịu dàng, lo lắng từng chút một nhưng khi cậu hỏi tại sao hắn tốt với cậu, hắn không có trả lời. Những chuyện Kim Taehyung làm chắc chắn đều theo đúng như ý hắn. Trông khoảnh khắc cậu chợt muốn nghĩ hắn cố tình để cho cậu bị bắt đi.

“Cậu bé non nớt, Kim không bao giờ làm chuyện gì thừa thãi.”

“Ông không thấy vô lí khi hắn lại có tình cảm với một thằng con trai sao? Có khả năng không?”

“Tôi chẳng quan tâm đến tâm sinh lí của hắn. Miễn hắn có khuyết điểm là được.”

“Nếu vậy thì ông lầm rồi, hắn đã vứt bỏ tôi.”

Tuy nói điều này ra là sự sỉ nhục cho một mỹ nam như cậu. Nhưng đúng là hắn đã vứt bỏ cậu mà. Sau buổi nói chuyện đó, hắn đã không còn tìm đến cậu, chỉ nói vài câu xã giao, cậu đi đâu làm gì chẳng liến quan đến hắn. Tuy vậy cũng chính là cậu không muốn thừa nhận sự thật với hắn. Một mớ rối ren mà Kim Taehyung tạo nên.

Tiếng mở cửa, người đàn ông lịch lãm trong bộ suit đắt tiền bước vào. Ánh mặt trời hoàng hôn soi rọi vào hắn, vẻ mặt điềm tĩnh quen thuộc của Kim Taehyung. Khi hắn đi vào trong, tất cả đám thuộc hạ đều đồng loạt chĩa súng về phía hắn. Chỉ một mình Kim Taehyung mà cần bao nhiêu đây người, có thể thấy bọn chúng lo sợ, dè chừng hắn thế nào. Hắn biết đến đây sẽ gặp những người này nhưng vẫn đi một mình, trên tay không có gì ngoài chiếc đồng hồ giá trị. Hắn vẫn toát lên vẻ vương giả, không hình dung nổi Kim Taehyung như thế làm sao có khả năng biết đến bọn người này.
“Đến sớm hơn tôi nghĩ đấy Kim.” Gã vỗ tay tán thưởng hắn.

“Tôi cũng không nghĩ anh để cho mình có khuyết điểm nên tôi sẽ thử trước.” Gã ngay lập tức rút súng trong ngăn kéo bắn vào cánh tay của cậu.

Jeon Jungkook vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu biết trước sau gì cũng sẽ bị bắn nhưng không ngờ gã nói là làm. Cậu đau buốt nơi cánh tay, cắn chặt môi, lần đầu tiên trong đời biết mùi súng đạn. Viên đạn ghim vào trong cách tay cậu, máu chảy ướt đẫm tay áo. Bởi vì khoảng cách quá gần mà tiếng súng làm tai cậu ù đi. Jungkook mặt trắng bệch vì đau đớn, cậu ngã xuống nền đất. Đưa mắt nhìn Kim Taehyung, hắn chỉ ung dung kéo một cái ghế để ở giữa gian nhà rồi ngồi xuống, bắt chéo chân. Hắn chẳng để tâm đến việc cậu vừa bị bắn.

“Jay, tôi nghĩ ông nên chọn lại luật chơi. Lee Mansik gửi lời hỏi thăm ông.”
“Mày nghĩ đem RoyalLee ra hâm doạ tao sao? Đừng nghĩ mày là con rể của ông ta thì tao sẽ nể mặt không động vào vợ và con trai của mày.”

“Tôi đâu có cản.” Hắn nhún vai. “Ông bắn cháu trai đích tôn của Lee Mansik là bản lĩnh lắm đấy.”

Ở bên ngoài có tiếng người đi đến. Jungkook cố gắng đưa mắt nhìn về hướng cửa. Chỉ thấy hình dáng của một cô gái nhưng không thể đi nổi nữa, trên người có những vết bầm, có chỗ vẫn còn rướm máu.

“Bây giờ đến tôi phản công.” Kim Taehyung nhếch mép khinh bỉ nhìn vẻ mặt đang run sợ của Jay trong khi bên này Kim Taehyung chẳng những không quan tâm đến Jungkook bị bắn mà còn đang nắm thóp được gã.

“Ông chơi như vậy là bẩn rồi. Ông gài con đàn bà ngu xuẩn này vào đây làm gì? Tôi nói thế nào, làm chuyện lớn đừng cho đàn bà nhúng tay vào.”
Jungkook cố gắng nhìn kỹ hơn nữa, đó không phải là Park Seyeon sao? Gài? Tại sao con bé cấp 3 thôi lại có thể là người của Jay được?

“Ông thấy nó tiếp cận Jungkook, kêu nó về làm cho ông, bảo nó phải tìm cách ở gần với tôi. Tìm cho bằng được khuyết điểm của tôi. Ông theo dõi tôi lâu như thế, từ ngày tôi về lại Hàn, không chịu vận dụng thêm chất xám sao? Ngày đó ở Boston tôi đã tha cho ông một lần vì chuyện làm ăn của chúng ta. Hôm nay ông vẫn ngoan cố?”

Hoá ra cái ngày cậu không gọi được cho hắn là vì hắn có việc với những kẻ này. Đáng lẽ ở Boston cậu đã bị bắt nhưng Kim Taehyung ra mặt dàn xếp. Jay ôm hận bởi vì chưa tìm được khuyết điểm của hắn. Lúc đó gã nghĩ cậu chỉ là con trai của vợ, chắc chắn biết có bắt thì Kim Taehyung cũng không để tâm nên vờ như đồng ý bỏ qua hiềm khích.

Thì ra sau lần đầu gặp mặt Kim Taehyung, Seyeon không bao giờ muốn gặp lại hắn. Cô ta sợ hãi, cô ta biết bản thân phải đối mặt với người như thế nào. Nhưng rồi vì số tiền mà Jay đưa ra quá cao và sợ chết dưới tay Jay. Cô ta vô tình biết được cậu với hắn có gian tình, đáng liều một lần hẹn Kim Taehyung và Jeon Jungkook ra để cho Jay đứng từ xa quan sát cậu với hắn. Lần này gã nắm chắc cậu đối với Kim Taehyung đặc biệt hơn bình thường. Đúng là mạng của Kim Taehyung đắt giá lắm, ai cũng bằng mọi giá, cố bày ra mấy trò tầm thường này đòi nắm thóp Kim Taehyung. Nhưng lầm cả rồi, nhìn đi, hắn chẳng để tâm đến Jungkook đang bị thương. Hắn chỉ tiếc hôm đó không quăng Seyeon cho bọn kia chơi chán.

“Mày… mày cố tình để yên cho tao bắt nó.” Jay xanh mặt nhìn về hướng Taehyung. Gã dường như đã hiểu rõ được ý hắn.

“Ngày trước ở Mỹ ông không chịu gϊếŧ tôi. Rất tiếc, đây là Hàn Quốc. Chẳng cần đến tôi nhúng tay vào. Lee Mansik cũng sẽ chặt đầu ông đem về.”

Kim Taehyung giống như một vị Vua. Hắn chỉ tay vào Jay rồi chỉ xuống chân hắn. Ý muốn tên đang run rẩy, mặt tái không còn giọt máu đi đến gần hắn. Từng bước chân nặng trĩu của Jay, gã đi còn không vững. Jay quỳ xuống dưới chân của Taehyung. Gã biết hôm nay là ngày cuối cùng của gã. Chỉ cần Kim Taehyung lộ một chút lo lắng là được nhưng hắn chẳng có chút gì nóng vội.

“Nói cho tao biết, đợt hàng sắp tới đi đến đâu. Tao sẽ suy nghĩ lại.” Hắn ghé vào tai Jay nói nhỏ.

“Kim, đơn hàng lần này rất lớn. Nếu tao giúp mày, mày phải giữ lời.” Kim Taehyung gật đầu, vẻ mặt này của hắn cậu từng nhìn thấy qua. Chính là muốn nói: “Tao mới là người làm chủ cuộc chơi.”

“Cam Bốt.”

Đoàng!!!

Jungkook nhìn thấy Jay ngã bật ra phía sau. Một viên đạn cắm thẳng vào giữa trán của gã, khói vẫn còn bay nhẹ. Gã chết không nhắm mắt. Ở xung quanh ngoại trừ thuộc hạ của Jay đang chĩa súng về phía Taehyung thì chẳng có ai có khả năng bắn phát súng đó. Nó đến từ một hướng vô định. Vào lúc đó cậu bỗng thấy Jay không giống như một tên thủ lĩnh quyền lực. So với vẻ điềm tĩnh của Kim Taehyung thì gã quá yếu thế, thật sự coi Trời bằng vung. Mà Trời ở đây chính là Kim Taehyung. Hắn nhếch mép đứng dậy. Hắn làm vài hành động mà theo như Jungkook biết đó gọi là ngôn ngữ hình thể. Chỉ dành cho người không thể nghe hoặc nói. Hắn dùng ngôn ngữ đó để nói chuyện với bọn thuộc hạ của Jay. Bọn chúng đưa súng xuống. Tất cả nhanh chóng rời đi trong im lặng. Jungkook không hiểu hắn đã nói những gì và tại sao bọn người kia lại nghe theo lời hắn. Hiện tại cậu mất quá nhiều máu, cả người đau nhức không thể cử động được nữa. Cậu ngất đi.
Không biết Jay sai vì chọn đối đầu với hắn hay sai vì chọn nhầm khuyết điểm của hắn.

Hôm đó Park Seyeon cũng mất tích. Không ai có thể tìm ra được rốt cuộc cô ấy đã bị đưa đến đâu. Còn sống hay đã chết rồi.

Jungkook lờ mờ mở mắt, đầu nặng như có một tảng đá lớn đè lên. Cậu nghe mùi bệnh viện, mùi thuốc sát trùng rất rõ. Cảm thấy bàn tay có hơi ấm. Jungkook thấy Kim Taehyung đanh ngồi trên ghế ngủ, hắn tựa lưng vào tường, một tay đặt lên tay của cậu. Ở đây là phòng VIP, có thêm một giường cho người chăm bệnh nhân. Tại sao hắn không lên đó ngủ? Cậu giật tay ra.

“Con tỉnh rồi à? Con đã ngủ 2 ngày rồi đấy.” Kim Taehyung tỉnh giấc, hắn đỡ cậu dậy.

Jungkook có rất nhiều điều muốn nói hắn. Rốt cuộc hắn là ai? Hắn làm cho ông ngoại, thế lực của ông ngoại đáng sợ đến mức nào mà chỉ cần nhắc đến là Jay đủ lo sợ, bất an. Hắn ở Mỹ có phải chỉ kinh doanh thôi không? Tại sao người của Jay nghe lời hắn? Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cậu lúc này nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Kim Taehyung. Ánh mắt xoáy sâu vào lòng cậu. Jungkook không đủ can đảm để hỏi. Nếu biết hắn là dạng người cũng giống như gia đình ngoại của cậu. Vậy thì rất đáng sợ. Người ta nói tình yêu khiến con người trở nên mù quáng. Cậu không hề chắc chắn bất kì chuyện gì nhưng ánh mắt của Kim Taehyung dấy lên đau lòng cùng xót xa khi nhìn vết thương trên tay cậu. Jungkook không còn muốn hỏi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net