Chương 11: Không Chấp Nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 11: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Tư Không Thiên Lạc nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà lập tức khự lại, ngập ngừng một chút rồi mới xoay người, anh tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "So với kiếm đạo, tôi phát hiện thể trạng của cô thích hợp để luyện tán thủ[1] hơn."

[1] Tán thủ: Hay còn gọi là "Tán đả", đây là môn võ gồm có hai người đánh tay không với nhau. Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng khác nhau, chi tiết xem thêm ở Wikipedia.

Rặng mây đỏ cam một màu nhuộm khắp bầu trời xanh mùa thu, bầu không khí màu đỏ cam ôm trọn cả kiếm đạo quán Vô Song vào trong nó, cơn gió mùa Thu nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc, khung cảnh hoàng hôn mùa Thu thật đúng là làm người nhìn động lòng.

Nếu bình minh là khởi đầu cho ngày mới, vậy thì hoàng hôn chính là thời điểm kết thúc một ngày. Không đẹp không rạng rỡ như bình minh nhưng hoàng hôn lại khiến nhiều người thổn thức, ngẩn ngơ bởi cái đẹp của nó, chính bởi vì hoàng hôn chính là sự bình yên của thời điểm cuối ngày.

Trong ghế lái chiếc Aston Martin, Tư Không Thiên Lạc đôi mắt mơ màng ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ xe.

Trong phòng tắm của kiếm đạo quán Vô Song, Tiêu Sở Hà ngửa đầu dưới dòng nước của vòi sen, khóe miệng của anh nhếch lên tạo thành một nụ cười có đường cong đẹp mắt.

Vẫn là tiệm mì đó, vẫn là hai bát mì bò cay, cùng một đĩa khoai tây thái sợi sốt chua ngọt, Tư Không Thiên Lạc mặt không cảm xúc, cô ăn ngon lành hết bát mì, sau khi đã no nê, cô đưa Tiêu Sở Hà về biệt thự số 29 WL ở Đại lộ Thế Kỷ.

"Ngày mai cô mời." Tiêu Sở Hà chỉ để lại một câu, sau đó xuống xe, vẫy tay chào với cô, rồi một tay cầm áo vest một tay bấm mật khẩu mở cổng.

Tâm tư của Tư Không Thiên Lạc đang hỗn loạn, quên bảo anh phải trả lại chiếc GT-R cho mình, cô cứ thế mà im lặng thầm chấp nhận câu nói kia của anh, sau đó đang định quay xe thì chợt thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai bất ngờ nhảy ra từ bụi cây thấp trước cổng biệt thự, cô dùng tư thế thân nhào lên lưng ôm lấy Tiêu Sở Hà, cuốn lấy anh như một con bạch tuộc.

Tư Không Thiên Lạc nghi vấn đoán mò. . . 

Bạn gái sao?

Có gì kì quái à?

Kiểu người như anh ta không có bạn gái mới là chuyện kì quái.

"Đâu còn có ngày mai, đây là lần cuối cùng tôi làm người lái xe cho anh." Để lại một câu, Tư Không Thiên Lạc thu hồi tầm mắt, không nán lại nữa lập tức cho xe lùi lại quay đầu.

Tiêu Sở Hà đứng thẳng người dậy, nhìn Tư Không Thiên Lạc trong chiếc Aston Martin màu bạc, đẩy cánh tay của cô gái đang ôm trầm lấy cánh tay cầm áo vest của mình, lạnh lùng quát lớn: "Xuống mau."

"Không muốn." Cô gái cười vui vẻ hỏi: "Luna nhuộm tóc đen từ bao giờ vậy?"

"..." Luna gì chứ?

Nhìn chiếc xe màu bạc biến mất trong tầm mắt, sắc mặt của Tiêu Sở Hà liền trở nên nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Buông ra."

"Không muốn, không muốn, em không muốn." Cô gái vẫn ôm cánh tay của anh khư khư không bỏ, cô lắc lắc cái làm nũng nói: "Anh Sở Hà, người ta nhớ anh mà."

"Đoàn Tiểu Nhạc, em có xuống không?" Tiêu Sở Hà nổi giận lớn tiếng.

Đoàn Tiểu Nhạc bĩu môi, ngoan ngoãn buông tay ra, rồi đứng bên cạnh anh.

"Nói đi, sao em lại ở đây?"

"Em bỏ nhà đi."

"Bỏ nhà đi? Thế tại sao không đến nhà anh trai của em, mà lại chạy đến chỗ của anh làm gì?"

"Không phải em đã nói rồi sao? Người ta nhớ anh mà. . ." Đoàn Tiểu Nhạc chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ đáng thương nói: "Cho em ở lại một đêm đi, có được không?"

Cô túm lấy cánh tay Tiêu Sở Hà một lần nữa, lay lay nói: "Xin anh đấy, một đêm thôi."

Cô gái nhỏ làm nũng khiến đàn ông không thể chống cự được, nhưng Tiêu Sở Hà không để mình bị cho vào tròng, anh hất tay cô ra rồi lấy điện thoại.

"Anh định gọi điện cho anh của em đấy à?" Đoàn Tiểu Nhạc liền cuống lên

Tiêu Sở Hà không trả lời lại cô, cầm điện thoại bấm số.

"Đừng gọi cho anh ấy, đừng gọi. . . " Đoàn Tiểu Nhạc nhảy dựng lên cướp điện thoại trong tay Tiêu Sở Hà, tiếc là chiều cao chênh lệch, lần nào cũng vồ hụt, cô đành hậm hực trề môi nhìn anh.

Điện thoại được nối máy, Tiêu Sở Hà nói: "Em gái của anh đang ở chỗ tôi. . . Anh đi công tác ở London rồi! Cái gì? Ở lại đây. . . Không được. . . Đã nói là không được rồi. . . Được rồi, chỉ một lần duy nhất thôi, chỉ lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau."

Ánh mắt không tốt của Tiêu Sở Hà nhìn khóe miệng đang dần dần cười toe toét của Đoàn Tiểu Nhạc, đưa điện thoại tới trước mặt cô, Đoàn Tiểu Nhạc cầm điện thoại, nói: "Anh, anh đi công tác sao không nói với em một tiếng? À. . . Vâng, vâng. . . Em biết rồi, cảm ơn anh trai!"

Đoàn Tiểu Nhạc vừa nghe Đoàn Tuyên Hằng dặn dò vừa đi theo Tiêu Sở Hà vào trong nhà, hất đôi giày bệt, quăng bừa ba lô, sau đó ngã mình xuống ghế sofa, sau khi cúp điện thoại lại cầm máy tự nghịch.

Tiêu Sở Hà vẻ mặt tức giận như pho tượng nói: "Nghe đây, nể mặt Đoàn Tuyên Hằng cho nên em mới được ở lại nhà anh một đêm, nhưng chỉ một đêm hôm nay, trước 8 giờ sáng ngày mai em phải biến khỏi nhà của anh, với lại em không được phép vào phòng của anh, cũng không được phép làm lộn xộn đồ đạc trong nhà của anh, cái gì cũng không được phép. . . Hiểu hay không hiểu?"

Đoàn Tiểu Nhạc tiếp lời: "Yên tâm đi, tay chân của em tuyệt đối rất có nề nếp, em tuyệt đối sẽ không đụng lung tung vào đồ của anh." Tay cô lấy một bức ảnh xinh đẹp nhất của mình đặt làm hình nền cho điện thoại Tiêu Sở Hà, Đoàn Tiểu Nhạc đắc ý lắc lư thân mình cười cười.

Một bàn tay to dài đưa tới trước mặt của cô, Đoàn Tiểu Nhạc mếu máo, ngoan ngoãn đặt điện thoại vào lòng bàn tay của anh, chớp chớp mắt vẻ chờ mong: "Đẹp đúng không?"

Tiêu Sở Hà nhìn bức ảnh chụp ở studio vô cùng xinh đẹp của Đoàn Tiểu Nhạc, đang hiển thị trên màn hình điện thoại của mình, mày anh nhíu lại, không hề do dự ấn xóa bỏ thay lại hình nền một chú cún con.

"Sao anh lại xóa?" Đoàn Tiểu Nhạc bất mãn.

"Xấu chết đi được." Tiêu Sở Hà cầm điện thoại đi lên lầu.

"Xấu chỗ nào, em thấy rất đẹp a." Đoàn Tiểu Nhạc tức giận bĩu môi, nói: "Mắt nhìn của đàn ông và phụ nữ chắc chắn là không giống nhau? Định nghĩa của cái đẹp ở trong mắt của anh là gì chứ?"

Một gương mặt mơ hồ hiện lên trước mắt, Tiêu Sở Hà nhìn Đoàn Tiểu Nhạc cười đểu mà không nói câu nào.

Đoàn Tiểu Nhạc trề môi nói: "Anh Sở Hà, trong mắt của anh em thật sự xấu đến vậy sao?"

Tiêu Sở Hà tỉnh táo lại, bắt đầu chăm chú đánh giá nhan sắc của cô.

Làn da trắng nõn gần như là sáng chói, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay, dưới đôi mày cong cong là cặp mắt to có thể nói là long lanh như nước, chóp mũi cao xinh xắn giống người Châu Âu, đôi môi đầy đặn mịn màng, ngũ quan gần như hoàn mỹ, có thể nói đây là một mỹ nhân trời sinh.

Vẻ đẹp của Đoàn Tiểu Nhạc, tuyệt đối là phù hợp với cuộc sống dưới ánh đèn flash chớp nháy không ngừng.

"Ừm."

"Gì chứ!" Đoàn Tiểu Nhạc vẻ mặt đau khổ khẽ lẩm bẩm.

Tiêu Sở Hà đi lên lầu, Đoàn Tiểu Nhạc vội vàng đi theo sau, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ríu rít: "Mấy ngày nữa em phải đi quay thử máy, là hợp đồng quảng cáo dầu gội đầu. Em có gặp Lãnh Tiểu Mạn của DS ENT[2] nói thật là cô gái đó rất đẹp a, anh biết không, Lãnh Tiểu Mạn đó hóa ra là cái cô nghệ sĩ vĩ cầm đang theo đuổi anh trai của em gần đây, chậc chậc chậc. . ."

[2] DS ENT: DS Entertainment là một công ty quản lý nghệ sĩ không có thực do mình tạo ra.

"..."

"Anh của em chính là cái tảng băng ngàn năm không ai có thể làm tan chảy được! Với lại, theo em nhớ thì chưa từng nghe thấy anh ấy nói đến chuyện có bạn gái, có đôi lúc em nghi ngờ anh của em là GAY, nếu không thì trong lòng anh ấy nhất định cũng đang cất dấu một cô gái nào rồi, nhất định là như vậy. . . "

"..."

"Anh nói xem có đúng không?"

Người đàn ông hoàn mỹ như Đoàn Tuyên Hằng, nếu có thích ai thì người đó tuyệt đối cũng là một cô gái vô cùng hoàn mỹ! Tiêu Sở Hà phỏng đoán, nhưng lại không thể nào hiểu được tóa ra một câu: "Sao anh biết được?"

"Không phải hai anh điều học MBA[3] ở Stanford à."

[3] MBA: Là tên viết tắt của chương trình Thạc sĩ Quản trị kinh doanh (Master of Business Administration - MBA). Đây là khóa học mà các nhà lãnh đạo doanh nghiệp thường tìm đến để trau dồi những kiến thức kinh doanh, marketing, tài chính, nhân sự, kế toán. . .

"..." Phải thì sao?

Tiêu Sở Hà chẳng có tí hứng thú gì với chủ đề này, không nói thêm lời nào, anh tiến vào phòng của mình, đóng cửa "rầm" một tiếng, ngăn cách tạp âm từ bên ngoài bằng cái khóa trái cửa.

"Keo kiệt." Đoàn Tiểu Nhạc đứng ngoài cửa mếu máo, đáy mắt lộ ra sự tinh ranh không phù hợp với lứa tuổi, bàn tay mảnh khảnh giơ lên chỉ vào cánh cửa, nhỏ giọng nói: "Tiêu Sở Hà, không cần anh phải đuổi, tên của Đoàn Tiểu Nhạc em sớm muộn gì cũng sẽ có trên sổ hộ khẩu của nhà anh, đợi đấy, hừ hừ!"

Nói xong, cô ngạo mạn xoay người đi về hướng dãy phòng dành cho khách.

------ 

Mất gần 4 tiếng đồng hồ để từ Thượng Hải lái xe đến Hồ Thiên Đảo ở Hàng Châu để ngắm sao, nếu không phải người dở hơi thì cũng chính là kẻ rảnh háng[4], Tư Không Thiên Lạc cho rằng Tiêu Sở Hà chính là kiểu thứ hai.

[4] Rảnh háng: Từ ngữ thông dụng của VN mình. Khi rảnh rỗi quá mà đi làm những việc tào lao thường bị người ta nói là rảnh háng.

Buổi tối chủ nhật, gần 02:00 chiếc Aston Martin màu bạc chạy lên đường núi ở Hồ Thiên Đảo, tiếng động cơ phách lối vang vọng vùng sơn thủy yên tĩnh, tính năng của xe này rất tốt, nhưng vẫn còn rất kém xa chiếc GT-R đã được cải tiến của cô.

Ánh đèn sáng chói chiếu rọi, xa xa bên vách núi, Tiêu Sở Hà đang tựa người vào chiếc GT-R của Tư Không Thiên Lạc trên tay cầm điếu thuốc, ánh mắt mông lung ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên Hồ Thiên Đảo.

Cảm nhận được một luồng sáng mạnh đang chiếu về phía mình, Tiêu Sở Hà thu hồi tầm mắt đang hướng lên bầu trời sao, anh dập tắt điếu thuốc, nhìn chiếc xe đang lao tới như tên bắn rồi lại đạp phanh đột ngột dừng lại bên cạnh chiếc GT-R.

Vài hòn đá nhỏ lăn xuống vách núi rơi xuống hồ nước, Tư Không Thiên Lạc nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xuống xe, cô nhìn Tiêu Sở Hà bằng ánh mắt tức giận.

Cách ăn mặc lúc này của anh rất thoải mái, không còn là bộ Âu phục chỉnh tề hằng ngày mà là quần jogger kaki màu tối, bên ngoài chiếc áo phông trắng đang khoác, chính là một chiếc cáo len cổ chữ V màu xanh ngọc, có rất ít người có thể phối đẹp được màu áo này, nhưng Tiêu Sở Hà tuyệt đối là một trong những số người rất ít đó.

Anh đứng dưới trời đêm mơ màng, toàn thân tràn ngập một loại mị lực quyến rũ khó mà có thể nói nên lời, toàn thân anh rạng rỡ, nổi bật, phi phàm, so với trang phục đơn giản bình thường trên người của Tư Không Thiên Lạc, quả thực đúng là người của hai thế giới.

Cô chuyển tầm mắt, nhìn những ánh sao nhỏ đang lấp lánh trên bầu trời đêm.

Những ánh Trăng sáng nhạt nhòa và dịu dàng, như đang ướp lên từng cành cây ngọn cỏ ở Hồ Thiên Đảo. . . Đó là thứ ánh sáng chan hòa và đầy bao dung, nó vẫn đủ để chúng ta nhìn thấy được đâu là con đường và đâu đâu là hàng cây.

Mọi vật hiện lên thành từng vệt đen rõ ràng. Dưới ánh sáng nhạt nhòa ấy, chúng ta có thể dễ dàng cảm nhận được ánh sáng lấp lánh của những vì sao, và cả ánh sáng vàng nhạt của đèn được lắp xung quanh hồ.

Vào những đêm Trăng khuyết như thế, bầy dế và các côn trùng nhỏ cũng bớt sôi động, có lẽ chúng nó cũng đang nằm im ngắm bầu trời đêm. Thỉnh thoảng lại líu ríu lên vài tiếng như tiếng trầm trồ. Gió đêm lành lạnh và sự trầm lặng bao trùm lấy hai người. . .

Tiêu Sở Hà lên tiếng trước: "Hình như cô lại đến muộn?"

Thực tế là sau khi cho Đoàn Tiểu Nhạc đến nhà, Tiêu Sở Hà liền đi ngay, anh một mình đến Hồ Thiên Đảo ngắm sao hơn 1 tiếng đồng hồ, vì thật sự quá cô đơn cho nên mới gọi cô tới.

Đối với loại đàn ông đã có bạn gái mà còn đi đùa giỡn với những cô gái khác, Tư Không Thiên Lạc không thể nào có thiện cảm nổi, cô sắc mặt bất thiện lườm anh, nói: "Đồng hồ của anh mấy giờ rồi?"

Tiêu Sở Hà xoay đồng hồ trên cổ tay, cúi đầu nhìn nhìn: "02:01 phút."

Tư Không Thiên Lạc nhếch môi, im lặng, một lát sau mới nói: "Anh xác định là đồng hồ của anh đang chạy giờ Thượng Hải à?"

Tiêu Sở Hà giơ cổ tay lên, nhíu mày nói: "Nếu không tin cô có thể tự nhìn xem."

Tư Không Thiên Lạc hất cằm, chịu đựng cơn tức đang bốc hỏa ở trên đầu, cô đi qua đưa ra hai ngón tay thô lỗ bóp chặt vào cổ tay của Tiêu Sở Hà, nhìn vào chiếc đồng hồ AP của anh. Sau đó lại nhìn vào đồng hồ trên tay của chính mình, đồng hồ của hai người chênh lệch nhau ít nhất bốn mươi giây.

"Anh chỉnh giờ nhanh hơn?"

Tiêu Sở Hà mỉm cười, coi như đã ngầm thừa nhận.

Nhìn phần dây vàng trắng của chiếc đồng hồ đã hơi mòn, Tư Không Thiên Lạc nói: "Đồng hồ này đã đeo rất nhiều năm?"

Tiêu Sở Hà nhìn cô rất sâu, trả lời nói: "Đúng là đã rất nhiều năm."

Khóe môi hiện ra ý cười, Tư Không Thiên Lạc nói: "Tôi nghĩ là, chắc không có ai nói với anh, đồ mà đã dùng quá lâu thì cần phải thay đổi."

Ánh mắt chăm chú vào khóe miệng của cô đang tươi cười, trông thật duyên dáng, đến khi Tiêu Sở Hà có phản ứng lại tình huống hiện tại, thì chiếc đồng hồ AP làm bạn với anh nhiều năm đã rơi vào tay của Tư Không Thiên Lạc.

Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Tiêu Sở Hà nói: "Đưa tôi."

"Muốn lấy lại à? Trả xe cho tôi."

Sắc mặt Tiêu Sở Hà thay đổi, lạnh giọng nói: "Cô đang mặc cả với tôi sao?"

"Tôi không có tư cách đó sao?" Tư Không Thiên Lạc làm bộ vươn tay ra ngoài vách đá.

Từ nét mặt nghiêm trọng của Tiêu Sở Hà, không khó để cô nhìn ra tầm quan trọng của chiếc đồng hồ này.

Một ngón tay Tư Không Thiên Lạc xoay xoay chiếc đồng hồ, nói: "Coi tôi như con ngốc đùa qua đùa lại. . . Tiêu Sắt, anh cảm thấy thú vị lắm sao? Chỉnh thời gian chạy nhanh hơn gần 1 phút, cho người chặn đường tôi, tôi có thể lãng phí thời gian để chơi với anh 2 lần, không có nghĩa là lần thứ 3 thứ 4 cũng sẽ bị anh tóm gáy chơi xỏ."

"..."

"Tôi không muốn biết lý do anh lấy xe của tôi, và càng không muốn biết lý do anh bắt tôi phải làm lái xe cho anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không đáng giá để cho anh phí phạm nhiều thời gian của chính mình như vậy, tôi và anh là người của 2 thế giới khác nhau, tôi không muốn bước vào thế giới của anh, trò chơi này của anh tôi cũng không chơi nổi nữa."

"..."

Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn nói: "Cho nên, đến đây thôi! Tôi và anh, mỗi bên ai nấy tự trở về thế giới của người đó đi, từ nay về sau không ai trêu chọc đến ai."

Tư Không Thiên Lạc đưa đồng hồ tới trước mặt anh, Tiêu Sở Hà không nhận lại mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao mênh mông, khi quay lại ánh mắt đã mang theo tia sáng lạnh lẽo.

"Có phải là cô đã quên, ai mới là người trêu chọc đối phương trước rồi đúng không?"

"Tôi đã xin lỗi."

Gương mặt bình tĩnh không gợn sóng làm quấy đảo lòng anh, Tiêu Sở Hà cười mỉa mai nói: "Nhưng tôi không chấp nhận. . . "

"Đó là việc của anh, không liên quan tới tôi." Tư Không Thiên Lạc không muốn tiếp tục phí thời gian nữa, giữ lấy bàn tay to của anh mà nhét chiếc đồng hồ vào, để lại một câu: "Không gặp lại."

Không gặp lại?

Vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại sao?

Giống như có thứ gì đó đang từ từ mất đi, khiến cho người ta không nhìn thấy được mà không giữ lại được, loại cảm giác này thật khó chịu.

Tiêu Sở Hà trở tay nắm chặt tay của cô, chiếc đồng hồ bị giữ lại ở giữa lòng bàn tay của hai người, anh hơi dùng sức kéo cô đến trước mặt.

"Buông tôi ra." Tư Không Thiên Lạc sốt ruột giãy giụa, bàn tay còn lại cố đẩy tay Tiêu Sở Hà ra.

Anh không nói gì dùng tay khóa chặt tay cô lại.

"Tiêu Sở Hà, anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra." Tư Không Thiên Lạc nóng nảy lớn tiếng.

Tiêu Sở Hà nắm chặt tay cô, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm đôi mắt to đang giận dữ, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Cô nam quả nữ, rừng núi hoang vắng, cô nói xem tôi muốn làm gì?"

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 01.02.2023 - Hết Chương 11 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net