Chương 12: Phản Kháng Quyết Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 12: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Tư Không Thiên Lạc nhìn bốn phía tối đen như mực một mảnh, đối mặt với ánh mắt của người đàn ông toàn thân đều tóa ra mùi nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng khống chế được cô, tim đập thình thịch dồn dập, nếu nói không sợ hãi thì đó chính là nói dối, cô hét lên ra lệnh với Tiêu Sở Hà nói: "Buông tay."

Tiêu Sở Hà nghiến răng từng chữ: "Không buông."

Tư Không Thiên Lạc ra sức muốn rút tay về, cố gắng giật ra, giày đế bằng giẫm phải một hòn đá, chân trẹo một cái, cả người ngã ngửa ra sau.

"Cẩn thận!" Tiêu Sở Hà thả lỏng tay vốn định ôm lấy cô, nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trong tay cô từ từ rơi ra, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, phản ứng đầu tiên là đỡ lấy chiếc đồng hồ.

"Cộp!" Một tiếng va đập rất lớn.

Tư Không Thiên Lạc ngã xuống, phía sau gáy đập vào phần đầu của chiếc Aston Martin cứng như đá, đầu óc choáng váng đến hoa mắt, tầm nhìn bị nhòe đi, cô trông thấy Tiêu Sở Hà đang nâng chiếc đồng hồ chết dẫm trên tay tựa như một món bảo vật vô giá.

Đáy lòng không hiểu vì sao bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa vô danh, không có chỗ nào phát tiết, cô đứng dậy ôm đầu xoa xoa phía sau gáy, sau khi khôi phục tầm nhìn liền xông tới, giật lấy chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay của Tiêu Sở Hà rồi không chút lưu tình ném xuống. . . Dưới sườn núi.

"Đừng. . . " Tiếng hét mãnh liệt của Tiêu Sở Hà không thể ngăn được nó rơi vào vách vực thẳm tối tăm.

Thừa lúc anh còn đang tiếc nuối chiếc đồng hồ, Tư Không Thiên Lạc nhíu mày tiến vào ghế lái của chiếc GT-R, ra sức sập mạnh cửa.

Tiêu Sở Hà nhìn phía dưới vách đá dẫn xuống Hồ Thiên Đảo, hình ảnh đen một mảnh, đôi mắt đen nhánh như rực một ngọn lửa lên trong gió, nắm đấm cuộn chặt, không kiềm chế được cơn giận đi nhanh tới đập cửa sổ của chiếc GT-R, quát: "Cô xuống xe cho tôi, xuống xe, có nghe thấy không!"

Lực tay rất mạnh, tiếng hô rất lớn, vẻ mặt hung dữ, một bộ dạng như muốn ăn thịt người ta, ai xuống xe thì người đó chính là đồ ngốc, Tư Không Thiên Lạc dứt khoát khởi động xe đánh tay lái đi.

Trong gương chiếu hậu, Tiêu Sở Hà nổi nóng giáng mạnh cú đấm xuống mui chiếc Aston Martin, hai con ngươi đầy phẫn nộ hung hăng trừng theo bóng dáng chiếc GT-R, nhìn thấy mà giật mình khiếp sợ.

Có lẽ chiếc đồng hồ kia có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt với Tiêu Sở Hà.

Đầu vô cùng đau đớn, Tư Không Thiên Lạc một tay giữ vô lăng một tay còn lại sờ sờ vị trí bị xước phía sau gáy. Cô hơi hối hận khi bản thân đã nhất thời xúc động, nhưng mà, làm cũng đã làm rồi, đi tới nước này rồi có hối hận cũng vô dụng. Chiếc GT-R màu xanh xám chạy rất nhanh, đi dọc theo đường núi, tiếng động cơ gầm gừ vang vọng vùng sơn cốc.

------

"Thiên Lạc sư tỷ, cậu xem bộ phận giảm xóc này có cần chỉnh cho chắc chắn hơn không?" Lạc Minh Hiên vừa cầm bộ phận giảm xóc đo vào trục bánh xe vừa nói với Tư Không Thiên Lạc.

"Chạy đường gì?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.

"Đường núi là chính." Lạc Minh Hiên nói.

Cái nắp trục bánh xe này chắc là cố ý đối địch với cô đây mà, Tư Không Thiên Lạc cắn răng đập một cái thật mạnh, cố định xong, trầm mặt nói: "Sau này những việc đơn giản như thế này cậu đừng hỏi tôi nữa, tìm Lạc Hà của cậu mà hỏi đi, hoặc là tự mình giải quyết." Đứng dậy tháo găng tay, cô đi về hướng của phòng nghỉ cá nhân.

Lạc Minh Hiên gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Nóng tính như vậy? Thiên Lạc sư tỷ hôm nay bị sao thế nhỉ?"

Doãn Lạc Hà tới gần, huých khuỷu tay vào bụng của Lạc Minh Hiên, nói: "Thiên Lạc hôm nay cứ mặt nặng mày nhẹ, tám phần là cái đó đã đến."

"Cái nào!" Lạc Minh Hiên hỏi.

"Thì cái đó." Doãn Lạc Hà nói.

"Cái nào?"

"Bà dì."

"Phụt. . . " Lạc Minh Hiên cười phun.

Suốt cả ngày hôm nay, Tư Không Thiên Lạc chẳng nói được mấy câu, sắc mặt tối tăm khiến cho Lạc Minh Hiên và Doãn Lạc Hà thở cũng không dám thở mạnh.

Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Tiêu Sở Hà, cùng với dáng vẻ hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người đó không ngừng tái hiện lại trong đầu cô, có ra sức đuổi mà chúng cũng không chịu đi.

Ánh mắt của người đáng sợ lúc tức giận lên cũng thật đáng sợ.

Trời ạ!

Không chiếm được xe của mình, liền muốn bắt đầu chiếm lấy tâm tư của mình sao?

Tên khốn đó.

Trời đã chạng vạng tối, Tư Không Thiên Lạc vẫn không thể nào yên lòng được, cô lấy điện thoại ra gọi Diệp Nhược Y, đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào khiến cô phải nói to hơn: "Y Y, cậu đã về chưa?"

"Mình mới về lúc tối qua." Lúc này Diệp Nhược Y đã hơi say, nói chuyện mà đầu lưỡi cứ líu cả lại.

"Cậu uống rượu?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.

"Chỉ uống một chút, ha ha ha!"

"Cậu đang ở đâu?"

"Thiên Ngoại Thiên, Lạc Lạc, cậu tới đây đi."

THIÊN NGOẠI THIÊN.

Tư Không Thiên Lạc trầm ngâm, không muốn đến cái nơi mà người kia hay qua lại, nhưng lại không yên tâm để Diệp Nhược Y ở đó một mình, sau nửa phút trầm mặc, cô mới nói: "Được rồi, cậu đợi mình ở đó đi."

Trong sảnh lớn tầng trệt tràn ngập mùi rượu, ánh đèn mờ ảo, Tư Không Thiên Lạc nhanh chóng tìm thấy Diệp Nhược Y đang ngồi đổ rượu vào miệng ở bên quầy bar.

Tư Không Thiên Lạc túm lấy chai rượu trong tay cô bạn, hỏi: "Về mà không gọi cho mình, chuyện ở nhà giải quyết xong chưa?" Tâm tình không tốt, nhớ món rượu mạnh nguyên chất, cô xoay ra phía người pha rượu gọi một ly Tequila.

"Giải quyết rồi." Diệp Nhược Y nói lớn.

"Giải quyết rồi mà còn uống đến mức này, cậu nói thật đi, chuyện trong nhà rốt cuộc là thế nào, hay là cậu có chuyện gì phiền muộn?"

"Mình thì có thể có chuyện gì phiền muộn được chứ?" Diệp Nhược Y với lấy chai rượu lại, nhưng lại bị Tư Không Thiên Lạc giơ lên cao nói: "Trước tiên nói rõ, tình trạng này của cậu là sao."

"Tình trạng của mình thì làm sao chứ!" Ánh mắt Diệp Nhược Y mơ màng, đã say mất rồi cô nói: "Chẳng lẽ mỗi khi uống rượu, là phải xảy ra chuyện gì đó à?"

Tư Không Thiên Lạc nhìn cô, ánh mắt như biểu thị mình mà còn không hiểu rõ cậu sao, nói: "Không có gì, vậy thì tại sao cậu lại có cái dáng vẻ này?"

Nhận ly Tequila từ tay người pha chế, nhấp một ngụm hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"

"Không có gì." Diệp Nhược Y gục xuống quầy bar, lắc đầu, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

Tư Không Thiên Lạc nhìn những nhãn hiệu rượu nổi tiếng trên tủ rượu, một tay khoác lên vai cô bạn, ôm vào lòng mình.

"Cậu còn xem mình là bạn chứ?"

"Ừm."

"Vậy thì nói."

"Mình. . . " Diệp Nhược Y ngập ngừng. Nghĩ thầm: Được rồi, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, đừng nên gây thêm phiền phức cho người khác.

"Cậu vẫn không xem mình là bạn." Tư Không Thiên Lạc uống hết chỗ rượu còn lại trong ly, chiếc ly rỗng nện xuống mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề, nói với người pha chế: "Thêm một ly nữa."

"Không phải như thế." Diệp Nhược Y giải thích nói: "Thiên Lạc, mình chỉ là không muốn gây thêm phiền phức cho cậu mà thôi."

"..." Lại một ly chất lỏng nóng rầm đi vào cổ họng, cảm giác cay nóng từ từ uống lượn đi xuống dạ dày.

Người pha chế trông thấy cô uống cạn sạch ly rượu mạnh mà mặt không đổi sắc, bèn lấy cả chai Tequila đặt xuống trước mặt cô.

Tư Không Thiên Lạc cầm chai rót rượu vào ly, chất lỏng trong veo chảy vào trong ly, những viên đá lạnh va chạm vào nhau tạo thành những tiếng vang. Cả ngày lăn lộn giữa đám đàn ông, không biết uống rượu thì sẽ rất thiệt thòi. Từng ly rượu mạnh từ từ đi xuống dạ dày, không ngờ rằng, nhất cử nhất động của cô, toàn bộ đã rơi vào trong mắt của một người đàn ông đứng trên tầng một. . .

Diệp An Thế cầm chiếc điện thoại Galaxy S23 Ultra mới nhất còn chưa có xuất hiện trên thị trường, anh nhìn chằm chằm người đang nằm ôm chai rượu ở dưới lầu, sau đó bấm một dãy số. Chỉ một lát sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng va chạm của mạt chược, cùng với giọng nói lười biến của Lôi Vô Kiệt.

"Gì đấy?"

Lúc này trong phòng chơi bài đầy khói thuốc bay, Lôi Vô Kiệt ngậm thuốc lá, một tay cầm điện thoại, một tay còn lại cầm bài.

"Không có gì, thử gọi xem cậu đã về chưa." Diệp An Thế nhìn sang cô gái dưới lầu đang cầm chai rượu không ngừng rót vào ly, trong mắt hiện lên chút gian xảo, hỏi Lôi Vô Kiệt nói: "Chơi với ai vậy?"

Lôi Vô Kiệt sờ sờ con bài đang cầm trong tay, cười sung sướng, đập bàn một cái, đắc ý thét to, "Tự mạc, hồ[1], ha ha." Sau khi ngửa bài trong tay mới nói: "Tối qua đã về rồi, đang chơi với bọn Tiêu Sắt."

[1] Tự mạc, hồ: Thuật ngữ trong mạt chược.

"Vậy à, không có gì đâu, các cậu cứ tiếp tục chơi đi." Diệp An Thế cúp điện thoại.

Mạc Kỳ Tuyên đứng bên cạnh nói: "Vô Tâm, nghe nói dòng máy mới này của Samsung, có thể chụp ảnh từ cự ly siêu xa, kỹ thuật xóa bỏ hình ảnh bị vỡ cũng thuộc hàng top, với lại có thể quay video với chất lượng 8K30FPS, hình như zoom lên được đến 100x."

"Vậy sao?" Diệp An Thế bán tín bán nghi, điều chỉnh hướng camera nhắm ngay người nào đó.

Ở quầy bar bên này, hơn nửa chai Tequila đã bị Tư Không Thiên Lạc uống sạch, Diệp Nhược Y cắn môi dưới, muốn nói rồi lại thôi, cô cũng bắt chước Tư Không Thiên Lạc ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, vị cay xè đốt cháy cổ họng, bị kích thích đến nỗi vành mắt có hơi ươn ướt, cô phóng khoáng lau rượu còn dính bên miệng: "Trước giờ mình chưa từng nói với cậu, chuyện mình có một ông bố nghiện cờ bạc đúng không. . . "

Tư Không Thiên Lạc nhìn Diệp Nhược Y, gật đầu. Về gia đình và xuất thân, hai người dường như rất ăn ý, không ai nói cho ai biết.

"Trong trí nhớ của mình, bố của mình cả ngày cờ bạc ở bên ngoài, hơn nữa tính tình cũng không được tốt. Lúc thắng tiền thì phấn khích đến nỗi còn chẳng biết mình mang họ gì, lúc thua tiền thì nổi giận, có khi còn ra tay đánh người, mình và mẹ cũng đã bị đánh không ít lần." Lòng chua xót khi nghĩ lại những ngày còn bé, Diệp Nhược Y âm thầm gạt lệ.

"..."

"Mẹ của mình là một người phụ nữ rất mềm yếu, cho dù bố có đánh mẹ, mắng mẹ, mẹ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ nhà đi, vẫn giặt giũ, nấu cơm, hầu hạ cho ông ta. Khi đó mình vô cùng ghét sự mềm yếu bất lực của mẹ mình, bị người đàn ông đó đánh xong chỉ cần tùy tiện nói ngọt hai câu là lại coi như chưa từng có chuyện gì."

"..."

"Vì thế, lúc nhỏ mình rất muốn rời khỏi căn nhà đó, và luôn muốn làm cảnh sát, có súng, biết võ, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt mình. . . Ha ha, giờ nhớ lại cảm thấy bản thân ngày đó thật nực cười quá."

Dưới ánh sáng ảm đạm của quán bar, trong tiếng nói cười và tiếng nhạc hỗn tạp, trên sân khấu ở khu vực trung tâm, một nữ ca sĩ đang hát một bài hát tiếng Anh bằng một chất giọng gượng gạo. Diệp Nhược Y nằm bò ra bàn nhớ lại chuyện cũ, Tư Không Thiên Lạc uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, lắng nghe câu chuyện thương tâm của cô bạn.

"Sau này trưởng thành, mình cũng bắt đầu hiểu mẹ mình hơn, mình nghĩ nhất định là vì lúc đó mình còn nhỏ tuổi cho nên bà mới tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của bố và cố ở lại trong cái nhà đó. . . Vào ngày mình cầm giấy báo trúng tuyển đại học, mình nói với mẹ, ly hôn với ông ta đi. Bà đã lắc đầu, nói: Mẹ với cha con cả đời này cũng dây dưa không dứt. Khi đó mình mới hiểu, mẹ mình không muốn ly hôn với bố nguyên nhân chủ yếu không phải vì tớ, mà là vì bà vẫn luôn yêu ông ta, không bỏ được ông ta, ha ha! Trong tình yêu, phụ nữ chúng ta luôn là người ngu ngốc nhất!"

"..."

"Lạc Lạc, cậu nói xem rốt cuộc tình yêu là cái gì chứ!" Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào gương mặt đã hơi đỏ của Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y ra vẻ như người từng trải, nói: "Để mình nói cho cậu biết, tình yêu ấy mà, chính là cái mẹ nó."

"Cậu biết không, lúc lên đại học mình có quen một sư huynh khóa trên, mình rất thích anh ấy, anh ấy cũng rất thích mình, mình cũng đã ngu ngốc khi tin rằng bọn mình có thể mãi mãi ở bên nhau. Thế nhưng sau đó, tình yêu của bọn mình bị cha mẹ anh ấy cực lực ngăn cản, nguyên nhân chính là, môn không đăng hộ không đối, con của quan lớn cấp cao cùng với con con kẻ nghiện cờ bạc, ha ha! Thật mẹ nó, đúng là quá nực cười. . . Ha ha!"

Diệp Nhược Y mượn rượu giả điên đập bàn quầy bar cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Sau khi kích động, cô lau nước mắt tiếp tục nói ra những điều phiền muộn trong lòng.

"Cũng giống như một bộ phim truyền hình nhàm chán, cuối cùng bọn mình chia tay, vị trí trong đội hình sự ở Hàng Châu của mình cũng bị người ta phá hoại, để có thể thoát khỏi căn nhà đó, nơi khiến mình đau lòng, cho nên mình từ đội hình sự ở Hàng Châu chuyển đến Thượng Hải làm một cảnh sát giao thông. . . Mình cứ cố chấp cho rằng có thể trốn tránh tất cả, kết quả mình lại phát hiện ra bản thân hiện tại của mình vẫn giống như năm đó, ngu ngốc đến nực cười."

"..."

"Mấy hôm trước, chính là hôm mình về Hàng Châu, mẹ mình gọi điện bảo mình về, nói là trong nhà xảy ra chuyện, về rồi mình mới biết, bố mình không chỉ thua bạc đến bán nhà mà còn đi vay nặng lãi nợ người ta 500.000 tệ, ông ta bị bọn cho vay nặng lãi chém đứt một ngón tay, bọn người đó nói sẽ gia hạn cho mình trong vòng mười ngày phải trả đủ, nếu không thì sẽ khiến cho bố của mình tàn phế."

( 500.000 RMB ~ 1.70 tỷ VNĐ )

Nước mắt không kìm được chảy xuống, Diệp Nhược Y vừa lau lung tung vừa nói: "Cậu biết mà, mình là người không kết giao với nhiều bạn bè, trong thời gian ngắn như thế này mình lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy, cho dù có bán thân cũng không bán được cái giá đó."

Tư Không Thiên Lạc mặt không biểu uống cạn một ly, tức giận nói: "Bán cái gì, có muốn bán cũng không được bán."

Diệp Nhược Y chỉ thuận miệng nói ra, nếu cô có thể nghĩ ra cách thì lúc này đã không ngồi đây than thở: "Cậu nói xem mình phải làm sao bây giờ, mẹ nó chứ, mình sắp bị cái cuộc đời này ép tới phát điên rồi, thật hi vọng bố của mình không phải là một con nghiện. . . Thế nhưng mà, không được. . . " Cô mệt mỏi gục xuống quầy bar, bất động.

Tư Không Thiên Lạc uống xong một ngụm rượu cuối cùng, dạ dày như bị lửa thiêu đốt, hơi rượu xộc lên não, khuôn mặt đỏ bừng, mắt mờ mịt mang theo một tần sương mù, cảm thán một câu: "Có. . . Còn đỡ hơn là không có."

Ai có thể nghĩ ra được đằng sau câu nói đó của Tư Không Thiên Lạc, chính là một quá khứ đau buồn.

Hóa ra, mỗi một người trong cái thành phố này đều có một bí mật cất trong lòng, vẻ ngoài tất cả chỉ là ngụy trang để che mắt người khác mà thôi.

Tựa như ly Tequila trong tay, bề ngoài thì trong veo như nước, nhưng thật ra lại là rượu cực mạnh.

Sau khi đặt chai rượu bên môi hào sảng uống cạn sạch một hơi, Tư Không Thiên Lạc nói: "Vấn đề năm trăm ngàn tệ, mình sẽ giải quyết."

"Lạc Lạc, cậu có nhiều tiền như vậy sao?" Diệp Nhược Y đôi mắt ngấn lệ, hỏi.

"Không phải việc cậu cần quan tâm." Tư Không Thiên Lạc liếc nữ ca sĩ vẫn đang đứng trên sân khấu, những câu hát tiếng Anh không đúng điệu như đấm vào tai, cô bất mãn phàn nàn một câu: "Thật khó nghe."

Uống rượu vào gan sẽ to lên rất nhiều, những chuyện bình thường không dám làm cũng sẽ làm thử một lần. Tư Không Thiên Lạc loạng choạng đi xuyên qua đám người hướng thẳng về phía sân khấu.

Nói nhỏ với nhóm trưởng ban nhạc vài câu, cô leo lên đứng giữa sân khấu, cầm micro.

Đầu óc choáng váng u mê, loại cảm giác này thật tốt!

Nhìn đám người dưới sân khấu, ánh mắt ngẩn ngơ, tim đập thình thịch mãnh liệt, những người đang ngồi dưới sân khấu uống rượu nói chuyện phiếm bỗng biến thành một đám thiếu niên mặc đồng phục chỉnh tề, nhưng trên mặt lại là đầy vẻ khinh thường, chế nhạo.

Tiếng đàn piano du dương đánh lên khúc nhạc dạo, một giai điệu từng gây sốt lại vào những năm 2019, đó là bài Trời Cao Biển Rộng của Diệp Huyền Thanh.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bài gốc là của Beyond.

Mãi cho đến khi khúc nhạc dạo chấm dứt, Tư Không Thiên Lạc vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức của chính mình, tiếng kháng nghị của ai đó dưới sân khấu mới chợt kéo cô về thực tại.

Trong người đang có hơi men, ánh mắt có chút mơ màng, cô bắt kịp tiết tấu, thốt ra những ca từ đầy xúc động làm cho người nghe kinh ngạc cảm thán.

Giọng nữ tiếng Ngô hát bài Trời Cao Biển Rộng, giọng hát hay phối hợp với sự thể hiện nhập tâm, làm cho người nghe rất có cảm xúc, khiến cho lòng người không khỏi kích động. Tất cả người ngồi dưới sân khấu gần như đều vểnh tai lên lắng nghe ca khúc kinh điển này, Diệp Nhược Y nằm bò trên quầy bar, ánh mắt chìm đắm nhìn về phía Tư Không Thiên Lạc, thưởng thức từng câu hát.

Buông tay từ bỏ, tôi cũng có thể làm được. . .

Bài hát này ý nghĩa sâu xa, mỗi người một cách lý giải lời bài hát khác nhau, tiếng hát truyền vào tai, Diệp Nhược Y bất đắc dĩ thở dài.

Diệp An Thế giơ camera nhắm ngay vào người đang ở trên sân khấu, cầu thang đối diện đông nghịt người đang đi xuống, đi đầu là một người đàn ông cao lớn, gương mặt lãng tử, Diệp An Thế vẫy tay với anh ta, coi như chào hỏi, anh ta cũng xua xua tay lại với anh.

Có lẽ tiếng hát trên sân khấu thật sự hấp dẫn, vì thế khiến cho người đàn ông đó dừng bước, quay đầu nhìn sang, tim, đập sai một nhịp.

Đoàn Tuyên Hằng ngây người nhìn nữ ca sĩ say khướt trên sân khấu, càng nhìn càng cảm thấy cô giống với người đó, người trong lòng của anh.

"Đoàn tổng." Trợ lý Từ Mộ Vũ nhẹ giọng gọi anh.

Đoàn Tuyên Hằng xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, thu hồi tầm mắt.

Người trong đáy lòng của anh là cô tiểu thư cao quý yêu kiều, không thể nào lại là loại ca sĩ quán bar say xỉn này.

Đoàn Tuyên Hằng rảo bước về phía cửa lớn, sau lưng là một đám nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh, giày Tây Âu phục đi theo sau lưng anh như sao vây quanh trăng.

Nhìn đám người biến mất trong tầm mắt, Mạc Kỳ Tuyên dựa vào lan can cầu thang, vẻ mặt hâm mộ, cảm thán: "Là đàn ông, nếu mà có được sự tài hoa như Đoàn Tuyên Hằng, thì đúng thật là quá hoàn hảo."

"Tài hoa? Cậu sao. . . Đào hoa thì có? Chờ kiếp sau mà nằm mơ đi." Diệp An Thế khinh bỉ liếc mắt, gửi đoạn video vừa quay được cho Tiêu Sở Hà.

Trong phòng chơi bài, sương khói dày đặc.

Tiêu Sở Hà đã thua liền một lúc 50.000 tệ, Lôi Vô Kiệt đẩy bài, khẽ nhếch môi, lộ ra tám chiếc răng trắng sáng: "Ha ha, lại cùng một màu, hồ."

( 50.000 RMB ~ 169.943.411 VND )

Tiêu Sở Hà dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, lấy trong ngăn kéo ra hai xấp nhân dân tệ ném qua cho Lôi Vô Kiệt, tay phải theo thói quen sờ lên cổ tay trái, lúc này Lôi Vô Kiệt mới phát hiện ra không nhìn thấy chiếc đồng hồ AP anh hay đeo.

"Hửm? Tiêu Sắt, đồng hồ của cậu đâu rồi?"

Đường Liên lạnh lùng đảo mắt qua lườm Lôi Vô Kiệt.

Tiêu Sở Hà còn chưa nói gì, điện thoại đặt trên bàn liền thông báo có tin nhắn video.

Vừa ấn mở, tiếng nhạc vang lên, tâm trạng vốn đang không tốt, anh khẽ cau mày, vừa định xóa đoạn video thì nhìn kỹ lại, liền thấy cô gái cầm microphone trên màn hình chính là người đầu sỏ khiến cho tâm tình của anh bực bội – Tư Không Thiên Lạc.

Tiếng hát du dương phát ra từ loa điện thoại, Tiêu Sở Hà một mực nhìn chăm chú vào màn hình, quên cả xếp bài, Lôi Vô Kiệt ghé đầu lại xem: "Xem cái gì đấy?"

Tiêu Sở Hà không để ý đến Lôi Vô Kiệt.

"Gì. . . Đây không phải là Thiên Lạc sao?" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nói.

Thiên Lạc, Thiên Lạc, gọi thân mật thật đấy!

Tiêu Sở Hà lườm anh một cái, Lôi Vô Kiệt gượng cười ha ha hai tiếng.

Lý Phàm Tùng đang chơi bài cùng cũng chưa từng nghe nhắc đến nhân vật tên là Thiên Lạc này, anh cũng vươn cổ sang nhìn màn hình, hỏi: "Ai vậy? Mới tới à? Hát rất tốt, dáng người cũng không tệ, nhưng mà phải để lộ những chỗ nên lộ nữa thì mới hoàn mỹ, anh Thế dạo này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net