Chương 13: Chiến Thần DK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 13: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Sáng sớm ngày Thu trời mang theo cơn gió hiu hiu dễ chịu, dòng xe cộ lưu thông trên đại lộ Phố Đông vào giờ cao điểm rất đông, sau một đêm uống say như chết, Diệp Nhược Y mệt mỏi đứng trên trạm gác giữa giao lộ, chỉ huy giao thông. Nữ cảnh sát xinh đẹp dáng người cao gầy chính là phong cảnh tươi sáng mỹ lệ nhất trên con đường này của thành phố Thượng Hải.

Một chiếc xe màu đỏ phanh gấp lại bên cạnh trạm gác giao thông, không cần nhìn Diệp Nhược Y cũng biết chủ của chiếc xe này là ai. Nhờ có món quà 5 chiếc Q7 từ chủ nhân của chiếc Reventon kia, Diệp Nhược Y đã nhờ được một sư huynh trong đội lọc ra những nhân vật quan trọng, không thể đắc tội ở Thượng Hải ra giúp mình.

Lôi Vô Kiệt một thân vest đỏ rực đẩy mở cửa xuống xe, Diệp Nhược Y liếc nhìn anh, mạnh mẽ xoay người, cánh tay vung lên, tạo thành một tư thế điều khiển giao thông vô cùng đẹp mắt.

Lôi Vô Kiệt nhìn cô nói: "Anh bảo này em gái, hôm đó đi sao không chào anh một tiếng."

"..."

Diệp Nhược Y nghiêm mặt, làm tư thế chỉ huy, trong lòng than thở: Thế giới này thật sự là quá nhỏ bé, đi về quê một chuyến mà cũng có thể đụng phải cái tên Lôi Vô Kiệt này, nếu không phải nể tình anh ta đã giúp đỡ mình thì dù có tha hương nơi đất khách mình cũng nhất định phải trả mối thù xé hóa đơn phạt lần đó. . .

"Tốt xấu gì thì anh cũng đã phối hợp diễn kịch với em, sao lúc này em lại tỏ ra xa cách thế?"

"..."

Lôi Vô Kiệt vòng qua trước mặt cô, thu hồi lại bộ dạng cười đùa, trong ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, hỏi: "Chuyện kia giải quyết sao rồi? Có cần anh giúp em một tay không?"

Diệp Nhược Y lườm anh, oán thầm: Ai cần anh xen vào việc của người khác!

Lôi Vô Kiệt nói: "Chỉ cần em lên tiếng, anh nhất định sẽ giúp em."

Nhờ anh? Có nhờ ai thì tôi cũng không bao giờ nhờ anh!

"Em gái, cũng có đôi lúc, lòng tự trọng không phải là thứ đáng giá nhất."

Diệp Nhược Y bị nói đến phát bực, hậm hực ném ra một câu: "Tôi đang làm việc, làm ơn tránh ra."

Con nhóc chết tiệt này!

Lôi Vô Kiệt chẳng còn mặt mũi nào, anh trừng mắt nói: "Có tin anh cho em khỏi làm việc luôn không?"

Diệp Nhược Y mặc kệ anh, quay sang chỗ khác.

"Không biết điều." Lôi Vô Kiệt tự cho là mình đã đem mặt nóng dán lên cái mông lạnh của người ta, cho nên tự khiến mình mất mặt.

Lôi Vô Kiệt mở cửa lên xe, hầm hực phóng xe đi.

Cho đến khi chiếc LaFerrari màu đỏ cao ngạo kia biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Nhược Y mới rũ hai vai xuống. Không hiểu tại sao bản thân lại có liên quan đến chuyện tiền bạc với Lôi Vô Kiệt, cô khẽ than thở một tiếng, bỗng nhiên cảm giác cuộc sống của chính mình mệt mỏi quá, rất muốn tìm một bờ vai để tựa vào.

------

Sau khi Tư Không Thiên Lạc đưa Diệp Nhược Y đến chỗ làm rồi, cô không đến Càn Đông - MFast, mà là quay về căn hộ đang thuê ở SW Palace[1] tại số 6 Avenue đại lộ Thế Kỷ, sau khi tắm nước nóng xong thật dễ chịu, cô vào phòng bếp nấu một gói mì ăn liền.

[1] SW Palace (Địa điểm không có thật): Tòa nhà Spring Wind, có thể gọi là một khu chung cư, tòa SW Palace này có 29 tầng, từ tầng 1 đến 20 là cho thuê, còn từ 21 trở lên là để bán. (Spring Wind: Dịch ra là Gió Xuân, Hán Việt là Xuân Phong = Tóm lại tòa chung cư này thuộc sở hữu của SW BUILDING và tập đoàn SW Group thuộc sở hữu của Mộc Xuân Phong).

Tối qua hào sảng đồng ý với Diệp Nhược Y chuyện sẽ giải quyết 500.000 nhân dân tệ, nhưng bây giờ xem ra là đang gặp khó khăn rồi. Số tiền tích góp được trong những năm qua của cô phần lớn đã đổ hết vào việc cải tiến chiếc xe GT-R của mình rồi, tuy rằng 500.000 tệ đối với tấm thẻ đen Amex của Tư Không Thiên Lạc không phải là con số lớn, nhưng đối với chiếc thẻ ICBC[2] của cô dùng ở Thượng Hải thì đó chính là một con số không nhỏ, có điều đó chỉ là vấn đề ở một câu nói của cô mà thôi. Chỉ cần cô chịu mở miệng, thì 500.000 RMB sẽ lập tức được chiếc thẻ đen Amex kia thanh toán, nhưng cô không muốn làm như vậy vì đó không phải là tiền do cô tự mình làm ra.

[2] ICBC: Industrial and Commercial Bank of China Limited. Dịch từ tiếng Anh - Ngân hàng Công thương Trung Quốc đây là một ngân hàng đa quốc gia của Trung Quốc. ICBC đồng thời cũng là một ngân hàng thương mại nhà nước.

Tư Không Thiên Lạc cầm điện thoại do dự một hồi lâu gọi vào một dãy số, âm báo vang lên một lúc mới có người tiếp máy.

"Alô, Lạc Lạc đấy à?" Giọng nói già dặn nhưng du dương của Lạc Thủy Thanh từ đầu bên kia vọng tới.

Sợi mì sôi lên sùng sục trong nồi nước, hơi nóng bốc lên, hương thơm lan tỏa bốn phía, Tư Không Thiên Lạc chậm rãi dùng đũa đảo mì, trong đầu sắp xếp các câu các chữ, chầm chậm lên tiếng: "Mẹ, con đây."

"Sống ở Thượng Hải con thấy thế nào? Có quen không?" Lạc Thủy Thanh hỏi.

"Rất tốt, so với London thì ánh nắng ở Thượng Hải chang hòa hơn, nhiệt độ vừa phải, ăn uống cũng hợp khẩu vị, chung cư con đang ở cũng tốt có view đẹp, mẹ đừng lo, Tư Không Thiên Lạc con là ai chứ, cho nên ở bất cứ nơi đâu con cũng có thể sống tốt được."

"Nếu vậy thì mẹ cũng yên tâm." Lạc Thủy Thanh trầm mặc một lát mới hỏi: "Có gặp người đó lần nào không?"

Nước mì sôi ùng ục bắn lên tay, Tư Không Thiên Lạc nhíu mày, trong giọng nói có chút chán chường: "Không." Nhớ tới mục đích gọi điện thoại ban đầu, cô nói: "Mẹ, con muốn. . ."

"Chờ một chút."

Từ "dùng tiền trong thẻ Amex" còn chưa được nói ra khỏi miệng thì đã bị mẹ cô cắt ngang, đầu bên kia điện thoại truyền đến kiểu phát âm giọng Oxford[3] quý tộc của Toni Xie, là một chất giọng vô cùng nhạy cảm truyền vào tai, nhìn sợi mì sắp chín đến nát ra trong nồi, Tư Không Thiên Lạc đưa tay, vặn tắt bếp.

[3] Oxford là một thành phố ở Anh, nằm cách London 90 km về phía tây bắc, 103 km về phía đông nam của Birmingham. Oxford được mệnh danh là "Thành phố của những ngọn núi" vì nơi đây sở hữu đường chân trời tuyệt đẹp với những tháp và tháp chuông kiểu Gothic.

"Lạc Lạc, bây giờ mẹ có việc bận một chút, tối nay có rãnh mẹ sẽ gọi lại cho con, con tự chăm sóc bản thân cho tốt, thế nhé." Lạc Thủy Thanh cúp điện thoại.

Âm thanh "tút tút" báo cúp máy, Tư Không Thiên Lạc ném điện thoại lên thềm bếp, cầm nồi mì đổ ra bát.

Con gái không biết nấu cơm thật đúng là đau khổ.

Mì ăn liền nấu quá lâu, sợi mì bị nát, nước mì bị ít, mùi vị rất chán, có cho thêm tiền cũng chẳng làm gì được, Tư Không Thiên Lạc dành rầu rĩ ăn tạm, sau khi uống một ly nước lọc, cô cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đã qua giờ cao điểm, lúc này trên Đại lộ Thế Kỷ xe lưu thông cũng vắng hơn nhiều. Tiêu Sở Hà tìm đồng hồ ở Hồ Thiên Đảo tới tận gần trưa, mới thất vọng lái xe từ Hàng Châu đi về nhà, chiếc Lamborghini Reventon màu xám tăng tốc trên Đại lộ Thế Kỷ, xa xa trông thấy chiếc GT-R màu xanh đen đang chạy tới. Tim của Tiêu Sở Hà bỗng khựng lại mất một nhịp, bàn tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch, đối diện với Tư Không Thiên Lạc ở giao lộ phía trước, anh lựa chọn, bỏ qua.

Hai chiếc xe nhanh chóng lướt qua nhau.

Anh ta rõ ràng là trông thấy mình, nhưng lại xem mình như người xa lạ.

Rất tốt, rốt cuộc thì đây chính là kết quả mà mình mong muốn.

Tư Không Thiên Lạc tâm tình bực bội nhìn chầm chầm vào giao lộ phía trước, đạp mạnh chân ga, tăng tốc, chiếc xe thoáng cái đã vọt đi rất xa.

Cho đến khi chấm xanh xám nhỏ trong kính chiếu hậu biến mất không còn thấy gì nữa, Tiêu Sở Hà mới giảm bớt tốc độ, một tay giữ vô lăng, tay còn lại lấy điện thoại di động ra, ấn mở video tối hôm qua, để cho tiếng hát du dương vờn quanh bầu không khí trong xe.

Vứt bỏ lý tưởng của chính mình, ai có thể làm được. . .

Hừ!

Một bên khóe môi của Tiêu Sở Hà nhếch lên, hiện lên một nụ cười mỉa mai.

Người bị kích động sẽ làm ra những chuyện khác thường. Tư Không Thiên Lạc phóng xe như bão tố trên Đại lộ Thế Kỷ, cô lấy di động ra gọi điện cho trợ thủ Lạc Minh Hiên.

"Hi! Thiên Lạc sư tỷ."

"Cậu biết DK ở đâu không?"

"DK!"

Cái tên đình đám như sấm dội bên tai khiến Lạc Minh Hiên, khiến cho anh giật mình, giọng nói bất giác cao lên, hỏi: "Cậu tìm DK làm gì?"

"Chỉ cần nói cho tôi biết chỗ có thể tìm được DK."

"DT Auto số 43 ngoại ô Gia Định, đó là xưởng độ xe của DK, có lẽ đến đó sẽ tìm được DK, Thiên Lạc sư tỷ, rốt cuộc thì cậu tìm DK để làm gì vậy? Tên đó không phải kiểu người có thể chọc vào đâu. . ."

Không đợi Lạc Minh Hiên nói hết, Tư Không Thiên Lạc đã cúp điện thoại, đánh tay lái, chiếc GT-R quay đầu, lao như tên bắn trên Đại lộ Thế Kỷ hướng về phía Gia Định mà đi. GT-R phóng điên cuồng "vù" một cái lại lướt qua chiếc Reventon.

Nhìn chằm chằm vào phương hướng mà cô biến mất, Tiêu Sở Hà ngồi trên ghế lái khẽ híp mắt lại.

------

DT Auto số 43 ngoại ô Gia Định, có thể nói đây là đại bản doanh của chiến thần DK, cũng là một xưởng cải tiến xe, có điều, chỉ có xe của DK lái mới được phép cải tiếng ở xưởng này.

DK tên thật là Mộc Thanh Dương, là con trai thứ 2 của Mộc Trường Tùng, đại thiếu gia của gia tộc giàu có nhất Thanh Châu - Mộc gia, và anh là một trong hai vị thiếu gia tương lai sẽ thừa kế gia sản đồ sộ của Mộc gia, dưới Mộc Thanh Dương còn có hai em trai, một người bất hạnh mất sớm vì bệnh tật, người còn lại là Mộc Xuân Phong hiện tại là CEO của Metro Group và SW Group tại Hàng Châu.

Mộc Thanh Dương 18 tuổi đã có tiếng tăm lừng lẫy trên đường đua Daytona 500[4], 20 tuổi nổi danh khắp đường phố Los Angeles lăn lộn vài năm ở bên Mỹ rồi mới về nước, DK đã nán lại ở thành phố Thượng Hải này 8 năm. Từ khi tham gia vào giải đua xe Daytona 500, đến năm 32 tuổi hiện nay, DK chưa từng nếm qua mùi thất bại, danh hiệu vua địa hình cũng có nguồn gốc của nó.

[5] Daytona 500 là được biết đến là "Thánh địa xe đua" do Hiệp hội xe đua thương mại Mỹ (NASCAR) tổ chức hàng năm tại bãi biển Daytona, Florida, Mỹ.

5 năm trước Mộc Thanh Dương tự bỏ tiền túi ra để cải tạo lại trường đua Đăng Thiên, lắp đặt camera ở các khúc cua, và đổ tiền như nước vào các mảng địa hình nhân tạo trong trường đua đến mức bán hết hai khách sạn ở Hàng Châu của Mộc gia, vì thế mà người trong giới đua xe sùng bái DK như thần thánh, trong thành phố này gần như không ai là không biết tới sự hiện hữu của vị chiến thần DK này

Thanh danh của DK rất lớn, lúc còn ở Anh Quốc, Tư Không Thiên Lạc cũng đã từng nghe nói tới người này, cô vừa ngưỡng mộ lại vừa tò mò về nhân vật truyền kỳ trong giới đua xe này. Cô chọn đặt chân tới thành phố Thượng Hải, có một nửa nguyên nhân là vì Lục Thủy Thanh, và một nửa nguyên nhân còn lại là bởi vì DK.

Với sự đam mê đua xe cực độ, Tư Không Thiên Lạc vô cùng muốn biết Chiến Thần địa hình DK tiếng tăm lẫy lừng rốt cuộc nhân vật lợi hại đến mức nào.

Chiếc GT-R lao nhanh rồi phanh gấp ở trước cổng của một tòa nhà hai tầng, Tư Không Thiên Lạc xuống xe, quan sát ngôi nhà. Hai cánh cổng sắt mở rộng, trên các bức tường ở bên ngoài đầy ắp các hình vẽ nguệch ngoạc chói mắt, âm nhạc tiết tấu siêu high vọng ra từ bên trong ra, có thể nhìn thấy rõ các cô gái ăn mặc hở hang, đùi lúc hở lúc kín, cùng một gã trông có vẻ tầm 25, 26 tuổi mặc đồ phong cách hip-hop đang vừa nhún nhảy theo nhạc vừa ra sức lau sạch một con Dodge Charger SRT8[6].

[6] Hãng xe hơi của Mỹ.

Bên trong tòa nhà cạnh chiếc SRT8 cũng đó một chiếc Dodge Charger khác, nhìn ra được đó là chiếc xe của Dominic Toretto sử dụng trong bộ phim bom tấn Fast & Furious vừa được bán đấu giá 1.000.000 USD.

( 1.000.000 USD ~ 24.2 tỷ VNĐ )

Tư Không Thiên Lạc đi vào, bên trong có người tiến lên ngăn cô lại. "Người đẹp, tìm ai?"

"DK có ở đây không?"

Người đó vốn đang dò xét chiếc GT-R màu xanh xám sau lưng cô, sau đó ánh mắt quét qua nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Tìm anh Dương có việc gì?"

"Long Tà, đó là người của Thất gia đưa tới, để cô ấy lên đi." Xa xa có một người đàn ông trung niên đi tới ngăn câu hỏi của Long Tà.

Tư Không Thiên Lạc nhướng mày, rõ ràng người nọ đã nhầm cô thành người khác, nhưng không sao, có thể gặp được DK thì việc gì phải quan tâm xem họ nhầm mình thành ai!

Long Tà nghiêng người để Tư Không Thiên Lạc đi qua, sờ sờ cằm lẩm bẩm: "Sao phụ nữ Thất gia đưa tới càng ngày càng bảo thủ nhỉ, chẳng lộ chút da thịt nào, thì làm sao khơi dậy được hứng thú của anh Dương chứ."

Tư Không Thiên Lạc đi lên cầu thang tầng hai, giữa những tiếng trầm trồ tán thưởng của đám đàn ông, cô đi đến trước cửa một gian phòng trông có vẻ là phòng giải trí thì dừng bước.

Mấy người đàn ông thân hình cao to chặn tầm mắt, cô lên tiếng hỏi: "Xin hỏi vị nào là DK?"

Thấy cô lên tiếng, mấy người đàn ông đứng ở cửa lùi lại nhường đường. Tầm mắt lập tức được mở rộng, Tư Không Thiên Lạc trông thấy một người đàn ông tóc dài có râu quai nón ngắn, dáng người cao lớn đứng trước bàn bi-a.

Người đàn ông tay cầm cây cơ cúi người, chỉnh lại tư thế, ánh mắt nhắm vào bi cái, đôi mắt híp lại, lập tức giữa hai đầu lông mày xuất hiện một loại khí thế mạnh mẽ, ác liệt, khuỷu tay phát lực, "cạch" một tiếng, cây cơ va chạm, một quả bóng màu bị một lực mạnh bắn tới, vững vàng rơi vào lỗ.

Khí thế áp bức, nói cho cô biết chính xác ai là lão đại ở nơi này.

Mộc Thanh Dương đứng thẳng dậy, nhìn quả bóng màu còn lại trên bàn, bước chân dịch chuyển về phía Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Thiên Lạc tiến lên, Mộc Thanh Dương không để ý tới sự hiện hữu của cô, đi vòng qua người cô, thậm chí còn không thèm liếc mắt, sang phía bên kia một tay đẩy gậy, lại một quả bóng lăn xuống.

"Người đẹp, lúc anh Dương chơi bóng không thích bị người khác quấy rầy." Vương Tiêu Vũ cầm cây cơ túm cánh tay Tư Không Thiên Lạc kéo cô sang một bên.

Tư Không Thiên Lạc vung tay né tránh: "Tôi tìm anh ta có việc."

"Bất kỳ cô gái nào tới đây tìm anh ấy cũng đều có việc." Lúc Vương Tiêu Vũ nói chuyện, đồng thời đôi mắt đào hoa đánh giá Tư Không Thiên Lạc.

Đàn ông ở đây có một sở thích chung, chính là thích dùng ánh mắt giống như tia X quét một vòng trên người các cô gái, Tư Không Thiên Lạc nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Việc nghiêm chỉnh."

"Việc nghiêm chỉnh! Còn không phải việc trên giường sao?" Lời của Vương Tiêu Vũ vừa nói ra, đã khiến cả đám đàn ông cười ha ha.

"Bẩn thỉu." Tư Không Thiên Lạc lườm Vương Tiêu Vũ một cái.

"Cạch" Một tiếng nữa, quả bóng màu đâm vào cạnh bàn, Mộc Thanh Dương nhíu mày, đám người lập tức im bặt. Anh đi lướt qua, đi tới sô-pha ngồi xuống, lập tức có một cô gái ăn mặc hở hang ưỡn ẹo ngả vào lòng, đưa ly rượu tới bên môi

Vương Tiêu Vũ khua gậy nhếch miệng cười điểu với Tư Không Thiên Lạc, sau đó đi tới bên bàn, nhìn trái nhìn phải, tìm một điểm phát lực tốt nhất, chỉnh tư thế cả buổi mới đặt một quả bóng, rồi sau đó lại đi quanh bàn một vòng, tiếp tục chọn bóng.

Tư Không Thiên Lạc nhìn về phía Mộc Thanh Dương, ánh mắt Mộc Thanh Dương chỉ châm chú nhìn vào diễn biến trên bàn bi-a, ngay cả cô gái ăn mặc sexy bên cạnh cũng không thể khơi dậy được hướng thú của anh.

Có người nói: "Người đẹp đừng vội, có việc nghiêm chỉnh gì, thì cũng phải đợi anh Dương đánh bóng xong rồi mới tính."

Sự nhẫn nại của Tư Không Thiên Lạc đã bị sự chậm chạp của Vương Tiêu Vũ làm làm cho tan biến hết sạch, gần 2 phút trôi qua mà Vương Tiêu Vũ vẫn chỉ đi qua đi lại chọn góc đứng thích hợp.

"Đang thêu thùa đấy à?" Không muốn ở lại DT Auto này thêm một giây nào nữa, Tư Không Thiên Lạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô tiến đến gậy cây cơ trong tay của Vương Tiêu Vũ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô hơi cúi người, chống tay, ngắm cơ, phát lực, ung dung đẩy quả bi màu vào lỗ.

Mộc Thanh Dương nhìn cô gái tóc dài tay cầm cây cơ đứng đối diện mình, nhấp một ngụm rượu cay nồng, trong mắt anh hiện lên vẻ tán thưởng.

Tư Không Thiên Lạc không chậm trễ, lập tức đi vòng qua bên kia bàn, mắt nhìn theo tay, ngắm cây cơ chính giữa ngón cái và ngón trỏ, từ từ kéo về, khuỷu tay dùng sức đẩy một cái rất có lực, một quả bóng va đập phát ra âm thanh sắc bén, nhẹ nhàng lăn xuống lỗ.

Mộc Thanh Dương híp nửa đôi mắt, rót những giọt rượu cuối cùng vào trong miệng.

Anh bắt đầu có hứng thú với Tư Không Thiên Lạc.

Nhìn cô liên tiếp hạ gục bốn quả bóng, Mộc Thanh Dương đi tới lấy viên lơ bôi lên đầu cây cơ, sau khi nhắm chuẩn điểm phát bóng, anh nghiêng người, một tay nắm cán cơ, trong mắt tràn ngập khí thế kinh người, cánh tay phát lực, đánh ra một đường bóng tuyệt đẹp, sau đó ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tư Không Thiên Lạc.

Hai người càng đánh càng hăng, luân phiên lên sàn, kỹ thuật dẫn bóng đều cao siêu khiến người khác bái phục, nhất là Vương Tiêu Vũ, anh khâm phục hâm mộ Tư Không Thiên Lạc phải nói là sát đất, phải biết rằng nữ giới chơi bi-a giỏi là cực ít. Đáng tiếc nhất chính là, cuối cùng cô vẫn thua Mộc Thanh Dương một bóng.

"Tôi muốn đua xe với anh." Một câu này của Tư Không Thiên Lạc khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm.

Mộc Thanh Dương phì cười nói: "Cô sao?"

"Đúng vậy! Tôi."

Mộc Thanh Dương tiến lại gần cô, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nếu hôm nay đổi lại là một cô gái khác đến nói với tôi những lời này, thì chắc chắn tôi sẽ không hề do dự mà đá cổ cô em đó ra khỏi DT Auto, nhưng mà. . .Cô, chính là ngoại lệ! Bởi vì cô đã thành công khơi dậy sự hứng thú trong tôi! Nói đi, muốn cược gì?"

"500.000 tệ."

Mộc Thanh Dương không nói gì, đôi mắt mang theo sức sát thương chí mạng nhìn chầm chầm cô.

"Ha ha ha!"

Vương Tiêu Vũ ở bên cạnh cười điên cuồng nói: "Người đẹp, đó là cái giá của anh Dương vào 12 năm trước."

Tư Không Thiên Lạc nói: "500.000 tệ, nhiều hơn một xu cũng không có."

"Được, 500 ngàn thì 500 ngàn." Mộc Thanh Dương nói.

"9 giờ tối nay gặp tại trường đua Đăng Thiên, có vấn đề gì không?"

Mộc Thanh Dương lắc đầu: "Cô gái à, người có vấn đề phải là cô mới đúng."

Khóe môi Tư Không Thiên Lạc cong lên, lộ ra một nụ cười tự tin: "Không thể nào."

Mộc Thanh Dương nhếch môi, ánh mắt lóe lên chút gian xảo: "Dáng vẻ tràn đầy tự tin này trông rất mê người."

Cảm giác như bị người khác đùa giỡn, Tư Không Thiên Lạc trở mặt: "9 giờ tối nay gặp." Dứt lời liền đi ra khỏi cửa.

"Chỉ sợ cô không dám tới mà thôi." Khẩu khí của Mộc Thanh Dương vô cùng ngạo mạn.

Tư Không Thiên Lạc quay đầu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, cười lạnh nói: "Hình như anh rất coi thường phụ nữ, có lẽ anh không biết, phụ nữ một khi đã bắt đầu quyết tâm làm một việc gì đó, thì tuyệt đối sẽ không thua đàn ông, thậm chí ở phương diện nào đó còn mạnh hơn đàn ông, với lại DK, anh đừng quên. . ."

Cô tự nhiên cười lạnh, trong mắt hiện lên tràn đầy sự khiêu khích nói tiếp: "Mẹ của anh cũng là phụ nữ!"

Để lại cho đám đàn ông một bóng lưng tràn đầy sự phóng khoáng, Tư Không Thiên Lạc rời khỏi DT Auto.

Vương Tiêu Vũ tiến lại nói: "Quá kiêu ngạo, có cần em điều tra thân thế của cô ta không anh."

"Càng thần bí, thì mới càng thú vị." Mộc Thanh Dương đã bắt đầu mong chờ cảm giác chinh phục được cô gái này.

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 08.02.2023 - Hết Chương 13 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net