Chương 14: Ván Cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 14: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Tư Không Thiên Lạc vừa quay trở lại Càn Đông - MFast đã bị Lạc Minh Hiên tra khảo: "Thiên Lạc sư tỷ của tôi ơi, cậu đi tìm DK làm gì vậy! Tên đó không phải thứ người gì tốt đâu, hắn là tên cặn bã vô cùng."

Cặn bã sao?

Tư Không Thiên Lạc không nghĩ đến chuyện đó.

"Thiên Lạc cậu có nghe tôi nói không, rốt cuộc thì câu đến DT Auto tìm DK để làm gì vậy?"

"Không có gì."

"Không thể không có gì được."

"Thật sự là không có."

Lạc Minh Hiên so với Tư Không Thiên Lạc cao hơn đến một cái đầu, chiều cao của anh tầm 1m82, dáng người cao lớn thân hình cùng với vẻ ngoài cũng có thể nói là anh tuấn, anh bằng tuổi với Tư Không Thiên Lạc vì gia nhập vào Càn Đông - MFast trễ hơn cô mấy ngày nên luôn gọi cô là sư tỷ, thời điểm mới vào Càn Đông - MFast, Lạc Minh Hiên luôn được cô giúp đỡ rất nhiều, vì thế anh luôn dành sự quan tâm đặc biệt của mình đối với người bạn này, nhưng chỉ là dừng lại ở sự quan tâm đặc biệt mà thôi.

"Thật sự không có?" Lạc Minh Hiên vẫn không yên lòng.

"Thiên Lạc, Minh Hiên, vào ăn cơm." Giọng của Doãn Lạc Hà hét vang từ phía phòng ăn.

"Thật sự là không có gì, bà thím Lạc Minh Hiên à, đi ăn cơm thôi!" Tư Không Thiên Lạc kéo cánh tay của anh kéo đi về phía phòng ăn.

Lạc Minh Hiên bị Tư Không Thiên Lạc kéo đi, anh khán nghị nói: "Sao tôi lại thành bà thím được, Thiên Lạc, sao mà là nữ với nhau mà chỉ số dịu dàng của cậu lại không bằng một phần của Lạc Hà a."

Trong Càn Đông - MFast ngoài bóng hồng xinh đẹp Tư Không Thiên Lạc ra còn có một hot girl trong Càn Đông. . . Đó chính là Doãn Lạc Hà, một kỹ thuật viên xinh đẹp trong xưởng độ xe, tay nghề có tâm nhan sắc có tầm.

Về vấn đề ăn uống của nhân viên làm việc ở xưởng Càn Đông - MFast, Bách Lý Đông Quân tuyệt đối nghiêm túc, cơm trưa hằng ngày đều là do đầu bếp của nhà hàng lớn đích thân chế biến, hải sản tươi sống, chim bay cá nhảy đổi món liên tục. Cả ngày Tư Không Thiên Lạc cũng chỉ có được bữa này coi nhưng ra dáng bữa cơm. Sau khi cơm nước no nê, cô ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức trong ghế lái của chiếc GT-R màu xanh dương của Lôi Vô Kiệt, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho trận đại chiến sắp tới.

Cá tính của người tên là Mộc Thanh Dương này vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Được mệnh danh là Chiến thần địa hình, chắc hẳn DK đó phải là người trầm tính, sâu lắng, không phóng túng tùy tiện, phong lưu nhưng không hạ lưu.

Giống như. . .

Tiêu Sở Hà!

Ông trời ơi, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

Cái kiểu người vừa sinh ra đã được phong là Thái tử gia của tập đoàn lớn, bản thân ngậm thìa vàng và chỉ biết chơi xe, lại còn hạ lưu chơi gái, sao có thể được phong là Chiến Thần được.

Tư Không Thiên Lạc từ từ nhắm hai mắt lại, chán nản sờ sờ cái gáy.

Lôi Vô Kiệt khoanh tay đứng bên ngoài xe nhìn cô rất lâu, cuối cùng không nhịn được gõ gõ cửa sổ xe. Vừa lén nghĩ đến đàn ông, Tư Không Thiên Lạc kinh hãi trợn mắt nhìn ra cửa sổ, thấy là Lôi Vô Kiệt, cô không thèm để ý, quay đầu giả vờ ngủ.

"Này, Thiên Lạc!" Lôi Vô Kiệt đi vòng qua ghế phụ mở cửa xe, vừa ngồi vào trong xe đã hỏi: "Đại tiểu thư ơi, cô với Tiêu Sắt xảy ra chuyện gì vậy?"

"..."

"Hai người cãi nhau à?"

"..."

"Chiếc đồng hồ AP màu bạc của Tiêu Sắt, cô có giữ không?"

Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên trừng lớn mắt bất ngờ nói: "Đừng nói là cô cầm nó rồi nha?"

Tư Không Thiên Lạc bỗng trợn mắt, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Lôi Vô Kiệt.

Vẻ mặt Lôi Vô Kiệt như muốn nói tôi biết ngay mà: "Trừ cô ra, thì không ai dám động vào chiếc đồng hồ đó đâu, với lại Tiêu Sắt càng không cho phép ai động vào."

"..."

Lôi Vô Kiệt ngồi thẳng người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chiếc đồng hồ đó rất quan trọng với cậu ấy, đó vừa là một món quà, vừa là di vật mà mẹ cậu ấy để lại."

Nghe được lời này, trong lòng Tư Không Thiên Lạc như có thứ gì đó rơi xuống. Từ dáng vẻ hung dữ ngày đó của Tiêu Sở Hà, cô hai ba phần cũng đoán ra được tầm quan trọng của chiếc đồng hồ đó, cũng từng nghĩ đến chuyện đó có thể là một món quà của cô bạn gái nào đó tặng cho anh, nhưng cô không ngờ đến đó lại là di vật mà mẹ của anh để lại.

Tim bỗng nhiên đập thình thịch tâm trạng có chút khó xử, Tư Không Thiên Lạc ngồi thẳng người, ngón tay thon dài luồng vào mái tóc cô vò rối phần tóc mái.

"Tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, chiều nay tôi còn có việc, đi trước đây." Lôi Vô Kiệt thành công khiến lòng ai đó phiền muộn, anh đẩy mở cửa xuống xe, để lại không gian riêng tư cho Tư Không Thiên Lạc bực bội một mình.

Tại sao tất cả những chuyện rắc rối đều vội vàng kéo đến trong vòng một ngày này vậy?

Tư Không Thiên Lạc cau mày tay đập vào vô lăng, cô cắn răng mở cửa xuống xe, sập cửa một cái thật mạnh.

"Thiên Lạc, lát nữa có thử xe không?" Doãn Lạc Hà gọi cô.

"Mình phải ra ngoài làm chút việc, cậu với Lạc Minh Hiên lái thử chiếc GT-R kia nhé."

Cửa sổ bên ghế lái phụ hạ xuống, gió mang theo hơi lạnh luồng vào, thổi rối mái tóc đen, Tư Không Thiên Lạc chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, trên mặt hiện luôn chút suy tư.

Lôi Vô Kiệt chắc chắn là đến để khiến cho mình ngột ngạt.

Xe phóng như bão táp tới Hồ Thiên Đảo ở Hàng Châu, bánh xe vững vàng dừng lại cách vách đá 50 centimet, Tư Không Thiên Lạc xuống xe, đứng ở vách núi cúi đầu nhìn xuống khu vực xuống hồ, dưới hồ sâu dốc thì đứng may thay là dốc tuy đứng nhưng không có đá lớn kho đi, chỉ có thảm cỏ cùng những cái cây đại thụ lớn.

Chiếc đồng hồ đó chắc chắn đã rơi xuống bụi cỏ, Tư Không Thiên Lạc bám hai tay vào những chỗ nhô ra ở vách đá dẫn xuống hồ, cô thử giẫm lên những chỗ gồ ghề, chậm rãi bò xuống, đất đá vỡ ra làm cô trượt chân, suýt nữa thì ngã xuống, vừa thở dài vừa vỗ về sự căng thẳng trong lòng, lau mồ hôi lạnh trên trán, cô cẩn thận hơn tiếp tục di chuyển xuống dưới gần bờ hồ.

Nhẹ nhàng nhảy xuống bụi cỏ, Tư Không Thiên Lạc vỗ bụi đất dính trên tay, trong phạm vi chiếc đồng hồ có thể rơi xuống, cô khom lưng cẩn thật tìm kiếm.

Mười phút, hai mươi phút. . .

Thời gian từ từ trôi qua.

Chưa nói đến bóng dáng chiếc đồng hồ không thấy đâu, tay của cô đã bị một cành cây làm xướt. Tư Không Thiên Lạc sốt ruột đứng thẳng người dậy, tay lau mồ hôi trên trán, tầm mắt nhìn kỹ khu vực xung quanh, những nơi có cỏ cao ở xung quanh đều đã bị nhổ hết, nhìn kỹ hơn, thì thấy chỗ cỏ non thấp quanh đó cũng đều có dấu vết bị giẫm đạp lên.

Không lẽ Tiêu Sắt cũng đã từng tới đây?

Chiếc đồng hồ đó nhất định là bị anh ta nhặt đi rồi.

Tư Không Thiên Lạc tự đánh một cái vào đầu mình, cô cảm thấy mình đúng là quá ngu ngốc.

Khoảnh khắc cô quay người định trèo lên đi về, một làn gió từ trên núi thổi qua, mang theo cảm giác man mát, lá trên cành cây hòe dung đưa, một tia sáng lóe lên làm chói mắt cô.

Tư Không Thiên Lạc híp nửa con mắt nhìn về phía phát ra tia sáng đó, khóe miệng từ từ nhếch lên, một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, chiếc đồng hồ kia bị vướng lại trên một cành cây cao, gió núi thổi lay động, theo phản xạ của ánh mặt trời chói mắt chiếu vào những viên kim cương đính trên đồng hồ theo bản năng mà phát sáng lên.

Cô vội vã chạy đến gốc cây.

Nhảy lên, không với tới, đạp mạnh, không lay chuyển được cây đại thụ, xung quanh chẳng có vật gì lợi dụng được, trong tình huống này, phương án khả thi nhất chính là xoắn tay áo, cố gắng trèo lên cây.

Tư Không Thiên Lạc sống cũng đã được 25 năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô trèo cây, không khỏi run rẩy sợ hãi một trận, nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất, chân như muốn nhũn ra. Điều chỉnh lại hơi thở cùng nhịp thở, cô cắn răng, hai chân cô vắt ngang cành cây, chẳng may ngã xuống thì sẽ rất nguy hiểm, duỗi tay ra với tới được chiếc đồng hồ, trong lòng nhất thời đắc ý suýt nữa thì rơi xuống.

Người ta nói, trèo lên thì dễ trèo xuống thì khó. Phải công nhân là cây này đúng thật. Lúc sắp chạm tới mặt đất, chân không với tới, Tư Không Thiên Lạc ngã xuống, cổ tay trái bị mắc vào cành cây khô, một mảnh da khá lớn bị tróc lên, máu tuông ra thành dòng, chiếc đồng hồ cũng bị vỏ cây cạo sờn phần dây, vài viên kim cương dính trên phần dây đeo cũng bị rơi mất.

Vết thương đau đớn khiến cô há miệng xuýt xoa, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ màu bạc của Tiêu Sở Hà vẫn còn hoạt động tốt, khóe miệng của cô trong bất tri bất giác lại cong lên.

Sự bực bội tích tụ trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.

Tư Không Thiên Lạc tranh thủ thời gian lái xe về Thượng Hải.

------

Tin tức tối nay DK đi đua xe lan truyền khắp thành phố Thượng Hải với tốc độ ánh sáng, những người trong giới đua xe và những kẻ mê xe đều hào hứng với cuộc đấu này, bọn họ hưng phấn không thôi.

Từ xa xa Tư Không Thiên Lạc đã nhìn thấy, Bách Lý Đông Quân đen mặt đứng trước cổng lớn của Càn Đông - MFast.

Nhìn cô toàn thân đầy bụi đất, chân tay trầy xước, Bách Lý Đông Quân lo lắng hỏi: "Gặp tai nạn?"

Tư Không Thiên Lạc cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của mình, cười nói: "Cũng không khác mấy."

Ông chú tốt bụng Bách Lý Đông Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, nổi nóng hỏi cô: "Tại sao lại thách đấu với DK, Thiên Lạc. . . Em điên rồi sao?"

Ngay sau đó, Lạc Minh Hiên, Doãn Lạc Hà, Tạ Tuyên và mấy kỹ sư khác ở Càn Đông - MFast cũng từ bên trong xưởng đi ra, đứng sau lưng Bách Lý Đông Quân, nhất trí chĩa họng súng về phía cô.

Lạc Minh Hiên nổi giận đầu tiên, nói: "Thiên Lạc, nếu Lạc Minh Hiên tôi mà biết cậu đi thách đấu với cái tên DK đó, thì nhất định sẽ không nói địa chỉ cho cậu biết!"

Doãn Lạc Hà là người nổi giận tiếp theo: "Thiên Lạc, cậu biết DK là ai không? Cậu sẽ thua đến không còn dậy nổi ở cáo đất Thượng Hải này."

Tạ Tuyên cũng lên tiếng nói: "Đừng bảo là lần trước tại anh đã kích em, bảo rằng Chiến thần của trường đua Đăng Thiên, không ai có thể vượt qua cho nên em tới khiêu chiến người ta sao?"

Những kỹ sư khác trong xưởng cũng lên tiếng khuyên: "Thiên Lạc, mau đến DT Auto thông báo hủy trận đấu đi, em không thắng nổi Mộc Thanh Dương đâu."

Thấy cô không nói gì Bách Lý Đông Quân tức giận lớn tiếng: "Em đang đùa với mọi người đấy à?"

------

Mỗi người một câu tra hỏi, Tư Không Thiên Lạc ôm cánh tay đau đớn, nhìn cả đám người, trong vòng một ngày nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, trong lòng của cô chợt cảm thấy rất ấm áp.

Cô nở một nụ cười rất tươi với mọi người.

"Em đấy, còn cười được nữa à." Tạ Tuyên tức giận nói.

Bách Lý Đông Quân liếc mắt thấy cổ tay cô bị thương, ra lệnh: "Đi theo anh."

Trong văn phòng Giám đốc, Tư Không Thiên Lạc bị ấn ngồi vào trước bàn làm việc, Bách Lý Đông Quân bật laptop lên kết nối với máy chiếu lớn, phát các đoạn phim mà DK đã thi đấu trong những năm gần đây, Lạc Minh Hiên đi lấy hộp thuốc, Doãn Lạc Hà xử lý miệng vết thương, khử trùng, băng bó.

Tư Không Thiên Lạc chịu đựng cơn đau ở cổ tay, nhìn DK trên màn hình đang đùa giỡn với chiếc xe giống như một món đồ chơi, sắc mặt ngày lúc càng trầm xuống.

Người này, có vẻ là còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của mình, xem ra tối nay sẽ phải đấu một trận ác liệt.

Đêm tối đến như thường lệ.

Sau một ngày mỏi mệt, con người ta đều muốn giải phóng những thứ cảm xúc dồn nén trong người ra.

Quầy bar tầng dưới của Thiên Ngoại Thiên, tại nơi mà người nào đó đã từng ngồi qua, Tiêu Sở Hà buồn bực ngồi uống rượu một mình ở đó, bả vai đột nhiên bị một người nào khoác tay lên, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt mở to trong phút chốc. . .

"Đoàn tổng, khánh quý đã lâu không gặp!"

Ngoài công việc xã giao bên ngoài, tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy được nhân vật này xuất hiện ở Thiên Ngoại Thiên, vì thế mà các nhân viên ở Thiên Ngoại Thiên mới gọi anh là khách quý ít gặp.

Cánh tay Đoàn Tuyên Hằng khoác lên vai Tiêu Sở Hà đổi thành nắm đấm, nhếch môi cười cười, ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh.

Người pha chế không dám sơ suất với nhân vật tai to mặt lớn nhưng ít khi xuất hiện nhất ở Thượng Hải này, anh lấy ra rượu một chai Whisky[1] hảo hạng.

[1] Whisky: Là một loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất.

Hai người không ai nói gì, mỗi người lo uống ly rượu trong tay của chính mình.

Hai vị này, một người là Giám đốc điều hành của Tập đoàn đầu tư Quốc Tế Đoàn Gia, một người còn lại lại Thái tử gia tương lại sẽ thừa kế lại chiếc ghế quan trọng nhất ở Thiên Khải, Đoàn Tuyên Hằng năm nay 31 tuổi, anh lớn hơn Tiêu Sở Hà 2 tuổi, hai người từng tốt nghiệp cùng một chuyên ngành, và cùng lấy bằng Thạc sĩ MBA ở Stanford, còn cùng một đội ở kiếm đạo quán Vô Song, quan hệ của hai người họ phải nói là siêu tốt mới đúng. . .

Nhưng. . . Không biết tại sao, quan hệ giữa hai người họ rất tế nhị, luôn ở trong trạng thái không nóng không lạnh.

Mấy năm gần đây, mối quan hệ làm ăn giữa Đoàn Gia và Thiên Khải khá mật thiết, Đoàn Thế Hùng có ý hứa hôn con gái là Đoàn Tiểu Nhạc cho Tiêu Sở Hà, để gia tăng tình cảm của hai tập đoàn hơn, thân càng thêm thân, chuyện này khiến cho Tiêu Sở Hà rất phản cảm, ngay cả tình bạn đối với Đoàn Tuyên Hằng cũng ngày càng xa cách.

Bằng mặt nhưng không bằng lòng, chỉ bọn trong lòng họ mới hiểu rõ.

Tiếng nhạc du dương khiến không khí trong quán bar có phần trầm tĩnh, cuối cùng vẫn là Tiêu Sở Hà lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: "Lần này đến Luân Đôn là để gặp Vincent sao?"

"Lần này đến Luân Đôn là vì việc tư, không liên quan đến chuyện công việc."

"Việc tư?" Tiêu Sở Hà nghiền ngẫm cười cười nói: "Hai từ này từng miệng của anh nói ra đúng thật là quá lạ lẫm."

Đoàn Tuyên Hằng đi rất vội vàng, ngoài việc tìm người cũng nhân thể tới thăm Vincent Samuel, người điều hành của Royal Dutch Shell PLC[2] và FENG Mineral Group[3], không ngờ lại không được gặp Vincent Samuel, những việc này anh cũng không muốn để Tiêu Sở Hà biết nhiều.

[2] Royal Dutch Shell PLC: Hay còn gọi là Shell PLC là một công ty dầu khí đa quốc gia của Anh. Đây là tập đoàn năng lượng tư nhân lớn thứ 2 trên thế giới. Trụ sở chính của công ty đặt tại Trung tâm Shell ở Luân Đôn. Đến năm 2022, Shell từng là một công ty của Anh và Hà Lan. (Các công ty con thuộc tập đoàn Shell PLC: Công ty dầu khí Hà Lan, Công ty dầu khí Vương quốc Liên hiệp Anh, Công ty dầu khí đa quốc gia, Công ty hóa chất Hà Lan, Công ty niêm yết tại Thị trường Chứng khoán New York, Công ty niêm yết tại Sở giao dịch chứng khoán Luân Đôn, Công ty bán lẻ nhiên liệu ô tô, Công ty hóa chất Vương quốc Liên hiệp Anh.)

[3] FENG Mineral Group: Tập đoàn khoáng sản FENG thuộc khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Các công ty con thuộc FENG Mineral Group gồm: HQ Stock Exchange - Sàn giao dịch chứng khoán Hạ Thành . Chemical Corporation FH - Tập đoàn hóa chất Phong Hoa.

Trong mắt Đoàn Tuyên Hằng, trọng tâm cuộc sống toàn bộ đều đặt vào sự nghiệp, 31 tuổi chưa từng có bạn gái, thậm chí là tin đồn tình ái cũng chưa từng lướt qua cuộc đời của Đoàn Tuyên Hằng, nếu không phải thường xuyên đọc được tin tức về anh trên các bản tin kinh tế tài chính, thì nhất định bạn sẽ cho rằng nhân vật này chỉ ở ru rú trong nhà, chứ không phải là một nhân vật quyền lực hô mưa gọi gió ở Thượng Hải, chỉ cần một chữ ký của Đoàn Tuyên Hằng, cũng có thể làm náo loạn được sàn giao dịch chứng khoán ở Thượng Hải.

"Tôi cũng chỉ là người phàm sống một cuộc sống bình thường mà thôi, có việc riêng cũng là chuyện thường tình." Đoàn Tuyên Hằng thở dài, dáng vẻ uể oải, những cảm xúc không nên xuất hiện giờ phút này đều để lộ ra ở nơi đáy mắt. . .

Ly rượu kề sát bên môi, Tiêu Sở Hà trêu chọc nói: "Câu này nghe có cảm giác rất phiền muộn, anh có phải là Đoàn Tuyên Hằng mà tôi biết không vậy? Người có thể không từ thủ đoạn trong thương trường, khiến người khác vừa nghe đến tên đã biến sắc, sợ vỡ mật. . ."

"Sở Hà. . . Cậu lại trêu tôi rồi."

"Là khen ngợi."

"..."

Tiêu Sở Hà theo thói quen lắc lắc cổ tay trái trống trải, nói: "Người đàn ông đứng đầu giới kinh doanh ở Thượng Hải, ông già nhà tôi có nằm mơ cũng muốn anh làm con trai ông ấy."

"Hừ!" Đoàn Tuyên Hằng bật ra một tiếng tự giễu.

"..."

Tiếp tục thở dài nói: "Cho dù đứng trên đỉnh của thế giới thì đã sao? Không có ai bên cạnh, trái tim vẫn trống rỗng . . ."

"Có thể xem tình trạng này của anh là tương tư không?"

"..."

Tiêu Sở Hà không nhịn được cười rộ lên, tiếp tục nói: "Với địa vị hiện tại của anh, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, nói đi, anh thích con gái nhà ai rồi."

Đoàn Tuyên Hằng chưa kịp mở miệng, điện thoại của Tiêu Sở Hà đã reo lên, giữa những tiếng ồn ào huyên náo, giọng của Lôi Vô Kiệt rõ ràng truyền vào tai: "Chín giờ tối nay DK có trận đấu."

Tiêu Sở Hà cúp máy, uống cạn sạch phần rượu còn lại trong ly, sau đó nói: "Đưa anh tới một nơi rất thú vị."

"Nơi nào?"

"Nơi có nhiều người đẹp."

Đoàn Tuyên Hằng thoáng do dự trong giây lát, rồi cũng đuổi theo Tiêu Sở Hà.

------

Trường đua Đăng Thiên tối nay vô cùng nhộn nhịp, các tay đua cùng những người yêu thích đua xe đã tụ tập ở Đăng Thiên, dọc theo các khúc cua ngoặc ngoèo uốn lượn, trên khán đài có đủ các loại màu sắc cờ đấu cùng màu áo của nhiều người, trong những chiếc xe có mặt ở trường đua có cả nam lẫn nữ đang vô cùng chờ mong trận đấu.

So với ở khu vực bên ngoài trường đua, thì cảnh tượng bên trong trường đua còn hùng vĩ hơn, đủ loại xe thể thao cải tiến đỗ ngổn ngang, âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ phát ra từ cốp của một chiếc xe đã được cải tạo thành dàn âm thanh lớn.

Nữ DJ nổi tiếng EMI cũng đã xuất hiện trực tiếp chơi nhạc tại trường đua Đăng Thiên, thanh niên nam nữ lắc lư theo điệu nhạc, các cô gái ăn mặc sexy đang nhảy múa cùng đám đàn ông. . .

Lần đầu tiên tới những chỗ như thế này, Diệp Nhược Y lắc đầu nhìn chằm chằm vào mông của các cô gái ăn mặc sexy, cúi đầu nhìn chính mình đang quần jeans kín mít, cô bĩu môi.

Một chị gái cùng đội ghé vào tai cô nói: "Em gái, em nên nhìn bên kia kìa, bên đó. . ." Chị ấy khoác tay cô.

Diệp Nhược Y nhìn theo hướng của cô chỉ trông thấy đám người Lôi Vô Kiệt, vừa khéo Lôi Vô Kiệt cũng nhìn thấy cô, Lôi Vô Kiệt đang bị một cô gái đội mũ lưỡi trai kéo kéo tay áo.

Diệp Nhược Y quay đầu nói với chị gái: "Em tới đây không phải để ngắm trai a."

"Vậy em đến làm gì?" Chị gái kia sực tỉnh, kinh hãi nói: "Đừng nói là em đến đây để ngắm gái à nha?"

"Ngắm gái thì đã sao?" Diệp Nhược Y hất hất mái tóc, nhìn chằm chằm vào đường đua.

Buổi chiều vô tình nghe được sư huynh trong đội nói, tối nay Chiến thần DK có trận đấu ở Đăng Thiên, lúc ấy Diệp Nhược Y đã rất kích động.

Có liên quan gì tới Tư Không Thiên Lạc hay không, vấn đề này cứ luôn luẩn quẩn trong đầu cô. Buổi trưa cô gọi điện cho Tư Không Thiên Lạc thì điện thoại báo không liên lạc được, cơm tối cũng chẳng có tâm trạng mà ăn, cho nên cô cùng chị đồng đội cảnh sát mê trai, đi đến Đăng Thiên xác nhận nghi vấn.

Tiếng động cơ hùng dũng vang vọng vùng cả trường đua, Lamborghini Reventon xuất hiện trên màn hình theo dõi, các cô gái không kiềm chế được sự kích động, reo hò tên của Tiêu Sở Hà.

Nhưng họ không gọi vang cái tên Tiêu Sở Hà của anh, mà là gọi vang cái tên Tiêu Sắt, vì trong giới đua xe kỹ thuật của anh được xe là cứng vững như sắt thép, chỉ thua bởi DK, và một phần khác là lúc nào họ cũng thấy anh rất ảm đạm, vì thế anh mới có cái danh xưng là Tiêu Sắt.

Đoàn Tiểu Nhạc đội mũ lưỡi trai lôi kéo truy hỏi Lôi Vô Kiệt suốt cả buổi tối, lúc này nhìn thấy chiếc Reventon trên màn hình lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi như hoa, nhưng nụ cười chỉ duy trì vỏn vẹn có một giây, giây sau đó ánh mắt lại lạnh lùng hung hăng trừng đám con gái mê trai đang rình rập Tiêu Sở Hà, người đàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net