Chương 16: Một Đôi Oan Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 16: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Tư Không Thiên Lạc khóe môi hơi nhếch lên cô đi về phía trước, Tiêu Sở Hà cũng đuổi theo sau. Trong khu chung cư SW Palace, sau khi đi một hồi rẽ trái rẽ phải, hai người đi tới một cửa tiệm bán đồ ăn, ba phần cháo thịt, và một ít bánh quẩy.

"Ba phần cháo 26 tệ, bánh quẩy 3 tệ, tổng cộng 29 tệ." Bà chủ cúi đầu tính tiền, dặn dò người phụ bán đóng gói cẩn thận cho khách.

( 29 RMB ~ 98.599 VND )

Tiêu Sở Hà lấy từ trong ví ra tờ tiền màu hồng phấn có mệnh giá lớn, anh còn chưa kịp đưa ra đã bị Tư Không Thiên Lạc đẩy về.

Tư Không Thiên Lạc lấy tiền lẻ trả cho bà chủ, người phụ bán đóng gói đồ ăn xong đưa tới, Tiêu Sở Hà nhận lấy, anh đi theo Tư Không Thiên Lạc ra ngoài.

Bà chủ bận bịu xong mới ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng của một cặp đôi trẻ tuổi trong nắng sớm, bà cười nói với người phụ bán: "Cặp vợ chồng trẻ này mới chuyển đến à?"

Cô bé phụ bán nhìn theo bóng lưng của hai người cười nói: "Chắc là mới chuyển đến."

Giọng nói của hai người trong cửa tiệm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho cặp nhân vật chính mà họ nói tới nghe được, Tư Không Thiên Lạc suýt nữa bị vấp ngã ở thềm cửa, cũng may Tiêu Sở Hà kịp thời đỡ lấy cô.

"Cẩn thận một chút."

Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt, mất tự nhiên "Ờ." một tiếng.

Sau đó lại đi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Tư Không Thiên Lạc bảo Tiêu Sở Hà đứng ở bên ngoài cửa chờ một lát, cô một mình đi vào mua 2 bộ bàn chải đánh răng cùng kem và khăn mặt. . .

Bà Triệu chủ cửa hàng trên mặt đầy ý cười, di chuyển thân hình đầy đặn, khoác tay Tư Không Thiên Lạc, bà nói: "Này, bác bảo này Tiểu Lạc, bạn trai con đẹp trai lắm."

Tư Không Thiên Lạc ngước mắt nhìn bóng dáng cao lớn của người đứng ở ngoài cửa, vừa vặn chạm tới ánh mắt của Tiêu Sở Hà.

Khóe miệng của anh hơi nhếch lên cười, lễ phép gật đầu với bác gái họ Triệu trong cửa hàng tiện lợi.

Bà Triệu cười nói: "Nhìn xem, cậu bé này rất tốt, mặt mũi khôi ngô, dáng người cao lớn, lại còn rất lễ phép, Tiểu Lạc, chàng trai tốt như vậy con phải giám sát cho chặt nha, đừng để người khác cướp đi mất."

"Bác gái, bác hiểu lầm rồi, tụi con không phải kiểu quan hệ đó." Tư Không Thiên Lạc bị bà của cửa hàng nói nhiệt tình như vậy, cô cũng ngại không dám chần chừ, vội vàng chọn mấy món đồ rồi đi ra tính tiền.

Bà Triệu thối lại tiền thừa, mỉm cười nói: "Nhìn xem, còn ngượng ngùng nữa kìa, bác gái của con là người từng trải, có phải kiểu quan hệ đó hay không, có cảm giác hay không, bác chỉ cần nhìn một cái là nhận ra."

Tư Không Thiên Lạc cười đến nỗi sắc mặt cứng đờ, sau khi nhận lại tiền, cô tạm biệt bác gái rồi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, Tiêu Sở Hà tò mò hỏi: "Cô với bác gái trong cửa hàng nói chuyện gì vậy?"

"Bác ấy bảo, muốn kén anh làm con rể."

"À. . . Nếu con gái của bác ấy cũng xinh đẹp như cô, thì tôi còn có thể xem xét."

Khụ khụ. . .

Tư Không Thiên Lạc đưa mắt nhìn một bên gương mặt anh tuấn của anh, cúi đầu nói: "Câu này của anh đùa chẳng vui tí nào."

Nói đùa?

Tiêu Sở Hà không cho là như vậy.

Lúc Tư Không Thiên Lạc mở cửa định đi vào nhà thì nhìn thấy. . .

Diệp Nhược Y đầu tóc rối bời đang ngồi trên ghế sofa mắt to trừng mắt nhỏ với Lôi Vô Kiệt cũng có cùng kiểu tóc, hai người họ nhìn thấy Tiêu Sở Hà đứng sau lưng Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y tỏ vẻ kinh ngạc, ngửi thấy mùi của tin tức gì đó không tầm thường.

Diệp Nhược Y không thể nào hiểu được nói: "Hai người? Hở?"

Một chiếc khăn mặt mới bọc bàn chải đánh răng đập vào mặt Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt cười như điên, ngay sau đó cũng có một bộ đồ vệ sinh cá nhân tương tự bay tới trên đầu Lôi Vô Kiệt, nụ cười của anh lập tức cứng đờ, bàn chải đánh răng lăn xuống sofa, khăn mặt ở trên đầu trông có bao nhiêu buồn cười thì phần ngốc cũng có bấy nhiêu.

Lần này đến phiên Diệp Nhược Y chỉ vào Lôi Vô Kiệt cười haha.

Tư Không Thiên Lạc cởi giày đi vào nhà, cầm lấy chiếc túi trong tay Tiêu Sở Hà, nói với anh: "Nhà tôi không có thừa dép lê."

Tiêu Sở Hà cởi giày da, đi theo Tư Không Thiên Lạc vào phòng bếp, dọc đường anh có nhìn lướt ngang phòng ngủ của cô. Căn hộ khép kín 80 mét vuông, từ phòng khách đến phòng bếp được bày trí vô cùng gọn gàng, không có một thứ đồ nào là dư thừa. Không có dép lê kiểu nam, cũng không có dư một đôi dép lê kiểu nữ nào, cho thấy rõ ràng chỉ có một người sống trong căn hộ này, vẫn là một người rất sạch sẽ, và có cuộc sống rất ngăn nắp.

Đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, Tư Không Thiên Lạc rửa tay, lấy bát thìa, Tiêu Sở Hà đứng ở một bên nhìn cô, từ phòng khách truyền đến tiếng la hét ầm ĩ của Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt tranh nhau nhà vệ sinh, Tư Không Thiên Lạc nhíu mày tỏ vẻ nhức đầu với cái cặp đôi bất ổn này.

Chiếc túi nhỏ nóng hỏi tỏ ra mùi hương vô cùng thơm, Tư Không Thiên Lạc đặt một bát cháo cùng thìa trước vị trí ngồi của Tiêu Sở Hà, nói: "Mặc kệ hai người bọn họ, anh ăn trước đi."

Còn cô thì xoay người lấy một quả táo từ trong tủ lạnh ra, đưa lên miệng cắn một miếng.

Tiêu Sở Hà sửng sốt hỏi: "Cô không ăn sáng à?"

Tư Không Thiên Lạc lắc đầu, tiếp tục gặm táo.

"Vẫn luôn như vậy sao?"

Tư Không Thiên Lạc nhai táo, gật đầu.

Tiêu Sở Hà xoay mặt sang chỗ khác, nghĩ thầm, cô gái này ngày bình thường tự chăm sóc bản thân kiểu gì không biết.

"Đừng ăn nữa, buổi sáng ăn đồ lạnh sẽ làm tổn thương dạ dày." Anh giật lấy quả táo đã bị cô ăn một nửa đặt lên bàn, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế, ra lệnh: "Ăn cháo."

Tư Không Thiên Lạc chớp chớp mắt nhìn anh, nói: "Tôi không có thói quen ăn sáng, hơn nữa lúc mua cũng không có phần của tôi."

Ý của cô ấy là, bữa sáng có một phần là của mình?

Tiêu Sở Hà nói: "Tôi đã ăn rồi."

"Ăn ở đâu?"

"Nhà."

"Nhà?" Tư Không Thiên Lạc cười nói: "Xe anh tối qua không để trong ga-ra à?"

"..." Câu hỏi khiến Tiêu Sở Hà á khẩu không trả lời được.

Sao có thể không biết xấu hổ nói với cô ấy chuyện tối qua sau khi mình nhận được tin nhắn của Lôi Vô Kiệt, thì đã lái xe đến đây.

Tư Không Thiên Lạc đứng dậy, cầm lấy quả táo trên bàn nói: "Ăn đi, nếu cháo nguội sẽ không ngon đâu."

"Tôi nói rồi, đừng ăn nó." Tiêu Sở Hà lại một lần nữa cướp được quả táo, cổ tay giơ lên ném một cú chuẩn xác vào sọt rác.

"Uy, đây là nhà của tôi."

"Nếu là nhà tôi, thì cô đã sớm bị trói vào ghế."

"..."

Tiêu Sở Hà không ngần ngại mở tủ lấy một cái bát cùng thìa, anh chia bát cháo thành hai phần, sau đó kéo Tư Không Thiên Lạc ấn ngồi xuống nói: "Giờ thì ăn đi."

"Anh đúng là tên ngang ngược." Tư Không Thiên Lạc cầm thìa lên ăn, đáy lòng được lấp đầy bởi cảm giác ấm áp.

Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y bước vào bếp, mới vừa rồi vẫn còn ầm ĩ giờ lại rất ăn ý cùng nhau im lặng, hai người dùng đôi mắt như tia X đánh giá hai vị đang ngồi ăn cháo, không khí của buổi sáng ngày hôm nay cảm giác rất lạ. . .

Sau khi ăn và phụ dọn dẹp xong Diệp Nhược Y liền bị Lôi Vô Kiệt cưỡng ép kéo ra ngoài, Tư Không Thiên Lạc nhìn cặp đôi oan gia này, nói: "Lấy hết đồ dùng của hai người mang đi luôn."

"Cái gì?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

"Khăn mặt, bàn chải đánh răng."

"À." Lôi Vô Kiệt tỏ vẻ bừng tỉnh ra nói: "Nói vậy thì, sofa với TV cũng phải chuyển đi rồi."

Diệp Nhược Y tiếp lời: "Giường của cậu tối qua mình cũng ngủ rồi, chẳng lẽ cũng cần chuyển đi luôn sao?"

"Hai người, lập tức biến mất trong vòng 5 giây, một, hai, ba. . ."

Cặp đôi oan gia đã cất bước, Tư Không Thiên Lạc vào phòng chuẩn bị đồ đi làm. Cả tủ quần áo toàn những chiếc áo phông và quần jeans, giữa những chiếc áo đơn giản ấy chiếc áo len màu xanh lam trở nên bắt mắt đến lạ thường.

Nói thật, sau khi mua chiếc áo này về, Tư Không Thiên Lạc đã cảm thấy rất hối hận, dù sao thì giá của nó hơn chín nghìn tệ, gần bằng tiền một tháng lương của cô làm ở Càn Đông - MFast, lúc này đã hết cơn giận cô hận không thể tự tát mình một cái.

Sợ Tiêu Sở Hà nhìn thấy vết thương trên cổ tay, Tư Không Thiên Lạc cầm chiếc áo lên rồi lại để vào tủ lại, cô lấy một chiếc áo phông trắng mặc vào, sau đó chọn một chiếc áo sơ-mi màu vàng nhạt tay dài khoác lên.

Thấy cô đi ra, Tiêu Sở Hà từ trên sofa đứng lên, nói: "Tôi đưa cô đi làm."

"Không cần phiền như vậy, ở đây bắt xe rất tiện."

Chiếc GT-R tối qua đã bị Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên đưa về Càn Đông - MFast. Tư Không Thiên Lạc không muốn ngồi lên chiếc Reventon là bởi vì còn có một nguyên nhân khác, bởi vì cô từng nghe Lôi Vô Kiệt nói qua một lần, chiếc xe đó của Tiêu Sở Hà không chở người bình thường. . .

"Để tôi đưa cô đi."

"Không cần phiền vậy đâu."

"Tôi đã nói là để tôi đưa cô đi."

Tiêu Sở Hà kiên trì khiến cho Tư Không Thiên Lạc đành phải thỏa hiệp, dù sao thì ngồi vào chiếc xe đó cũng không khiến cho cô mất miếng da miếng thịt nào.

Khóa cửa, vào thang máy, ra khỏi thang máy, trên đường đi bầu không khí luôn rất trầm mặc.

Tiêu Sở Hà lịch sự mở cửa xe, Tư Không Thiên Lạc cúi người ngồi vào, anh lại vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, xe rời khỏi khu SW Palace, nhanh chóng tiến vào con phố sầm uất nhất Thượng Hải. Tư Không Thiên Lạc ngẩn người nhìn chằm chằm vào logo xe được thêu thủ công tinh xảo, đến lúc cô phục hồi lại tinh thần nhìn ra phía cửa sổ xe thì phát hiện, hướng đi hiện tại không phải là đến Càn Đông - MFast.

"Đi đâu vậy?"

Tiêu Sở Hà đưa tầm mắt nhìn sang cổ tay bị che bởi lớp áo sơ-mi của cô, ánh mắt đó khiến cho Tư Không Thiên Lạc vô thức kéo nhẹ tay áo xuống.

"Đến bệnh viện."

"..."

Tư Không Thiên Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm phỏng đoán liệu có phải Tiêu Sở Hà biết chuyện cổ tay của cô bị thương hay không.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị cô phủ nhận, tự đánh trống lảng: Tư Không Thiên Lạc mày suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó được. Người ta đi bệnh viện là thăm bệnh nhân không phải sao, lần trước cô thư ký kia xuống xe ở trước cổng bệnh viện, nhất định là hôm nay đến thăm người đó rồi.

Xe dừng lại trước cổng AS General Hospital[1].

[1] AS General Hospital: Bệnh viện đa khoa An Thế - Phố Đông. ( AS là viết tắt của cụm từ An Shi -chữ THẾ trong tiếng Trung là - Shì chữ AN trong tiếng Trung là - An. )

Tư Không Thiên Lạc cực kỳ ghét mùi thuốc khử trùng, vì thế nói: "Tôi ở đây chờ anh."

"Cô không xuống xe, thì bác sĩ làm sao mà kiểm tra vết thương được?"

"..."

Tiêu Sở Hà tháo dây an toàn nói tiếp: "Hay là muốn tôi mời bác sĩ xuống tận đây khám cho cô?"

Chuyện gì vậy, chẳng lẽ anh ta đến bệnh viện là vì muốn đưa mình đi kiểm tra vết thương ở cổ tay?

Tư Không Thiên Lạc vẫn còn đang không thể nào hiểu được thì, Tiêu Sở Hà đã mở cửa xe bên ghế phụ, cúi người tháo dây an toàn của cô.

Tư Không Thiên Lạc bị tư thế mờ ám này làm cho giật mình đến đỏ mặt.

Tiêu Sở Hà kéo cô ra ngoài, nói: "Cổ tay của cô không phải là đang bị thương sao?"

Gì!

Đúng là vì mình. . .

Tư Không Thiên Lạc rất cảm động, nhưng nhìn những bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đi ra ra vào vào, cô đột nhiên rụt rụt cổ: "Đúng là bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế đâu!"

Tiêu Sở Hà nâng cánh tay trái của cô lên, kéo tay áo lên, nói: "Đây mà gọi là vết thương nhỏ sao?"

Máu thấm ra ngoài miếng băng gạc sớm đã chuyển thành đỏ sẫm, vừa chói mắt, vừa nhói lòng.

"Nào đến chỗ làm tôi bảo Lạc Minh Hiên thay gạc giúp tôi là được."

"Chỗ anh Tửu đúng là toàn tuyển được những người toàn năng, không chỉ biết sửa xe mà còn biết về y dược."

Nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của anh, Tư Không Thiên Lạc cười mỉa mai nói: "Dù sao tôi cũng không vào."

"..." Tiêu Sở Hà cũng không lên tiếng, chỉ là dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Tư Không Thiên Lạc nói: "Tôi ghét mùi thuốc khử trùng." Càng là sợ bị bác sĩ tiêm thuốc.

"Đó không là lý do." Tiêu Sở Hà không muốn tiếp tục lề mề, nắm tay cô đi kéo đi vào bên trong.

Cổ tay bị trầy một ít da, lại bị kéo đến đăng ký khám ở phòng khám chuyên khoa ngoại, để người ta biết được không cười cho thối mặt mới là chuyện lạ.

Tư Không Thiên Lạc cảm thấy Tiêu Sở Hà thật đúng là chuyện bé xé ra to.

Băng gạc bị bác sĩ vén lên, một ít da non mới lành cũng bị kéo bật ra theo, máu lập tức lại rỉ ra, Tư Không Thiên Lạc đau quá hít hà một hơi. Vết thương này không đơn giản chỉ là rách da bình thường, còn có một vết cắt sâu 2cm, da bên ngoài bị tróc, máu chảy ra, Tiêu Sở Hà thấy vậy liền cau mày, tự như đó là vết thương trên người của anh vậy, vô cùng đau đớn. Nhớ lại tối qua anh còn ra sức nắm chặt lấy cổ tay bị thương này, vì thế hiện tại anh lại hối hận, thầm mắng chính mình là cái tên chẳng ra làm sao.

Trong tin nhắn Lôi Vô Kiệt có nói cổ tay của Tư Không Thiên Lạc bị thương là trước khi diễn ra trận đấu, vì thế Tiêu Sở Hà đoán là vì tìm chiếc đồng hồ cho anh nên cô mới bị thương.

Khu vực bờ hồ hiểm trở đó Tiêu Sở Hà từng đến rồi, rất nguy hiểm, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, anh thà rằng vết thương đó nằm trên cổ tay anh, chứ không phải cổ tay cô.

Tiêu Sở Hà theo thói quen sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, chiếc đồng hồ vốn đã có ý nghĩa không tầm thường, giờ đây đối với anh nó lại càng trở nên quý giá hơn.

Xử lý xong vết thương, bôi thuốc, thanh toán viện phí, lúc hai người ra khỏi bệnh viện đã là buổi trưa, Bách Lý Đông Quân gọi điện tới, bảo là Mộc Thanh Dương đã phái Vương Tiêu Vũ đích thân mang chi phiếu 500.000 RMB đến Càn Đông - MFast rồi, còn nói là buổi tối mọi người muốn tổ chức tiệc ăn mừng chiến thắng của Tư Không Thiên Lạc, bảo cô chiều nay không cần đi làm, cứ ở nhà ngủ một giấc ngon lành để buổi tối còn sức mà đập phá.

Tư Không Thiên Lạc vui vẻ nhận lời, sau khi cúp điện thoại, cô gọi bảo Diệp Nhược Y đến chỗ Bách Lý Đông Quân lấy chi phiếu, Diệp Nhược Y nói tối nay sẽ đi chuyến bay sớm nhất về Hàng Châu luôn.

Tư Không Thiên Lạc hỏi: "Hay là để mình đi về nhà một chuyến với cậu."

"Không cần, mình đi một mình được rồi, yên tâm đi. . . Đúng rồi, tiền mình sẽ tìm cách trả lại cho cậu trong thời gian ngắn nhất."

"Đừng nhắc đến chuyện tiền bạc, một mình cậu nhất định phải cẩn thận nha, bọn cho vay nặng lãi cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện đâu."

"Mình biết rồi."

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Tư Không Thiên Lạc tựa lưng vào ghế, mặt mày ủ rũ.

Tiêu Sở Hà tay cầm lái ánh mắt nhìn sang cô, hỏi: "Nhà của Diệp Nhược Y ở đâu?"

"Hàng Châu."

"Ngân hàng đầu tư Thịnh Vũ[2] ở Hàng Châu, là của nhà họ Lôi, ngày mai Lôi Vô Kiệt có cuộc họp ở Thịnh Vũ, tôi sẽ nhờ cậu ta để ý tới chuyện của Diệp Nhược Y."

[2] SY Invest Bank: Ngân hàng đầu tư Sheng Yu - Thịnh Vũ - Hàng Châu. Chủ Tịch của SY Invest Bank là Lôi Mộng Sát, còn Phó Tổng là Lôi Vô Kiệt ( Địa điểm không có thật).

Tư Không Thiên Lạc thoáng cái đã có tinh thần, cô ngồi thẳng người hỏi: "Vậy có được không?"

Tiêu Sở Hà nhướng mày: "Đương nhiên là được."

"Vậy thì cảm ơn anh." Tư Không Thiên Lạc khóe môi cong lên, một nụ cười xinh đẹp liền xuất hiện.

Người xưa hay dùng câu "nhất tiếu khuynh thành" để hình dung nụ cười của người con gái, hiện giờ Tiêu Sở Hà chỉ biết nụ cười ngọt ngào của cô gái trước mắt này, như là đang được khắc sâu vào lòng anh, khiến cả trái tim anh đắm chìm vào trong đó, không thể thoát ra được.

"Đèn đỏ, coi chừng."

Tư Không Thiên Lạc giật mình hô lên, Tiêu Sở Hà chợt bừng tỉnh, sau khi tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe dừng lại trước vạch kẻ đường chỉ vài milimet.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Theo quán tính thì khiến cả người của Tư Không Thiên Lạc nghiêng về phía trước rồi lại ngã ra phía sau.

"Cô đoán xem." Khóe miệng của Tiêu Sở Hà hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, đèn tín hiệu đếm ngược còn mấy giây, xe tiếp tục chạy về tiệm mì lần trước.

Hai bát mì thịt bò, hai lon Coca, vài món đồ ăn kèm, lần này là Tiêu Sở Hà thanh toán. Sau khi ăn xong, anh đưa cô về nhà, xe từ từ lăn bánh trên những con phố ồn ào náo nhiệt, tiết tấu chậm chạp khiến người nhìn buồn ngủ, Tư Không Thiên Lạc tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.

Xe chạy tới SW Palace, Tiêu Sở Hà tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô một hồi lâu. Không nỡ đánh thức cô dậy, lại sợ cô cứ ngủ tư thế ngồi như vậy sẽ rất khó chịu, anh cởi áo khoác, nghiêng người đắp lên cho cô.

Khi ngủ cô không có dáng vẻ xa cách ngàn dặm, không dễ thân cận như thường ngày, lúc cô ngủ dễ thương tự như một chú cún con, thực ra ngoài lúc ngủ ra, thì lúc ăn táo trông cô cũng rất dễ thương, mà cái tên của cô cũng rất dễ thương.

Thiên Lạc

Lạc Lạc!

Anh cũng muốn được giống như Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y, thân mật gọi cô là Thiên Lạc, Lạc Lạc, nhưng anh không dám, cũng như anh không dám dùng tay vò rối mái tóc của cô khi từng sợi từng sợi vẫn đang ở vị trí gọn gàng, ngay ngắn.

Quá đường đột. . .

Nhìn chăm chú vào cánh môi mê người kia, đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Sở Hà liền trở nên mơ màng, hôn lên đôi môi ấy sẽ có tư vị gì, cảm giác gì?

Chỉ cần nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa là có thể nếm thử, dù chỉ là một nụ hôn sượt qua thôi cũng đủ khiến cho anh cảm nhận được.

Có lẽ là do trực giác của Tư Không Thiên Lạc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, cô bỗng mơ màng chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu sang một chút, môi vừa lúc chạm phải một thứ gì đó vừa mềm mại nhưng lại có chút lành lạnh. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 09.02.2023 - Hết Chương 16 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net