Chương 20: Cưỡng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 20: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Tiêu Sở Hà thật sự đã nổi giận, cho nên anh mới không thèm quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, cứ thế mà cưỡng hôn cô.

Cánh môi bị nụ hôn bất ngờ này làm cho đau đớn, Tư Không Thiên Lạc ngay lập tức thẹn quá hóa giận, cô nổi trận lôi đình dùng sức đẩy anh ra, vung tay "Bang" một tiếng vang lên, bên trái khuôn mặt của Tiêu Sở Hà lập tức xuất hiện một đấu hồng hồng do cái tát tai gây ra.

Tư Không Thiên Lạc tức giận đến tròng mắt đỏ hoe, cô xoay người bỏ đi.

Sống hơn 29 năm trời đã lớn đến từng này rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị ăn một cái tát, Tiêu Sở Hà vừa hoang mang nóng giận vừa không ngừng tự nói với chính mình rằng: Lần này dù cho cô ấy có nói gì đi nữa thì mình cũng không thể buông tay.

Mình không thể để cô ấy đi, nhất quyết không thể.

Đôi chân dài vội vàng sải bước đuổi theo, anh vươn tay kéo cô quay trở lại, dùng sức mạnh ưu thế của đàn ông dễ dàng kiểm soát được cô, sau đó chính là ôm chặt cô gái trước mắt này vào trước ngực.

Tư Không Thiên Lạc tức giận giãy dụa: "Buông tôi ra tên khốn!"

Ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn thiêu đốt đối phương, Tiêu Sở Hà bị dồn đến đường cùng nghiến răng nói ra từng chữ: "Nếu tôi làm như thế này, thì em còn nói không liên can đến tôi nữa sao?"

Tư Không Thiên Lạc ngước đầu lên, vừa định phản bác lại lời của anh, liền đón tới một nụ hôn phủ lên môi cô.

Đôi môi kia lại một lần nữa hôn lên cánh môi mịn màng của cô, Tư Không Thiên Lạc gắng sức né tránh đôi môi đang ép sát vào môi của mình, nhưng bất thành, Tiêu Sở Hà hôn cô một cách điên cuồng, rất mạnh bạo, tựa như anh đang dồn hết tất cả sự tức giận trong lòng của mình lên cánh môi của cô, anh hôn rất dùng sức, như thể muốn dày vò cô vậy.

Vừa là nụ hôn đầu đồng thời cũng vẫn là lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn, Tư Không Thiên Lạc trong lòng là cực kỳ sợ hãi, tim đập mãnh liệt bất an, trong mắt cô chứa đầy vẻ kinh hoàng, cô muốn phản kháng, nhưng tay của Tiêu Sở Hà đang giữ chặt phía sau gáy của cô, sự phản kháng của cô chỉ có thể tạo thành tiếng ú ớ không rõ ràng, mà anh cũng không hề có ý định sẽ bỏ qua cho cô lần này, anh muốn đưa đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong nhưng cô khép chặt môi không cho anh cơ hội đó, hai tay dùng sức cố thoát khỏi vòng vây của anh, nhưng cánh tay còn lại của anh tựa như được tiếp thêm sức vậy, cô càng ra sức vùng vẫy thì anh càng ra sức vòng tay ôm chặt, khóa người của cô lại.

Tiêu Sở Hà lúc này thật sự là đã bị sự tức giận làm mất đi lí trí, Tư Không Thiên Lạc mở trừng mắt nhìn vào đôi mắt đang điên cuồng kia, cô sợ hãi điên cuồng vặn vẹo eo khó chịu né tránh nụ hôn của anh, thế nhưng có vùng vẫy đến đâu thì sức lực của một cô gái sao có thể thắng nổi đạo lực của một chàng trai. . . Cô có ý định thét lên nhưng vừa mới mở miệng lại thành ra cho anh thời cơ lợi dụng.

Đầu lưỡi ẩm ướt tiến quân thần tốc, mang theo dục vọng không hề khách khí tỉ mỉ chiếm hữu lấy cô từng chút một, anh buộc cô phải cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. . . 

Đôi môi điên cuồng xâm chiếm khiến tim cô đập rộn lên, đầu lưỡi bất thình lình xông vào tựa như muốn làm cô tan chảy, tim đập thình thịch mãnh liệt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sức lực phản kháng của cô cũng đang dần dần bị rút cạn kiệt, hơi thở cùng nhịp thở càng lúc càng dồn dập khó khăn, đầu thì lâng lâng tựa như bị nhồi bông vậy, cứ như thể bay bỏng mất đi lí trí không thể suy nghĩ, duy nhất chỉ còn một đôi mắt đẹp mang hai màu xanh khác nhau vẫn là đang mở to, có điều sự hoảng sợ trong đôi mắt này đang dần dần được thay thế bởi một lớp sương mờ, vừa mê hoặc vừa mơ màng đến tuyệt đẹp.

Đây vẫn là một mặt vô cùng xinh đẹp khác của Tư Không Thiên Lạc mà Tiêu Sở Hà từng nhìn thấy, anh không nỡ nhắm mắt lại, nhưng cảm giác trên môi quá dỗi dễ chịu, nó khiến cho động tác của anh bất giác cũng nhẹ nhàng hơn, mở ra cho cô cơ hội hít thở.

Lúc này trong miệng của cô cũng đã cảm nhận được đầy đủ hương vị của anh, từ hương vị bạc hà lành lạnh mê hoặc cho đến mùi hỗn hợp của thuốc lá, tất cả như thể đang chiếm cứ khoang miệng của cô vậy.

Đầu lưỡi dịu dàng dạo chơi trên cánh môi đỏ mọng đang có chút sưng tấy, anh nhẹ nhàng đặt xuống cánh môi kia của cô từng nụ hôn ngọt ngào, đôi mắt sâu thẳm đang rung động kia cũng từ từ khép lại, để cho bản thân hoàn toàn chìm đắm vào trong cảm giác tươi đẹp của giác quan. . . 

Mãi một lúc lâu sau anh mới buông cô ra.

"Còn dám nói không liên quan gì đến em nữa không?" Tiêu Sở Hà giữ chặt đầu của Tư Không Thiên Lạc áp vào lòng ngực của mình, giọng nói khàn khàn đầy mị lực mê hoặc.

Tư Không Thiên Lạc bị anh hôn đến mức chân cũng nhũng ra, ý thức cũng trở nên mơ hồ, nghe thấy từng tiếng của nhịp tim đang đập mạnh mẽ, mãi một lúc sau cô mới tìm lại được lý trí cho chính mình, sau đó chính là mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác.

Cô hận chính mình quá kém cỏi, sao lại có thể chìm đắm trong sự nhiệt tình đó của anh

Tiêu Sở Hà tiếng đến ôm cô từ phía sau, cô giãy giụa, anh lại ôm chặt. Cô lại tiếp tục giãy giụa, thì anh lại càng ôm chặt hơn, mãi cho đến khi cô không còn sức để mà giãy giụa nữa, thì mới ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.

Tiêu Sở Hà khẽ cười nói: "Từ lúc bắt đầu là em trêu chọc tôi trước, nếu đã trêu chọc rồi thì cũng đừng có bỏ dở giữa chừng."

------

Hôm sau, Càn Đông - MFast.

Tư Không Thiên Lạc mang theo đôi mắt gấu trúc đi làm, làm xong công việc cần làm cô cũng chẳng có chút hứng thú nào, đến thời gian nghỉ trưa thì cô ngồi vào ghế lái chiếc GT-R của Lôi Vô Kiệt, vừa nghe nhạc vừa chạy xe trên Đại lộ Thế Kỷ không điểm đến.

Tiêu Sở Hà liên tiếp gọi đến hai cuộc gọi cũng đều bị cô ấn từ chối nhận.

Sau nụ hôn đó, giữa cô và anh dường như có một thứ cảm giác gì đó không giống như lúc trước nữa, vì thế cô cũng không biết mình phải đối mặt với anh như thế nào.

Trong lúc này, giữa đại sảnh sân bay quốc tế Phố Đông kẻ qua người lại bốn phía vô cùng náo nhiệt, Tiêu Sở Hà cũng không ngại ôm khư khư chiếc điện thoại trên tay.

"Ông chủ, anh đang gọi cho Thiên Lạc tiểu thư đấy à?" Cơ Tuyết tiếng lại gần hỏi.

"..." Tiêu Sở Hà không trả lời cô, chỉ là cầm điện thoại soạn tin nhắn.

Cơ Tuyết trề môi nhịn cười, vẻ mặt hớn hở nói: "Ông chủ Tiêu, anh đang yêu đương thật đấy à?"

Tiêu Sở Hà liếc mắt nhìn Cơ Tuyết, trên mặt anh không che dấu được sự vui vẻ trong lòng, một tin nhắn vừa được gửi đi.

Một giọng nữ không cảm xúc từ loa thông báo vang lên, thúc giục anh đi làm thủ tục, Tiêu Sở Hà xách hành lý đi tới cửa kiểm an.

Nói thật thì Tiêu Sở Hà 120% không muốn đi Anh Quốc tí nào. Tối qua sau khi đưa Tư Không Thiên Lạc về SW Palace, anh còn chưa kịp đi tìm Đoàn Tiểu Nhạc để tính sổ, thì đã bị Tiêu Minh Đức gọi điện lôi về nhà rồi.

Lúc ấy tâm tình của Tiêu Minh Đức cũng rất là không tệ, ông cầm văn kiện kế hoạch mà Từ Mộ Vũ đưa đến, thông báo cho Tiêu Sở Hà sáng mai bay chuyến đầu tiên đến London để gặp Vincent, ông trùm khai thác dầu mỏ hàng đầu ở Châu Âu.

Tiêu Sở Hà tất nhiên là thẳng thừng phản đối, lúc đó sắc mặt của Tiêu Minh Đức lập tức sa sầm, ông cũng nhẫn nhịn tính tình nóng nảy để giảng giải cho anh hiểu, lần hợp tác này quan trọng như thế nào, có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận về cho Thiên Khải.

Trong ký ức của Tiêu Sở Hà, thì trong từ điển của Tiêu Minh Đức chỉ có hai chữ "làm ăn", vì hai chữ này ông có thể hi sinh bất cứ chuyện gì, kể cả lý tưởng của con trai mình, và thậm chí là vào lúc vợ ông sắp qua đời, ông cũng còn đang bàn chuyện làm ăn với người ta.

Trái tim của người đàn ông này rốt cuộc được làm từ thứ gì?

Tiêu Sở Hà mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tiêu Minh Đức, trịnh trọng tuyên bố anh sẽ không đi Anh Quốc, nhưng Tiêu Minh Đức lại nói. . .  Hoặc là đi Anh Quốc, hoặc là cuối năm nay cưới Đoàn Tiểu Nhạc.

Lúc đó Tiêu Sở Hà liền phát hỏa, anh làm rõ lập trường của chính mình, anh nói có chết cũng không cưới Đoàn Tiểu Nhạc, anh bảo với Tiêu Minh Đức rằng, chuyện anh sẽ kết hôn với ai đó, là chuyện tự bản thân anh mới có quyết định, còn ông thì không có quyền xen vào.

Tiêu Minh Đức thì ngoài dự kiến ông không hề nổi giận, chỉ là nói một câu: "Có cô con gái tốt nhà ai mà lại muốn gả cho cái tên ăn chơi lêu lỏng, không sự nghiệp hai bàn tay trắng như con chứ?"

Vì câu nói đó mà Tiêu Sở Hà quyết định đi Anh Quốc.

------

Tâm trạng thấp thỏm mong chờ tin nhắn từ người trong lòng đáp lại, lúc này đã hóa thành sự thất vọng vào lúc giây cuối cùng trước khi bước qua cửa kiểm an, ngồi ở trong khoang hạng nhất, Tiêu Sở Hà mang dáng vẻ cô đơn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay của anh vuốt đi vuốt lại trên màn hình điện thoại đã chuyển sang trạng thái tắt màn hình.

Trong chiếc GT-R màu xanh dương đang dừng ở gần quảng trường nhân dân, Tư Không Thiên Lạc ngẩn người nhìn màn hình di động hơn mười phút. . . 

"Tôi có việc đột xuất, nên tạm thời phải đến London công tác. Mấy ngày tới tôi không ở Thượng Hải em nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, sáng nhất định phải ăn sáng không được ăn táo, chiều thì phải tan làm đúng giờ, với lại nhớ thay thuốc cho vết thương ở cổ tay, đừng để vết thương động tới nước, càng đừng để tôi phải lo lắng cho em."

Tư Không Thiên Lạc bị dòng tin nhắn cùng những lời lẽ giản dị nhưng lại để lộ mười phần quan tâm này làm cho cảm động.

Vừa mong chờ một tình yêu nhưng lại đồng thời cũng sợ rằng chính mình sẽ bị tổn thương, cô do dự không biết là có nên trả lời lại tin nhắn của Tiêu Sở Hà hay không, và nếu trả lời thì phải trả lời như thế nào? Dùng thân phận gì để trả lời?

Chẳng biết từ lúc nào mà sự quan tâm ấy của Tiêu Sở Hà, đã làm cho mối quan hệ của họ càng lúc càng tiến đến gần nhau hơn. . . 

Hai lần trước cô có ý định làm rõ mối quan hệ giữa cả hai, nhưng lần này Tư Không Thiên Lạc quyết định thuận theo tự nhiên, hi vọng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.

Sau khi về xưởng ăn cơm trưa xong, thì có mấy người đi vào Càn Đông - MFast, dẫn đầu nhóm người là một tên có vóc dáng cao lớn trên cổ đeo sợ dây chuyền vàng to như dây xích, trên người thì mặc áo sơ mi họa tiết hoa, tên đó dẫn theo mười mấy đàn em chỉ mặt gọi tên Tư Không Thiên Lạc.

Từ sau cuộc đua xe với DK Mộc Thanh Dương ở Đăng Thiên, thì rất nhiều người ngưỡng mộ tìm đến Tư Không Thiên Lạc để cô giúp họ độ xe, nhưng đám người vừa mới đến này thì lại là có vẻ không hề có thiện ý.

Hôm nay đúng lúc Bách Lý Đông Quân dẫn Lạc Minh Hiên, Doãn Lạc Hà, cùng mấy kỹ sư khác đến bến cảng biển Thượng Hải để vận chuyển những đơn hàng đã được độ xong sang nước ngoài, vì thế lúc này chỉ còn Tạ Tuyên và Tư Không Thiên Lạc ở Càn Đông - MFast, Tạ Tuyên thấy đám người này trông không phải người tốt lành gì, nên anh bảo Tư Không Thiên Lạc ở trong văn phòng đừng ra ngoài.

"Mấy anh đến tìm Tư Không Thiên Lạc có chuyện gì?"

Tên đeo dây chuyền vàng cầm đầu dò xét người đàn ông vừa đi ra, mất kiên nhẫn quát lên: "Mau gọi con nhỏ đó ra đây cho ông."

"Có chuyện gì thì nói, đừng mở miệng lăng mạ người khác." Tạ Tuyên trừng mắt khó chịu nhìn mấy người họ.

"Mẹ nó, mày là đang nói chuyện thái độ với ai đấy?" Tên đeo dây chuyền vàng xô Tạ Tuyên, mấy tên đàn em đứng sau lưng cũng tiến lên, bộ dạng như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

"À. . . Đến gây sự chứ gì?" Tạ Tuyên lấy điện thoại ra, bấm số gọi nói: "Đông Quân, có người. . ."

Tên đeo dây chuyền vàng bước lên hất điện thoại của Tạ Tuyên ra nói: "Còn muốn gọi trợ giúp, mày muốn chết à?" Nắm đấm của tên đó vung lên bị Tạ Tuyên đỡ được bẻ vặn một cái, tên đó kêu đau, mấy tên đàn em phía sau lập tức xông lên.

"Dừng tay." Tư Không Thiên Lạc từ trong văn phòng đi ra, biết rõ đám người này là nhắm vào mình, cô không muốn làm liên lụy đến Tạ Tuyên.

Còn Tạ Tuyên nghiến răng, giận dữ âm thầm mắng Tư Không Thiên Lạc không biết nhìn xem tình hình.

"Cô chính là Tư Không Thiên Lạc?" Tên đeo dây chuyền vàng hung hãn trừng mắt, không nói hai lời lập tức vung tay lên.

Tư Không Thiên Lạc nghiêng đầu né tránh được, cái tát bị đánh trượt khiến hắn chao đảo một cái, sau đó chính là không kìm được nổi nhục, đưa mắt liếc nhìn một cái, liền có hai tên đàn em tiến lên muốn khống chế Tư Không Thiên Lạc.

Tạ Tuyên cũng là đàn ông, gặp tình cảnh này sao có thể để người nhà của mình bị bắt nạt?

Vội chạy đến tung hai ba quyền hai cước chỉ vài giây sau hai tên kia ngã lăn ôm bụng, anh che chắn cho Tư Không Thiên Lạc, nói: "Đi mau."

"Nhờ cả vào anh đấy." Tư Không Thiên Lạc vỗ vỗ vai Tạ Tuyên, cô xoay người chạy về phía bãi đỗ xe, hai tên côn đồ khác cũng lập tức đuổi theo cô, còn đám còn lại thì đang bao vây khống chế Tạ Tuyên, nhưng Tạ Tuyên cũng không phải cái đèn cạn dầu, anh thân thủ lưu lót đánh hạ mấy người liên tiếp mở đường cho Tư Không Thiên Lạc chạy.

Tư Không Thiên Lạc chạy tới cửa sau của xưởng, cô túm lấy cây côn dài ở cửa vung mạnh vào một tên côn đồ, tên còn lại thấy trong tay cô có vũ khí nên cũng không dám tùy tiện xông lên, chỉ đứng tại chỗ khoa chân múa tay. Cây côn nẩy tới dập trúng vào đầu tên đó, hắn lắc lắc đầu, mắt hoa hoa rồi trợn trừng sau đó chính là từ từ ngã xuống.

Không ngờ học mấy chiêu với Tiêu Sở Hà ở kiếm dạo quán Vô Song lần đó, thế mà lúc này lại dùng được việc.

Tư Không Thiên Lạc cầm vũ khí đánh ngược trở lại, Tạ Tuyên tuy thân thủ không tệ, nhưng đánh với số đông cũng đang bị thất thế, anh đang bị bọn chúng dồn vào một góc.

Tên đeo dây chuyền vàng hung hãn chuẩn bị đấm một quyền vào bụng của Tạ Tuyên, nhưng nắm đấm còn chưa được tung ra thì đã bị cây côn trong tay của Tư Không Thiên Lạc đánh trúng phần lưng, "Bonk" một tiếng tên đó ngã sấp xuống nền xi măng, miệng đau đớn kêu to.

Tạ Tuyên nhìn Tư Không Thiên Lạc cầm vũ khí quay trở lại, anh chỉ biết nở nụ cười khổ, cố gắng đứng dậy liên thủ với cô đấu đá với đám cô đồ không biết là ai mời đến.

Một mình không thể địch nổi nhiều người, hai người đối phó với đám người này vô cùng vất vả. Dù sao đi nữa thì Tư Không Thiên Lạc vẫn là một cô gái, thể lực không thể sánh bằng đàn ông, động tác điều khiển cây côn trong tay ngày càng chậm dần, một giây không chú ý đã bị một tên đạp trúng chân, cô chật vật ngã khụy một chân xuống, tiếp đến là Tạ Tuyên cũng ăn một cước nặng nề ngã xuống.

Tên đeo dây chuyền vàng xoa xoa phần eo bị sưng tấy, hắn cười lạnh nhặt lấy cây côn lên, hùng hổ xông tới chỗ Tư Không Thiên Lạc, cây côn đưa lên không trung đang định đập xuống. . . Thì động tác dừng lại ở giữa không trung, bởi vì đằng sau truyền đến tiếng lốp xe ma sát chói tai, tên đeo dây chuyền vàng theo bản năng dừng động tác trong tay, quay đầu xem xét, ngay lập tức chân hắn liền mềm nhũn ra.

Một chiếc BMW i8[1] phiên bản mới nhất cực kỳ khoa trương đang lao thẳng vào trong xưởng.

[1] BMW i8: Là dòng xe thể thao hiện đại nhất của hãng ô tô Đức.

Trên vị trí lái, gương mặt của người đàn ông cầm lái vô cùng khó coi, dáng vẻ hung ác như thể không tông chết người liền không bỏ qua, Tư Không Thiên Lạc nhìn thấy hãi hùng khiếp sợ.

Chiếc xe lao nhanh như tên bắn rồi đột ngột phanh lại gấp chỉ cách Tư Không Thiên Lạc 1 mét, bánh xe hất lên đầy khói bụi khiến cho cô bị sặc ho khan, sau khi Đoàn Tuyên Hằng nhìn thấy cô sắc mặt đầy thâm trầm, thì anh cho chiếc xe lùi lại đánh tay lái lao về phía tên đeo dây chuyền vàng.

Tên đeo dây chuyền vàng sợ quá hét toáng lên, chạy đông chạy tây, sau đó bị chiếc BMW i8 dồn vào trong góc, hắn run rẩy kinh hoàng kêu lên: "Đừng tới đây, đừng tới đây."

Cây côn sắt trong tay hắn nện xuống kính xe bằng thủy tinh, thủy tinh nứt ra một mảng lớn.

Đoàn Tuyên Hằng không hề có ý định dừng lại, đầu xe húc mạnh vào chân hắn, tên đeo dây chuyền vàng sợ hãi loạng choạng, cả người ngã gập lên trước đầu xe.

Đoàn Tuyên Hằng sắc mặt thâm trầm lùi xe, tên kia nặng nề ngã xuống sàn. Tiếng lốp xe ma sát với mặt sàn xi măng phát ra những tiếng chói tai, tên đeo dây chuyền vàng gắng gượng đứng dậy nhưng lại bị xe chèn ép tới vách tường, sau nhiều lần tra tấn, hắn sợ tới mức hơi thở thoi thóp chỉ còn thiếu chút nữa là ị ra quần. . . 

Thủ đoạn dày vò của Đoàn Tuyên Hằng vô cùng tàn nhẫn, Tạ Tuyên vừa xem vừa kéo tay Tư Không Thiên Lạc đến gần trêu ghẹo: "Chậc chậc chậc. . . Thiên Lạc, vận đào hoa của em gần đây tốt thật đấy! Hết Thái tử gia của Thiên Khải lại đến đại công tử của Đoàn Gia."

"Anh Tuyên đừng đùa nữa." Tư Không Thiên Lạc véo vào eo anh một cái, Tạ Tuyên đau quá "A a a!" lên tiếng

"Xin lỗi. . . Anh không sao chứ?" Tư Không Thiên Lạc giật mình nhìn Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên xoa eo, cười nói: "Không sao, nhưng mà Thiên Lạc, hai ngày nay em có vẻ là đang hưởng thụ cuộc sống về mặt ấy ấy quá độ rồi đấy."

"Sao hôm nay anh lắm lời thế?" Tư Không Thiên Lạc ngoài mặt thì cười đùa giỡn với Tạ Tuyên, nhưng trong lòng thì lại căng thẳng.

Bởi vì!

Đoàn Tuyên Hằng đã đến. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 18.02.2023  - Hết Chương 20 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net