Chương 21: Tự Tin Và Kiêu Ngạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 21: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Tên đeo dây chuyền vàng bị giày vò đến kiệt sức không thể đứng dậy nổi nữa, Đoàn Tuyên Hằng mới cho xe dừng lại, anh đẩy mở cửa xuống xe, bước từng bước về phía tên đeo dây chuyền vàng. Trong ga-ra Càn Đông - MFast yên tĩnh, tiếng gót giày da nện xuống mặt sàn lạch cạnh, nghe tựa như tiếng bước chân của tử thần, tên đeo dây chuyền vàng sợ tới mức mồ hôi lạnh cũng tuông ra tới.

Đoàn Tuyên Hằng dừng lại trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, giọng không hề có chút độ ấm lên tiếng nói: "Ai sai mày làm?"

Tên đeo dây chuyền vàng nhìn đôi giày da hàng hiệu không vương một hạt bụi trước mắt, hắn câm như hến.

"Không nói sao?"

"..."

Đôi giầy da kia bất ngờ nhấc một chân lên đạp lên vai tên đeo dây chuyền vàng, ánh mắt của Đoàn Tuyên Hằng tựa như muốn giết người vậy, anh cúi người kéo siết sợ dây chuyền to trên cổ hắn. Tên đeo dây chuyền vàng lập tức ngạt thở đến há to mồm, mắt trợn trắng hai tay quờ quạng khán cự.

"Nói?" Đoàn Tuyên Hằng ép hỏi.

Tên đeo dây chuyền vàng đầu hàng nói: "Tôi, tôi nói."

Đoàn Tuyên Hằng buông tay ra, mặt tên đeo dây chuyền vàng tái nhợt, hắn ra sức hít thở lấy lại oxi, trên cổ hiện lên một vệt đỏ chói mắt, tay ôm cổ hắn nói: "Là. . . Là Đoàn tiểu thư của tập đoàn Đoàn Gia, cô ta bảo tôi đến giáo huấn cô gái họ Tư Không kia."

Tên của kẻ xúi giục ngoài dự kiến của Đoàn Tuyên Hằng, vì thế khiến cho sắc mặt của anh trầm xuống, quát: "Cút."

Tên đeo dây chuyền vàng như được đại xá, nhanh chóng dẫn mấy đàn em rời khỏi Càn Đông - MFast bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

"Đoàn tổng, cũng may mà cậu đến kịp lúc, nếu không thì tôi với Thiên Lạc chắc bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu rồi." Tạ Tuyên bước tới nói lời cảm tạ.

Đoàn Tuyên Hằng cười nói: "Không bị thương nặng chứ?"

"Vết thương mà nhỏ thôi, hai ngày là khỏi." Tạ Tuyên cười nói.

Đoàn Tuyên Hằng nhìn Tư Không Thiên Lạc, trong mắt đang bị lay động bởi thứ tình cảm nào đó, nhưng anh đang ra sức đè nén, nắm tay nắm chặt thành quyền, mãi một lúc lâu sau anh mới khó khắn nói ra được một câu: "Có bị thương ở đâu không?"

Đoàn Tuyên Hằng đang đứng ở trước mặt cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào người anh.

Tư Không Thiên Lạc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, bản thân mình sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh chật vật như thế này, cô không trả lời chỉ là phủi bụi cát trên người xuống.

Sợ hãi, chán ghét, tim đập nhanh, Tư Không Thiên Lạc đang bị nhiều loại cảm xúc vây quanh, thậm chí là cô nhất thời không biết nên làm thế nào.

Nhớ lại ngày trước, Lạc Thủy Thanh đã từng nói với cô: Khi nào con có thể bình tĩnh thản nhiên mà đối mặt với người của nhà họ Đoàn, thì lúc đó con đã bước ra khỏi giấc mộng đau buồn đó.

Một vài sợi tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dính vào má, Đoàn Tuyên Hằng đưa tay ra muốn giúp cô chỉnh tóc lại, nhưng lại bị Tư Không Thiên Lạc nghiêng người né tránh, cô dùng ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác nhìn anh.

Bầu không khí đột nhiên vừa ngượng ngùng vừa có chút không được bình thường. . . 

Tạ Tuyên thấy vậy ho nhẹ một tiếng đánh tan bầu không khí ngượng ngùng, anh niềm nở mời Đoàn Tuyên Hằng vào phòng tiếp khách uống trà.

Bách Lý Đông Quân trở về thì biết có người đến làm loạn ở Càn Đông - MFast, anh ngay lập tức định đi tìm bọn chúng để tính sổ, nhưng bị Tạ Tuyên ngăn lại.

Còn Lạc Minh Hiên và Doãn Lạc Hà thì không thèm nghe theo Tạ Tuyên, chẳng biết Lạc Minh Hiên lấy ở đây ra hai thanh kiếm nhật sắt bén, tư thế hùng hổ tựa như chuẩn bị đi chém người.

Tư Không Thiên Lạc cầm lon Coca cười chế giễu, nói: "Lạc Minh Hiên, nói thật thì. . . Trông cậu cũng có tố chất làm xã hội đen đấy."

"Thiên Lạc, đừng đùa nữa, cậu nói xem, sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn lũ khốn đó bắt nạt cậu được?" Lạc Minh Hiên không kìm được sự tức giận này.

Tư Không Thiên Lạc cười nói: "Lũ khốn mà cậu vừa nhắc đến, đã bị người khác giáo huấn rồi."

Lạc Minh Hiên vứt hai thanh kiếm qua một bên, sau đó mới nhìn thấy nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi trên sofa trong phòng dành cho khách, anh lay lay tay của Doãn Lạc Hà, nói: "Tên đó bắt đầu chơi xe từ bao giờ vậy?"

"Ai biết là đến sửa xe hay là đến để tán gái, kẻ có tiền mà, anh không hiểu được đâu! Đúng không Thiên Lạc?" Doãn Lạc Hà ném vấn đề sang cho Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Thiên Lạc lườm cô nói: "Cậu hỏi tôi làm gì, tôi cũng có biết đâu."

Doãn Lạc Hà ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu trêu chọc nói: "Thiên Lạc, bây giờ cậu là nữ thần trong lòng của đám đàn ông đam mê xe mê tốc độ, còn là tình nhân trong mộng của họ, không biết hiện giờ có bao nhiêu người đang xếp hàng muốn theo đuổi cậu sao?"

"Nói nhảm ít thôi." Tư Không Thiên Lạc lườm Doãn Lạc Hà.

"Mình không nói sai a, cậu hiện tại chính là chiến thần thế hệ mới của Đăng Thiên đó! Là nữ thần trong lòng của những người đam mê xe."

"Đừng có mà đùa nữa." Tư Không Thiên Lạc đứng lên đá vào chân của Doãn Lạc Hà, hai người bắt đầu náo loạn.

Đoàn Tuyên Hằng từ trong phòng tiếp khách cùng Bách Lý Đông Quân đi ra, nhìn hai người đang vui đùa ầm ĩ, Đoàn Tuyên Hằng sắc mặt lộ vẻ không vui.

Bách Lý Đông Quân gọi Tư Không Thiên Lạc lại, phân phó nói: "Thiên Lạc, giúp anh kiểm tra chiếc BMW i8 đi."

Tư Không Thiên Lạc thu lại nụ cười trên môi, bực bội nói: "Được."

Lạc Minh Hiên kéo tay Doãn Lạc Hà đứng dậy giúp cô phủi bụi trên người, sau đó hai người chính là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoàn Tuyên Hằng.

Tư Không Thiên Lạc kiểm tra xe cho Đoàn Tuyên Hằng, kính chắn gió của chiếc BMW i8 bị đập vỡ.

"Thay kính là được."

"Anh muốn độ xe." Đoàn Tuyên Hằng nói.

Tư Không Thiên Lạc cười lạnh nhìn anh: "Đoàn tổng, muốn độ những bộ phận nào của xe?"

"Em cảm thấy như thế nào thì tốt?" Nói thật, Đoàn Tuyên Hằng chưa bao giờ bước chân vào lĩnh vực này, kiến thức về xe cộ là rất mơ hồ.

Thân là kỹ sư độ xe thể thao, đối với tất cả tính năng của các loại xe thể thao đẳng cấp, Tư Không Thiên Lạc đều nắm rõ như in lòng bàn tay.

Cô chỉ vào nắp động cơ, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo, nói: "Động cơ tăng áp 1,5 lít, 374 mã lực. Hệ thống an toàn trang bị camera 360 độ kèm các thiết bị cảnh báo mới nhất. Mô-men xoắn cực đại 570Nm, có thể tăng tốc 0-100 km/h trong 4,4 giây trước khi đạt tốc độ giới hạn. Vừa kết hợp giữa mô-tơ điện và động cơ xăng. Là siêu xe của giới thượng lưu, ưu điểm vượt trội, Đoàn tổng không cần phải độ thêm cho xe."

"Anh nghe nói, em độ xe là dựa vào kỹ thuật lái của chủ xe, nhưng mà hình như em chưa từng nhìn thấy kỹ thuật lái xe của anh?" Không cho cô cơ hội từ chối, Đoàn Tuyên Hằng đã ngồi vào trong xe.

Sống trong cùng một thành phố, sớm hay muộn gì cũng có ngày phải chạm mặt, nếu đã trốn không thoát thì phải can đảm mà đối mặt.

Khúc mắc trong lòng mình thì cũng nên tự mình cởi bỏ.

Tư Không Thiên Lạc thản nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ, Đoàn Tuyên Hằng khởi động xe chạy ra khỏi xưởng Càn Đông - MFast.

Từ trạng thái tĩnh tăng lên 100km/h chỉ cần 4,4 giây, nhưng chiếc BMW i8 này lại bị Đoàn Tuyên Hằng lái với tốc độ của rùa bò.

Chiếc xe BMW i8 màu bạc đi với tốc độ chậm trên đại lộ Baise, Tư Không Thiên Lạc tựa vào cửa xe, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ, dường như bất cứ chuyện gì cũng không khơi gợi được sự chú ý của cô.

Cây hòe già lá đỏ trong sân trường Trung học Thượng Hải cũng đã bắt đầu rụng lá, thời khắc giao mùa của những sự phiền muộn thương cảm đã đến rồi.

Bầu không khí trong xe nặng nề khiến người ta khó thở, người đàn ông lạnh lùng thủ đoạn trong giới kinh doanh, lúc này không thể tìm được một câu mở lời để phá vỡ sự trầm mặc, Đoàn Tuyên Hằng sầu não đấm vào vô lăng một cái.

Tư Không Thiên Lạc chớp chớp mắt, không thể hiểu được hỏi: "Chiếc xe chọc gì tới anh à?"

"..."

Đoàn Tuyên Hằng nhìn cô một cái, đánh tay lái, xe tấp vào bên lề đường, anh mở cửa xuống xe, chạy về phía cửa hàng bánh kem ở dãy phố đối diện.

Đến lúc Tư Không Thiên Lạc có phản ứng lại tình huống, thì Đoàn Tuyên Hằng đã ra khỏi cửa hàng bánh kem, trên tay cầm một hộp bánh xinh xắn và một ly nước, anh mặc kệ dòng xe cộ đang lao nhanh trên đường, chạy về phía chiếc BMW i8, bước chân vô cùng gấp.

Nếu có một người đàn ông trên người toàn là ưu điểm, vừa chín chắn lại vững vàng, còn đẹp trai phong độ, thậm chí không có được nổi một mối tình đầu, anh ta gần như điên cuồng tìm kiếm bạn 10 năm, bạn có rung  động không?

Tư Không Thiên Lạc không dám hi vọng xa vời với cái kiểu người chấp nhất với tình yêu như Đoàn Tuyên Hằng.

Bởi vì Lạc Thủy Thanh đã từng nói: Tình yêu chính là thứ dối trá nhất trên thế gian này.

Tư Không Thiên Lạc chăm chú nhìn hộp bánh kem được trang trí tỉ mỉ, cô cười lạnh.

Anh ta đang làm cái quái gì vậy, giúp mình tìm lại hồi ức sao?

Đoàn Tuyên Hằng ngồi vào xe, đưa hộp bánh kem tới trước mặt cô, nói: "Hôm nay là thứ sáu."

Tư Không Thiên Lạc không nhận, cũng không nhìn anh, chỉ là nói: "Phật tử ăn chay vào ngày 15 mỗi tháng, cũng chưa từng nghe nói thứ sáu thì phải ăn bánh ngọt."

Đoàn Tuyên Hằng nghẹn ngào hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói cho mình, nh buông hộp bánh ngọt nói: "Em có thành kiến với anh?"

"Vậy anh muốn tôi đối với anh như thế nào?" Tư Không Thiên Lạc xoay người, mang theo ánh mắt gần như xem thường nhìn thẳng anh nói: "Thân mật gọi anh một tiếng 'anh trai' sao? Anh cảm thấy có khả năng à?"

Loại ánh mắt này, cùng với từ ngữ xưng hô nặng nề như thể con dao đâm vào tâm trí của Đoàn Tuyên Hằng, vừa đau vừa nhói, anh vô cùng căm ghét thân phận anh em khác cha khác mẹ với Tư Không Thiên Lạc như thế này.

"Nếu như thân phận này làm em cảm thấy khó chịu, vậy thì em có thể bỏ qua, cũng có thể coi anh như một người xa lạ, nhưng còn ba, ông ấy. . ." Đoàn Tuyên Hằng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khổ sở nói: "Vẫn luôn rất nhớ em, vẫn luôn tìm kiếm em."

Người vẫn luôn tìm kiếm tôi là anh, Đoàn Tuyên Hằng.

Trong lòng Tư Không Thiên Lạc hiểu rõ hơn ai hết, từ mấy năm nay Đoàn Thế Hùng đã chẳng để tâm gì đến chuyện của cô. Cái gọi là tình thân của cha đối với cô gái tên Đoàn Thiên Lạc đã sớm bị thời gian xóa nhòa mất rồi, giờ đây chỉ còn lại cô gái tên Thiên Lạc mang họ Tư Không, trong đầu của Tư Không Thiên Lạc lúc này, chỉ còn lại mỗi một bóng dáng mơ hồ của người đàn ông mang hai dòng máu Anh-Trung, vẫn là một hình mẫu lý tưởng của người cha tốt.

Tư Không Thiên Lạc ôm trán cười lạnh, giọng nói ẩn chứa sự khó chịu nói: "Đoàn tổng, lạc đề rồi."

"Em đang trốn tránh?"

"Nếu tôi mà muốn trốn, thì chỉ sợ rằng cả đời này anh cũng không thể nhìn thấy tôi." Tư Không Thiên Lạc đẩy mở cửa, chấm dứt chủ đề khiến người ta sinh ra ác cảm.

Cả đời này không thể nhìn thấy.

Một câu khiến người ta có biết bao nhiêu sợ hãi.

Đoàn Tuyên Hằng hoàn toàn có lý do để tin tưởng, Tư Không Thiên Lạc cũng hoàn toàn có thể làm được điều đó.

Vốn chẳng hề e sợ ngay cả khi đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình gấp nhiều lần, nhưng sau khi nghe câu nói này, cảm giác sợ hãi mãnh liệt dồn lên từ tận đáy lòng Đoàn Tuyên Hằng, anh vội vã kéo Tư Không Thiên Lạc trở lại, ra lệnh nói: "Đừng làm như vậy, có được không?"

Hai chân Tư Không Thiên Lạc đã bước ra khỏi xe, cánh tay trái bị người ta giữ lại, tư thế vô cùng khó xử, cô thẹn quá hóa giận: "Buông tay ra."

"Em hứa đi." Đoàn Tuyên Hằng tránh chạm vào cổ tay bị thương của cô, bàn tay lớn giữ chặt lấy cánh tay cô, ra lệnh.

"Hứa cái gì?"

"Hứa rằng sẽ không tiếp tục tránh anh."

"Anh suy nghĩ nhiều rồi. . ." Tư Không Thiên Lạc hung hăng lườm anh, nói tiếp: "Nếu như anh và người nhà của anh không tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, không làm phiền tôi, vậy thì tôi cũng chẳng phải đi đâu hết."

"Vậy được, anh cam đoan, bọn họ sẽ không đến làm phiền em." Lực tay Đoàn Tuyên Hằng lại mạnh thêm một chút nói: "Tới lượt em."

Thời đại này đến lời thề cũng chỉ có chó nó tin, cam đoan là cái thứ gì chứ?

Tư Không Thiên Lạc ánh mắt bất thiện nhìn anh, cười lạnh nói: "Tôi thiếu anh hay nợ anh cái gì à? Tại sao tôi phải hứa, tôi muốn sống ở đâu muốn đi đâu, không ai có quyền quyết định đó cả."

Đoàn Tuyên Hằng hơi thả lỏng tay cô, giọng nói trở nhẹ nhàng hơn: "Không phải em nợ anh, mà là anh nợ em. . . Thiên Lạc, đừng đi!"

"Tôi với anh chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào gì cả, cho nên anh không hề nợ tôi gì cả." Tư Không Thiên Lạc hất tay anh ra, cô chỉnh trang lại tay áo, mang vẻ mặt hận đời đi tới ven đường vẫy bắt một chiếc taxi, mở cửa lên xe, đi mất.

Nhìn thấy cô lại một lần nữa biến mất trước mặt mình, Đoàn Tuyên Hằng âm thầm thề: Thiên Lạc, anh nhất định sẽ đưa em vào cửa chính của nhà họ Đoàn, dùng cách thức của anh đề đền bù những tổn thương của em, cho em một cuộc sống tốt nhất. . . 

Chiếc taxi chạy dọc trên những con phố, Tư Không Thiên Lạc mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, có chút hối hận khi đã nghe lời Lạc Thủy Thanh mà quay về Thượng Hải.

Người của nhà họ Đoàn thì khó đối phó, DK - Mộc Thanh Dương thì khiến cô thất vọng, thành phố này khiến người ta nản lòng thoái chí.

Cũng may, còn có anh ấy!

Tiêu Sắt, lần này là anh để lại cho tôi một lý do rằng chính mình phải tiếp tục ở lại Thượng Hải, anh tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng.

"Ding" Một tiếng, điện thoại báo có tin nhắn mới, Tư Không Thiên Lạc lấy ra xem, là dãy số của Tiêu Sở Hà.

Trong tin nhắn viết: [ Nếu thấy nhớ tôi thì em hãy nhìn lên bầu trời. ]

Một câu nói đã xua đi hơn một nửa phiền muộn trong lòng cô, Tư Không Thiên Lạc ấn mở cửa sổ xe, nhìn lên bầu trời, thứ cô nhìn thấy là một bầu trời trong xanh có vài áng mây trắng, nhìn trông có vẻ rất dịu mắt.

Tiêu Sắt, sự tự tin đến kêu ngạo đó của anh, là từ đâu mà có?

Nếu Tiêu Sở Hà nghe được câu hỏi này, nhất định sẽ nói cho cô biết, sự tự tin đến tràn đầy kiêu ngạo kia của anh là đến từ nụ hôn của ngày hôm nào.

Ngày hôm đó Tư Không Thiên Lạc có bao nhiêu rung động, thì Tiêu Sở Hà có bất nhiêu sự tự tin. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 20.02.2023 - Hết Chương 21 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net