Chương 22: Ẩu Đả Ở Thiên Ngoại Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 22: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Từ sau lần gặp Tư Không Thiên Lạc, tâm trạng của Đoàn Tiểu Nhạc luôn ở trong trạng thái bất an, vừa sợ Tiêu Sở Hà vì Tư Không Thiên Lạc đến tìm mình tính sổ. Vừa sợ anh sẽ đến nói rằng anh thích Tư Không Thiên Lạc, nhưng đồng thời cũng mong chờ Tiêu Sở Hà không đến, nếu anh không đến thì chứng tỏ điều đó nói lên rằng, Tư Không Thiên Lạc kia chẳng là gì ở trong lòng của anh hết.

"Tiểu Nhạc, ngoài cổng ký túc xá có người tìm cậu." Cô bạn ở cùng phòng, ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, trêu chọc cô: "Vẫn là một anh chàng đẹp trai lái siêu xe nha!"

Tim Đoàn Tiểu Nhạc đập thình thịch, miễn cưỡng nở một nụ cười, cô đi xuống dưới lầu, đến khi nhìn rõ chiếc xe và người ngồi trong xe là anh trai mình, tim gan của cô mới trở lại vị trí cũ.

Hóa ra Tiêu Sở Hà chẳng hề thích chị ta thật!

Ha ha, hiểu lầm rồi.

"Anh trai thân yêu, sao hôm nay anh lại rãnh rỗi đến thăm em vậy?" Đoàn Tiểu Nhạc cười vui vẻ mở cửa ghế phụ ngồi vào trong xe, sắc mặt thâm trầm của Đoàn Tuyên Hằng khiến nụ cười trên mặt cô vụt tắt.

Nói thật thì Đoàn Tiểu Nhạc rất sợ anh trai mình, cô đặt biệt sợ cặp mắt như thể nhìn thấu tâm tư của người khác đó của anh.

"Anh, sao lại nhìn em như vậy, em đâu có làm sai chuyện gì a!"

Đoàn Tuyên Hằng bắt bẻ lời nói của cô, nói: "Không làm sai chuyện gì sao?"

Đoàn Tiểu Nhạc rùng mình, quan sát sắc mặt anh trai, nói thầm: "Không có gì mà!"

Giọng nói Đoàn Tuyên Hằng lạnh đi: "Đừng để anh phải hỏi lần thứ hai."

"Được rồi, được rồi, em chẳng qua chỉ làm vỡ đồ ở căng tin trường, với mắng người khác vài câu, với lại xé váy của nữ sinh khác, và em chỉ. . . Chỉ. . ." Đoàn Tiểu Nhạc khoác tay trước ngực, muốn nói rồi lại thôi

"Chỉ bỏ tiền sai côn đồ đến gây sự với Tư Không Thiên Lạc." Đoàn Tuyên Hằng tiếp lời, ánh mắt của anh nhìn cô càng lúc càng lạnh.

Đoàn Tiểu Nhạc ngây ra một lúc, sau đó chính là kinh hãi, cô túm cánh tay Đoàn Tuyên Hằng bắt đầu náo loạn: "Hóa ra anh đã sớm biết rồi phải không, anh sớm đã biết đến sự tồn tại của con tiện nhân đó, nhưng tại sao anh không ngăn cản cô ta quyến rũ Tiêu Sở Hà, lại để cho cô ta làm càng, em là em gái yêu quý của anh a, anh cũng biết em thích Tiêu Sở Hà đến mức nào mà?"

Đoàn Tuyên Hằng cố nén giận, nếu anh của em mà biết như mọi chuyện thành ra như vậy, thì đã sớm ra tay ngăn chặn rồi, sao có thể để đến lượt của Tiêu Sở Hà?

Anh gạt tay Đoàn Tiểu Nhạc ra, vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo nói: "Những chuyện khác thì anh mặc kệ, nhưng còn chuyện của Tư Không Thiên Lạc, em không được động đến."

Đoàn Tiểu Nhạc sững sờ, giọng cao đến tận quãng tám nói: "Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào đâu mà em không được động đến cô ta!"

Ánh mắt Đoàn Tuyên Hằng nghiêm nghị nói: "Tốt nhất là đừng cố hỏi những câu anh không muốn trả lời."

Đoàn Tiểu Nhạc mếu máo, tuy không cam lòng nhưng cũng không có gan cãi lại, tủi thân bĩu môi trách móc: "Là chị ta đẩy em xuống biển trước, em gái yêu quý của anh lớn đến từng này rồi, cũng chưa từng gặp phải chuyện khổ sở như vậy, anh rốt cuộc có phải là anh trai của em hay không a? Nếu mẹ mà thấy cảnh đó thì mẹ đã sớm giúp em tát vỡ mồm cô ta rồi."

Dưới cái nhìn của Đoàn Tuyên Hằng, cô em gái cùng mẹ khác cha Đoàn Tiểu Nhạc này, hoàn toàn là một đứa trẻ bị làm hư, được cha mẹ chiều chuộng quá mức nên cử xử vô cùng bừa bãi.

------

Gần đây việc làm ăn của Càn Đông - MFast vô cùng tốt, đơn hàng độ xe mà Tư Không Thiên Lạc nhận được đã được xếp lịch kín tới tận cuối tháng sau.

Chiếc BMW i8 của Đoàn Tuyên Hằng được đặc cách chen ngang đám đơn hàng đó, Lạc Minh Hiên và Doãn Lạc Hà nhanh chóng thay kính chắn gió, Tư Không Thiên Lạc chỉ nhíu mày phân phó người này người kia sửa chiếc BMW i8 chứ cô không động tới. Doãn Lạc Hà với Lạc Minh Hiên ý thức được một điều, cô bạn Thiên Lạc của họ là đang vô cùng căm ghét chủ nhân của chiếc xe này.

Còn chủ nhân của chiếc xe này thì liên tục năm ngày ba bữa phái người mang quà đến, hoa tươi, bánh kem, đồ ăn vặt, vài món quà nhỏ, vì thế Tư Không Thiên Lạc rất đau đầu, mà cô một khi đã đau đầu thì tính tình rất hung dữ, mà đã hung dữ thì hai người bạn kia của cô cũng sẽ không khỏi tránh được bị vạ lây.

Hôm nay, lúc Đoàn Tuyên Hằng lái xe tới Càn Đông - MFast, thì đám Lạc Minh Hiên, Doãn Lạc Hà, Tư Không Thiên Lạc và cả Tạ Tuyên đang cầm tạp chí ô tô bàn luận về chiếc Mustang Shelby GT500[1] được độ lên và đính thêm 500 viên kim cương ở phần đèn pha.

[1] Mustang Shelby GT500: Là của hãng Ford . Chiếc GT500 mới nhất được trang bị động cơ siêu nạp V8 5.2L cho ra công suất 720 mã lực - mạnh hơn cả Ferrari 488 GTB. Chỉ với giá bán 70.000 USD

( Ảnh siêu xe Mustang Shelby GT500 có giá bán 70.000 USD ~ 1.70 tỷ VNĐ. )

Tạ Tuyên cười nói: "Nói cho mấy đứa biết, anh Tuyên của mấy đứa mà có một chiếc GT500 y như vậy chắc chắn anh tháo hết ra, sau đó độ lại thành một cỗ máy hầm hố, chỉ tiếc là chiếc xe này chưa được xưởng bán chính thức, nếu không anh sẽ mua một chiếc về cải tiến lại, sau đó đem đi bán lại với giá gấp đôi."

Lạc Minh Hiên cũng nói: "Em mà có chiếc GT500 này, thì nhất định phải lên Đăng Thiên đua một trận, chà! Trông oai thật!"

Tư Không Thiên Lạc cũng nhập hội hâm mộ xe nói: "Lên Đăng Thiên à, đến lúc đó nhớ rũ tôi."

"Rũ cậu theo làm gì!" Lạc Minh Hiên chề môi nói: "Tôi không muốn đi cùng cậu a, có đi thì cũng phải đi cùng Lạc Hà nhà tôi đi chứ."

Doãn Lạc Hà ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ cười nói: "Lạc Minh Hiên. . . Ai nói muốn ngồi cùng xe với anh?"

Tư Không Thiên Lạc đùa hớn hở với họ nói: "Đùa thôi với mọi người thôi, em mà có chiếc GT500 đó, thì em nhất định sẽ đi du lịch bằng chiếc xe đó, đến vùng sa mạc ở Nội Mông, tưởng tượng đến cảnh được lái con xe đó trên đường sa mạc, đi cắm trại một mình ngắm sao ở trên sa mạc, mang theo một chú chó cưng, cảm giác đó đúng là vương giả."

Mấy người họ chỉ là nói đùa vui trong lúc nghỉ trưa, họ hoàn toàn không chú ý tới Đoàn Tuyên Hằng đã đứng ở cạnh đó từ rất lâu.

Hôm sau lúc tan làm ở Đoàn Gia, Từ Mộ Vũ đích thân lái một chiếc Mustang Shelby GT500 bản mới nhất, vô cùng ngầu xuất hiện ở Càn Đông - MFast, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng có đủ loại ánh nhìn ghen tị nhìn về phía Tư Không Thiên Lạc.

Từ Mộ Vũ đưa chìa khóa xe cho Tư Không Thiên Lạc, cười nói: "Thiên Lạc tiểu thư, Đoàn tổng của chúng tôi nói, mong cô hãy nhận lấy chiếc xe này."

Tặng hoa, tặng bánh kem, tặng cả một chiếc GT500, Tư Không Thiên Lạc chịu đựng quá đủ rồi, nội tâm cô gào thét, lớn tiếng quát: "Đoàn tổng của các người có ý gì? Sao không đem thẳng mấy trăm ngàn tệ tới ném vô mặt tôi luôn đi."

Từ Mộ Vũ: "..."

Tư Không Thiên Lạc tức giận quát: "Mau đem chiếc xe này biến khỏi tầm mắt của tôi!"

Mấy ngày nay cô bị những món quà của Đoàn Tuyên Hằng làm cho phát bực, cô không nhận quà có giá trị thì bảo Từ Mộ Vũ mang về, còn mấy thứ như hoa này kia thì thẳng tay cho vào thùng rác.

Đoàn Tuyên Hằng, anh là đang cho rằng Tư Không Thiên Lạc tôi là loại gái hám tiền chứ gì?

Từ Mộ Vũ khó xử cầm chìa khóa xe cười nói: "Thiên Lạc tiểu thư, tâm ý của Đoàn tổng chúng tôi cô vẫn không hiểu sao? Đàn ông tặng hoa, quà, và luôn đối xử tốt với một người, việc này còn có gì chưa rõ ràng hơn nữa chứ! Xin cô hãy nhận lấy chiếc xe này."

Không tự nhiên mà lại tỏ thái độ niềm nở muốn lấy lòng mình như vậy, đám người nhà họ Đoàn đó chắc chắn có mưu đồ gì rồi?

Tư Không Thiên Lạc nhướng mày cười lạnh nói: "Không lái đi đúng không?"

"Thiên Lạc tiểu thư, Đoàn tổng đã nói, nếu cô không chịu nhận chiếc xe này, thì Từ Mộ Vũ tôi ngày mai không cần đến Đoàn Gia làm nữa, cô xem. . . Xin đừng gây khó dễ cho tôi không được sao?" Từ Mộ Vũ tỏ vẻ khó xử, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.

"Được thôi!" Tư Không Thiên Lạc gật đầu, nhận chiếc chìa khóa giao cho Tạ Tuyên, trịnh trọng nói: "Anh Tuyên, tặng anh chiếc xe này, giờ thì anh có thể thực hiện nguyện vọng của mình rồi."

"Dỡ máy móc độ thành con xe mới để bán?" Tạ Tuyên hai mắt tỏa sáng, tung tung chiếc chìa khóa trong tay, sảng khoái ra lệnh: "Các anh em, cầm vũ khí lên nào."

Đám kỹ sư độ xe này bình thường vô cùng thích tháo dỡ linh kiện, vừa nghe tin họ có thể tháo dỡ một chiếc Mustang Shelby GT500, tâm trạng họ liền trở nên vô cùng hưng phấn, mọi người tranh nhau lao tới cỗ máy hầm hố kia.

Từ Mộ Vũ nhìn một đám đàn ông tay cầm dụng cụ, đôi mắt hiện lên sự vui vẻ khi tháo chiếc siêu xe, khóe miệng anh ta run rẩy không thôi.

Tư Không Thiên Lạc lườm Từ Mộ Vũ một cái rồi hậm hực xoay người đi.

Doãn Lạc Hà không muốn nhìn thấy chiếc Mustang Shelby GT500 phiên bản chưa xuất xưởng, sắp sửa bị biến thành đống sắt vụn, cô chân ướt chân ráo đuổi theo nói: "Nếu như có người đàn ông nào tặng mình một chiếc GT500 như thế, mình nhất định sẽ gả cho người đó."

"Ford Mustang Shelby GT500 cũng đâu phải phiên bản giới hạn, chỉ vì một chiếc GT500 mà em muốn gả đi rồi sao!? Đừng quên, Lạc Minh Hiên anh có một chiếc Z06 GT3.R!"

Doãn Lạc Hà lườm Lạc Minh Hiên chỉ là ra dấu nói: "Em chỉ là đang giải thích cho Thiên Lạc hiểu mà thôi, với lại em cũng chẳng thích chiếc xe đó của anh đâu."

Lạc Minh Hiên thực sự không vừa mắt với Đoàn Tuyên Hằng, anh nói: "Lạc Hà, em là theo phe của cái tên họ Đoàn đó à, đừng quên Tiêu Sắt còn có một chiếc Lamborghini Reventon."

"Có ý gì?"

"Thiên Lạc, nếu Tiêu Sắt tặng cậu chiếc Reventon đó, thì cậu không cần cân nhắc nữa, gả luôn."

"Lạc Minh Hiên, cậu không có việc gì để làm đúng không?" Tư Không Thiên Lạc đẩy hai người họ ra, bước nhanh về phía ga-ra, trong lòng lại nghĩ tới chuyện có liên quan đến Tiêu Sở Hà.

Lúc này chắc anh ấy đang ngồi bên bàn đàm phán nào đó đấu trí so dũng khí với đối tác rồi!

Cô không tưởng tượng được bộ dáng chăm chỉ làm việc của Tiêu Sở Hà, sẽ trông như thế nào.

Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào trần nhà của ga-ra xe.

------

London - Vương Quốc Anh.

Ở bên kia London xa xôi, công việc của Tiêu Sở Hà cũng không được thuận lợi mấy.

Từ lúc Tiêu Sở Hà bước lên máy bay, công ty con của Tập đoàn đầu tư quốc tế Đoàn Gia ở Anh là Duan Jia International Group[2], phía của họ để đích thân Triệu Ngọc Chân người điều hành chi nhánh tập đoàn ở Anh của Đoàn Gia ra mặt, phía họ tích cực liên lạc với FENG Mineral Group, vì thế đến khi Tiêu Sở Hà xuống máy bay vào khách sạn, ngủ một giấc, lại lãng phí thêm một ngày nữa nhưng vẫn chưa gặp được Vincent.

[2] Tập đoàn quốc tế Đoàn Gia - Duan Jia International Group. Người điều hành của Duan Jia ở Anh Quốc là Triệu Ngọc Chân. Địa điểm không có thật.

Trên ghế sofa của John International Hotel, Tiêu Sở Hà chán nản cầm điện thoại dò số, anh đang do dự chẳng biết có nên gọi hay không, nghĩ mãi không thông, cuối cùng vẫn là không gọi.

Anh muốn cho Tư Không Thiên Lạc có thời gian để tự suy nghĩ lại.

Cánh tay dài duỗi ra cầm một quả táo trên bàn trà, anh đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu, tựa như ngửi thấy hương vị tỏa ra trên người của cô gái trong lòng mình.

------

Diệp Nhược Y từ Hàng Châu bay trở lại Thượng Hải hẹn Tư Không Thiên Lạc đến Thiên Ngoại Thiên, chế độ hội viên xa xỉ VVIP ở Thiên Ngoại Thiên đã được bật đèn xanh với hai vị khách đặc biệt này, nhân viên phục vụ biết cả hai cô là khách vô cùng đặc biệt của ông chủ nhỏ Diệp An Thế, vì thế họ phục vụ vô cùng chu đáo, vì là chế độ VVIP nên uống rượu không cần trả tiền.

Diệp Nhược Y nằm bò lên quầy bar, dáng vẻ uể oải.

Tư Không Thiên Lạc hỏi: "Chuyện tiền nong giải quyết xong chưa?"

"Xong rồi." Diệp Nhược Y đáp.

"Người trong nhà dàn xếp cả rồi chứ?"

"Ừm."

"Cậu lại có chuyện gì nữa?"

"Không có."

"Sao trông cậu có vẻ chán nản thế! Có tâm sự gì à?"

"Không có." Diệp Nhược Y uống một ngụm rượu.

"Thôi đi, lúc nào có chuyện cậu cũng đi uống rượu, mình rõ cậu quá còn gì." Chuẩn bị uống cạn một ly rượu, Tư Không Thiên Lạc chợt nhớ tới câu nói của Tiêu Sở Hà: Sau này, ngoại trừ tôi, cô không được say xỉn như hôm qua trước mặt người đàn ông khác. . .

Động tác định uống cạn một ly của cô chậm lại, thành ra chỉ uống một ngụm rượu nhỏ.

Diệp Nhược Y nghiêng đầu nhìn cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lạc Lạc, cậu vẫn là trinh nữ à?"

"Khụ khụ." Tư Không Thiên Lạc bị sặc rượu, vỗ vỗ ngực ho khan vài cái mới nói: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi." Gương mặt của Diệp Nhược Y lúc này đã nhuốm màu men say hiu quạnh, ngón tay dài trượt sờ lên thành ly rượu.

Tư Không Thiên Lạc ghé sát vào cạnh Diệp Nhược Y, hỏi: "Cậu thì sao?"

"..."

"Mình rất tò mò lần đầu tiên của cậu là cho ai."

Diệp Nhược Y đỏ mặt, nói: "Thiên Lạc, cậu bị Tiêu Sở Hà làm hư mất rồi."

"Nhắc đến Tiêu Sắt làm gì!" Tư Không Thiên Lạc quay đầu, vẻ mặt mất tự nhiên.

"Dạo gần đây, ngoại trừ Diệp Nhược Y mình ra, thì người cậu thân thiết nhất vẫn là Tiêu Sở Hà, mình đấy à, là một cô gái vô cùng thuần khiết, bởi vậy sao có thể làm hư cậu được."

"Cậu mà thuần khiết, thuần khiết chỗ nào?" Tư Không Thiên Lạc dò xét cô bạn từ trên xuống dưới.

Diệp Nhược Y cười xấu xa, tay đột nhiên đặt lên nơi mềm mại nào đó nói: "Chỗ này thuần khiết."

Tư Không Thiên Lạc đen mặt, kéo bàn tay nhỏ nhắn kia ra khỏi ngực mình nói: "Bỏ ra."

Diệp Nhược Y bày ra vẻ mặt say mê nói: "Cup C thật đúng là mất hồn."

"Biến thái!"

"Ha ha!"

Hai cô gái vui cười ầm ĩ, hoàn toàn không chú ý đến một nhân vật nguy hiểm đang tới gần.

Mộc Thanh Dương ngồi xuống ghế, cánh tay vươn khoác lên vai của Tư Không Thiên Lạc, cười xấu xa nói: "Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tư Không Thiên Lạc sững sờ, muốn tránh nén, nhưng cánh tay đặt trên vai cô như một thanh thép, không thể xoay chuyển được, cô tức giận nói: "Nói chuyện tử tế, đừng có mà động tay động chân không được à?"

"Không động tay chân, chỉ động miệng." Mộc Thanh Dương vốn dĩ đang rất có hứng thú, uống thêm chút rượu vào chẳng thèm kiêng nể gì, anh bĩu môi hướng về Tư Không Thiên Lạc. . .

Tư Không Thiên Lạc cúi đầu né tránh, làn môi nóng rực của Mộc Thanh Dương hôn lên chai rượu.

Diệp Nhược Y cầm chai rượu, hất càm nói: "Chơi trò lưu manh à?"

Mộc Thanh Dương nhướng mày, quát lớn: "Con nhóc này, đi ra chỗ khác chơi."

Diệp Nhược Y vô cùng ghét người khác dùng từ nhóc con, con bé, con nhóc. . . Để gọi mình, lúc này bị gọi như vậy cô lại nhớ đến cái tên Lôi Vô Kiệt kia. Cô cầm chai rượu đã mở nhắm ngay đầu Mộc Thanh Dương, đe dọa: "Buông cô ấy ra, nếu không thì. . ."

Mặc kệ sự uy hiếp của Diệp Nhược Y, Mộc Thanh Dương càng khoác vai Tư Không Thiên Lạc chặt hơn, cô đang không ngừng giãy giụa, Mộc Thanh Dương lại tiếp tục muốn hôn lên mặt của cô.

Lúc này Diệp Nhược Y liền phát hỏa, cái chai giơ lên sắp vung mạnh xuống đập vào đầu Mộc Thanh Dương thì, chợt cảm thấy cổ tay bị xiết chặt, ngẩng đầu sang nhìn, một tên đàn ông cao hơn cô tới một cái đầu đang giữ chặt cổ tay cô.

"Mẹ nó, anh là ai? Buông tay ra." Diệp Nhược Y bực tức nói tục.

Vương Tiêu Vũ và Long Tà cưỡng ép lôi Diệp Nhược Y đi sang một bên, Diệp Nhược Y hét toáng lên làm kinh động đến quản lý của CLB Thiên Ngoại Thiên.

Mạc Kỳ Tuyên trông thấy cô gái này hình như là có quen biết với ổng chủ nhỏ Diệp An Thế, bèn định đi tới xem thế nào, Vương Tiêu Vũ chỉ là nói một câu: "Đừng cản trở DK"

Chỉ một câu này liền khiến cho Mạc Kỳ Tuyên phải lùi lại một bước.

Ai dám quản chuyện của Mộc đại thiếu gia - Mộc Thanh Dương kia chứ!

Muốn chết sao, hay là muốn tán gia bại sản à?

Người ta con trai cả của Mộc Trường Tùng đại gia giàu có nhất ở Thanh Châu a!

Mạc Kỳ Tuyên nhìn ngó xung quanh sảnh một vòng, liền thấy Mộc Thanh Dương đang ở bên quầy bar, sau khi nhìn thấy mặt của cô gái đang giãy, Mạc Kỳ Tuyên sợ tới run người.

Đây chẳng phải là bạn gái của Tiêu Sở Hà sao?

Không được, mình phải báo với Vô Tâm một tiếng.

"Mau bảo người của anh thả cô ấy ra." Tư Không Thiên Lạc huých cùi chỏ vào eo của Mộc Thanh Dương một cái: "Có nghe thấy không."

Động tác này chẳng hề ảnh hưởng đến Mộc Thanh Dương, ngược lại hắn càng thích thú hơn nói: "Lo cho chính mình trước đi."

Mộc Thanh Dương nói tiếp: "Ngủ với tôi."

"Mơ đi!"

"Năm trăm ngàn."

"Tôi không bán thân!"

"Không phải cô thiếu tiền sao?"

Tư Không Thiên Lạc tỏ thái độ căm ghét nói: "Hiện tại thì không."

"Bởi vì đã bắt được Tiêu Sở Hà, cô ngủ cùng cậu ta?"

"Đê tiện!" Nắm đấm tung vào bụng của Mộc Thanh Dương

Tư Không Thiên Lạc giãy giụa liên hồi, bắt chước Diệp Nhược Y cầm lấy một chai rượu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Muốn động dục thì đi chỗ khác mà phát tiết, bảo hai tên kia thả bạn tôi ra!"

"Yên tâm, cô ta không sao cả." Mộc Thanh Dương cởi cúc áo sơ-mi của mình ra, cơ ngực cường tráng lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo, nháy mắt hất cằm mấy cái, nói: "Năm 500 ngàn không đủ, vậy thì 1 triệu tệ, hoặc là 10 triệu cũng được, Tiêu Sở Hà có thể cho cô bao nhiêu, thì Mộc Thanh Dương tôi có thể cho cô gấp đôi."

( 500.000 RMB ~ 1.70 tỷ VNĐ - 1.000.000 RMB ~ 3.0 tỷ VNĐ - 10.000.000 RMB ~ 34 tỷ VNĐ )

Mộc Thanh Dương anh mắt tùy tiện ngữ khí chứa đầy dục vọng: "Một cô gái vừa xinh đẹp lại còn có kỹ thuật lái xe không tệ, chắc hẳn là kỹ thuật trên giường cũng không tồi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cô nghênh đón tôi, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy rất hưng phấn."

"DK, tôi tặng anh một câu!"

"Ồ, câu gì?"

"Sinh ra làm phận 2 chân thì đừng nên sống như lũ 4 cẳng." Bàn tay nắm chặt chai rượu đến trắng bệch, Tư Không Thiên Lạc tưởng tượng ra hậu quả nếu cái chai này nện xuống đầu DK.

"Đúng là người đẹp, đến chửi cũng thấy hay! Tôi trước giờ là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ sao thì sẽ nói vậy, còn tốt hơn ai kia, bên ngoài thì được cái mã tuấn tú lịch sự, bên trong thì lại không biết nghĩ những gì."

Tư Không Thiên Lạc tỏ vẻ khinh thường mắng một câu tiếng anh: "That's ridiculous!"

[ That's ridiculous: Đồ vô học. ]

Mộc Thanh Dương nghe hiểu, anh cũng không cho là vậy cười cười nói: "Đàn ông đối tốt với phụ nữ, mời phụ nữ ăn cơm, tặng quà, nói những lời tâm tình dễ nghe, đều là vì nghĩ đến chuyện đó cho nên mới làm. Tôi dám đánh cược với cô, Tiêu Sở Hà cũng giống như tôi, không có lúc nào mà cậu ta không nghĩ đến chuyện làm thế nào để đè cô dưới thân, hung hăng chà đạp."

Lời nói bẩn thỉu đê tiện, kích thích thần kinh và thị giác của người nghe.

Tư Không Thiên Lạc nhớ tới nụ hôn kia, cộng thêm những lời nói mà Mộc Thanh Dương vừa nói, máu lập tức máu dồn lên não, tai đỏ bừng.

Nhưng. . . Tiêu Sở Hà ngoài việc mời cô đi ăn mì ra thì không tặng quà gì cả, càng không nói những lời tâm tình dễ nghe.

Tiêu Sắt liệu có phải là loại người có cùng suy nghĩ như DK không?

Tư Không Thiên Lạc đè nén sự phẫn nộ đối với Mộc Thanh Dương, cô nói: "Ăn nói buồn nôn như vậy, chắc là do đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không ra gì! Nói trắng ra là không có não!"

"Đúng là nghĩ đến những chuyện đó không ít, cho nên mới muốn cùng cô luyện xem kỹ thuật của ai cao hơn."

Mộc Thanh Dương chợt trông thấy Diệp Nhược Y chạy về phía này, phản ứng đầu tiên là giật lấy chai rượu trong tay Tư Không Thiên Lạc, hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net