Chương 24: Tình Yêu Và Quyền Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 24: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Tiêu Sở Hà ngăn cản đôi môi đang muốn hạ xuống thêm nữa, Thiên Thiên nhướng mày nhìn anh.

Tiêu Sở Hà nói: "Thật ngại quá, tôi không thể tiếp nhận ý tốt của Thiên Thiên tiểu thư rồi."

Thiên Thiên gạt tay anh, nhếch môi cười lạnh nói: "Trong giới tài chính có một câu nói, đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của Vincent, cũng đừng bao giờ từ chối ý tốt của Vincent. Anh muốn làm tên ngốc đầu tiên sao?"

"Đúng vậy, nếu như ý của cô là cự tuyệt mọi thứ từ Vincent, vậy thì tôi cũng đồng ý."

"Lý do?"

"Tôi đã có người mình thích." Tiêu Sở Hà trả lời thẳng thừng dứt khoát.

Thiên Thiên cười vô cùng rạng rỡ: "Người mà anh thích có thích anh không? Ngoại trừ bạn gái ra, thì anh lên giường với phụ nữ khác một chút cũng chẳng sao cả, đàn ông mà! Ai chẳng có lấy mấy người hồng nhan tri kỷ, tôi cũng không ngại chuyện anh đã có bạn gái hay chưa."

"Cô gái mà tôi thích cũng thích tôi. Có lẽ trong mắt cô chuyện lên giường với người khác ngoài người mình yêu ra cũng chẳng là cái gì, nhưng trong mắt tôi thì khác, tôi rất để ý chuyện đó, ở phương diện này tôi vô cùng thích sạch sẽ."

"Cái gì mà để ý hay không để ý, thích hay không thích cũng chẳng quan trọng. Nói cho tôi biết anh có muốn không? Dục vọng mới là thứ chân thật nhất, tất cả những thứ khác đều là dối trá."

"..."

Thiên Thiên lại tới gần, bàn tay nhỏ bé hướng về phía khởi nguồn của dục vọng nói: "Tôi đã cảm nhận được anh rồi. . ." Bỗng nhiên cổ tay bị siết chặt, Thiên Thiên chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà nắm cổ tay cô di dời ra khỏi vùng cấm địa, anh nhếch môi cười lạnh: "Thật xin lỗi, Thiên Thiên tiểu thư, dục vọng của tôi không phải là vì cô mà sinh ra, nơi này, ngoại trừ vợ của tôi ra, thì bất bất kể là ai cũng không được phép chạm vào."

Người đàn ông này cười lên nhìn rất đẹp, lông mày và môi cong lên, ánh mắt sâu xa thâm thúy, trong phút chốc, Thiên Thiên nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh.

Cô hỏi: "Tôi muốn biết, cái anh cự tuyệt chính là tôi, hay là thân phận con gái của Vincent?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có."

"Vậy thì đó chính là cô."

Tiêu Sở Hà mình thích ai thì sẽ không cân nhắc đến thân phận hay là địa vị của đối phương, càng là sẽ không vì địa vị và thân phận của đối phương mà thích người đó.

"OK."

"..."

Thiên Thiên đứng lên giữ khoảng cách với Tiêu Sở Hà, thái độ chuyển biến đến 180 độ, giọng lạnh đi, tỏ vẻ có lỗi nói: "Thất lễ rồi, Tiêu tổng."

Giày cao gót nện xuống mặt sàn, Thiên Thiên điềm nhiên như không  hề có chuyện gì, cô đi ra khỏi phòng, tiến vào thang máy có người đưa áo khoác cho cô, cô mặc vào sau đó nhìn chính mình vô cùng xinh đẹp phản chiếu qua cửa kính của thang máy, trong lòng thầm nghĩ, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể vượt qua được sự cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp?

Thiên Thiên đi ra khỏi thang máy đi thẳng tới khu phòng chờ VVIP ở đại sảnh, dừng lại trước mặt một người đàn ông Trung Quốc nói.

"Boss."

"Thất bại rồi." John - Trương Hầu bỏ quyển tạp chí xuống.

Ánh mắt Thiên Thiên nhìn về nơi khác, không cam lòng nói: "Boss, tôi có thể theo đuổi anh ấy không, ý của tôi là chính thức theo đuổi ấy."

Trương Hầu ngồi ngay ngắn, cài lại cúc áo Âu phục, cười nói: "Trong giới tài chính có một câu nói, đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của Vincent."

Thiên Thiên giận dỗi: "Xin lỗi, xem như tôi chưa nói gì đi."

------

Tiêu Sở Hà cự tuyệt Thiên Thiên, Vincent thay đổi thủ đoạn chơi đùa với anh.

Trong tổng bộ nguy nga lộng lẫy của tập đoàn Royal Dutch Shell PLC , Vincent ngồi trên ghế bành lớn, nói: "Theo tôi được biết, Tiêu Sở Hà cậu Triệu Ngọc Chân và Đoàn Tuyên Hằng cùng tốt nghiệp ở Stanford, hai người họ có thể viết một bản kế hoạch tốt như vậy, tôi tin rằng cậu cũng không thua kém. Muốn tôi làm ăn với Thiên Khải, thì cậu ít nhất cũng phải cho tôi thấy một phần năng lực của mình đi chứ?"

Vincent rất hà khắc, chỉ cho anh thời gian một ngày.

Vì hợp đồng làm ăn làm này, vì để được nở mày nở mặt ở Thượng Hải, Tiêu Sở Hà kiên trì đóng quân ở trong khách sạn viết bản kế hoạch.

Mặt trời thối lui nhường chỗ cho ánh trăng sáng rõ dần, mặt trăng cũng từ từ trả lại vị trí ban đầu cho mặt trời, không ngủ không nghỉ suốt một ngày một đêm, để viết xong một bản kế hoạch, Tiêu Sở Hà đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài hoạt động gân cốt.

Cơ Tuyết mang bữa sáng vào, khích lệ nói: "Ông chủ Tiêu, anh thật đúng là một người đàn ông tốt."

Tiêu Sở Hà không hề chớp mắt nhìn Cơ Tuyết, cười nói: "Đàn ông tốt với người tốt có gì khác nhau?"

"Đương nhiên là khác, không có ham mê xấu, còn phải có khí khái đàn ông, có tinh thần trách nhiệm, quan trọng nhất là phải có cái tâm của nghề nghiệp."

Cơ Tuyết sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên lần phỏng vấn ngày đó.

Khi ấy Tiêu Sở Hà làm người quyết định chức vụ trợ lý Tổng giám đốc này.

"Bởi vì rất cần tiền." Cơ Tuyết lúc đó chỉ trả lời lưu loát đúng một câu, là vì trong lòng cô hiểu rõ bản thân không thích hợp với công việc này, nhưng sau khi Tiêu Sở Hà hỏi thăm lý do, thì anh không để ý đến lời phản đối của những người khác, mà kiên quyết giữ cô lại Thiên Khải, lại còn cho cô gấp đôi tiền lương quy định.

Trong một thời gian dài, ở Thiên Khải luôn thường xuyên có đồng nghiệp nhìn cô rồi chỉ trỏ, nói những lời khó nghe. Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, Tiêu Sở Hà không hề chạm tới một ngón tay của cô, giữa bọn họ chỉ đơn thuần là mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Ngoài giờ làm việc chỉ đơn giản là bạn bè.

Mà công việc trợ lý Tổng giám đốc này của cô vô cùng nhàn, bởi vì Ông chủ Tiêu của cô chỉ trực tiếp dành phần lớn thời gian vào việc chơi xe, luyện kiếm đạo. Cơ Tuyết không rõ giữa Tiêu Sở Hà và Chủ tịch Tiêu Minh Đức rốt cuộc có mâu thuẫn gì, mà lại khiến anh tự đày đọa bản thân, đắm mình trong sự trụy lạc đó.

Bởi vì không có tâm với nghề nghiệp, anh chỉ có thể là người tốt, mà không phải là một người đàn ông tốt.

Nhưng hôm nay, cô đã thấy được phong thái của người đàn ông tốt chân chính từ trên người Tiêu Sở Hà.

"Tiêu Sắt, nói thật nếu Thiên Lạc tiểu thư mà nhìn thấy anh giỏi giang như vậy, nhất định sẽ yêu anh chết đi được."

Một câu nói khích lệ của Cơ Tuyết khiến cho Tiêu Sở Hà mỉm cười vô cùng vui vẻ.

"Cơ Tuyết, tôi nên tăng lương cho cô." Tiêu Sở Hà nhìn thành quả một ngày đêm không nghỉ của mình, anh có cảm giác có thành tựu, cộng thêm nghe Cơ Tuyết nói vậy, trong lòng của anh càng là nở hoa.

Mang theo tâm tình vui vẻ, Tiêu Sở Hà đi vào tổng bộ tập đoàn Royal Dutch Shell PLC, giao bản kế hoạch cho Vincent, Vincent chưa hề xem qua đã ném công sức cả một ngày đêm của anh qua một bên như ném rác, nói: "Sở Hà, quên không nói cho cậu biết, tối qua ở FENG Mineral Group có một cuộc họp khẩn, mấy vị quan chức cấp cao đã nhất trí cho rằng bản kế hoạch của Triệu Ngọc Chân làm rất tốt, cho nên, tôi quyết định giao quyền làm đại lý cho Đoàn Gia, về phần định mức thị trường phân phối như thế nào, thì đó là việc của Đoàn Gia."

Trời trong xanh đột ngột bị mây đen bao phủ, một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Nhìn thành quả mà mình vất vả cố gắng bị coi như vô hình, ném sang một bên như ném rác, đó là loại tâm trạng gì?

Khí lạnh từ đáy lòng chảy ngược lên trên Đại Não, Tiêu Sở Hà vẫn nở nụ cười trên môi, nói: "Vô cùng cảm ơn ngài Vincent đã xem trọng, ngài có thể giao thị trường khu vực Châu Á - Thái Bình Dương cho chúng tôi, bất kể là Đoàn Gia hay là Thiên Khải, thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng."

Tiêu Sở Hà lúc này mới nhớ tới một người, Cơ Nhược Phong ngày đó gặp ở Tuyết Lạc Sơn Trang, ông chủ của Tập đoàn xây dựng Bách Hiểu. Có lẽ Cơ Nhược Phong hiểu được tâm trạng của anh lúc này.

Tiêu Sở Hà đi rồi, Trương Hầu PV của FENG Mineral Group cầm bản kế hoạch tiện tay mở ra, càng xem mắt càng sáng rực: "Rất không tồi, nếu quyền quyết định của FENG Mineral Group trong tay em, em sẽ chọn cậu ta."

Vincent nhận lấy, ánh mắt thông thái đảo qua một lượt nội dung trong bản kế hoạch, lên tiếng: "Hợp đồng ba năm sửa lại thành một năm, vào thời điểm nay 1 năm sau, tôi muốn xem cậu ta sẽ còn thể hiện được những gì nữa."

"Vincent, anh nói vậy cũng làm em bắt đầu mong chờ rồi đấy." Trương Hầu đưa cho Vincent một ly rượu vang, hai người chạm ly.

Vincent nhấp một ngụm rượu, đôi mắt xanh tựa đại dương cả lóe lên ánh sáng thâm trầm.

Con gái của Vincent Samuel, con gái của Tư Không Trường Phong mình, chỉ có người có đủ tài đức vẹn toàn thật sự mới xứng đáng có được.

Trước khi về nước, lần cuối cùng Tiêu Sở Hà gặp Vincent Samuel là tại Sân golf Royal Lytham , Vincent vì anh mà dẫn theo mấy nhân vật hết sức quan trọng trong giới tài chính, ông trùm giới truyền thông Len Blavatnik, Gopi Hinduja ông trùm ngành công nghiệp và tài chính, Lakshmi Mittal ông trùm ngành thép, trùm bảo hiểm Durant, David và Simon Reuben ông trùm kinh doanh bất động sản.

Từ nội dung của cuộc trò chuyện mà mấy vị đại gia nhất nhì Anh Quốc này nói, không khó để nghe ra xu hướng chung của thị trường chứng khoán, triển vọng của ngành sản xuất kinh doanh, những thay đổi của thời đại này có ảnh hưởng tới kinh tế thế giới.

Tiêu Sở Hà cảm giác anh và mấy vị này nói chuyện rất khó khăn, thông tin của anh chỉ hạn hẹp ở phạm vi Châu Á, anh không hiểu nhiều lắm về những biến đổi dao động của tài chính quốc tế, kiến thức còn trong tình trạng mơ hồ, hoang mang. Trước mặt những nhân vật lớn, anh vô cùng nhỏ bé chẳng bằng một hạt cát.

Tiêu Sở Hà tự kiểm điểm lại chính mình, sắp ba mươi tuổi mà những năm qua mình đã làm gì!

Tam thập nhi lập[1] vẫn chưa tính là muộn?

[1] Ba mươi tuổi lập thân, lập nghiệp.

------

Đoàn Tuyên Hằng nhận được cuộc gọi của Triệu Ngọc Chân, anh đã thu xếp toàn bộ lịch trình để chuẩn bị đích thân đi Anh Quốc thu dọn cục diện rối rắm, bỗng giật mình khi nghe tin tập đoàn FENG Mineral Group sẽ hợp tác với cả Đoàn Gia và Thiên Khải, không ngờ Tiêu Sở Hà có thể thuyết phục được Vincent.

Có lẽ cậu ta gặp may, Đoàn Tuyên Hằng tự nói với chính mình như vậy.

Tiêu Sở Hà ngoài sáng bị Vincent đùa giỡn, Đoàn Tuyên Hằng cũng chẳng khá hơn là bao. Ngoài sáng có người đoạt thương vụ làm ăn của Đoàn Gia, trong tối thì có Mộc Thanh Dương cho người đi gây rối khắp nơi, trước sau đều là thù địch.

Xử lý xong công việc, Đoàn Tuyên Hằng đặt bàn ở nhà hàng Scena đây là nhà hàng view đẹp Phố Đông được rất nhiều người yêu thích, sau khi tan ca sớm, anh đi thẳng tới Càn Đông - MFast.

Hai ngày trước Tư Không Thiên Lạc đọc báo thế giới đã biết được tin Tiêu Sở Hà giành được quyền đại lý, công chuyện xong xuôi mà người vẫn chưa thấy trở về, có phải là đang cùng người đẹp đi du ngoạn Châu Âu rồi không.

Trong lòng khó chịu, cô gửi một tin nhắn. "Nếu như nụ hôn ngày hôm đó của anh không có ý nghĩa gì, thì mong anh cũng nói rõ cho tôi biết."

Tuy là cô muốn thuận theo tự nhiên, nhưng không thể không làm rõ chuyện này.

Có một số việc, phải nói rõ ràng.

Mập mờ không rõ sẽ dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Liên tục hai ngày không phải xị mặt thì chính là nhìn chằm chằm điện thoại đến ngẩn người, ngay cả tiếng động cơ ồn ào cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của cô. Doãn Lạc Hà huých huých Lạc Minh Hiên, nói: "Thiên Lạc đang nhớ đến ai vậy?"

"Còn phải hỏi nữa sao, nhớ Tiêu Sắt chứ sao." Lạc Minh Hiên nói.

Doãn Lạc Hà lườm lườm chiếc GT500 đã bị độ lung tung ở trong xưởng, nói: "Chưa chắc đâu."

"Dám cược ai sẽ theo đuổi Thiên Lạc thành công không?"

"Cược thì cược, ai sợ ai."

Hai người đang nói chuyện thì Đoàn Tuyên Hằng đã đi tới, hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"

"Bên đó." Doãn Lạc Hà chỉ chiếc GT-R màu xanh dương trong gara.

Lôi Vô Kiệt không tới lấy xe, chiếc GT-R màu xanh dương đã trở thành chỗ nghỉ ngơi của Tư Không Thiên Lạc, bởi vì chiếc xe này có thiết bị âm thanh tốt nhất.

Đoàn Tuyên Hằng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Tư Không Thiên Lạc dịch người sang bên cửa sổ.

Đoàn Tuyên Hằng nói: "Nếu anh mặt dày mời em ăn một bữa cơm, em sẽ không từ chối chứ?"

"Không." Chuyện Đoàn Tuyên Hằng giúp cô ở Thiên Ngoại Thiên, cô vẫn không quên.

Tư Không Thiên Lạc đi theo Đoàn Tuyên Hằng ra khỏi Càn Đông - MFast, ngồi vào chiếc Maserati màu đen đỗ ở cửa ra vào, xe chạy thẳng tới nhà hàng kiểu Âu cao cấp nhất ở Phố Đông.

Scena?

Tư Không Thiên Lạc mời bữa cơm này được, nhưng nếu là bao cả một phòng ăn riêng thì cô tỏ vẻ bao không nổi, ánh mắt không thiện ý nhìn Đoàn Tuyên Hằng.

Đoàn Tuyên Hằng nói: "Hôm nay, anh mời em."

Nhà hàng cao cấp phong cách Châu Âu trang nhã, rượu vang, ánh nến, kết hợp với bầu trời đêm điểm và vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Tư Không Thiên Lạc nhìn ra cửa kính của nhà hàng Scena, cảm thấy không khí lãng mạn này không cần thiết, bởi vì cô không mặc lễ phục, càng là không mang giày cao gót, trang phục hiện tại mà cô mặc là áo hoodie đen, giày thể thao, cùng quần jeans, cách ăn mặc này chỉ phù hợp khi vào quán mì thịt bò hay tiệm ăn giới trẻ ven đường, trang phục với bối cảnh hiện tại hoàn toàn không hợp chút nào.

Phong cách ăn uống của Đoàn Tuyên Hằng rất tao nhã, anh nghẹ nhàng cắt một lát thịt bò đưa lên miệng, Tư Không Thiên Lạc chẳng có tâm trạng mà nhìn, trong lòng chỉ nhớ đến tình cảnh lúc cô và Tiêu Sở Hà ăn mì thịt bò bên quán ven đường ở Phố Đông.

Lúc đó Tiêu Sở Hà bị cay đến trên trán phủ một lớp mồi hôi mỏng, như vậy trông mới thật anh tuấn, thịt bò A5 tươi ngon vào miệng nhưng Tư Không Thiên Lạc chỉ toàn nhớ tới mùi vị của mì bò.

Bộ dạng không tập trung của cô, khiến cho Đoàn Tuyên Hằng ghen tị với người đàn ông đang chiếm cứ tâm tư của cô, anh hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Tư Không Thiên Lạc đặt dao và nĩa xuống đĩa, nhấp một ngụm vang đỏ nguyên chất, nói: "Không nghĩ gì cả."

Đoàn Tuyên Hằng lấy khăn ăn lau miệng, lại hỏi: "Trông có vẻ như đang có tâm sự."

"..." Liên quan gì tới anh?

"Không ngại thì nói một chút nghe thử xem."

"Ngại." Tư Không Thiên Lạc ăn không vào, tựa lưng vào ghế, tỏ vẻ lười ăn.

Đoàn Tuyên Hằng nghẹn lời, sau đó nở nụ cười: "Đến bao giờ em mới thu hồi ý đối địch với anh."

"Đợi đến khi nào anh không còn bất kỳ ý đồ gì với tôi."

Đoàn Tuyên Hằng hỏi: "Em cảm thấy anh sẽ có ý đồ gì với em?"

"Cái đó anh phải hỏi chính mình." Tư Không Thiên Lạc nói.

Bầu không khí yên tĩnh bỗng bị tiếng đàn quấy rầy, một cô gái trẻ mặc áo trắng trên vai mang đàn violin từ xa đi tới. Cô ấy đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt dao động đảo quanh từng dáng điệu, khúc nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên từ nơi vai, khiến cho Tư Không Thiên Lạc sững sờ.

Tư Không Thiên Lạc nhìn chằm chằm cô gái đang kéo đàn violin, trong mắt toát lên cảm giác vừa hâm mộ, vừa đố kị và có cả thù hận.

Đoàn Tuyên Hằng tự cho rằng bản thân mình rất hiểu ý người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chán ghét và năm ngón tay nắm chặt ly rượu kia của cô, anh đọc không ra suy nghĩ trong cô, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này đã không còn là cô nữ sinh thích chơi đàn violin, và thích ăn bánh ngọt mà anh từng biết.

Một bó hoa hồng đỏ lớn ngay lập tức được đưa tới trước mặt anh, Đoàn Tuyên Hằng nhận bó hồng kiều diễm từ tay nhân viên phục vụ, anh khoát khoát tay, cô gái đánh đàn và nhân viên phục vụ cùng lui ra ngoài.

Tư Không Thiên Lạc liếc mắt nhìn bó hoa hồng có gai, cười lạnh một tiếng: "Nhanh như vậy đã lộ ra đuôi cáo, Đoàn tổng, không biết anh đã từng nghe qua một câu này chưa?

"Câu gì?"

"Nếu như có tham vọng quá lớn, thì đó chính là do bản thân tự ảo tưởng quá nhiều." Cô đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị Đoàn Tuyên Hằng kéo tay lại.

Đoàn Tuyên Hằng nói: "Anh không muốn lãng phí thời gian quanh co nữa, Thiên Lạc, anh thích em. Nói chính xác hơn là, anh yêu em. . . Anh làm tất cả những chuyện thế này, không phải để thay thế Đoàn Thế Hùng bù đắp cho em, mà là vì anh yêu em."

Lời tỏ tình bất ngờ này cũng không khiến cho Tư Không Thiên Lạc rung động bao nhiêu, đôi mắt đẹp của cô nhìn anh chăm chú, thấy anh vẻ mặt bình tĩnh, cô mới mở miệng nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Đăng Thiên, lần thứ hai là ở Càn Đông, sau đó tôi giúp anh sửa xe, anh giúp tôi ở Thiên Ngoại Thiên, chúng ta gặp nhau chỉ có vài lần, chữ yêu đó của anh có vẻ hơi qua loa rồi, chắc là cũng nói với không ít người."

"Không, chuyện không phải như những gì em nghĩ, lúc em còn rất nhỏ anh đã gặp em rồi."

"Nhỏ bao nhiêu?"

"Mười hai tuổi."

Năm mười hai tuổi, Tư Không Thiên Lạc đoạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi đàn violin mở rộng toàn quốc, đồng thời cũng là năm Lạc Thủy Thanh và Đoàn Thế Hùng ly hôn.

Ánh mắt hướng về nơi xa nào đó, Tư Không Thiên Lạc nói: "Mười hai tuổi! Cảm giác đó đã là chuyện từ rất lâu rất lâu trước kia. . . Anh nói anh thích tôi yêu tôi? Tôi ngược lại là muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc thích tôi ở điểm nào yêu tôi vì cái gì?"

"..."

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Đoàn Tuyên Hằng, lóe lên sự sắc bén, Tư Không Thiên Lạc cười lạnh nói: "Bởi vì chính tôi thật sự cũng không biết bản thân mình rốt cuộc tốt ở chỗ nào, có điểm nào mà hấp dẫn được anh?"

Đoàn Tuyên Hằng bị hỏi khó chỉ biết im lặng.

Tư Không Thiên Lạc bật cười: "Anh yêu cô gái tên Đoàn Thiên Lạc biết chơi đàn violin sao? Hay là Đoàn Thiên Lạc thích ăn bánh ngọt? Thế thì anh từ bỏ đi, Đoàn Thiên Lạc đó không phải tôi, tôi họ Tư Không, chỉ là cô gái thích đua xe, lôi thôi lếch thếch, uống rượu đánh nhau, cả ngày ở cùng với một đám đàn ông cười nói vui vẻ, cũng không mặc đồ hiệu hay ăn món đắt tiền, và đặc biệt hơn nữa. . . Tôi chỉ là một nhân viên sửa xe!"

"..."

Đoàn Tuyên Hằng nhìn cô chẳng hề chớp mắt, những ký ức có liên quan tới cô ở trong đầu của anh, đường như chỉ dừng lại ở năm cô mười hai tuổi, cô mặc váy hiệu ngồi xe sang, học trường danh tiếng thích kéo đàn violin, mang dáng vẻ của một cô công chúa cao lãnh, còn cuộc sống của cô sau khi sang Anh Quốc, Đoàn Tuyên Hằng không hề biết.

Nói thật thì, anh không thích cô đi đua xe, lý do là sẽ khiến anh chờ đợi trong lo lắng, anh không thích cô đi chơi cùng đám đàn ông ở Càn Đông - MFast, vì anh sẽ ghen tị, càng là không thích cô tay dính đầy dầu mỡ của xe, vì như thế chẳng hề giống con gái chút nào.

Người mà Đoàn Tuyên Hằng thích chính là Đoàn Thiên Lạc của 13 năm trước, là một cô công chúa, tao nhã, cao quý không ai có thể chạm tới.

"Đoàn Tuyên Hằng, nếu như anh thích một cô gái chơi đàn violin hay là thích một cô gái ăn bánh ngọt, thì anh ngàn vạn lần đừng chọn tôi, tôi đã không còn là cô bé của năm đó. Trước đó anh không nói gì, tôi cũng không nên tự cho là mình đúng chủ động tìm anh trước, nhưng hôm nay anh đã mở miệng, tôi cũng sẽ nói rõ, chúng ta không có khả năng, tìm tôi sửa xe độ xe thì được, còn chuyện khác, không cần phải bàn nữa."

Không có khả năng nên cô cũng không muốn cho ai bất cứ một tia hi vọng nào, Tư Không Thiên Lạc quyết đoán cự tuyệt Đoàn Tuyên Hằng, chân vừa định cất bước thì cổ tay đã bị nắm chặt.

"Vì cậu ta sao?" Khẩu khí của Đoàn Tuyên Hằng cũng như lực đạo trên tay, mang theo sự hung hăng.

"Ai?" Tư Không Thiên Lạc thắc mắc hỏi anh.

"Tiêu Sở Hà." Ánh mắt lạnh như băng nhìn cô không rời, Đoàn Tuyên Hằng nói tiếp: "Nếu như em gặp anh trước thì sao?"

"Trên đời này cái gì cũng có, nhưng không có nếu như."

"..."

Tư Không Thiên Lạc hất tay của anh ra, nói ra sự thật: "So với Tiêu Sở Hà, thì người mà tôi quen biết trước là anh, Đoàn, Tuyên, Hằng!!"

Tư Không Thiên Lạc đi rồi, lúc hất tay của Đoàn Tuyên Hằng ra, đồng thời cũng khiến cho bó hoa hồng bị va đập nặng nề rơi xuống sàn, cánh hoa mỏng manh yếu ớt không thể chịu được lực va đập mạnh, những cánh hoa kia tuyệt vọng rơi ra đến vỡ tan.

Đoàn Tuyên Hằng nhìn theo bóng lưng của cô quyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net