Chương 25: Lời Hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 25: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Tư Không Thiên Lạc vội vàng che tay lau miệng, vẻ mặt không thể tin được hỏi: "Vincent Samuel?"

Tiêu Sở Hà nhướng mày nói: "Xem ra em cũng biết về ông ta."

Tư Không Thiên Lạc né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu dùng đũa chọc chọc vào bát mì, nói: "Ông trùm khoáng sản Châu Âu, ở Anh Quốc có người nào mà không biết ông ấy!"

"Thiên Thiên chính là con gái của ông ta."

Anh nói câu sau còn khiến người ta bất ngờ hơn câu trước, trong lòng Tư Không Thiên Lạc gió mây kéo tới, nhưng ngoài mặt cô lại giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, trêu ghẹo nói: "Từ chối cả một núi tiền, Tiêu Sắt. . . Anh là đồ ngốc sao?"

"Nói không sai, ngay cả anh cũng cảm thấy mình đúng thật là đồ ngốc."

"..."

Tiêu Sở Hà thở dài, nói tiếp: "Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo trong lòng của đồ ngốc đã có một đồ ngốc khác!"

Tư Không Thiên Lạc không vui, đặt đũa xuống nói: "Anh bảo ai là đồ ngốc?"

Tiêu Sở Hà chỉ cười không trả lời lại cô.

Tư Không Thiên Lạc ngoài mặt thì giận trừng mắt, nhưng trong lòng lại cảm giác vô cùng ngọt ngào, những đàn ông muốn làm con rể Vincent Samuel thì quá nhiều, nhưng người đàn ông trước mặt này đây thì lại dứt khoát từ chối.

Cho đến tận bây giờ, Tư Không Thiên Lạc cho rằng ưu điểm lớn nhất của Tiêu Sở Hà chính là anh biết rõ trong lòng mình muốn cái gì, không muốn cái gì.

Có thể nghĩ rằng Tiêu Sắt từ chối ý tốt của cha mình, là tương đương với từ chối thân phận thật của mình không?

------

Tuy cuộc hôn nhân thất bại của Lạc Thủy Thanh có ảnh hưởng lớn tới quan niệm tình yêu của Tư Không Thiên Lạc, nhưng nếu người đó là Tiêu Sở Hà, thì cô bằng lòng thử một lần, nếu anh muốn, cô bằng lòng giao trái tim cho anh.

Đã nói là không thích lập lờ, đương nhiên cũng sẽ không để cho đối phương có cảm giác đó, nghĩ vậy, Tư Không Thiên Lạc nói: "Em cũng vừa mới từ chối một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, nhưng em không cảm thấy bản thân mình ngốc."

Tiêu Sở Hà thay đổi tư thế ngồi, nhấc chân dài gác lên thành ghế, mỉm cười nói: "Em không hề ngốc, em ngược lại là rất thông minh! Biết được ở bên cạnh mình còn có người đàn ông tốt hơn."

"Nào có ai lại thích tự dát vàng lên mặt mình như anh a?"

"Thiên Lạc, em là đang ám chỉ chính mình sao?"

"Này. . . Tiêu Sắt, hôn anh cũng hôn rồi, đừng có mà không chịu trách nhiệm." Tư Không Thiên Lạc hơi ngượng ngùng nhìn anh.

Tiêu Sở Hà ra vẻ ảo não, đầu ngón tay xoa xoa lông mày nói: "Hôn em là phải chịu trách nhiệm sao? Thế thì anh hối hận quá."

Biết anh chỉ là đang trêu chọc mình, Tư Không Thiên Lạc vẫn là tức giận đến trừng mắt.

Tiêu Sở Hà nói tiếp: "Hối hận vì không ngủ với em sớm hơn, để được chịu trách nhiệm đến cùng."

"..." Cái gã này!

Tư Không Thiên Lạc cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì lời trêu chọc của anh.

Tiêu Sở Hà ngồi sát lại, tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô vào lòng, nghiêm túc nói: "Thiên Lạc, có lẽ em không biết, anh và Đoàn Tuyên Hằng lấy bằng thạc sĩ MBA cùng một trường, sau đó còn học kiếm dạo cùng một đạo quán, lại còn được xếp vào cùng một đội, tuổi cũng coi như là xấp xỉ nhau, hai người bọn anh thường xuyên bị người ta chỉ thẳng tên để so sánh, sự nghiệp tốt, kiếm thuật tốt, nhân phẩm cũng tốt, ai cũng nói anh không bằng anh ta, mà ngay cả ông già nhà anh cũng thích anh ta, ba anh thường xuyên quở trách anh, cho nên anh vẫn luôn phải sống trong cái bóng của Đoàn Tuyên Hằng. Anh mặc kệ lý do em cự tuyệt anh ta có liên quan gì tới anh hay không, nhưng anh muốn nói với em, vì em, anh sẽ cố gắng biến mình trở thành một người đàn ông chân chính, cho dù không vượt được cái bóng của Đoàn Tuyên Hằng, thì anh cũng phải cố gắng mà sánh ngang hàng với anh ta, anh sẽ đối tốt với em, dốc toàn sức để che chở cho em, để em mãi mãi cũng không bao giờ hối hận về quyết định của mình vào ngày hôm nay."

Trong lòng cảm động không ít, Tư Không Thiên Lạc nói: "Tiêu Sắt, anh làm chính anh là được rồi, không cần so với ai, cũng không cần phải vượt qua ai, nhưng còn về chuyện sự nghiệp của anh, em không thể nói là anh đang làm tốt, cho dù không phải vì em, nhưng anh phải vì chính mình mà làm cho tốt, anh cũng phải có cái để theo đuổi, đừng mãi sống cuộc đời không mục tiêu không lý tưởng như vậy!"

Tiêu Sở Hà ôm chặt cô hơn, cằm của anh tựa vào trên bả vai mảnh khảnh của cô, hai mắt nhắm mắt lại thưởng thức mùi hương độc hữu thuộc về cô, khẽ nói: "Anh biết rồi."

Tư Không Thiên Lạc tựa đầu vào anh, nói: "Tiêu Sắt, em muốn biết rốt cuộc vì sao anh lại thích em."

"Anh có nói anh thích em à?"

"Anh. . ."

"Đùa với em thôi."

Tiêu Sở Hà nhớ lại cảm xúc khi gặp cô lần đầu tiên, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống làn da của cô, anh nói: "Gương mặt, nụ cười, đôi mắt mang hai màu xinh đẹp, ánh mắt quật cường, tinh thần không thỏa hiệp, dáng vẻ không chịu thua, khí thể hào sảng khi uống rượu, tinh thần dũng mãnh khi lái xe, dáng vẻ lạnh lùng như băng khi từ chối người khác, dáng vẻ ăn từng sợ mì cũng rất thú vị, dáng vẻ đáng yêu như cún con khi em ăn táo, dáng vẻ lúc em say rượu tựa vào người anh khiến cho anh muốn che chở, còn có. . ." Cứ một câu anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn.

Tư Không Thiên Lạc vừa ngại ngùng vời cảm thấy nhột nói: "Còn gì nữa?"

Tiêu Sở Hà cầm bàn tay của cô lên, hôn lên mu bàn tay của cô, đè thấp giọng nói: "Còn có dáng vẻ rung động của em lúc anh hôn em, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, anh thích mọi thức thuộc về em, vô cùng vô củng thích."

Ai nói tình yêu thì không có lý do, thích một ai đó mà không nói lên được lý do thì đó chỉ đơn thuần là rung động nhất thời, không phải tình yêu.

Tiêu Sở Hà đột nhiên nói: "Đêm nay anh ở lại được không?"

Đầu óc bỗng chốc nóng rực, Tư Không Thiên Lạc đẩy anh ra, quyết định cự tuyệt: "Không được."

Tiêu Sở Hà cười như không cười phà một hơi nóng vào tai cô, nói: "Anh muốn khai quật thêm trên người của em. . . Còn có điểm nào mà khiến cho anh thích em nữa không."

"Không được, không được, không được!" Tư Không Thiên Lạc thực chất vẫn rất bảo thủ, cô dứt khoát từ chối, nhưng Tiêu Sở Hà đã hạ quyết tâm đêm nay anh phải ở lại đây, anh lấy trong vali ra một chiếc áo ngủ màu xanh dương đậm kẻ sọc trắng, thay áo ngủ xong liền chiếm đoạt phòng của người ta, chiếm luôn giường người ta.

Tư Không Thiên Lạc dọn xong bát đũa, đổi đôi một đôi dép lê màu xanh dương đậm giống của Tiêu Sở Hà, sau đó ngồi một lúc lâu trong phòng khách cô mới quyết định đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mở tủ chọn áo ngủ, Tiêu Sở Hà cảm nhận được có người mở cửa, anh nằm trên giường giả vờ ngủ, hé mắt lén lút nhìn cô, liền có một phát hiện kinh ngạc đến không tưởng.

Tư Không Thiên Lạc bề ngoài có vẻ khá giản dị, nhưng thực chất cô là một người mê đồ ngủ.

Không gian riêng tư lần đầu tiên có đàn ông ngủ lại, Tư Không Thiên Lạc chọn trong đống áo ngủ ra một bộ đồ ngủ màu hồng phấn có họa tiết một chú gấu nhỏ, ngoại trừ phần cổ để lộ ra, thì các bộ phận khác không hề bị lộ ra ngoài chút nào.

Cô lấy đồ xong xoay người nhìn sang người đàn ông nằm ngủ say trên giường, từ từ đóng tủ áo lại, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trăng cũng dần dần lên cao, đêm khuya không ngủ được, cả hai người đều có tâm sự, Tư Không Thiên Lạc thì đang làm tổ trên ghế sô-pha ngoài phòng khách, trong lòng có biết bao nhiêu mối ưu tư.

Cha vì sao lại giày vò Tiêu Sắt, chẳng lẽ là vì mình sao?

Trong phòng ngủ, Tiêu Sở Hà vẫn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, dù cơ thể đã rất mỏi mệt nhưng anh cũng không tài nào ngủ được. Anh chiếm cả cái giường, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hương táo nhàn nhạt trong trẻo tràn vào khoang mũi, là mùi hương trên người Tư Không Thiên Lạc.

Anh xoay người trở mình, anh lấy chiếc đồng hồ AP trong hộp ra, nương theo ánh trăng nhìn chiếc đồng hồ AP màu bạc đã được Lý Hàn Y sửa lại lần nữa.

Hàng dây đeo bản lớn nay được thay thế lại bằng hàng dây đeo bản nhỏ, vàng trắng bị mài mòn cũng đã được làm lại, mặt đồng hồ phía trên bị rơi mất mấy viên kim cương, lúc này cũng đã được đính lại rất tỉ mỉ, rất chi tiết, ở lại London thêm hai ngày chính là vì chiếc đồng hồ này.

Tiêu Sở Hà cầm chiếc đồng hồ trong tay, vuốt ve từng mắt dây đồng hồ, ước chừng độ rộng này liệu có đeo vừa không, mang theo ý nghĩ đó, anh đứng dậy đi xuống giường, bước chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, Tư Không Thiên Lạc nằm trên ghế sô-pha, cuộn mình, không biết rằng tư thế này khiến cho phong cảnh trước ngực bị ép lộ ra khe sâu. Dưới ánh trăng óng ánh mượt mà, làn da cô như ẩn như hiện lộ ra.

Đây có được xem là cố tình quyến rũ người nhìn không?

Tiêu Sở Hà đỡ lấy cổ tay bị thương của cô, anh đặt nụ hôn dịu dàng rơi xuống nơi vết sẹo. Anh lấy chiếc đồng hồ AP đeo vào tay của cô, phản xạ của ánh trăng ngoài cửa sổ tạo nên ánh sáng lấp lánh đến lộng lẫy, hoàn hảo như dự tính, vết sẹo vừa vặn bị che khuất bởi chiếc đồng hồ.

Khóe miệng Tiêu Sở Hà cong lên, khẽ nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, anh nói: "Ghế sô-pha không thoải mái, về phòng với anh."

Hai cánh tay mạnh mẽ dễ dàng bế bổng cô lên, tấm chăn trượt xuống đất, Tiêu Sở Hà hít sâu một hơi, bế cô đi vào phòng ngủ.

Từ vòng tay ấm áp đến chiếc giường êm ái, Tư Không Thiên Lạc không dám thở mạnh, sợ anh sẽ có hành động gì, đồng thời trong lòng lại có chút mâu thuẫn, mong chờ vụng trộm hoặc là xảy ra chuyện gì đó, lo lắng một lúc rất lâu, cho đến khi một cánh tay ôm lấy phần eo cô cùng một câu nói cất lên.

"Anh sẽ đợi đến giây phút mà em cam tâm tình nguyện bằng lòng cho anh, ngủ đi, cô gái tốt."

Anh nói em là cô gái tốt, thực ra anh mới là người đàn ông tốt.

Ít nhất về phương diện này Tư Không Thiên Lạc xác định, Tiêu Sở Hà là người đàn ông tốt.

"Tiêu Sắt."

"Hửm?"

"Cảm ơn anh."

Cho dù là vì chiếc đồng hồ trên cổ tay hay là sự dịu dàng đến trân trọng của anh, tất cả đều đáng giá bằng một lời cảm ơn chân thành của cô.

------

Ánh mặt trời tinh mơ đang dần dần chiếm cứ khu vực ngoài ban công, những chậu xương rồng tựa như đang vươn vai đón ánh nắng.

Tư Không Thiên Lạc mơ màng mở đôi rồi lại nặng nề khép lại, chợt nhớ đến bên cạnh còn có một người, cô bỗng dưng mở to mắt, chậm rãi quay đầu sang nhìn. . . 

Oh, người đi đâu rồi?

Tư Không Thiên Lạc đi chân trần xuống giường tìm người, cô gõ gõ cửa phòng tắm: "Tiêu Sắt, anh có trong đó không?"

Không có người lên tiếng.

Xoay người trông thấy đôi dép lê màu xanh dương dậm đang để ở kệ dép gần cửa, còn đôi giày thể thao màu trắng của anh đã biến mất không thấy đâu.

Đi rồi sao?

Tư Không Thiên Lạc mờ mịt gãi gãi đầu định đi vào nhà vệ sinh đánh răng thì.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng bấm mật khẩu cửa vang lên rất rõ ràng, tiếp theo là tiếng mở cửa "cạch" một cái, Tư Không Thiên Lạc vẫn còn buồn ngủ, cho nên ngây ngốc nhìn người đang đi vào.

Tóc rối bù, vẻ mặt mới rời giường, đồ ngủ cute, trông thật đáng yêu.

Rốt cuộc thì Tư Không Thiên Lạc có bao nhiêu kiểu diện mạo, bao nhiêu vẻ đẹp khác nhau nữa, mà Tiêu Sở Hà anh chưa nhìn thấy!

Tư Không Thiên Lạc gãi đầu nói: "Em tưởng anh đi rồi."

"Đi mua một ít đồ ăn sáng cho em." Tiêu Sở Hà cởi giày đổi dép đi vào nhà, xách bánh bao nóng hổi đi vào phòng bếp, Tư Không Thiên Lạc đi chân trần theo sau anh.

Đặt bữa sáng lên mặt bàn, anh vươn một tay ôm cô, nhấc cô ngồi lên mép bàn ăn trong phòng bếp: "Sàn nhà lạnh lắm."

Hai bàn chân chạm vào nhau, Tư Không Thiên Lạc há miệng "à" một tiếng.

Tiêu Sở Hà cúi đầu nhìn những móng chân màu hồng thạnh anh nhạt kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Tư Không Thiên Lạc cảm thấy không được tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, cô vô thức rụt rụt đầu ngón chân.

Tiêu Sở Hà vò rối phần tóc mái của cô rồi lại giúp cô vuốt thẳng lại, nó thật thì anh đã muốn được làm như thế này từ lâu rồi.

Tư Không Thiên Lạc nói: "Có phải thấy màu sơn móng chân của em nhìn rất buồn cười không?"

"Đâu có."

"Vậy sao lúc nào anh cũng cười trộm, lần trước ở kiếm đạo quán Vô Song cũng vậy."

Tiêu Sở Hà nói: "Anh cười, là vì anh cảm thấy, nó rất đáng yêu."

Tư Không Thiên Lạc cảm thấy từ đó nói ra từ miệng của anh chẳng có chút dính dáng nào đến cô, vì vậy cô cúi đầu làm thinh.

Tiêu Sở Hà cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của cô, xoay người đi ra ngoài, anh xách theo một đôi dép lê đi trở vào, nâng chân cô lên rồi xỏ vào cho cô.

Đó là đãi ngộ mà chỉ công chúa mới có, Tư Không Thiên Lạc có cảm giác như mình đang nằm mơ, loại cảm giác hạnh phúc khi được yêu thương che chở này, hình như rất không chân thực.

Cô đột nhiên hỏi: "Anh có phải là Tiêu Sắt mà em biết không vậy?'

Anh chỉ cười đáp: "Vậy chứ em nghĩ anh là ai? Tiêu Sở Hà?"

"Không là Lôi Vô Kiệt, anh là Lôi Vô Kiệt biến thành đúng không?"

"Cái tên ngốc Lôi Vô Kiệt đó, sao có thể so với Tiêu Sắt anh được!"

------

Hai người trêu đùa nhau mấy câu, Tư Không Thiên Lạc đi vệ sinh cá nhân thay đồ.

Sau đó cả hai giải quyết xong bữa sáng, ngoại trừ chiếc Laptop ra, Tiêu Sở Hà không mang theo bất cứ đồ gì khác.

Cơ Tuyết đã sớm lái chiếc Aston Martin tới chờ ở dưới công viên của SW Palace, nhìn thấy Tư Không Thiên Lạc cô mỉm cười chào hỏi.

Tư Không Thiên Lạc lịch sự gật đầu chào lại cô.

Xe dừng lại trước cổng Càn Đông - MFast, Tiêu Sở Hà nói: "Buổi tối anh đến đón em."

"Được." Tư Không Thiên Lạc đẩy cửa xuống xe, Tiêu Sở Hà tỏ vẻ bất mãn kéo cô lại nói: "Em cứ như vậy mà đi à!"

"Còn có việc gì sao?" Tư Không Thiên Lạc xoay người nhìn anh.

Thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?

Tiêu Sở Hà giương cằm, Tư Không Thiên Lạc lộ vẻ mặt khó xử, cô nhìn xung quanh, cắn răng khom người hôn một cái lên mặt anh, đúng lúc đó Tiêu Sở Hà xấu xa xoay đầu, môi vừa như in chạm vào nhau.

Tư Không Thiên Lạc giật mình trừng mắt, vội vàng ngẩng đầu, "Cộp" một tiếng rất lớn, xe rung động nhẹ, đầu cô va vào trần xe, đau đến mắt cũng muốn xuất hiện đom đóm.

Cơ Tuyết ngồi trên ghế lái rốt cuộc không nhịn được bật cười ra tiếng, Tiêu Sở Hà sững sờ, sau đó cũng cười ha hả, Tư Không Thiên Lạc sắc mặt biến thành chữ 囧, cô lườm Cơ Tuyết một cái, đấm Tiêu Sở Hà một phát như gãi ngứa rồi chạy vào Càn Đông - MFast.

"Ông chủ Tiêu, ha ha. . . Thiên Lạc tiểu thư thật sự rất thú vị." Cơ Tuyết thở không ra hơi, vừa cười vừa khởi động xe, hỏi: "Chúng ta về Thiên Khải sao?"

"Đi Nam Kinh một chuyến, đến trụ sở chính của Bách Hiểu."

"Bách Hiểu? Là Tập đoàn xây dựng Bách Hiểu sao?"

"Đúng vậy."

------

Bách Hiểu không xoay sở được khoản tiền đầu tư để xây phòng nghiên cứu phát triển, hiện nay đang rơi vào tình cảnh sắp bị thu mua, đối với công ty sản nghiệp mà gia đình mình đã khổ cực gây dựng nên, Cơ Nhược Phong lòng có dư ý chí nhưng sức lực không đủ.

Vốn đã chạy tới tất cả các công ty, xí nghiệp có khả năng đầu tư trong thành phố Nam Kinh, nhưng không có ai bằng lòng dùng nguồn tài chính dư thừa để đầu tư vào hạng mục công trình máy móc của Bách Hiểu. Cơ Nhược Phong mặt mày ủ dột ngồi trong phòng làm việc thở dài, đến khoảng 9h sáng cùng ngày không thể ngờ được Tổng giám đốc của Tập đoàn đầu tư Thiên Khải mà anh mới chỉ gặp vỏn vẹn có một lần tại trung tâm hội nghị Tuyết Lạc Sơn Trang ngày đó, lại đích thân đến tận đây.

Tiêu Sở Hà đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích tới đây của mình: "Cơ tổng, có thể cho tôi xem lại bản kế hoạch đầu tư của các anh lần trước được không?"

Thấy Cơ Nhược Phong có vẻ thẫn thờ, Tiêu Sở Hà lại nói: "Nếu như hạng mục này khả thi, tôi sẽ xem xét đầu tư vào Bách Hiểu."

"Ý của Tiêu tổng là. . . Muốn đầu tư cho chúng tôi?" Cơ Nhược Phong lập tức có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh[1], anh dùng ánh mắt ra hiệu cho thư ký đi lấy bản kế hoạch.

[1] Thụ sủng nhược kinh: Được quan tâm, yêu chiều quá mức mà đâm ra lo lắng, e sợ.

"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng." Tiêu Sở Hà ngồi trên ghế sô-pha, bắt chéo hai chân tạo cho người nhìn có cảm giác, người này có khí thể của một nhân vật thiên tài trong giới kinh doanh

"Ý của Tiêu tổng tôi hiểu." Cơ Nhược Phong lớn hơn Tiêu Sở Hà tận 4 tuổi, nhưng lại bộ dạng khúm núm ăn nói cẩn trọng đối với anh, người này có thể bỏ tiền đầu tư vào cho Bách Hiểu còn quý hơn cả cha mẹ, cốt khí thà bị gãy chứ không chịu cong đôi khi cũng phải ẩn nhẫn nhượng bộ một chút.

Không lâu sau, thư ký mang bản kế hoạch đặt vào tay Tiêu Sở Hà, Tiêu Sở Hà không nán lại nữa, Cơ Nhược Phong tươi cười hớn hở tiễn anh xuống tận dưới tầng hứa hẹn nói: "Bách Hiểu chúng tôi sẽ sớm cho cậu một câu trả lời thuyết phục." Tiêu Sở Hà gật đầu cười rồi ngồi vào xe hơi, đóng cửa, Cơ Tuyết khởi động xe rời đi.

Cơ Nhược Phong lúc này mới đứng thẳng người, nhìn chấm đen đang dần dần biến mất, anh rơi vào trong suy tư.

Vẫn là gương mặt đó, vẫn là dáng vẻ cao ngạo đó, nhưng hình như là có chỗ nào đó không giống.

Xe hơi cao cấp đang hướng về Thượng Hải chạy giữa dòng xe cộ trên đường phố Nam Kinh, Tiêu Sở Hà ngồi trên ghế sau cẩn thận đọc bản kế hoạch. Cơ Tuyết nhìn qua kính chiếu hậu, nói: "Tiêu Sắt, tối nay phía Đoàn Gia có tổ chức tiệc ở Điêu Lâu Tiểu Trúc[2], Đoàn Tuyên Hằng còn vì anh mà mời rất nhiều khách hàng làm ăn từ phương xa tới, anh có định đi không?"

[2] Điêu Lâu Tiểu Trúc: Là trung tâm hội nghị kiêm khách sạn 5 sao ở trung tâm TP Thượng Hải, nơi này chỉ có nhân vật máu mặt lớn mới có thể đặt phòng ở đây. (Địa điểm hư cấu)

"Không đi."

"OK." Cơ Tuyết bĩu môi, ánh mắt bị hấp dẫn bởi những biển quảng cáo đồ sộ ven đường, lẩm bẩm: "Oh, quảng cáo mà Tiểu Mạn chụp, đẹp thật!"

Cơ Tuyết trầm trồ tán thưởng, đồng thời lái xe đi ngang qua một chiếc Roll-Royce[3] hạng sang màu đen đang đỗ ven đường.

[3] Roll Royce là một trong những thương hiệu có lịch sử lâu năm trên thế giới. Hãng xe này ra đời từ những năm 1904 trong khi Frederick Royce – một hãng sản xuất đồ điện tại Anh giới thiệu chiếc ô tô đầu tiên.

Không trầm trồ như Cơ Tuyết, Lạc Thủy Thanh ngồi trên ghế sau của chiếc Roll-Royce nhìn lướt qua tấm biển quảng cáo cực lớn của Đoàn Tiểu Nhạc bằng ánh mắt lạnh lùng, đóng cửa sổ xe, ra lệnh: "Đến Thượng Hải."

------

Chiếc Roll-Royce sau khi đến Thượng Hải rẽ vào một con phố yên tĩnh, chạy về hướng bến cảng. Sóng biển cuồn cuộn tung bay bọt nước, một cỗ Cadilac[4] màu đen tĩnh lặng đỗ bên bờ cảng biển, xa xa có mấy nhân viên cầm thanh đèn báo vận chuyển những chiếc thùng container lớn. Chiếc Roll-Royce màu đen từ đường lớn chạy vào giảm bớt tốc độ rồi dừng lại bên cạnh chiếc Cadillac, camera từ đằng xa ghi lại hình ảnh Lạc Thủy Thanh đeo kính râm tiếp xúc trao đổi gì đó với một nhân vật khác. . . 

[4] Cadillac là một bộ phận của công ty sản xuất ô tô Mỹ General Motors (GM), chuyên thiết kế và xây dựng xe hơi đắt tiền. Các thị trường chính của nó là Hoa Kỳ.

Tin tức về ngôi sao mới nổi Đoàn Tiểu Nhạc ngập tràn cả thành phố Thượng Hải và những thành phố lân cận. Trên ti vi đang phát một chương trình phỏng vấn về nghệ thuật, Đoàn Tiểu Nhạc chính là khách mời.

Tình cảm là chủ đề đáng giá nhất để bàn tán về các ngôi sao mới nổi, người dẫn chương trình trò chuyện quanh co lòng vòng, dùng những lời nói khách sáo để thăm dò. Đoàn Tiểu Nhạc ngượng ngùng ám chỉ đối tượng trong lòng mình trước camera, trong lời bóng gió quá rõ ràng khiến người dẫn chương trình dễ dàng đoán ra đó là ai, sau khi bất ngờ nói ra một chữ "Tiêu", Đoàn Tiểu Nhạc lấy hai tay che miệng, nụ cười trên môi càng thêm ngượng ngùng.

------

Càn Đông - MFast, lúc này là giờ nghĩ trưa ở xưởng.

Lạc Minh Hiên cắn một miếng táo nhai rôm rốp, chỉ vào cô gái đang làm ra vẻ ngại ngùng trên ti vi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net