Chương 26: Âm Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 26: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Mưa nhỏ dần dần chuyển sang mưa nặng hạt, trời càng mưa càng lớn, lúc trời gần tạnh mưa thì nước mưa bên ngoài sân của Càn Đông - MFast đã động thành một con sông nhỏ, Tư Không Thiên Lạc đứng dưới mái hiên trú mưa chờ Tiêu Sở Hà đến đón. Gió thu lạnh lẽo cuốn theo những hạt mưa, cô ôm chặt cánh tay để giữ ấm cho cơ thể. Chờ sắp qua giờ hẹn, Tư Không Thiên Lạc bị lạnh đến sắp chết cóng mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Tiêu Sở Hà.

Trong sảnh tiệc rượu ở Điêu Lâu Tiểu Trúc, các nhân vật nổi bật trong giới kinh doanh ai nấy giày Tây Âu phục, ly rượu cầm trên tay của họ đều nhắm đến Tiêu Sở Hà, người vừa có công giành được hợp đồng làm ăn lớn với FENG Mineral Group, Tiêu Sở Hà uống đến mặt đỏ tai hồng, anh đang cố gắng tìm cơ hội chuồn đi.

Nhưng đám người phía của Đoàn Gia quyết tâm muốn chuốc say anh, các quan chức cấp cao thay phiên nhau mời rượu, nếu không phải tửu lượng của anh tốt, thì chắc chắn đã sớm bị bọn họ chuốc đến say mèm. Lúc này Tiêu Sở Hà hối hận khi đã nghe lời Tiêu Minh Đức tới tham gia bữa tiệc rượu chết tiệt này.

Điện thoại reo lên, là số của Tư Không Thiên Lạc, Tiêu Sở Hà tránh qua một bên vừa định nghe máy, thì điện thoại trong tay bị ai đó cướp mất.

Đoàn Tiểu Nhạc nhìn tên hiển thị của người gọi trên màn hình, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét, cô bĩu môi khó chịu.

"Đưa đây." Tiêu Sở Hà trừng mắt nhìn, tỏ vẻ không vui.

"Không đưa." Đoàn Tiểu Nhạc hất hàm, giấu điện thoại ra sau lưng, nói: "Cô gái này là chị dâu tương lai của em đấy!"

Tuy trong lòng vừa căm ghét vừa đố kị với Tư Không Thiên Lạc, nhưng để cô ta làm chị dâu của mình vẫn đỡ hơn là làm tình địch.

"Đó là vợ anh." Tiêu Sở Hà phát hỏa, một tay túm cổ áo của Đoàn Tiểu Nhạc ép vào góc tường, ánh mắt hung dữ: "Còn dám nói cô ấy là chị dâu của em thử xem!"

"Chị ta chính là chị dâu tương lai của em." Đoàn Tiểu Nhạc không sợ chết tiếp tục khiêu khích. Tiêu Sở Hà siết chặt năm ngón tay, Đoàn Tiểu Nhạc ngay lập tức liền cảm thấy khó thở, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ho khan nói: "Anh muốn giết chết em sao?"

Khu vực bàn rượu bên này có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía họ, bởi vì tư thế của hai người đủ khiến cho người ta hiểu lầm. Tiêu Sở Hà cướp lại điện thoại, lực tay mạnh hơn một chút, de dọa: "Nhớ cho kỹ, cô gái tên Tư Không Thiên Lạc này, là của Tiêu Sở Hà anh, cô ấy vĩnh viễn không thể là chị dâu của em."

Tiêu Sở Hà buông tay ra, xoay người định rời đi, Đoàn Tuyên Hằng chẳng biết là đứng đằng sau anh từ lúc nào, trên mặt là nụ cười châm biếm đến lạnh lùng.

"Có hứng thú uống với tôi một ly không?" Đoàn Tuyên Hằng nói.

Tiêu Sở Hà hai mắt đỏ bừng, chậm rãi phun ra một chữ: "Được."

Đoàn Tuyên Hằng liếc qua Đoàn Tiểu Nhạc, Đoàn Tiểu Nhạc bị cái nhìn này làm cho sợ khiếp vía, đồng thời cũng hối hận khi đã cạy mở khóa cái ngăn kéo kia.

Bên chiếc bàn tĩnh lặng, Tiêu Sở Hà và Đoàn Tuyên Hằng lần lượt rót đầy cho đối phương một ly Rum: "Tôi muốn mời cậu một ly, vì việc hợp tác lần này cậu đã làm rất tốt, tốt đến ngoài dự tính." Đoàn Tuyên Hằng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mắt không chớp lấy một cái.

"Phải cảm ơn bảng kế hoạch của Triệu Ngọc Chân thì đúng hơn." Tiêu Sở Hà cười cười mỉa mai, sau đó uống sạch rượu trong ly, nói tiếp: "Trước kia chỉ biết anh có kỹ thuật chiến đấu xuất sắc trên sàn kiếm đạo, thủ đoạn cao tay trên thương trường, chỉ là không ngờ. . . Anh lại cũng biết đi đào bới góc tường nhà người khác! Thật đáng tiếc!"

"..."

Tiêu Sở Hà tự rót cho mình một ly, tiếp tục nói: "Đáng tiếc là cuốc không vung tốt, vì thế mà đào lệch vị trí mất rồi!"

"Lần sau chưa chắc sẽ sai vị trí." Đoàn Tuyên Hằng lạnh lùng nhìn anh uống hết ly rượu.

Hai ly rượu khẽ chạm, nhưng ánh mắt nhìn nhau thì rõ ràng là đang đối địch với nhau, hai người cứ anh một ly tôi một ly, hết mấy chai rượu vào trong bụng.

Tửu tượng của Tiêu Sở Hà mặc dù cao thật, nhưng trước đó đã bị chuốc đến uống không ít, lúc này uống đến say mèm, anh nằm sấp trên mặt bàn thở khó khăn. Đoàn Tuyên Hằng còn thảm hơn, đầu óc choáng váng mắt hoa mày cau, cầm chai rượu không đưa được lên miệng, sau khi vật lộn với bản thân một lúc cũng say mèm nằm bò trên bàn không dậy nổi.

Tiêu Sở Hà hừ lạnh một tiếng, một tay sờ sờ mặt lảo đảo đứng lên.

Thoát khỏi đám quan chức cấp cao của Đoàn Gia, Cơ Tuyết chạy tới dìu anh, nói: "Này ông chủ, anh uống nhiều quá."

"Cơ Tuyết, đừng gọi ông chủ, gọi Tiêu Sắt đi. . . Cô cũng uống say đến líu cả lưỡi rồi, còn không biết xấu hổ nói tôi sao?"

Cơ Tuyết cũng bị chuốc không ít rượu, bước chân loạng choạng, phải rất vất vả mới vịn được vào người của Tiêu Sở Hà.

Từ Mộ Vũ đi tới đỡ giúp Tiêu Sở Hà, nói: "Quý cô này, cô cũng uống không ít rượu rồi, để tôi đưa Tiêu tổng về giúp cho."

"Không cần." Cơ Tuyết hào sảng phất tay từ chối ý tốt của Từ Mộ Vũ, tự nhận trách nhiệm bảo vệ ông chủ là của mình, nhưng cô bây giờ đến bản thân còn không lo nổi, cô bị hai nhân viên nữ của phía Đoàn Gia cưỡng ép kéo đi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Sở Hà uống nhiều đến như thế, dạ dày quặn lên, đầu óc mơ màng chẳng còn chút sức lực nào, lúc này anh chỉ muốn đi ngủ. Từ Mộ Vũ dìu anh đi lên tầng 17 của Điêu Lâu Tiểu Trúc, Đoàn Tiểu Nhạc thì đã sớm chờ trên đó từ trước để nhận người, thân thể nhỏ nhắn luồn xuống dưới cánh tay của Tiêu Sở Hà, cô gắng gượng dìu anh đi tới trước cửa phòng, làm ngơ tiếng camera đang vang lên từ phía sau lưng.

Hao tổn sức lực của chín trâu hai hổ mới kéo được Tiêu Sở Hà nằm tới lên giường, Đoàn Tiểu Nhạc vừa lau mồ hôi vừa ôm eo thở dốc, sau đó mới bò lên giường ngồi bên cạnh anh, tham lam nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, xem đã rồi thì lúc này cô mới chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình. . . 

Trong WC nam, sau khi nôn một trận, Đoàn Tuyên Hằng nhận lấy chai nước tinh khiết của Từ Mộ Vũ đưa tới, anh súc miệng sạch sẽ rồi uống một ngụm, sau đó đi ra ngoài rửa mặt, nhìn sắc mặt của chính mình không có gì bất thường hiện lên trong gương, Đoàn Tuyên Hằng cười lạnh một cái.

Từ Mộ Vũ nhìn khuôn mặt của Đoàn Tuyên Hằng đang cười lạnh trong tấm kính, nghĩ đến một câu, tốt nhất là không nên kết giao với những người uống rượu không say.

Chỉnh lại trang phục trên người Đoàn Tuyên Hằng hỏi: "Tiểu Nhạc về rồi à?"

"À không. . . Cô ấy vẫn còn ở trên lầu." Từ Mộ Vũ lộ vẻ khó xử, nói tiếp: "Tôi có nói mà cô ấy không nghe."

Ai cũng biết tiểu thư của nhà họ Đoàn là một con nhóc hay tùy hứng làm bậy, không có việc gì mà cô không dám làm.

Lúc này Đoàn Tiểu Nhạc đã cởi hết đồ chỉ còn nội y trên người, cô cúi đầu từ từ dịch chuyển môi về phía đôi môi mỏng của Tiêu Sở Hà. . . 

"Bang."

Một cái tát chuẩn xác đập vào bên má của Đoàn Tiểu Nhạc, Tiêu Sở Hà xoay người, tiếp tục ngủ.

Đoàn Tiểu Nhạc xoa xoa bên mặt đau đớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đang nằm trên giường, nghĩ thầm sao bản thân mình lại xui xẻo đến như vậy, đến con ma men say như chết quơ tay múa chân mà cũng đánh trúng.

"Tiêu Sở Hà, anh thật đáng ghét." Tính tình tiểu thư trỗi dậy, cô căm tức giật đứt ba cúc áo sơ mi của anh, cơ ngực nam tính lộ ra trước mắt, Đoàn Tiểu Nhạc tỏ vẻ nước miếng chảy ào ào, bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp sờ lên người cùa Tiêu Sở Hà thì, cửa đột ngột bị người bên ngoài dùng lực mạnh mở ra.

Đoàn Tiểu Nhạc có tật giật mình sợ tới mức vội vàng nhặt quần áo che lấy cơ thể, khi nhìn rõ người tới là ai, cô run run chột dạ gọi một tiếng: "Anh."

Đoàn Tuyên Hằng liếc nhìn người đang nằm trên giường, nói: "Làm việc gì thì cũng nên động não một chút, muốn đàn ông yêu thương mình, thì trước tiên phải biết tự trọng và liêm sỉ."

Đoàn Tiểu Nhạc xấu hổ không nói được gì.

Đoàn Tuyên Hằng cũng không nói thêm gì nữa, anh xoay người bỏ đi ra ngoài.

Người say rượu trên giường bỗng cử động rồi bật dậy, ánh mắt mờ mịt, giật lấy chiếc áo trong tay của Đoàn Tiểu Nhạc đưa lên miệng nôn huệeee hai tiếng, sau đó rút khăn giấy trên tủ đầu giường lau miệng, lau xong thì vứt giấy cùng áo bẩn sang một bên như ném rác.

Nhìn chiếc áo hàng hiệu số lượng có hạn dính đầy những thứ bẩn thỉu, Đoàn Tiểu Nhạc bực tức hét lên: "Áo khoác Balenciaga bản giới hạn của em. . . A a a! Tởm chết mất."

"Tởm sao?" Tiêu Sở Hà vốn đang say đột nhiên trợn mắt lạnh lùng phun ra một câu, chống tay xuống giường gắng gượng ngồi dậy, trong con ngươi lộ rõ những tia máu đỏ vằn, anh tỏ vẻ khinh thường nói tiếp: "Hai anh em nhà các người mới đúng là ghê tởm! Đoàn Tiểu Nhạc cô biết không, tôi là bị cô làm cho buồn nôn đấy."

"Anh, Tiêu Sở Hà, anh không hề say nhưng tại sao anh lại quá đáng như vậy?" Thân thể hở hang lộ gần hết mà Đoàn Tiểu Nhạc chẳng hề có một chút ngại ngùng, còn thản nhiên hỏi lại: "Em buồn nôn chỗ nào, em thích anh, chỉ là muốn lên giường với anh, em muốn trao thân cho người đàn ông mà mình yêu thì có gì sai, có gì ghê tởm?"

"Còn có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy, cô bằng lòng làm vậy thì hay lắm sao? Đoàn Tiểu Nhạc từ hôm nay tôi nói rõ luôn với cô, bất luận tôi có là Tiêu Sở Hà hay là Tiêu Sắt, thì tôi cũng không hề thích cô, cho dù là một chút đi chăng nữa, thì tôi cũng chưa từng thích cô, cho cô một phút biến khỏi tầm mắt của tôi." Anh xoa xoa huyệt Thái Dương, gương mặt anh tuấn cũng nhăn lại.

"Không thích sao? Em không tin anh sẽ không dao động." Đoàn Tiểu Nhạc tiến đến gần, cầm tay Tiêu Sở Hà định đưa lên ngực mình, thì bị anh hất tay ra, sau đó chính là dùng chân đá cô lăn xuống giường, quát một câu: "Cút!"

Đoàn Tiểu Nhạc bị ngã lăn trên sàn nhà, vành mắt rưng rưng đỏ hoe nói: "Trái tim của anh rốt cuộc làm từ thứ gì vậy?"

"Muốn tôi đích thân ném cô ra khỏi chỗ này đúng không?" Tiêu Sở Hà thật sự đã nổi giận.

Bộ dạng của anh khi tức giận vô cùng đáng sợ, Đoàn Tiểu Nhạc lạnh người kinh hãi, cô vừa nức nở vừa mặc lại đồ, sau đó xách túi đi ra khỏi cửa, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng: "Mang luôn cái áo khoác bản giới hạn kia đi luôn."

Đoàn Tiểu Nhạc cắn răng quay lại, dùng hai đầu ngón tay cầm chiếc áo dính bẩn bỏ đi.

Cửa đóng "Ầm" một tiếng, cả căn phòng lại chìm vào trong sự tĩnh lặng.

Bị hơi men tra tấn, Tiêu Sở Hà ôm đầu tựa vào thành giường soạn một tin nhắn: "Thiên Lạc, anh uống nhiều quá, em đến Điêu Lâu Tiểu Trúc đưa anh về đi, phòng 0501 tầng 17."

Lúc Tư Không Thiên Lạc chạy tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cửa phòng 0501 của tầng 17 đang khép hờ, bên trong tối đen như mực, Tư Không Thiên Lạc bật công tắc đèn tường, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn vào trong phòng: "Tiêu Sắt, anh có trong đó không?"

"Vợ à, anh ở đây." Trên chiếc giường đôi rộng lớn, Tiêu Sở Hà say sưa mệt mỏi lên tiếng.

Tư Không Thiên Lạc vốn đã đầu nặng chân nhẹ[1] giờ lại bị một tiếng "Vợ à" kia làm cho lâng lâng hơn, cô hắt xì một cái, xoa xoa mũi đi về phía bóng đen đang nằm trên giường.

[1] Đoạn này đầu nặng là vì lo cho Tiêu Sở Hà, chân nhẹ là vì đi vội.

Hai con ngươi sáng như sao của Tiêu Sở Hà bị nhuốm màu men say lúc này càng trở nên đặc biệt long lanh, anh ôm cái đầu đau nhức gọi cô: "Vợ à."

"Ai là vợ của anh." Tư Không Thiên Lạc ngồi xuống bên giường, sắc mặt nghiêm nghị hỏi: "Uống bao nhiêu rượu rồi?"

Trong lòng âm thầm mắng thêm một câu: Vô lại! Em tuyệt vọng đứng dưới mưa chờ anh ở Càn Đông gần nửa tiếng đồng hồ, đến lúc lạnh phát run mới đành gọi taxi đi về.

Cô bị lạnh đến mức ngủ quên luôn trên sofa, vừa nhìn thấy tin nhắn của anh thậm chí là định không xem, thế nhưng vẫn lả chạy tới, lại còn bị một tiếng vợ à này làm cho trái tim mềm nhũn, tóc cô còn chưa kịp sấy khô đã vội chạy tới Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Tư Không Thiên Lạc lúc này bị cảm rồi, nếu không sao có thể bị lạnh đến mức ngủ quên?

"Không biết là đã uống bao nhiêu, anh thấy khó chịu lắm, đau đầu buồn ngủ." Tiêu Sở Hà vén chăn lên mời: "Em ngủ cùng anh đi."

Nhìn thấy lồng ngực trần, Tư Không Thiên Lạc lắc đầu liên tục. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Tiêu Sở Hà cảm thấy buồn cười, anh lại kéo chăn ra thêm chút nữa cười nói: "Anh có mặc quần."

Nếu như quần đùi lót cũng được tính là quần, thực sự là có mặc.

Tư Không Thiên Lạc mũi ngứa ngứa lại hắc xì thêm một cái nữa.

Tiêu Sở Hà ngồi dậy ôm cô, áp cái trán của mình vào mặt cô, hỏi: "Em sao vậy?"

"Không sao." Khắp người đang lạnh như băng nên Tư Không Thiên Lạc cũng không muốn đẩy lồng ngực nóng như lửa của anh ra, cô hít hít mũi nói: "Mùi bạc hà, anh uống rượu gì vậy?"

"Rượu vị bạc hà!" Tiêu Sở Hà cọ cọ mũi vào da mịn màng của cô, cười giải thích nói: "Là mùi kem đánh răng."

"Uống rượu đánh răng, anh còn có thói quen này sao?" Vòng tay ôm dịu dàng ấm áp khiến cho mí mắt nặng trĩu, Tư Không Thiên Lạc dựa hẳn vào người anh.

"Anh muốn hôn em, cho nên đã đánh răng."

"..."

Đôi môi nóng bỏng hôn lên vành tai xinh xắn của cô: "Anh nôn ra hết rồi, sợ em thấy bẩn."

"À. . . Vậy là anh uống cũng không ít." Lần trước ăn cơm với anh Tửu, anh Tuyên cũng đã uống rất nhiều, nhưng không thấy anh ấy nôn.

Tư Không Thiên Lạc không né tránh sự động chạm của anh, ngược lại cô thích cảm giác nóng hầm hập này: "Uống nhiều quá thì nôn, ngày trước em cũng hay uống nhiều đến mức phải nôn, lúc đó mật xanh mật vàng gì cũng chỉ muốn nôn ra hết."

"Có ai chăm sóc em không?"

"Không!"

"Thật đáng thương, sau này anh sẽ chăm sóc cho em." Đôi môi nóng bỏng lướt qua trên làn môi mềm mại của cô, Tiêu Sở Hà đưa một tay cởi cúc áo ngoài của cô.

"Cởi áo em làm gì?"

"Chăm sóc cho em!"

"Chăm sóc cái đầu anh!"

"Mặc áo sơ-mi ngủ không thoải mái." Tiêu Sở Hà hôn dùng lực một cái lên môi Tư Không Thiên Lạc, anh dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm cô đang mặc áo phông vào lòng, nói: "Đừng quậy nữa, anh thật sự rất khó chịu, anh buồn ngủ lắm."

"Anh. . ." Được rồi.

Tuy nói đàn ông lúc say rượu là lúc nguy hiểm nhất, nhưng đây không phải ai khác, đây là Tiêu Sở Hà, là Tiêu Sở Hà người luôn đặt cảm xúc của mình lên trên hết!

Cùng anh chung giường chung gối, Tư Không Thiên Lạc thực ra cũng rất yên tâm, vì thế cô không phản kháng nữa, áp sát thân thể lạnh băng về phía cơ thể nóng rực kia của anh thêm chút nữa.

Tiêu Sở Hà dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, khóe miệng hơi cong lên, cánh tay siết chặt, giọng nỉ non nói: "Thiên Lạc, em mà không đến, thì anh cũng không dám ngủ."

Lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi vào gian phòng 0501, Tiêu Sở Hà say xỉn đầu đau tự như muốn nứt ra, lúc này đã tỉnh lại, cảm giác mềm mại tốt đẹp dưới lòng bàn tay khiến trong lòng anh một trận nhộn nhạo.

Thiên Lạc, Tiêu Sắt anh thề là không có cố ý để tay mình ở đó. . . 

Biết rõ thừa dịp người ta ngủ mà giở trò sờ ngực như vậy là bỉ ổi, nhưng cảm giác mềm mại này quá mê người, Tiêu Sở Hà tự nói với bản thân là, sờ vợ của mình không tính là bỉ ổi.

Vì vậy anh cũng không di chuyển tay ra chỗ khác. . . 

Tư Không Thiên Lạc thật sự là ngủ say như chết, cho nên mới bị người ta sờ ngực mà không hề có chút phản ứng nào.

Sự im lặng của cô được Tiêu Sở Hà hiểu lầm thành sự ủng hộ, bàn tay háo sắc bắt đầu thăm dò vào trong lớp áo phông, khi ngón tay chạm vào phần da thịt của cô, cảm giác nóng rần bao trùm, Tiêu Sở Hà đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, anh vội đưa tay sờ trán của Tư Không Thiên Lạc, cơ thể cô nóng bừng khiến anh giật mình, vội vàng ngồi bật dậy, lây lây cô nói: "Thiên Lạc, đừng ngủ nữa."

"Ừm. . ." Tiếng rên rỉ mỏi mệt bật ra từ cổ họng của Tư Không Thiên Lạc.

"Em bị sốt rồi, mau dậy đi, chúng ta tới bệnh viện." Tiêu Sở Hà kéo cô dậy, giúp cô mặt áo khoác lên người, Tư Không Thiên Lạc hai mắt mơ màng tay chân như máy móc cử động theo động tác mặc áo của anh.

Cô uể oải nói: "Em không đi bệnh viện đâu."

"Hình như em bị cảm rồi." Tiêu Sở Hà mặc xong áo sơ-mi khoác bên ngoài lại cho cô, anh liền vội vội vàng vàng mặc lại quần áo của chính mình, sau đó lấy chiếc áo vest của mình khoắc lên người cô.

"Bị cảm thì uống thuốc là được rồi, không cần đến bệnh viện." Tư Không Thiên Lạc nói xong, cả cơ thể nghiêng ngả đổ ập xuống giường, nói: "Em ngủ thêm một lát thôi."

"Không được." Tiêu Sở Hà kéo cô dậy nói: "Sốt cao sẽ bị viêm phổi."

"Anh nguyền rủa em sao?" Bây giờ cô chẳng còn chút sức lực nào cả, theo lực kéo ngã vào người anh, cô nói tiếp: "Dù sao thì em cũng không đi bệnh viện."

"Được, không đi bệnh viện." Tiêu Sở Hà không khăng khăng nữa, anh cầm điện thoại đi đến cửa sổ trực tiếp gọi cho Diệp An Thế, sau khi dặn dò xong, mặc kệ Tư Không Thiên Lạc có đồng ý hay không, anh bế cô lên đi ra ngoài.

"Em tự đi được."

"Còn sức để đi không?"

"Em bị cảm chứ có phải bị đau chân đâu." Trong hành lang của Điêu Lâu Tiểu Trúc, trông thấy ánh mắt quái dị của nhân viên phục vụ, Tư Không Thiên Lạc vùi đầu vào ngực Tiêu Sở Hà nhỏ giọng phản kháng.

"Được, tự em đi đi." Tiêu Sở Hà thả cô xuống, còn mình thì đi thẳng tới thang máy trước. Tư Không Thiên Lạc cắn răng nhìn bóng lưng anh,

Mình tỏ vẻ dè dặt một tí mà anh ấy lại tưởng thật.

Tiêu Sở Hà, tên của anh là Tiêu Sắt nhưng lòng dạ của anh cũng sắt đá đến như vậy sao?

Tư Không Thiên Lạc ôm cái đầu nặng nề đi vào thang máy, tựa gáy vào vách thang máy lạnh băng để hạ nhiệt độ.

Thang máy xuống tầng vù vù, cô mơ mơ màng màng ngồi chồm hỗm xuống.

Tiêu Sở Hà buồn cười nhìn cô nói: "Ngồi xổm vẽ vòng tròn làm gì."

"Nguyền rủa anh."

"..."

Mũi thì ngạt, hơi thở thì nóng rực cô nói tiếp: "Nếu không phải tại anh thì em có bị cảm không? Anh bảo đến đón em nhưng không đến, em đã đứng dưới mưa chờ anh rất lâu!"

"Em đúng là bướng bỉnh." Tiêu Sở Hà kéo cô dậy, dáng vẻ ốm yếu khiến người ta đau lòng quá.

"Sao lại nói em như thế?"

"Sau này có gặp lại tình huống như thế, à không. . . Sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như thế nữa!"

"Ding" Một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tiêu Sở Hà hỏi: "Có tự đi được không?"

"Không." Tư Không Thiên Lạc chẳng muốn thể hiện nữa, muốn thoải mái một lần, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp khi được bạn trai yêu thương, che chở.

Tiêu Sở Hà bế cô đi xuyên qua đại sảnh Điêu Lâu Tiểu Trúc, đi lướt qua trước mặt bao người, sau khi lên taxi Tư Không Thiên Lạc đã ngủ thiếp đi một lúc, đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, thì đã trông thấy nhân viên y tế đứng ở trước cửa nhà mình, cô ngại ngùng giật giật nhẹ vạt áo sơ mi của Tiêu Sở Hà, hỏi: "Có phải là anh lại chuyện bé xé ra to nữa rồi không?"

"Không phải em bảo, không muốn đến bệnh viện à?"

Thực ra cô không đi bệnh viện là vì sợ bị tiêm, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi bị tiêm.

Lúc kim tiêm châm vào mạch máu trên tay, cô sợ tới mức hoảng loạn xoay đầu nhắm mắt, nhăn nhó cau mày như thể sắp phải hi sinh, Tiêu Sở Hà thấy vậy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Nhân viên y tế đi chưa được bao lâu thì Cơ Tuyết mang theo hai túi nguyên liệu nấu ăn to đùng tới, nhìn Tư Không Thiên Lạc đang nằm trên giường, Cơ Tuyết cười tủm tỉm nói: "Thiên Lạc tiểu thư, cô không sao chứ?"

Nữ thư ký của Tiêu Sở Hà cười lên nhìn rất đẹp, da trắng tóc nhuộm màu bạch kim, hai má lúm đồng tiền vô cùng cuốn hút, Tư Không Thiên Lạc cất giọng khàn khàn nói: "Cảm nhẹ thôi, không sao, với lại chị đừng gọi tôi là tiểu thư, kỳ quái lắm."

Cô từ trong miệng Tiêu Sở Hà biết được, Cơ Tuyết bằng tuổi với Tiêu Sở Hà.

"Ha ha, tôi biết rồi." Cơ Tuyết nói.

Tiêu Sở Hà bưng cốc nước tới, nói: "Sốt 39 độ mà còn nói là không sao, hẳn là phải bị sốt đến ngu người luôn, thì em mới cảm thấy có sao phải không?"

Tư Không Thiên Lạc bĩu môi, Cơ Tuyết nói tiếp: "Có bị sốt đến ngu người luôn cũng không cần phải lo, ông chủ Tiêu sẽ luôn chăm sóc cho cô, ha ha."

Cơ Tuyết một tay che miệng nháy nháy mắt ra hiệu với Tư Không Thiên Lạc, nói tiếp: "Nói cho cô một bí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net