Chương 31: Tai Nạn Giao Thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 31: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Đối với Tập đoàn đầu tư Thiên Khải, thì những năm gần đây chỉ chuyên tâm đầu tư sản xuất linh kiện ô tô cùng thiết bị điện tử, nhưng gần đây những sản phẩm ô tô điện tử vừa tung ra thị trường thì đã bị tồn kho không thể nào bán hết được, tuy rằng con số đó chưa đến mức uy hiếp với cả tập đoàn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.

Tiêu Minh Đức biết được tin từ Đổng Trúc là Tập đoàn Thiên Khải bị liên lụy bởi Tập đoàn Đoàn Gia, nên lúc này không thể tránh được bị tổn thất tài nguyên, nhưng mà những điều ông lo lắng, thì đây chỉ mới là bắt đầu.

Nhờ quyền đại lý phân phối sản phẩm cùng loại từ FENG Mineral Group, Thiên Khải nắm giữ trong tay 40% định mức thị trường, vì thế hôm nay có buổi họp báo tại hội trường Nam An - Phố Đông, vì mục đích để mở rộng quảng bá cho sản phẩm mới, danh sách các công chức tham dự cuộc họp báo đã sớm công bố với truyền thông, người đại diện của Thiên Khải xuất hiện trong cuộc họp báo sẽ là Tiêu Sở Hà, sao có thể vắng mặt người có công số 1 trong việc giành được thương vụ làm ăn lớn với ông trùm Vincent.

Trong văn phòng tầng 17 Tập đoàn Thiên Khải, vị công thần số 1 này lại đang bày ra khuôn mặt bị thương, trên gần khu vực đuôi lông mày bị xước đến phải dán băng cá nhân, một bên mặt bị bầm tím, cả người thì đầy sát khí là cho người nhìn không dám tới gần.

Cơ Tuyết cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, yếu ớt nói: "Tiêu Sắt, cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi."

Tiêu Sở Hà làm như không nghe thấy, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, nắm tay cuộn chặt.

Cơ Tuyết thấy vậy im lặng không nói nữa.

Tiêu Minh Đức mở cửa đi vào văn phòng giám đốc, nhìn thấy con trai trên trán dán băng gạc, mặt thì tụ máu bầm, lông mày ông nhíu lại: "Đánh nhau với người ta?"

"..."

"Vì phụ nữ?" Tiêu Minh Đức đi tới nhìn kỹ vết thương, sau đó đi tới ghế sofa ngồi xuống, Cơ Tuyết bưng một tách trà nóng đặt xuống bàn.

"..."

"Khá lắm." Tiêu Minh Đức cười cười, ông thích nhất loại trà Hồng San Chu Nha này, nâng tách trà lên thổi nhẹ rồi hớp một ngụm nhỏ, nói tiếp: "Họp báo sắp bắt đầu rồi, con còn ngồi đần ra đấy làm gì? Nhân vật chính không đến, vậy thì đám ký giả kia sẽ lại viết bậy về những tin đồn thất thiệt."

"Vẫn không bằng tin tức, người đại diện của Thiên Khải và Đoàn Gia cùng bị thương xuất hiện trong cuộc họp báo."

Tiêu Sở Hà đứng dậy cài lại cúc áo Âu phục, mở cửa văn phòng làm việc, đi ra ngoài, Cơ Tuyết chào Tiêu Minh Đức rồi đuổi theo sau.

Tiêu Minh Đức bưng chén trà nóng nhíu chặt mày.

Chẳng lẽ là đánh nhau với Đoàn Tuyên Hằng?

Thủ đoạn không bằng người ta thì cũng thôi đi, đến đánh nhau cũng đánh không lại?

Đồ đần!

Tiêu gia của mình đúng là bất hạnh mà. . . Chậc chậc chậc!

Tư Không Thiên Lạc cả đêm không ngủ, sáng sớm đã lái chiếc GT-R chạy về hướng tập đoàn Thiên Khải. Cứ với cảm xúc ngột ngạt bất an, vừa giận vừa buồn phiền như thế này mà đợi Tiêu Sở Hà trở về thì cô sẽ phát điên mất, cô phải chủ động xuất hiện, nói rõ sự tình.

Một chiếc Aston Martin màu bạc lao vun vút trước mắt, là Tiêu Sở Hà chở Cơ Tuyết, Tư Không Thiên Lạc giảm bớt tốc độ, nhưng Tiêu Sở Hà lại làm như không nhìn thấy cô, phóng vụt qua nhanh như tên bắn, Tư Không Thiên Lạc đánh tay lái quay đầu xe đuổi theo.

Chiếc Aston Martin chạy thẳng đến hội trường Nam An, Cơ Tuyết ngồi bên ghế phụ nhìn trộm sắc mặt u ám của Tiêu Sở Hà, lúc này cô cũng đã phần nào đoán ra được anh tức giận như vậy là vì ai.

Xe đột nhiên tăng tốc, Cơ Tuyết không thoải mái nắm chặt tay vịn để trần xe, sắc mặt dần dần trắng bệch khi trông thấy chiếc GT-R xuất hiện trong kính chiếu hậu. Hai chiếc xe một trước một sau phóng như điên trên đại lộ Phố Đông, chiếc GT-R càng đuổi, thì chiếc Aston Martin càng tháo chạy.

"Vù. . ."

"Vù. . ."

Hai chiếc xe lần lượt lao vút qua trạm gác giao thông, Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y đang lộn xộn giằng co bỗng dừng lại động tác trên tay, ánh mắt sửng sờ nhìn theo hai chiếc xe đang gào thét lao đi.

"Chuyện gì thế này?" Lôi Vô Kiệt nắm chặt tay Diệp Nhược Y nói.

Diệp Nhược Y gạt tay anh ra, hạ chiến thư: "Lôi Vô Kiệt anh mà còn cản trở tôi thi hành công vụ nữa, thì tôi sẽ gọi xe kéo tới thật đấy!"

"Xe kéo, xe kéo, em chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi à?" Thân thể lười biếng tựa vào cửa xe, Lôi Vô Kiệt cười nói: "Em gọi đi."

"Thách tôi phải không?" Diệp Nhược Y nhăn mày, cầm bộ đàm do dự rồi lại buông xuống, sao lại chọc phải cái tên mặt dày vô sỉ này chứ?

Phóng nhanh, vượt đèn đỏ, cướp làn đường, một xấp hóa đơn phạt đang chờ Tư Không Thiên Lạc đến thanh toán, nhưng cô lại không thèm đếm xỉa, điều khiển chiếc GT-R tránh trái tránh phải, đổi làn đường, vượt các xe, chạy lên phía trước làn đường của chiếc Aston Martin. Tiêu Sở Hà sang trái cô sang trái, Tiêu Sở Hà đánh tay lái sang phải cô cũng sang phải, xui xẻo nhất là Cơ Tuyết, tay vẫn luôn bám chặt vào cái tay vịn trên trần xe, đầu bị lắc lư đến choáng váng, dạ dày khó chịu bắt đầu nhộn nhịp ca hát bên trong: "Tiêu Sắt, tôi chóng mặt quá, tôi thật sự thấy chóng mặt lắm."

"Kém cỏi." Tiêu Sở Hà hừ lạnh, khống chế tay lái, đầu xe gần như sắp chạm vào đuôi chiếc GT-R, Tư Không Thiên Lạc tức giận đến nghiến răng giương mắt nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái sang một bên để chiếc Aston Martin nhanh chóng vượt lên.

Sắc mặt Cơ Tuyết càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô khổ sở che miệng nói tỏ vẻ sắp nôn: "Không nhịn được nữa."

Tiêu Sở Hà lườm cô, nói: "Luna, nếu cô dám nôn, tôi sẽ trừ nửa tháng tiền lương của cô."

Cơ Tuyết vốn luôn coi tiền như mạng đành phải gắng gượng nhịn tiếp, ánh mắt u oán nhìn người cho mình công việc lương cao: "Dùng tiền uy để uy hiếp tôi, ông chủ Tiêu, anh đúng là đủ ác!"

Xe chạy thẳng đến nơi tổ chức họp báo, vừa dừng lại, Cơ Tuyết đẩy cửa xuống xe bắt đầu nôn khan dữ dội, Tiêu Sở Hà nhìn lướt qua chiếc GT-R cũng vừa dừng lại theo, anh vuốt phẳng vạt áo, chỉnh lại cà vạt rồi đi vào trong hội trường Nam An.

Đúng lúc này Đoàn Tiểu Nhạc cũng bước xuống từ chiếc xe phía sau, đám phóng viên của các trang báo lớn lúc này liền chạy đến bao quanh hai người họ, Tư Không Thiên Lạc ngồi trong chiếc GT-R cắn môi, vẻ mặt tức giận đánh tay lái rời khỏi nơi này.

Giữa giao lộ trên đại lộ Phố Đông gió thu lạnh lẽo thổi nhè nhẹ, Diệp Nhược Y ôm một bụng tức nhìn Lôi Vô Kiệt, quát lớn: "Cút. . . Nhìn thấy anh là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi."

"Buồn nôn?" Lôi Vô Kiệt bị chửi đến tâm trạng đang ỉu xìu đột nhiên bật dậy, tung tăng như chim sẻ tới gần líu lo hỏi: "Có phải là đã có rồi không?"

Sắc mặt của Diệp Nhược Y cực kỳ khó coi, giọng nói cũng lắp bắp: "Có, có. . . Có cái đầu anh."

"Em khẳng định?"

Diệp Nhược Y rống một tiếng: "Khẳng định cùng với xác định."

Lôi Vô Kiệt vẻ mặt đang hớn hở lại nhanh chóng ủ rũ, lầm bầm: "Làm nhiều lần như vậy, mà tại sao lại không trúng chứ? Không lẽ mình phải đến bệnh viện của Vô Tâm để khám thử?"

Diệp Nhược Y cảm giác bản thân mình sắp bị anh chọc tức điên rồi, cô quát: "Lôi Vô Kiệt!"

Kết hợp với tiếng hét của Diệp Nhược Y, là tiếng của chiếc GT-R màu xanh xám lao nhanh như tên bắn vụt qua, kéo theo sức gió mãnh liệt thổi tung cả mái tóc của người xung quanh.

Tư Không Thiên Lạc vì bị sự phiền muộn bao quanh, nên đã lái xe không tập trung được lực chú ý, mãi không nhìn thấy một chiếc DODGE SRT8 màu đen bóng đang lao nhanh về phía cô, cho đến khi nó đã lao tới rất gần cô mới có phản ứng lại, vội vàng đạp phanh gấp, đánh tay lái "Ầm" một tiếng vang thật lớn, trụ đèn đường bị rung lắc mạnh, tiếng vỡ của đèn pha và tiếng của kim loại va chạm, đầu chiếc GT-R bị vỡ nát nắp capo cũng biến dạng, tiếng còi xe cảnh báo vang lên không ngừng. . . 

Mộc Thanh Dương phanh gấp chiếc SRT8, xe dừng cách đó một đoạn không xa, anh ngồi trong xe tinh thần hoảng loạn, không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn.

Mộc Thanh Dương mình thề, mình chỉ là muốn trêu chọc cô ấy một chút mà thôi a!

"Tư Không Thiên Lạc!"

Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt chứng kiến toàn bộ quá trình gấp gáp chạy như điên tới. . . 

Lôi Vô Kiệt vội chạy tới cậy mở cửa xe, vẻ mặt lo lắng kiểm tra thương thế của Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y mắt đỏ hoe tay run run gạt lệ gọi cấp cứu. . . 

------ 

Trong hội trường Nam An, Tiêu Sở Hà vẻ mặt nghiêm túc chụp ảnh cùng hai anh em nhà họ Đoàn.

Hai nhân vật nam chính, một vị trên trán dán băng gạc một bên mặt tụ máu bầm, còn vị còn lại sống mũi dán băng gạc cái cằm cùng khóe miệng xanh tím một mảnh lớn, sức chú ý của truyền thông đã di chuyển từ sản phẩm mới sang hai người đàn ông có những vết thương không rõ nguyên do trên mặt.

Điện thoại trong túi áo reo lên liên tục không ngừng, hết Diệp An Thế rồi lại đến Lôi Vô Kiệt, hai người bạn tốt gọi đến liên tục làm cho Tiêu Sở Hà không thể không nghe, anh nói câu xin lỗi với phóng viên rồi đứng sang bên cạnh một góc nhận điện thoại, giữa hội trường ồn ào huyên náo, giọng nói dầy sự lo lắng của Lôi Vô Kiệt rõ ràng truyền vào tai anh: "Tiêu Sắt, cậu làm cái gì mà tới giờ mới nghe máy? Thiên Lạc xảy ra chuyện rồi, đến bệnh viện An Thế nhanh đi."

Tiêu Sở Hà nhận được tin dữ, trước ngực đau rần, đau tựa như không thể thở được.

Đoàn Tiểu Nhạc hớn hở kéo anh đi qua chụp ảnh, Tiêu Sở Hà gạt tay cô ta, đẩy đám người đông đúc phía dưới bục phát biểu mà chạy ra ngoài, truyền thông phía của Dispatch Sports đã nhanh chóng chụp được khoảnh khắc Đoàn Tiểu Nhạc bị anh hất tay ra, ngay lập tức liền có các phòng viên đuổi theo phía anh, chụp lại khoảnh khắc anh rời khỏi hội trường Nam An.

Bánh xe mãnh liệt xoay tròn nghiền nát thảm cỏ trong bệnh viện An Thế, chiếc Aston Martin táo bạo xông thẳng vào bệnh viện, bên ngoài đại sảnh bệnh viện An Thế, người người ra vào tấp nập, có bác sĩ có y tá, có người đang chờ khám bệnh, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe lao thẳng vào đại sảnh, tất cả mọi người sợ hãi hét lên vội vàng né tránh, một tiếng phanh xe sắt nhọn vang lên chói tai, chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa thang máy 1m.

Tiêu Sở Hà đẩy mở cửa xuống xe, ngón tay vội vã ấn nút thang máy, mười chiếc thang máy chậm chạp nhảy số, lòng nóng thì đang nóng như lửa đốt, Tiêu Sở Hà cắn răng leo thang bộ một mạch lên tới tầng 6, chân chạy băng băng trong hành lang của khoa chấn thương chỉnh hình, giày da nện xuống mặt sàn sáng bóng vang lên những tiếng kêu ồn ào vội vã.

Đến cửa trước cửa phòng bệnh hồi sức tích cực VIP 501 tầng 6, Tiêu Sở Hà không dùng tay mở cửa mà là dùng chân đạp thẳng cửa xông vào, tim đau đớn như bị co thắt khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh mặt mũi đầy máu. . . 

"Thiên Lạc." Anh chạy tới, nhìn gương mặt đầy những vết thương của Tư Không Thiên Lạc, bàn tay anh run rẩy vén chăn lên kiểm tra xem trên người cô còn có chỗ nào bị thương nữa không, chân trái bị quấn băng gạc như cái bánh chưng, nhìn những vết thương trên người cô tựa như thể những vết dao đâm vào tim anh, khiến anh không thể nào thở được.

"Tay lái của em tốt như vậy, sao lại có thể xảy ra tai nạn được! Là bởi vì anh phải không?" Trong mắt ngập tràn sự đau xót, Tiêu Sở Hà nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tư Không Thiên Lạc, nhìn chằm chằm gương mặt trầy xước, tự trách: "Đều là lỗi của anh, anh xin lỗi vì để lại em một mình ở đó, anh xin lỗi vì anh mà khiến cho em gặp tai nạn."

"Thiên Lạc, anh. . ." Tiêu Sở Hà hối hận không thôi, sắc mặt bất chợt trở nên lạnh lùng đi, anh nhìn chăm chú vào gương mặt dính đầy màu giống như máu, nhìn kỹ trên phần trán cùng miếng băng gạc được dán trên trán, trong mắt lóe lên sự dữ tợn, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Tiêu Sở Hà thay đổi thái độ 360 độ, cười lạnh châm chọc nói: "Hóa ra những bác sĩ ở bệnh viện của Vô Tâm không chỉ biết cứu người, mà còn biết làm thợ hóa trang a!"

Tiêu Sở Hà vì quá lo lắng cho nên mới không có thể ý tới chuyện, trong phòng bệnh không có nhân viên y tế chăm sóc tích cực, càng là không có máy thở hay máy hiển thị nhịp tim MONITOR, vì nghe tin cô nằm trong phòng bệnh hồi sức tích cực, cho nên anh đã quá căng thẳng vì thế mới không phân biệt được màu đỏ trên mặt và trán của cô là máu hay là nước thuốc, càng là không chú ý đến trên tay của cô có đang truyền dịch hay không.

Không giả vờ được nữa, Tư Không Thiên Lạc mở mắt chột dạ gọi một tiếng: "Tiêu Sắt."

"Tư Không Thiên Lạc em được lắm, diễn xuất cũng không tệ! Sao em không gia nhập làng giải trí Hoa Ngữ luôn đi?" Tiêu Sở Hà bị dọa đến đau tim gần chết, giờ biết mình bị lừa thì lửa giận ngùn ngụt bốc lên, anh hất tay cô ra, sải bước đi ra ngoài.

"Tiêu Sắt. . ." Tư Không Thiên Lạc muốn ngăn anh lại nhưng không cẩn thận ngã xuống sàn, đau đến há miệng trợn mắt, Tiêu Sở Hà chưa đi tới cửa, anh đâu có nhẫn tâm nhìn cô bị ngã, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.

Tư Không Thiên Lạc thừa cơ đẩy anh ngã, cả người đè lên người anh.

"Em biết là mình không nên giả vờ bị thương nặng để lừa anh, khiến cho anh lo lắng, nhưng mà anh nhìn đi đây là máu thật đấy, còn dính lên cả trên áo của Lôi Vô Kiệt, với lại nếu em không làm thế này thì anh sẽ để ý đến em à?"

"..."

"Tiêu Sở Hà, nói thật thì thái độ của anh như vậy khiến cho em khó chịu lắm, em sắp bị cái tính tình đó của anh làm cho phát điên rồi, anh biết không?"

"Anh mới đúng là người bị em làm cho phát điên a?" Tiêu Sở Hà ngã trên sàn cũng từ từ thả lỏng thân thể, anh nói tiếp: "Lúc nhìn thấy hai người hôn nhau là anh đã phát điên rồi."

"Là hắn cưỡng hôn em."

"Sao em không tránh tên khốn đó ra?"

"Sức lực của cái tên đó mạnh như vậy tránh được ư, Tiêu Sắt, anh cũng không phải chưa từng cưỡng hôn em, anh biết rõ sức lực của em làm sao đọ được với sức của đàn ông?"

"..."

"Em rõ ràng là người bị ức hiếp, Tiêu Sắt, anh không an ủi em mà còn trách móc em? Đúng là cái tên đáng ghét."

"Này, tiểu thư. . . Buổi sáng thì nghe người ta nói em lợi dụng tình cảm của anh, buổi tối thì lại nhìn thấy em hôn người đàn ông khác, em bảo anh phải nghĩ như thế nào đây? Anh phải làm gì, tuy là anh sẵn lòng tin tưởng em, tin em không phải như lời của Từ Giai Oánh nói, anh cũng sẵn lòng tin tưởng em và Đoàn Tuyên Hằng không hề có bất luận quan hệ gì cả, nhưng trong lòng anh nhìn thấy cảnh đó vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu, anh sẽ để ý, cũng sẽ phiền muộn, và tất nhiên là cũng suy nghĩ lung tung, anh tức giận, đó là bởi vì anh quan tâm em, Thiên Lạc em có hiểu hay không a?"

"Em hiểu, Tiêu Sắt, xin lỗi anh. . . Là em không tốt, không nói rõ với anh ngay từ đầu, thực ra em rất sợ sau khi biết được quan hệ của em với Tập đoàn Đoàn Gia, thì anh sẽ rời bỏ em."Tư Không Thiên Lạc ánh mắt chờ mong nhìn anh.

Dáng vẻ đáng thương đó khiến cho Tiêu Sở Hà mềm lòng: "Tại sao anh phải rời bỏ em?"

"Bởi vì mẹ em muốn đối phó với Đoàn Gia, vì quan hệ làm ăn của Thiên Khải và Đoàn Gia, em sợ anh sẽ vì chuyện của Thiên Khải mà. . ."

"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, em mau vứt hết những lo lắng vớ vẩn của trong đầu đi."

Tư Không Thiên Lạc nghe xong câu đó của anh, mặt mày hớn hở, cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái.

Cánh môi này dường như vẫn còn dính tự vị của Đoàn Tuyên Hằng, Tiêu Sở Hà chán ghét né tránh: "Bẩn."

Trong đôi mắt đẹp hai màu rõ ràng đang bùng lên một ngọn lửa, cô gõ lên đầu anh một cái hơi chút dùng lực.

Tiêu Sở Hà sờ trán không thể nào hiểu được hỏi: "Em đánh anh làm gì?"

Tư Không Thiên Lạc tức giận trừng mắt rống: "Em đã đánh răng rất nhiều lần rồi, đánh đến nỗi chảy cả máu, thế mà anh còn chê bẩn, vậy thì anh chờ mà bị cái sự bẩn này làm cho bẩn chết luôn đi."

Dứt lời cô hai tay ôm mặt của Tiêu Sở Hà, nhắm ngay vị trí cánh môi kia của anh, cưỡng hôn. . . 

Cảm nhận được cánh môi mềm mại kia đang hôn lên môi mình, đây vẫn là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn, anh cảm giác như mình đang bị Tư Không Thiên Lạc trêu chọc vậy, Tiêu Sở Hà bị cô trêu chọc không chịu nổi nữa, anh mạnh mẽ áp chế lại cô, tay ôm lấy sau gáy của cô, hôn mật cánh mạnh bạo, nụ hôn này tự như trừng phạt vậy, nó khiến cho vết thương cũ trên môi của cô bị rách ra, Tiêu Sở Hà hôn như thể muốn trên cánh môi này cô chỉ lưu lại tư vị của anh.

Cơn đau cùng với mùi máu tanh khiến cho Tư Không Thiên Lạc bật ra tiếng nức nở, miệng lưỡi tê rần cảm nhận được đầy đủ mùi vị của anh của mùi máu tanh, cô nhíu mày chịu đựng cơn đau cho đến khi anh trút giận xong mới đau xuýt xoa nói: "Em đã đẩy hắn ta ra ngay lập tức."

Tiêu Sở Hà khàn giọng trêu chọc cô: "Anh biết rồi! Con cừu ngốc."

"Tiêu Sắt, anh dám mắng em ngốc sao? Ai cho anh lá gan đó?"

"Trời sinh liền có!"

"..."

------ 

Bên ngoài phòng bệnh, Diệp Nhược Y đang tựa vào cửa sổ cười trộm, nhìn hai kẻ ngốc bên trong phòng bệnh.

Lôi Vô Kiệt hôn một cái lên mặt cô rồi nhanh chóng thối lui.

Diệp Nhược Y trừng mắt, đấm mạnh vào người anh, Lôi Vô Kiệt vội vàng giơ tay ra hiệu yên lặng, ý bảo cô đừng làm ồn ảnh hưởng đến hai người đang trong kia.

Diệp Nhược Y lắc lắc ngón tay, xắn tay áo lên quay người lại chuẩn bị cho Lôi Vô Kiệt một trận, thì sửng sốt.

Lôi Vô Kiệt cũng quay lại, hơi mất tự nhiên gọi một tiếng: "Vô Tâm, sao cậu đi mà không có tiếng động vậy, dọa chết tôi rồi."

Diệp An Thế cười vô sỉ nói: "Lôi Vô Kiệt, cậu là đang làm chuyện gì mờ ám, cho nên mới vừa nhìn thấy Vô Tâm tôi liền sợ đến như vậy?"

"Nói bậy cái gì đó, đã làm gì đâu?"

Diệp Nhược Y cũng lên tiếng giải thích: "Đúng, đúng vậy!"

Diệp Anh Thế cười như không cười nói: "Ây. . . Giải thích tương dương che giấu!"

"Thôi thôi thôi, đừng đùa nữa, xong việc rồi sao cậu không về Thiên Ngoại Thiên đi, tới đây làm gì?" Lôi Vô Kiệt vô bắt sang chuyện khác.

"Tất nhiên là đến để đòi nợ rồi, ông chủ Tiêu của chúng ta, hôm nay lái xe xông vào bệnh viện, làm hỏng thảm cỏ xanh ngoài hoa viên của bệnh viện, còn làm trầy cửa phòng VIP, còn làm các bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện của tôi hoảng sợ nữa, Lôi Vô Kiệt cậu nói xem đòi cậu ta bao nhiêu phí bồi thường đây?"

"Hây thiệt tình, Vô Tâm, là anh em với nhau sao cậu lại có thể làm vậy được?"

"Vậy cậu nói phải làm thế nào?"

"Phải tính luôn chiếc áo hàng hiệu của tôi bị máu làm hỏng nữa chứ, vậy thì bảo Tiêu Sắt đền tám trăm ngàn tệ đi!"

"Thế thì ít quá, phải là tám triệu!!"

Diệp Nhược Y tỏ vẻ cạn ngôn với hai người đàn ông này.

------ 

Chiếc GT-R của Tư Không Thiên Lạc vừa xuất viện đã lại tiếp tục vào viện, cũng may chỉ là bị hư lại phần đầu xe, tập trung nhân lực trong Càn Đông - MFast lại sửa hai ngày là xong.

Một tuần sau khi Tư Không Thiên Lạc xuất viện, cô đã quay lại công việc. Tiêu Sở Hà đưa cô đến chỗ làm sau nụ hôn tạm biệt anh mới lái xe rời đi.

Xa xa ven đường, trông thấy một chiếc Phaeton[1] hiếm gặp, Đoàn Thế Hùng ngồi trong xe nhìn người đang đi vào trong xưởng Càn Đông - MFast ở đằng xa, tiếng thở dài lẫn vào cùng với tiếng lá cây khô xào xạc.

[1] Xe hơi Volkswagen Phaeton: Xe hơi cao cấp của Đức.

Trang đầu của báo tài chính kinh tế lẫn tạp chí văn hóa nghệ thuật cũng tràn ngập tin tức cùng ảnh chụp của Tiêu Sở Hà với hai anh em Tập đoàn Đoàn Gia, hai nhân vật nam chính mặt mũi bầm dập, hình ảnh khiến cho người xem phải bật cười, truyền thông đưa tin loạn xạ về thương tích của cả hai, đồng minh duy nhất cùng chống địch tứ phía giờ đây đã bắt đầu rạn nứt mối quan hệ đồng minh.

Hai người họ bị thương vốn không nên xuất hiện trong buổi họp báo, nhưng cả hai lại cố tình xuất hiện với gương mặt thương tích, có lẽ họ chính là muốn nói với tất cả mọi người rằng, mối quan hệ thân thiết giữa Tập đoàn Đoàn Gia và Tập đoàn Thiên Khải sắp đi tới hồi kết.

Đoàn Thế Hùng rất không hài lòng về chuyện này, nghiêm khắc răn dạy Đoàn Tuyên Hằng một trận, đối với Tập đoàn Đoàn Gia bốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net