Chương 32: Thách Đấu DK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 32: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Lúc Tiêu Sở Hà đến lò độ xe tại số 43 ngoại ô Gia Định - DT Auto tìm Mộc Thanh Dương, thì anh đang hút thuốc lá chơi mạt chược với đám Vương Tiêu Vũ. Cả gian phòng sương khói mờ nhân ảnh, tiếng những quân mạt chược đập xuống bàn lách cách. Tiêu Sở Hà cũng rộng lượng đến mức nhẫn nại chờ DK đánh xong ván này, anh đi tới cười lạnh một tiếng không nói câu nào tung một cước, đá bay cái bàn, những quân bài mạt chược màu xanh lá rơi lộp bộp xuống sàn.

Cùng là người thích chơi xe, bình thường Vương Tiêu Vũ còn có thể gọi Tiêu Sở Hà một tiếng "anh", nhưng hôm nay nay anh lại nhảy dựng lên khỏi ghế, nhíu mày rống to: "Cái tên Tiêu Sở Hà kia, anh muốn gây sự phải không?"

Tiêu Sở Hà không trả lời Vương Tiểu Vũ, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Mộc Thanh Dương.

Mộc Thanh Dương biết lý do, vì thế anh cũng không nổi giận, hai ngón tay thảnh thơi kẹp nửa điếu thuốc lá, hít một hơi rồi nhả khói về phía Tiêu Sở Hà, cười nói: "Đến đây là vì cô em xinh đẹp kia sao, làm thế nào mà từ khi ở cùng với cậu, kỹ thuật lái của cô em đó lại kém đi như thế, tay chân yếu ớt, xử lý tình huống bất ngờ cũng chậm hẳn đi, có phải là cậu đã dã man với người ta quá rồi không?"

Tiêu Sở Hà tiến tới túm cổ áo Mộc Thanh Dương nhấc lên, ánh mắt hung ác nói: "Mộc Thanh Dương, tôi đã từng cảnh cáo anh là không được động tới cô ấy, tôi biết thế lực Mộc gia các người rất lớn, nhưng đây là Thượng Hải, là địa bàn của Tiêu Sở Hà tôi, nếu anh mà còn tiếp tục động đến một sợ tóc của cô ấy, thì cũng đừng trách vì sao DK anh lại không thể sống yên ổn được ở cái đất Thượng Hải này tiếp."

Mộc Thanh Dương bị túm cổ áo, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, anh nhướng mày, không chấp nhận lẩm bẩm: "Dựa vào Tiêu Sở Hà cậu, hay là dựa vào thế lực của Đường Liên?"

"Chỉ một mình Tiêu Sở Hà tôi là đủ rồi."

Hai ngón tay cầm điếu thuốc, lại nhả ra một tầng khói, Mộc Thanh Dương cao ngạo nói: "Nếu là đàn ông, thì chúng ta dùng bản lĩnh của chính mình mà giải quyết chuyện này đi."

Tiêu Sở Hà cười nói: "Được thôi, tôi sẽ dùng bản lĩnh của mình để khiêu chiến với sở trường của anh, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này bằng một cuộc đua. Tôi sẽ dùng chính cái tên Tiêu Sắt này để hạ gục cái danh chiến thần DK của anh, khiến cho Mộc Thanh Dương anh phải tâm phục khẩu phục mà tự rời khỏi Thượng Hải."

Ánh mắt Mộc Thanh Dương trong phút chốc trở nên sắt nhọn, anh vứt điếu thuốc lá, đưa tay đẩy sức lực đang kiềm chế cổ áo của mình, con ngươi đen nhánh trong phút chốc cũng bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, ánh mắt đầy sát khí của hai người đàn ông đang nhìn nhau, trong bầu không khí tựa như có ánh lửa văng ra.

"Dùng chiếc Reventon kia của cậu sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu Tiêu Sắt cậu thua, thì cô em xinh đẹp Tư Không Thiên Lạc kia. . .Liền thuộc về DK tôi."

"Nếu như anh còn mạng thì hãy nói đến chuyện đó!"

Mộc Thanh Dương nghiêng đầu bật cười, DK xưa nay nổi tiếng là làm việc không thích dây dưa dài dòng, vì thế nói thẳng: "Tám giờ tối nay gặp tại Đăng Thiên."

Tiêu Sở Hà nhướng mày nói: "Tối nay sẽ là buổi tối cuối cùng mà DK - Mộc Thanh Dương anh được ở lại thành phố Thượng Hải, tôi nhất định sẽ tiễn anh về Thanh Châu một cách tử tế."

Tiêu Sở Hà để lại một câu tràn đầy khí thế rồi rời khỏi DT Auto.

Long Tà cười mỉa mai nói: "Cái tên Tiêu Sắt này, hình như hôm nay ăn nhầm thuốc gì rồi, kỹ thuật kém cỏi như thế, tên đó đến xe của em hắn còn không vượt được, thì làm sao thắng nổi chiến thần DK của chúng ta? Chắc là hắn đã quên chuyện lần đó bị xe của anh Dương bỏ xa bao nhiêu mét rồi!"

"Kỹ thuật kém sao?" Vương Tiêu Vũ đi tới đá bay quân mạt chược dưới chân, kéo ghế ngồi xuống, nói tiếp: "Đó là vì Tiêu Sắt rất quý chiếc xe kia. Thử đổi chiếc xe khác thử xem, đến anh Vũ của mày cũng còn không nhìn thấy được biển số xe của người ta chứ nói chi là mày."

Long Tà quay đầu nhìn Mộc Thanh Dương đang ở bên cạnh, nói: "Anh Dương, lần này Tiêu Sắt có khả năng thắng không, nếu hắn dùng đến hệ thống tăng áp?"

Mộc Thanh Dương nghiêng đầu châm thuốc, kéo một hơi, nói: "Tiêu Sắt quý chiếc xe đó còn hơn cả cha mẹ vợ con, trận này hắn không có khả năng đâu."

Báu vật kia, nếu là đua ở trường đua Thượng Hải, chạy trên đường bằng phẳng thì khả năng thắng là 100%, nhưng đây là trường đua Đăng Thiên, là trường đua địa hình, nếu chiếc Reventon chạy trên Đăng Thiên, tất nhiên là không thể nào có ưu thế.

"Tiêu Vũ."

"Anh Dương, có chuyện gì?" Vương Tiêu Vũ lại gần.

"Đoạn đường gần cuối điểm đích, có phải là quá bằng phẳng rồi không?"

"Hả. . ."

------

Từ miệng của Lạc Minh Hiên mà Tư Không Thiên Lạc biết được tin tức Tiêu Sở Hà đã khiêu chiến với Mộc Thanh Dương, cô vô cùng kinh ngạc, chiếc cờ lê rơi "leng beng" xuống sàn, cô ngây người vài giây rồi mới vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt, một giọng nữ lạnh băng trong điện thoại vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi hiện tại đang tắt máy. . ."

Lông mày của Tư Không Thiên Lạc ngày càng nhíu chặt.

"Không liên lạc được à?" Doãn Lạc Hà cũng lo lắng theo.

"Thử gọi lại lần nữa xem?" Lạc Minh Hiên đề nghị.

"Không được, tôi phải đi tìm anh ấy." Tư Không Thiên Lạc đi lướt qua Lạc Minh Hiên, mở cửa chiếc GT-R xanh xám vẫn chưa sửa xong, ngồi vào ghế lái, dưới ánh mắt trông theo của Lạc Minh Hiên và Doãn Lạc Hà, cô lai xe rời khỏi xưởng Càn Đông - MFast, xe chạy thẳng tới tòa nhà trụ sở chính ủa Tập đoàn Thiên Khải.

Trong lòng nóng như lửa đốt, Tư Không Thiên Lạc cũng không có thời gian nhìn xem tòa nhà này có quy mô lớn như thế nào, cô đi thẳng tới bàn trực, hỏi thăm văn phòng của Tiêu Sở Hà ở tầng nào, cô tiếp tân xinh đẹp ban đầu không nhận ra Tư Không Thiên Lạc là ai, cô theo thủ tục hỏi xem có hẹn trước với tổng giám đốc hay chưa. . .

"Tôi là bạn gái anh ấy." Một tin tức cực sốc được ném ra, cô tiếp tân trừng lớn hai mắt, tay vội vàng rút một tờ báo trong ngăn kéo trợn mắt nhìn đến chết lặng.

Tư Không Thiên Lạc liếc nhìn một cái, thì thấy là hình ảnh của cô và Tiêu Sở Hà hôn nhau lần trước do Dispatch Sports đưa tin: "Xác định đúng là tôi chưa?"

"Đúng, đúng ạ." Cô tiếp tân buông tờ báo, bấm điện thoại nội bộ: "Trưởng phòng Cẩn, bạn gái của Tiêu tổng đã đến, nhờ anh phụ trách tiếp đón cô ấy."

Sau khi cúp điện thoại, cô tiếp tân mỉm cười một cách chuyên nghiệp, bàn tay nhỏ bé cử chỉ lịch thiệp hướng tới thang máy chuyên dụng nói: "Tư Không tiểu thư, xin mời lên tầng 17."

"Cảm ơn."

Cho đến khi Tư Không Thiên Lạc vào thang máy, cửa khép lại, cô tiếp tân ngay lập tức vào wechat buôn dưa.

Sau khi lên tầng 17, Tư Không Thiên Lạc mới biết hóa ra Tiêu Sở Hà đang họp, người được gọi là Trưởng phòng Cẩn là anh chàng điển trai, à không là một anh chàng dịu dàng, Cẩn Uy mời cô vào văn phòng của Tổng giám đốc ngồi chờ, sau đó anh rót nước cho cô rồi mới đi ra ngoài, cúi người thấp xuống bàn thì thầm to nhỏ với một cô gái khác, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua bức tường bằng kính bên này, cách một bức tường thủy tinh, haingười họ tỏ vẻ không thể tin được vào mắt mình, tỏ vẻ đúng là xinh đẹp như trên ảnh, không phải là chỉnh sửa, hai người tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa đố kỵ, vừa hận.

Tư Không Thiên Lạc thì không có tâm trạng đoán xem, phải chăng là mấy cô gái và cái tên tưởng phòng họ Cẩn kia, có phải là thích Tiêu Sở Hà hay không, có xun xoe nịnh bợ Tiêu Sở Hà hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Sở Hà thách đấu với DK là trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một pha "trượt lốp xe" của báu vật được cưng chiều kia, cùng với kỹ thuật lái xe hung hãn của Mộc Thanh Dương, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

Tiếng giày da và tiếng trò chuyện ngày càng gần, mấy cô gái nghe thấy vội vàng lẩn tránh, tất cả đều cúi đầu chào hỏi mấy nhân vật có chức vụ cao vừa từ phòng họp đi ra, Cơ Tuyết ánh mắt nghi vấn nhìn họ, Tiêu Sở Hà cũng cảm giác có điều gì đó bất thường.

Nhìn thấy mấy chị em đi xa rồi, Trưởng phòng Cẩn Uy mới nhẹ nhàng bước tới nghênh đón: "Tiêu tổng, có người đang chờ anh trong văn phòng."

Không hiểu vì sao, người Tiêu Sở Hà nghĩ đến chính là Tư Không Thiên Lạc.

Anh nhét tập tài liệu vào trong tay Cơ Tuyết, bỏ lại mấy vị Phó tổng của Thiên Khải, anh vội vàng đi về hướng của văn phòng làm việc.

Tiêu Sở Hà dừng chân trước cánh cửa thủy tinh, nhìn cô gái ở bên trong đang chau mày đứng ngồi không yên. Đúng lúc này Tư Không Thiên Lạc cũng nhìn thấy anh, cô đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến cho chiếc ghế cũng chấn động theo một chút.

Hai người nhìn nhau qua tấm cửa kính, mấy vị Phó tổng đi đến vỗ vỗ vào vai anh rồi cười rời đi. Tiêu Sở Hà vừa đẩy cửa đi vào, Tư Không Thiên Lạc đã hỏi: "Tại sao anh lại thách đấu với Mộc Thanh Dương?"

Tiêu Sở Hà không nói, đi từng bước tới gần cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh xinh đẹp kia đang ngập tràn vẻ lo lắng.

"Vì em đúng không? Có thể. . ." Cánh môi bị đầu ngón tay của anh chặn lại.

"Suỵt. . ." Tiêu Sở Hà nói: "Lúc em đấu với DK anh cũng đã nói câu đó, vì thế lúc này đừng khuyên anh, Tư Không Thiên Lạc."

Tư Không Thiên Lạc nắm lấy ngón tay của anh dời đi, nói tiếp: "Không giống nhau a, em đấu với hắn, bởi vì em tin chắc là mình có thể thắng, còn anh thì sao? Anh có sự chắc chắn đó không? Ngay cả Tư Không Thiên Lạc em, mà anh còn không thắng được, thì làm thế nào mà anh thắng được chiến thần DK?"

"Thẳng thắng như vậy? Em không định để lại cho anh chút mặt mũi nào sao?"

"Em chỉ nói lên thực tế."

Tiêu Sở Hà mỉm cười, ngón tay của anh vuốt ve gương mặt mịn màng tinh tế kia, nói: "Thực tế mà em mà em biết, chính là tỉ lệ Tiêu Sắt thắng DK gần như bằng không, còn thực tế của Tiêu Sở Hà thì lại khác, thực tế mà anh biết thì Mộc Thanh Dương lúc nào cũng nhớ thương đến em, luôn nghĩ cách để giành được em. Lần đó Đoàn Tuyên Hằng đánh nhau với hắn vì em, nhưng anh thì lại đang ở Anh Quốc, bây giờ thì khác, anh đang ở Thượng Hải, ở ngay trước mặt của em, anh tuyệt đối không thể để mặc cho hắn ngày năm ba bữa cứ xuất hiện trước mặt em, quấy nhiễu em."

"Nhưng mà. . ."

"Tiêu Sở Hà anh đã nói là làm! Trước đó anh đã từng nói, nếu có ai mà dám tranh giành em với anh, thì anh sẽ liều mạng với người đó. . . Còn chuyện anh có nắm chắc phần thắng hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là anh phải bảo vệ tốt cho em, không để em bị bất cứ người nào quấy gầy tới. Đối với người như Mộc Thanh Dương, anh chỉ có thể sử dụng cách thức mà cả hai người đều am hiểu."

"Hắn thích gây sự thì em có thể trốn tránh hắn, để bảo vệ em anh cũng không cần dùng cách bạo lực như vậy."

"Nhưng Mộc Thanh Dương chính là kẻ bạo lực, kẻ bạo lực đã bắt đầu cuộc chơi thì sẽ không có điểm dừng cho đến khi họ chấp nhận chịu thua một cách tâm phục khẩu phục."

"Xe của anh có thể chịu đựng được không? Chiếc Reventon của anh chạy đường địa hình không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trượt, vì thế không có ưu thế bằng xe của DK, hay là anh dùng xe của em đi?"

"Không được." Tiêu Sở Hà lập tức bác bỏ.

Tư Không Thiên Lạc nhăn mày hỏi: "Tại sao lại không được?"

Tiêu Sở Hà nói: "Cả em và chiếc Reventon đều nằm trong ván cược."

"Tiêu Sở Hà!" Tư Không Thiên Lạc nổi giận.

"Anh đảm bảo với em, anh sẽ không để thua mất em, càng không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra hết. Tin tưởng anh một chút không được sao?"

"Nhưng mà. . ."

"Không nhưng nhị gì cả. . ." Làn môi ấm áp hạ xuống cái trán của Tư Không Thiên Lạc, trăn trở triền miên, nụ hôn này anh muốn trấn an cảm xúc của cô.

Tiêu Sở Hà vỗ về người trong lòng, ánh mắt dữ dằn đảo qua bức tường thủy tinh, đám nhân viên cùng người cầm đầu là Cơ Tuyết đều nghẹn họng nhìn chằm chằm, mấy người bị ánh mắt của Tiêu Sở Hà làm cho biến sắc, hoảng sợ quay người, người thì cầm tờ báo lên nhưng lại đọc ngược, người thì cầm con chuột lên để gọi điện thoại, người thì nhất thời không biết phải làm gì, tình thế hỗn loạn vô cùng.

Tư Không Thiên Lạc đề nghị đến chỗ Bách Lý Đông Quân xem các đoạn phim ghi hình trận đấu của Mộc Thanh Dương, Tiêu Sở Hà thì lại muốn cô đi cùng anh đến kiếm đạo quán Vô Song, hơn nữa thái độ lại rất kiên quyết.

Tư Không Thiên Lạc cho rằng anh muốn thả lỏng tâm tình trước trận đấu, không muốn nhắc đến bất kỳ chủ đề gì có liên quan đến đua xe.

Trong kiếm đạo quán Vô Song, Tiêu Sở Hà trịnh trọng đặt vào tay của Tư Không Thiên Lạc một bộ đồng phục kiếm đạo hoàn toàn mới, anh nói: "Sau lần đó anh đã bảo Cơ Tuyết đặt làm cho em một bộ, theo yêu cầu của anh, em thử xem có vừa hay không?"

Hành động này của anh khiến cho Tư Không Thiên Lạc vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy sự vui mừng trong mắt của anh, cô nhắc lại câu chế giễu của anh ngày đó: "Không phải nói anh nói em thích hợp luyện tản thủ hơn à?"

Tiêu Sở Hà nhướng mày, trêu chọc cô: "Tản thủ trong kiếm đạo."

"Hừ!" Tư Không Thiên Lạc ôm bộ đồng phục kiếm đạo màu đen như nâng bảo bối, cô đi vào phòng thay đồ, sau khi lần lượt cởi trang phục của mình, cô mặc trang phục kiếm đạo vào, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa mặc xong.

Tiêu Sở Hà khoanh tay chờ ở ngoài cửa nói vọng vào: "Có cần anh giúp em một tay không?"

Tư Không Thiên Lạc nản chí thả cái đai lưng xuống, bất đắc dĩ nói: "Cần."

Tiêu Sở Hà đẩy cửa bước vào, huýt sáo một cái anh đưa tay định cởi áo.

Tư Không Thiên Lạc chặn tay anh lại: "Này, người ta buộc lại rồi."

"Nhưng mà buộc xấu quá." Tiêu Sở Hà lần lượt cởi dây buộc từ ngoài vào trong, đầu ngón tay vô tình cố ý lướt qua làn da mịn của cô, sau đó lại từ trong ra ngoài buộc lại thành những nút thắt đẹp.

Sau đó anh giúp cô thắt đai lưng, sợi đai trước đó cô vật lộn mãi không xong, bây giờ dễ dàng biến thành một nút thắt dễ dàng với Tiêu Sở Hà.

Đúng là. . . Bàn tay của nghệ thuật gia!

"Tiêu Sắt."

"Hửm?"

"Anh có vẽ tranh lại không?"

Tiêu Sở Hà chỉnh lại dai ngay ngắn, nói: "Vậy em có chơi vĩ cầm lại không?"

Tư Không Thiên Lạc vô ý thức siết chặt bàn tay, cô lắc đầu.

Tiêu Sở Hà đứng dậy, ngón trỏ gãi gãi cằm cô, cười nói: "Anh vẫn luôn vẽ."

Đồng phục kiếm đạo màu đen mặt trên người của cô vô cùng đẹp, trông cũng rất có khí thế.

Tiêu Sở Hà không đeo dụng cụ bảo hộ, anh đi chân trần cùng cô tập luyện cách thức dàn trận cơ bản nhất, những tiếng hò hét quanh quẩn trong kiếm đạo quán Vô Song vẫn luôn vang vọng, sau đó không biết là ai khiêu chiến trước, hai thanh kiếm gỗ đào đối đầu áp sát, sau đó Tư Không Thiên Lạc không đi theo chính đạo mà lại đột nhiên dùng tản thủ, tiếp đến cô thành công áp đảo làm Tiêu Sở Hà ngã nhào, nhưng chỉ vỏn vẹn một giây cô đã lại bị anh xoay người áp đảo.

Ngắm nhìn ngũ quan mê người của cô gái trước mắt, Tiêu Sở Hà nói: "Lần đó anh vô cùng vô cùng muốn hôn em, nhưng ánh mắt lúc đó của em lại vô cùng không có thiện cảm với anh, khiến cho đáy lòng của anh sinh ra cảm giác mình đang phạm tội, làm chuyện không đúng."

Tư Không Thiên Lạc hàng mi khẽ chớp, chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ hôn lên cánh môi của anh. . .

------

Trường đua Đăng Thiên - Thượng Hải.

Giờ là đang trong thời đoạn chuyển giao giữa cuối thu đầu đông, nhiệt độ lạnh của bầu không khí vẫn không thể ngăn được các cô gái xinh đẹp chân dài mặc váy ngắn quần ngắn hoặc cái bộ trang phục nhìn xuyên thấu, có thể thấy được có rất nhiều người trên khán đài trường đua Đăng Thiên vào tối nay.

Biết được tin tức, Diệp Nhược Y đã có mặt bên dưới khán đài từ sớm, cô tỏ vẻ khó chịu không muốn đứng cùng một chỗ với Lôi Vô Kiệt, còn Diệp An Thế cũng đã có mặt, nhưng anh chẳng có tí hứng thú nào với việc đua xe, anh lái một chiếc Bugatti Divo[1] đến, vì thế thành công thu hút được mọi ánh nhìn của các người đẹp chân dài, sau đó còn kết giao được với một cô nàng ngoại quốc xinh đẹp, tiếp đến hai người lên xe cùng nhau đi đánh dã chiến, còn Lý Phàm Tùng cũng đã kết thúc công tác ở Sơn Đông, lúc này cũng đang có mặt tại trường đua, Đường Liên thì cũng đã sớm trở về từ hai hôm trước, lúc này đang ngồi một mình trong chiếc Koenigsegg ONE, tầm mắt thì đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.

[1] Được biết hãng xe Bugatti ngày nay thuộc về sở hữu của tập đoàn Volkswagen, Đức.

( Ảnh minh họa chiếc Bugatti Divo bản giới hạn của thầy Tâm. )

Ánh sáng trắng bất ngờ lóe lên khiến Đường Liên nhíu mày, anh nghiêng đầu nhìn, bên ngoài xe, một cô gái trẻ tóc xoăn gợn sóng mặc áo khoác mỏng đang nhắm thẳng máy ảnh vào anh.

Cô gái trẻ xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào nhanh chóng ấn nút chụp.

Đèn flash chói mắt, nhưng Đường Liên lại nhìn cô tỉnh bơ, cô gái tóc xoăn xinh đẹp phồng má lắc lư cái đầu chọc tức anh, Đường Liên làm bộ đẩy mở cửa xuống xe, cô gái nhanh như chớp chạy tới vị trí an toàn rồi quay lại trêu chọc anh.

Đường Liên cũng không né tránh sự trêu đùa đó, khóe môi anh cong lên, một nụ cười hiếm gặp liền xuất hiện.

Phía Càn Đông - MFast cũng có vài nhân vật lớn trong giới mê xe đến, chính là Lạc Minh Hiên, Doãn Lạc Hà, Bách Lý Đông Quân và Tạ Tuyên, họ cũng đã có mặt tại trường đua.

Mộc Thanh Dương, một trong hai đấu thủ của cuộc đua xe lần này, anh đang dựa người vào một chiếc Acura NSX[2] màu xám đã được cải tiến lại đến hoàn toàn biến chất, ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi tại điểm xuất phát.

Phía của Mộc Thanh Dương lần này để Long Tà phụ trách làm giám sát lái xe theo phía sau, để theo dõi hành trình cuộc đua, Long Tà cũng đã có mặt cùng chiếc Noble M500 [3] trên vị trí vạch xuất phát phía sau xe của DK.

[2] Acura NSX: Xe thể thao của hãng Honda, Nhật Bản.

( Ảnh minh họa chiếc Acura NSX của DK - Mộc Thanh Dương. )

[3] Noble M500: Thuộc hãng siêu xe Anh Quốc.

( Ảnh minh họa chiếc Noble M500 của Long Tà. )

Vương Tiêu Vũ thì đang đứng cạnh con siêu báo Jaguar[4] của mình vừa mới độ xong, đứng bên này không chịu nổi sự nhàn, anh lại tiếp tục đi tìm Đường Liên để đánh cược, lần này anh cũng bắt chước theo y như bộ dạng lần trước của Đường Liên.

[4] Jaguar là một thương hiệu xe ô tô sang trọng của Jaguar Land Rover. Đây là một công ty đa quốc gia chuyên sản xuất xe ô tô tại Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net