Chương 36: Bắt Cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 36: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

"Ai có gan thì thử cười một lần nữa cho tôi xem!"

Ngữ khí của Tiêu Sở Hà nhẹ nhàng vô cùng, nhưng lại khiến cho những kẻ khác phải thầm run sợ. Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, bức rèm đen trong mắt Tư Không Thiên Lạc lại một lần nữa được người ta kéo xuống.

Tiếp tục là một âm thanh the thé chói tai, nhưng lúc này cũng không có ai dám thốt lên một tiếng. Vẻ mặt Tiêu Sở Hà vui vẻ chăm chú lắng tai thưởng thức, Tư Không Thiên Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh lại. Sau nhiều âm điệu kỳ quái được cô đàn ra, lúc này một giai điệu nhẹ nhàng êm dịu theo động tác kéo đàn trầm bổng du dương mà tuôn ra, là bản "Pachelbel's Canon" kinh điển qua nhiều thập niên khiến cho người ta nghe hoài mà không chán, Tư Không Thiên Lạc kéo đàn, đôi mắt to xinh đẹp từ đầu đến cuối điều chỉ nhìn chăm chú về một hướng, chỉ dõi theo một người, vẻ căng thẳng trong lòng cũng chầm chậm lui dần, hoàn toàn trả lại không gian cho nét cười dịu dàng ở nơi đáy mắt. . .

[ Chill with: Canon in D (Pachelbel's Canon) - Viola Cover ] Nhớ nghe nha, tui dẫn link video là để cho mọi người cùng thưởng thức đó.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Những bản nhạc hay đều để diễn tấu cho những người hiểu, và biết thưởng thức giai điệu của chúng, tiếng đàn vĩ cầm chậm rãi thong dong, người nghệ sĩ xinh đẹp khiến lòng người phiêu lãng quên mình, tất cả mọi người nhanh chóng hòa vào trong từng giai điệu.

Lạc Thủy Thành cầm ly rượu champagne nhìn chiếc đèn chùm pha lê ở đại sảnh, ánh đèn chùm đang rủ xuống tạo nên những chiếc lá bằng pha lê kiểu Baroque[1] màu xanh lam giá lạnh, bà thầm nói với lòng: "Trường Phong, anh có nghe thấy không, con gái của chúng ta đang kéo đàn, nghe hay chứ?"

[1] Nghệ thuật baroque phổ biến tại Châu Âu vào cuối thế kỷ 17 và đầu thế kỷ 18. Nó được đặc trưng bởi những hoa văn mang sắc thái chuyển động đầy màu sắc, tinh xảo và mang tính trừu tượng cao. Vào thời kỳ đó, nghệ thuật baroque được sử dụng trong rất nhiều lĩnh vực như hội họa, kiến trúc, văn học, âm nhạc và thiết kế.

Giai điệu âm thanh trầm bổng theo tiết tấu du dương, Tư Không Thiên Lạc hoàn toàn giải phóng sự thận trọng lúc trước của mình, và đấm chìm vào trong thế giới rộng mở tươi sáng, ánh mắt của cô đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tức giận đến méo mó của Từ Giai Oánh và vẻ mặt sợ vợ của Đoàn Thế Hùng. . .

Tuy năm đó là hai người bọn họ hại cho mình không thể tiếp tục chơi đàn vĩ cầm, nhưng mà người thật sự từ bỏ ước mơ lại chính là bản thân của mình, người chỉ vì một lần thất bại, mà không dám tiếp tục thử sức một lần nữa, người vẫn luôn một mực trốn tránh là chính mình, chính bản thân của mình. . .

Càng nghĩ đến càng giận, cây vĩ trên tay càng kéo tiết tấu càng nhanh, bản nhạc vốn có nhịp điệu nhẹ nhàng giờ bắt đầu trở nên sôi động, cây vĩ dạo chơi trên dây đàn với tiết tấu cực nhanh, kể cả những nghệ sĩ trong dàn nhạc giao hưởng có tiếng tâm lớn ở sau lưng của Tư Không Thiên Lạc, họ cũng bắt đầu đuổi theo tiết tấu của cô không kịp, nghệ sĩ đánh piano đang cố đuổi kịp theo giai điệu của cô, nhưng thành viên khác trong dàn nhạc gia hưởng đều mang vẻ mặt nghiêm nghị chăm chú, cũng đang cố gắng bắt kịp nhịp điệu. . .

Khúc nhạc mạnh mẽ như gió táp mưa sa khiến cho lòng người nghe cũng dâng trào theo, cảm giác trong tâm cũng kích động không thôi, tựa như thể đang trầm mình vào đại dương của âm nhạc, liên tiếp bị những con sóng sau cao hơn sóng trước xô vào, bọt nước xoáy tung, bị ném lên cao, rồi lại trượt xuống, bị sóng va đập.

Tư Không Thiên Lạc hơi nhíu mày, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, tay vẫn không ngừng kéo cây vĩ. Đoạn cao trào của khúc nhạc qua đi, tiết tấu chậm lại, những người nghe có mặt tại đây không khỏi nín thở, mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, thì dây đàn cũng đứt.

Sự kích động đang sôi trào trong lòng tất cả mọi người vẫn đang dao động mãi chưa thể hồi phục lại tinh thần của mình, vẫn là Tiêu Minh Đức vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó cả hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay dậy như sấm.

Tư Không Thiên Lạc trả cây đàn đã bị hỏng lại cho nghệ sĩ vĩ cầm Lãnh Tiểu Mạn đang đứng ngây ra đó, cô vô cùng có lỗi nói: "Thật xin lỗi, dây đàn bị tôi làm đứt rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô một chiếc đàn mới."

Lãnh Tiểu Mạn xúc động không nói nên lời, trơ mắt nhìn người trong lòng của Đoàn Tuyên Hằng, đồng thời cũng là người cô hâm mộ và đố kỵ nhất. . .

Tư Không Thiên Lạc nâng làn váy bước xuống sân khấu, vượt qua đám người, đi tới trước mặt Tiêu Sở Hà, cô thở dài một hơi, hỏi: "Có phải là rất khó nghe không?"

Tiêu Sở Hà lắc đầu, nhận hai ly rượu cocktail trong khay rượu của người phục vụ, đưa một ly cho Tư Không Thiên Lạc, cô đưa hai tay nhận lấy chiếc ly cầm thật chặt, đến tận bây giờ cô vẫn vô cùng căng thẳng.

"Thật khó mà tin được, em đã hơn 10 năm không chơi vĩ cầm, thế mà lại thể hiện được đến xuất sắc như vậy!" Tiêu Sở Hà nâng ly, mỉm cười, vô cùng tự hào nói: "Thiên Lạc. . . Mời em một ly, nữ thần vĩ cầm của anh!"

Trong lòng Tư Không Thiên Lạc tựa như nở hoa, ánh mắt cô chăm chú vào người đàn ông anh tuấn nhất trước mặt, cô hào sảng uống cạn rượu trong ly.

Chất lỏng trong suốt óng ánh chảy vào trong miệng, Tiêu Sở Hà đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ, tiến đến gần thân mật ôm eo cô, dán sát mũi của mình vào chóp mũi cô, anh cười nói: "Đúng là hương vị lãng mạn của Tequila."

Anh cứ như thế chẳng màng đến những người xung quanh, hôn lên môi cô.

Người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu tiết mục đấu giá đồ trang sức, một đám người mẫu cao gầy phấn son diễm lệ lần lượt bước lên sân khấu, chưng diện ra các món đồ quý giá, tầm mắt của tất cả mọi người tự như đang bị những thứ châu báu quý giá kia hấp dẫn.

Cánh môi đỏ mềm mại hết bị buông ra rồi lại bị hôn lấy, Tiêu Sở Hà nhìn lướt qua những món trang sức rực rỡ chói mắt, nói: "Thiên Lạc, em có nhìn trúng món nào không? Anh tặng em."

"Em không có hứng thú với những thứ đó."

"Vậy thì em hứng thú với cái gì?"

Đôi mắt long lanh ngập ngừng e thẹn, ngón tay nhỏ bé của Tư Không Thiên Lạc chọc chọc vào ngực của Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà nghiến răng cười nói: "Tư Không Thiên Lạc, em đúng là háo sắc."

Tư Không Thiên Lạc gắt giọng nói: "Tiêu Sở Hà, anh suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy."

Tiêu Sở Hà kéo cô đi ra cửa, lúc đi lướt qua đám người liền chạm phải ánh mắt ác độc của Từ Giai Oánh, Tư Không Thiên Lạc đột nhiên dừng lại nói với bà ta: "Tôi phải nói một tiếng cảm ơn với bà, nếu như không phải bà kiên quyết đẩy tôi lên sân khấu, vậy thì tôi cũng sẽ không thể chơi vĩ cầm trở lại sớm thế này. . . Nhưng mà bà căn bản là không xứng để thưởng thức giai điệu vừa rồi."

Tư Không Thiên Lạc cùng Tiêu Sở Hà rời đi, làm ngơ tiếng gọi của Đoàn Thế Hùng.

Từ Giai Oánh căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt khinh thường cùng dáng vẻ ngạo mạn đó, cùng với bộ dạng mất mát của chồng mình, bà ta càng là căm phẫn đến cực hạn, không có chỗ nào để phát tiết, bà ta vung cả đống tiền để mua số châu báu trên sàn đấu giá, chỉ đáng tiếc là. . .

Nhưng món đồ mà Từ Giai Oánh vừa ý, tất cả đều bị Lạc Thủy Thành đấu giá thành công. . .

Trong màn đêm ở Trường đua Đăng Thiên, bên trong chiếc xe thể thao tràn ngập tư vị của tình yêu, cùng với sự nóng bỏng ẩm ướt cuồng nhiệt, tựa như đang hòa vào với những mùi hương đặc biệt tràn ngập bên trong khoang xe, âm thanh của những nụ hôn ướt át, khiến cho người nghe cũng phải đỏ mặt, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai nhắm mắt làm ngơ tiếng chuông điện thoại đang đổ dồn dập. . .

Tiếng chuông điện thoại vẫn luôn reo lên, Tiêu Sở Hà lúc này mới rời khỏi cánh môi của Tư Không Thiên Lạc ra, ấn nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền tới lời cảnh cáo của Lôi Vô Kiệt: "Tiêu Sắt, Thiên Khải nhất định không được liên minh với Phong Hoa, cậu không thể đối phó được với Đoàn Tuyên Hằng đâu, thực lực của hắn ta không đơn giản như cậu đang nhìn thấy đâu. . ."

------

Ảnh chụp của Lạc Thủy Thành tràn ngập hơn nửa số trang của tạp chí kinh tế tài chính, ngoài tin tức về xuất thân của bà, và câu chuyện tình yêu của cô con gái bảo bối Tư Không Thiên Lạc với thái tử gia của Tập đoàn Thiên Khải - Tiêu Sở Hà, khúc mắc tình cảm giữa bà và Đoàn Thế Hùng không được cánh truyền thông nhắc tới một chữ. Truyền thông trong nước trước nay vẫn luôn sắc bén, nhưng lần này thì lại khiến cho những quần chúng có tinh thần ăn dưa giải trí thất vọng, đồng thời cũng làm cho một số người âm thầm ngao ngán, trong đó có cả nhà họ Đoàn. . .

Trong thời đại thịnh hành mốt làm kẻ thứ ba, đồng thời cũng khinh bỉ kẻ thứ ba này, người đàn ông phụ bạc Đoàn Thế Hùng và kẻ thứ ba mưu mô Từ Giai Oánh đều gặp phải sự phỉ nhổ của quần chúng ăn dưa.

Dư luận phản ứng dữ dội, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Tập đoàn Đoàn Gia trong lòng của người dân, và tất nhiên là cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô con gái bảo bối Đoàn Tiểu Nhạc.

Đóng chặt cửa phòng, Từ Giai Oánh quở mắng nặng nề người ở đầu bên kia điện thoại: "Tiền tôi đưa cậu không thiếu một xu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu hành động, chê ít sao?"

Tạ Thất giải thích: "Chị Từ, tôi thực sự là cũng không có cách nào, mấy người của tôi đều bị đánh trọng thương, bây giờ họ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đây kìa!"

"Là do người của cậu quá vô dụng, hay là do con tiện nhân kia có ba đầu sáu tay? Đừng nói với tôi cái danh Tạ Thất Đao của cậu chỉ có bấy nhiêu đó năng lực, tôi sẽ đưa gấp đôi số tiền đã hứa trước đó, xử lý con nhỏ đó cho tôi."

Tạ Thất nói: "Không phải là cô ta lợi hại, mà là tên đàn ông ở bên cạnh cô ta, chị Từ, việc này chị nên nhờ cao thủ khác đi, Tạ Thất tôi cũng chỉ là một tay xã hội đen ở Phố Đông mà thôi, cũng không phải là đám sát thủ liều mạng vì tiền thưởng gì đó."

Tút tút tút tút. . . Một trận âm thanh báo bận, Tạ Thất đã cúp máy.

Từ Giai Oánh bất lực quăng điện thoại, đi qua đi lại trong phòng. . .

Mí mắt cứ luôn giật giật liên tục, trong lòng cũng có dự cảm chẳng lành.

------

Trong gara của tòa nhà SW Palace, Tư Không Thiên Lạc vừa đỗ xe xong, phía sau gáy bị va đập một lực rất mạnh, máu cũng từ từ tuông ra từng chút, trước mắt cô ngay lập tức trở nên tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống. . .

Tư Không Thiên Lạc đầu đau tựa như muốn nứt ra, đến khi cô tỉnh lại thì đã bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe bán tải nhỏ, một người đàn ông có dáng vẻ khá khôi ngô, phong cách ăn mặc cũng rất thời thượng, hắn đang ngồi bên cạnh nhìn cô.

Phát hiện ra cô có dấu hiệu tỉnh lại, hắn ta xách cổ áo của cô lên như xách một con gà, buông lời hung ác cảnh cáo: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ giết cô."

Xe phóng nhanh trên đại lộ Thế Kỷ hướng đến vùng ngoại ô của thành phố, cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan rộng khắp Đại Não, Tư Không Thiên Lạc cảnh giác dịch người ra phía cửa sổ xe, một tay lần nữa vội tìm điện thoại, cô cảnh giác hỏi: "Muốn đưa tôi đi đâu?"

Tên đàn ông lực lưỡng đang lái xe phía trước, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô phản chiếu qua gương, cười rộ lên rất thô tục: "Đưa cô em đi vui vẻ một chút."

Tên ngồi trên vị trí ghế phụ cười còn dâm tà hơn. . .

Tư Không Thiên Lạc nghe thấy vậy, da đầu run lên, phát hiện ra điện thoại của mình đã bị bọn chúng lấy đi, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa gấp gáp muốn chạy trốn, cô đẩy cửa xe định nhảy ra, tên đàn ông kia túm chặt áo của cô kéo giật trở lại.

Xe chạy đến một trạm xe buýt, Tư Không Thiên Lạc dùng móng tay của mình cào xước gương mặt của tên ngồi bên cạnh, cô đập đập cửa sổ kính hai chiều cầu cứu người qua đường.

Tên kia xoa mặt chửi thề một câu: "Con mẹ nó!" Một tay hắn ấn đầu cô ép chặt lên cửa sổ.

Một cỗ Bentley Bacalar[2] vọt qua như tên bắn, cản trở tầm mắt phát hiện tội ác của người đi đường. . .

[2] Bentley Bacalar: Tên đầy đủ là Bentley Mulliner Bacalar. Đây là mẫu xe thể thao mới với nội ngoại thất đẳng cấp và số lượng giới hạn chỉ 12 chiếc trên toàn thế giới. Bentley là hãng siêu xe sang của Anh Quốc hiện thuộc sở hữu của tập đoàn Volkswagen (Đức).

Trong chiếc Bentley Bacalar màu xanh xám, Thiên Nữ Nhụy quay đầu nhìn chiếc xe bán tải đằng sau, hốt hoảng nói: "Này, mau dừng xe lại. . . Trong chiếc bán tải kia có một cô gái đang bị người ta đánh!"

Cảm nhận được tốc độ của chiếc xe trong giây lát tăng lên, Thiên Nữ Nhụy ngồi trở lại vị trí, nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái: "Có người đang cần sự giúp đỡ, anh mau đến giúp cô ấy đi."

"..."

"Anh đừng có máu lạnh như vậy được không?"

"..." Người đàn ông lạnh lùng trên ghế lái làm ngơ lời của cô, ánh mắt thâm trầm chăm chú vào con đường phía trước.

"Đường Liên!" Thiên Nữ Nhụy nóng nảy lớn tiếng.

------

Tư Không Thiên Lạc bị đưa đến một căn biệt thự bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô, một tên đàn ông cao lớn thô kệch dã man xé rách quần áo của cô, cô ra sức kháng cự, hậu quả là nhận lại những cái tát hung ác của hắn, một tên khác mở máy quay kỹ thuật số, ghi lại hành động tàn bạo khiến cho người xem phải căm phẫn.

Tư Không Thiên Lạc quần áo bị hắn xé rách lộ ra nội y, cảm giác thân thể bị người ta xâm phạm khiến cho trái tim của cô chết lặng.

Tên đàn ra tay ông đánh xong liền đứng dậy, thở hổn hển cởi thắt lưng, hắn tụt quần giải phóng vật xấu xí ghê tởm của mình.

Tên đồng bọn đang cầm máy quay thúc giục hắn: "Mẹ nó, mày nhanh lên đi, tao sắp bị nghẹn chết rồi." Nói xong bàn tay to của hắn cũng sờ sờ xuống đũng quần xoa xoa vài cái.

Tư Không Thiên Lạc trừng mắt kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có, cô cũng cảm giác như kể từ giây phút này, mình dường như sẽ không còn được gặp lại Tiêu Sở Hà, cũng sẽ không thể yêu anh được nữa.

Cô cắn răng câm phẫn gằn từng chữ với tên đó: "Tao sẽ giết chúng mày, tao nhất định sẽ giết chúng mày."

Ánh mắt chết chóc của cô khiến cho tên kia giật mình cả kinh, tỏ vẻ hơi e sợ, nhưng đầu óc hèn hạ của hắn đã sớm bị ăn mòn bởi dáng người cùng gương mặt xinh đẹp của cô, hắn gấp gáp cởi quần vứt sang một bên, bộ dạng bất chấp tất muốn tiến đến lột sạch đồ trên người của Tư Không Thiên Lạc, đột nhiên sau gáy đau đớn dữ dội, hắn thét lên một tiếng tê tâm liệt phế. . .

Cùng lúc với tiếng thét thống khổ của tên đó, những giọt máu nhỏ xuống gương mặt trắng bệt như tờ giấy của Tư Không Thiên Lạc, máu tươi ấm áp khiến cho cô sửng sờ, nhưng chỉ một giây sau, con tim dường như đã sắp chết lại lóe lên một tia hi vọng. . .

Có người đến cứu mình sao?

Tư Không Thiên Lạc ra sức đẩy cái đầu bị thương của hắn ra, giữ quần áo đã bị xé rách che chắn lại cơ thể mình.

Tên cầm máy quay trông thấy đồng bọn bị tấn công một cách tàn bạo, ban đầu là sửng sờ, đến khi nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen dáng người cao gầy xuất hiện, hắn mới lộ vẻ xem thường, lắc lư thân mình lực lưỡng tiến đến, quát: "Con mẹ nó, mẹ mày muốn chết à!"

Đường Liên liếc mắt nhìn lướt qua cô gái vừa bị cường bạo, nhận ra người kia chính là Tư Không Thiên Lạc, ánh mắt tàn nhẫn trong phút chốc càng trở nên dử tợn hơn, nắm đấm kêu lên răng rắc, chỉ một quyền tung ra đã đánh ngã tên đàn ông vừa xông tới, hắn ngã sấp xuống vô cùng thảm hại, máy quay rơi trên đất. Lúc này, tên đàn ông bị thương ở đầu ban nãy đã bò dậy khỏi mặt đất, Tư Không Thiên Lạc đứng bật dậy, quần áo rách rưới làm cơ thể của cô như ân như hiện, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, cô quơ tay cầm lấy chiếc ghế tròn ba chân bên cạnh, điên cuồng đánh vào người hắn, hết phát này đến phát khác, tên kia đau đớn gào thét không ngừng.

Đường Liên giữ lấy chặt lấy Tư Không Thiên Lạc đang tựa như đang phát điên, anh từ từ cạy mở ngón tay của cô đang nắm chặt chiếc ghế, nhẹ giọng nói: "Thiên Lạc, cô đừng làm bẩn tay của mình."

Trong phút chốt vành mắt của Tư Không Thiên Lạc đỏ hoe.

Đôi mắt lạnh lẽo của Đường Liên đảo qua những vết thương trên mặt cùng trán và sau gáy của cô, nhìn trông mà giật mình đau xót, đáy mắt nổi lên sự khát máu đến đáng sợ, anh cởi áo vest khoác vào người của Tư Không Thiên Lạc, tựa như một người anh trai ấm áp, Đường Liên ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy không thôi vì phải chịu đựng sự khiếp sợ đến tột độ kia, trấn an nói: "Đừng sợ, không sao cả rồi!"

Hai mắt của Tư Không Thiên Lạc rơm rớm, cô gật đầu nhìn anh, thầm biết ơn vận may của mình, thầm biết ơn người đàn ông trước mắt này, vì anh đã xuất hiện kịp thời trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất. . .

Hai tên kia lúc này đã bò dậy, con dao găm lóe sáng trên tay, hắn vừa chửi rủa vừa xông về phía Đường Liên. . .

Đường Liên nhìn chằm chằm hai kẻ đang lao vào mình, trong ánh mắt hiện lên sự chết chóc, một cây đoản đao đầu linh vật Huyền Vũ đeo bên hông được rút ra, lưỡi đao ngắn sáng bóng khiến cho Tư Không Thiên Lạc lạnh người, người đàn ông bình thường trầm mặc ít nói, trong khoảnh khắc hóa thân thành ác quỷ khát máu.

"A a a!"

Âm thanh bén nhọn vang lên, một tên ôm lấy cái miệng đang không ngừng chảy máu, vẻ mặt đau đớn cùng cực, lưỡi đao trong tay Đường Liên dính một vệt máu đỏ sậm. Nhưng chỉ một giây sau, lưỡi đao dính máu lại một lần nữa đâm vào hai con mắt của tên đàn ông vừa bị chém đứt miệng đang gào thét thê lương kia. Hai mắt trở thành hai lỗ máu rùng rợn, môi cùng miệng bị rách làm máu nhuốm lên hàm răng đỏ tươi kinh hãi, nhìn thôi cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Không phải ai cũng có đủ năng lực cùng tâm lý ổn định, để có thể chứng kiến cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp như thế này.

Tư Không Thiên Lạc co rúm người vào trong một góc, toàn thân choáng váng, ánh mắt nhìn bàn tay Đường Liên đang cầm lưỡi đao nhuốm máu. . .

Những tiếng khóc rống nức nở không ngừng vang lên, tên đàn ông khắp người đầy máu co quắp hơi thở thoi thóp đang nằm trên mặt đất. Tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng cùng với ánh mắt hung tàn khát máu của Đường Liên, hắn run run chân lùi lại, dao găm trong tay rơi xuống đất, quá sợ hãi lập tức quỳ cúi đầu xin tha: "Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi."

Đường Liên không nói gì, tựa như thần chết cầm lưỡi đao nhuốm máu bước từng tới gần.

Tên đàn ông vô cùng khiếp sợ, gương mặt nhăn nhó, hắn siết chặt nắm đấm, chuẩn bị vung tay đánh cược một lần, liều mạng lao thân mình vạm vỡ của mình về phía Đường Liên.

Đường Liên dễ dàng chế ngự hắn chỉ bằng một cú đá xoay người, tên kia thét lên một tiếng rợn người.

Thiên Nữ Nhụy cảm giác bất an, không nghe lời chạy vào trong, nhìn thấy Đường Liên đang đâm lưỡi dao sắc bén vào mắt tên kia, sau đó lại kéo lê lưỡi dao trượt xuống dưới miệng một cách tàn bạo. . .

"Liên. . ." Thiên Nữ Nhụy sợ hãi lên tiếng ngăn cản.

Đường Liên dừng tay, con dao sắc nhọn đâm vào màn hình máy quay, chân phải hất lên, chiếc máy quay với thanh đoản đao đang cắm trên đó ngay lập tức nằm trong tay anh. . .

------

Biệt thự số 23 tại Greentown Rose Garden.

Cho dù vết thương trên người có đang rỉ máu, cho dù đầu tóc có rối bời, cho dù bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net