Chương 4: Khoảng Trống Trong Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 04: The Blood of Youth

»  Translate: Harry

»  Edit: Js Art

Buổi sáng đầu Thu có chút lạnh, nhưng bầu không khí lại mang theo cảm giác rất tươi mát. Bầu trời lúc bình minh cao và trong, ánh nắng nhàn nhạt và ấm áp.

Sau một đêm uống đến say như chết, Diệp Nhược Y ôm cái đầu mê man lảo đảo đi tới cổng cục cảnh sát giao thông Phố Đông, cô mơ hồ đưa tay lên xem đồng hồ, liền giật mình hoảng sợ, sốc lại tinh thần, chạy vào trong, bất ngờ đụng trúng vào người của Đội trưởng Tiết Khải.

Tiết Khải tay mắt lanh lẹ đỡ Diệp Nhược Y lại, nói: "Mới sáng sớm mà hấp tấp như vậy làm gì?"

"Đội. . . Đội trưởng." Bị bắt tại trận việc cô đi muộn, Diệp Nhược Y hơi lắp bắp, trong lòng chột dạ không dám nhìn thẳng anh.

Thái độ của Tiết Khải thì lại tốt đẹp đến phi thường, cười ha hả nói: "Nhược Y à! Em làm tốt lắm."

"Dạ?" Diệp Nhược Y không thể hiểu được.

Tiết Khải chỉ tay tới khu vực nhà xe cảnh sát, đập vào mắt chính là 5 chiếc Audi Q7 mới tinh được trang bị thêm đèn cảnh báo và logo của cục cảnh sát giao thông Phố Đông, ánh mắt thẫn thờ của Diệp Nhược Y dần dần chuyển sang kinh ngạc.

"Đội trưởng, đó là của Tiêu Sở Hà đưa tới phải không?"

"Ừm."

"Thật ạ?"

"Thật."

"Anh gõ em một cái đi."

Tiết Khải không chút nào lưu tình gõ một cái vào trán cô.

"A. . . Đau ~ !"

Sau mấy ngày lo lắng thì cuối cùng cô cũng nhìn thấy được 5 chiếc Audi, Diệp Nhược Y quá phấn khích, và quá đắc ý đến quên cả bản thân là ai, khoác tay lên vai Tiết Khải, mở miệng tán dóc như thể là bạn thân: "Thế nào, đội trưởng, Diệp Nhược Y em không phụ vào sự kỳ vọng của anh chứ, 5 con Q7 không thiếu một chiếc đã được Tiêu Sở Hà đưa đến. Ha ha, nữ cảnh sát xinh đẹp Nhược Y đã ra tay thì, Tiêu thiếu gia, hay Lôi thiếu gia gì đó cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh, cúi đầu xưng thần."

"..."

"Em nói đúng không đội trưởng!"

"..."

Diệp Nhược Y nghiêng đầu nhìn ngó vẻ mặt của Tiết Khải rất nghiêm túc, cô vội thu tay đang khoác trên vai anh xuống, sau đó chính là nở một nụ cười ngây ngô.

Tiết Khải trầm mặt, nghiêm nghị giảng giải: "Có phải em đã quên ai là người gây ra chuyện rồi đúng không, sau này xử lý cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức cho đội của chúng ta."

"Vâng."

"Cố gắng thực hiện tốt công việc của mình." Tiết Khải sửa sang lại cổ áo sơ-mi rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.

"Vâng."

"A a a!" Diệp Nhược Y sung sướng nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại nhìn đội trưởng, cười trộm vài tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Không Thiên Lạc.

Càn Đông - MFast.

Tư Không Thiên Lạc đang cúi người kiểm tra động cơ trước của chiếc GT-R màu xanh dương, kiểm tra hệ thống động lực mạnh mẽ bên trong. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lùi về sau nghe máy.

Tiếng Diệp Nhược Y trong điện thoại líu lo như chim sẻ: "Thiên Lạc muội muội yêu dấu của chúng ta, Tiêu Sở Hà hôm nay đã đưa 5 chiếc Q7 tới rồi, tương lai của tỷ tỷ đây nhất định sẽ rất xán lạn. . . Thiên Lạc, tỷ tỷ đây cảm thấy cuộc sống tươi đẹp phía trước đang vẫy tay lại với mình, ha ha ha!"

"Vậy thì tốt rồi!" Tư Không Thiên Lạc đang suy nghĩ về việc làm thế nào để giảm trọng lực của xe xuống, nên trả lời một câu cho qua.

"Thiên Lạc, cậu thực sự là quá tuyệt vời, mình phục cậu lắm, nếu không phải hôm qua mình uống say, thì mình nhất định sẽ ngồi bên cạnh cậu để trải nhiệm cảm giác chiến thắng. Hôm nào chúng ta đi làm một ly đi, mình mời a."

"Được."

"Cứ quyết định như vậy đi, cậu làm việc tiếp đi, có rảnh thì gọi cho mình."

Hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, Tư Không Thiên Lạc nhét điện thoại vào túi quần jeans, tiếp tục xem xét các linh kiện của xe.

Tối qua chứng kiến một trận đấu quá kích động, sáng sớm Lôi Vô Kiệt đã đến Càn Đông - MFast, không tìm thấy Bách Lý Đông Quân trong văn phòng giám đốc, anh đút hai tay vào trong túi quần, nhàn nhã huýt sáo đi dạo trong một vòng trong công xưởng, tìm kiếm thân ảnh của chiếc GT-R màu xanh dương mà mình vừa mua.

Phát hiện bóng dáng của nó đang nằm trong một khu tách biệt với mấy chiếc siêu xe khác, ánh mắt sáng ngời tập trung nhìn chăm chú, đập vào mắt là đôi chân thon dài tuyệt đẹp của một cô gái, ánh mắt Lôi Vô Kiệt dịch chuyển lên trên, vòng ba cực đẹp. . .

Cô gái có đôi chân dài và vòng ba đẹp đang cúi kiểm tra động cơ xe, áo phông hơi xộc xệch, lộ ra một làn da trắng xinh đẹp.

Lôi Vô Kiệt nhướng nhướng mày, tâm tình vô cùng tốt, mở miệng huýt sáo một cái.

Tư Không Thiên Lạc đóng nắp ca-pô lại, hất phần tóc đang xõa ra phía sau. Sau khi thấy rõ đối phương, cả hai đồng thời sửng sốt một chút.

"Là cô!" Trên mặt Lôi Vô Kiệt như hiển thị lên hai chữ: Kinh ngạc.

Tư Không Thiên Lạc lườm anh một cái, bỏ đèn pin qua một bên, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Là tôi, vậy thì có gì lạ sao?"

"Không không không." Lôi Vô Kiệt lắc lắc tay nói liên tục. . . Anh cười nói: "Cô làm việc ở đây sao?"

"Ờ."

"Mới đến à?"

"Thế nào. . . Không yên tâm khi giao xe cho tôi?"

"Đừng hiểu lầm, hoàn toàn không có ý đó, tôi với Bách Lý Đông Quân là bạn, chưa từng nghe anh ấy nhắc đến chuyện, có một cô nhân viên xinh đẹp đang làm việc ở Càn Đông nha." Lôi Vô Kiệt cười nói: "Chỉ với kỹ thuật của cô tối qua, chiếc GT-R này giao cho cô chính là sự lựa chọn hoàn hảo."

Đang tán dóc, Bách Lý Đông Quân đã đi tới khoát vai Lôi Vô Kiệt nói: "Tiểu Kiệt, đã lâu không gặp."

Nắm đấm của Lôi Vô Kiệt lập tức hướng tới bụng của Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân không chút lưu tình lập tức đáp trả một đấm vào ngực của Lôi Vô Kiệt, hai người không già không trẻ náo loạn một phen.

Lôi Vô Kiệt cười cười liếc nhìn Tư Không Thiên Lạc đứng bên cạnh, nói với Bách Lý Đông Quân, nói: "Anh Tửu, anh làm em thất vọng rồi nha, mời được một người đẹp thế này gia nhập Càn Đông, thế mà lại không nói với em một tiếng!"

"Nói cho cậu biết để làm gì, đến độ xe hay đến ngắm gái?" Bách Lý Đông Quân đứng bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, hất cằm về phía Lôi Vô Kiệt, bắt đầu giới thiệu hai người: "Một đứa em trai mà anh quen biết, Lôi Vô Kiệt. Nhân viên tiền năng của Càn Đông - MFast: Tư Không Thiên Lạc!"

"Bọn em biết nhau." Lôi Vô Kiệt nháy mắt ra hiệu mờ ám.

"Hả?" Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Thiên Lạc.

"Gặp qua một lần." Tư Không Thiên Lạc nói.

"Không, là hai lần." Lôi Vô Kiệt nhếch miệng cười, thể hiện sự nhiệt tình vươn tay, nói: "Chính thức giới thiệu, tôi tên Lôi Vô Kiệt, rất hân hạnh được quen biết với Thiên Lạc tiểu thư đây."

"Tư Không Thiên Lạc." Tư Không Thiên Lạc nói ra tên mình, 5 ngón tay dính một chút dầu máy đưa lên trước mặt Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt thu tay lại, cười cười.

"Hai anh cứ trò chuyện, em đi rửa tay." Tư Không Thiên Lạc dứt lời liền xoay người đi, mí mắt phải không hiểu sao hơi giật giật, có một loại dự cảm không tốt, có lẽ trong khoảng thời gian sắp tới mình sẽ không được bình yên a.

Liệu mình còn phải chạm mặt với cái tên đáng ghét kia không?

Bách Lý Đông Quân khoác vai Lôi Vô Kiệt đi ra ngoài, nghiêm túc dặn dò: "Này nhóc, tôi cảnh cáo cậu, đừng có ý đồ xấu với Thiên Lạc, người ta là người đứng đắn đấy."

------

Trong phòng họp của tập đoàn Thiên Khải, bầu không khí trang nghiêm, các nhân viên cấp cao chăm chú nghe phân tích về các hạng mục đầu tư trọng điểm trong quý tiếp theo của tập đoàn.

Tiêu Sở Hà người tuy ngồi đó, nhưng tâm tư đã sớm bay xa, cả đêm hôm qua anh không ngủ được, trong đầu chất đầy những hình ảnh về cuộc đua xe ở Đăng Thiên và vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn, và ngông cuồng của cô gái không biết tên kia.

Khóe miệng vô thức bắt đầu hiện lên một nụ cười.

Chủ tịch Tiêu Minh Đức nhìn dáng vẻ không tập trung của con trai, sắc mặt bắt đầu khó coi lên.

Điện thoại trên bàn "rè rè" rung lên, Tiêu Sở Hà cầm lên nhìn thông báo cuộc gọi, ấn phím ngắt máy, một lát sau, điện thoại lại tiếp tục rung lên.

Vẻ mặt Tiêu Sở Hà mất kiên nhẫn ấn nghe, anh hạ thấp giọng: "Tôi đang họp, có gì thì nói mau đi!"

"Ông chủ Tiêu, cậu đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy ai nào?" Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, Lôi Vô Kiệt một tay đút vào trong túi quần, vẻ mặt hớn hở đứng trước cổng lớn của Càn Đông - MFast, ra giá tin hấp dẫn với Tiêu Sở Hà.

"..."

"Nhìn thấy cô gái mà cậu không đuổi kịp, là cô gái mà cậu không hỏi được tên của người ta."

Tiêu Sở Hà nhíu mày, trong lòng cảm thấy gấp gáp đến kỳ lạ, nôn nóng muốn biết tên cô gái kia: "Nói mau."

"Ha ha!" Lôi Vô Kiệt cười anh, rồi nói: "Nóng lòng sao? Biết ngay là cậu đang nhớ thương người ta mà."

"Tôi đang họp." Giọng của Tiêu Sở Hà trở nên nghiêm nghị.

"Chuyện của Thiên Khải chẳng phải xưa nay cậu đều không muốn quản à, sao giờ lại bỗng nhiên chăm chỉ như vậy làm gì?"

Sự hào hứng hoàn toàn bị khơi dậy, trùm sỏ gây chuyện lại không nói vào chủ đề chính, Tiêu Sở Hà nghiến răng, nói: "Lôi, Vô, Kiệt."

"Tư Không Thiên Lạc."

Tư Không Thiên Lạc? Tên của cô gái đó sao?

Tư Không Thiên Lạc!

Trái tim trống trải bỗng chốc được cái tên này lấp đầy, Tiêu Sở Hà cảm nhận được ánh mắt như đao của Tiêu Minh Đức, không chút nào sợ hãi tiếp tục nghe Lôi Vô Kiệt thao thao bất tuyệt.

"Chắc chắn cậu sẽ không đoán ra được đâu, cô ấy là nhân viên mới ở chỗ anh Tửu, sáng nay lúc tôi đến Càn Đông thì thấy cô ấy đang cúi người kiểm tra hệ thống trợ lực, cái tư thế kia, đôi chân dài kia, vòng 3 vừa căng vừa tròn kia. . ." Lôi Vô Kiệt đứng ở trước cổng nhìn dòng người qua lại, đè thấp giọng nói: "Còn có một vòng 2 thon và trắng nõn, chậc chậc chậc. . . Thật đúng là làm cho người ta lạc mất hồn."

Tiêu Sở Hà sớm đã không kìm nén được, bật dậy khỏi vị trí giám đốc điều hành, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đi ra khỏi phòng họp.

Trong hành lang trống trải, gót giày da va chạm xuống nền đá cẩm thạch tạo thành những tiếng vang, Tiêu Sở Hà sắc mặt thâm trầm cầm di động hỏi: "Cậu chạm vào cô ấy?"

"Không có." Lôi Vô Kiệt vẫn còn ngây ngất trước cảnh tượng lúc sáng sớm, mơ màng nói: "Tôi dùng đôi mắt nhìn thấu hồng trần của mình để nhìn."

"Lôi Vô Kiệt."

"Sao?"

"Cậu còn dám nhìn thêm một lần nữa xem?"

Tiêu Sở Hà ngắt điện thoại, bước vào thang máy, ấn đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Lôi Vô Kiệt nhìn điện thoại bị ngắt bĩu môi, không phục lầm bầm một câu: "Người ta cũng chẳng phải là gì của cậu, làm gì mà phản ứng kịch liệt đến như vậy?"

"Tít tít!" Sau lưng truyền đến tiếng mở khóa xe. Lôi Vô Kiệt quay đầu lại nhìn, Tư Không Thiên Lạc mở cửa của chiếc GT-R màu xanh dương ra.

"Lên xe." Tư Không Thiên Lạc ngồi vào vị trí ghế phụ.

Lôi Vô Kiệt tiếng đến ngồi vào ghế lái, hỏi: "Người đẹp, chúng ta chuẩn bị đi đâu đây?"

"Lượn một vòng thành phố."

"Được."

Lôi Vô Kiệt khởi động xe chạy ra đại lộ Phố Đông. Mặt Trời dần dần ra oai, gió nóng lướt qua cửa sổ xe, Tư Không Thiên Lạc để tay trên cửa sổ, nhìn quang cảnh bên ngoài thành phố, thỉnh thoảng lại nhìn sang động tác lái xe của Lôi Vô Kiệt.

Chiếc GT-R màu xanh dương xuyên qua dòng xe cộ, qua ngã tư nút giao lộ rồi lại phóng về hướng cầu vượt. Xe chạy băng băng với tốc độ cao khiến Lôi Vô Kiệt hưng phấn hét lên như một đứa trẻ, Tư Không Thiên Lạc thầm nghĩ, có thể dùng một từ để hình dung anh ta.

Tên ngốc.

"Thế nào người đẹp."

"Tôi có tên."

"Tư Không Thiên Lạc?" Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm nói: "Gọi tên đầy đủ thì xa cách quá, Tư Không tiểu thư! Kỳ quá, cô Thiên Lạc? Quá xa cách, Lạc Lạc, cái này thân thiết quá, Thiên Lạc? Ha ha, suy cho cùng thì cái này được nhất."

"Chúng ta thân thiết đến mức đó sao?"

"Trước lạ sau quen, gặp lần thứ ba chẳng lẽ còn không đủ thân thiết sao, đúng không? Thiên Lạc." Lôi Vô Kiệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được "Phụt" một tiếng bật cười.

Tư Không Thiên Lạc lườm anh, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cô vẻ mặt nghiêm khắc ra lệnh: "Không được cười. Tăng tốc!"

"OK, BOSS." Lôi Vô Kiệt dẫm ga, tăng tốc.

"Rẽ trái."

"OK, BOSS."

"Quay đầu."

"OK, BOSS."

"Tăng tốc."

"OK, BOSS."

"Dừng xe."

"Thiên Lạc, đùa tôi à!"

Tư Không Thiên Lạc nhíu mày nói: "Thử xe."

------

Lúc Tiêu Sở Hà lái xe đến Càn Đông - MFast, Lôi Vô Kiệt không biết đã đưa Tư Không Thiên Lạc đến tận vùng quê xa xôi nào rồi, điện thoại được nhấc máy, Tiêu Sở Hà hỏi: "Đang ở đâu?"

"Đưa Thiên Lạc đi thử xe một vòng Phố Đông!"

Thiên Lạc? Quan hệ giữa hai người họ trở từ bao giờ mà lại trở nên thân thiết như vậy!

Tiêu Sở Hà có chút không vui.

Tư Không Thiên Lạc lại càng không vui, trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt vội vàng đổi giọng nói: "Là Thiên Lạc tiểu thư."

Tư Không Thiên Lạc rất dị ứng với từ "tiểu thư" này, ánh mắt càng lúc càng khó chịu lên.

Lôi Vô Kiệt không nhìn cô, nói với điện thoại: "Chúng tôi sẽ về ngay."

Đứng ngoài cổng Càn Đông - MFast, Tiêu Sở Hà nhìn đồng hồ, đã gần đến giữa trưa, cũng nên tìm một chỗ ăn cơm, vì vậy nói: "Mười phút nữa gặp ở Tuyết Lạc Sơn Trang."

"Không thành vấn đề." Lôi Vô Kiệt cúp máy, quay sang Tư Không Thiên Lạc nói: "Mặc kệ cô có thích hay không, dù sao thì từ hôm nay trở đi, tôi vẫn sẽ gọi cô là Thiên Lạc, ha ha! Thiên Lạc!"

Lô Vô Kiệt cười cười, lộ ra tám chiếc răng trắng sáng.

Đúng là một tên chaebol ngu ngốc.

Tư Không Thiên Lạc cười nhếch miệng.

Chiếc xe đi như bão tố tới Tuyết Lạc Sơn Trang, đó là một khách sạn vừa là nhà hàng, thuộc sự quản lý của tập đoàn Thiên Khải, nơi này là khách sạn nhà hàng sang trọng nhất ở Phố Đông cũng như Thượng Hải.

Tòa công trình kiến trúc đình đài mái hiên mang theo hơi thở cổ phong, nhưng cũng không kém phần phong nhã và lộng lẫy, khắp nơi tiểu cảnh kiến trúc đều toát lên vẻ xa hoa. Một nữ phục vụ mặc sườn xám có nét không khác nào một tiểu thư khuê các, cô đang đưa Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc tới trước cửa của một phòng VIP đặt biệt, liền dừng lại, gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa nói: "Lôi thiếu, Tư Không tiểu thư, mời vào trong."

Tư Không Thiên Lạc tưởng Bách Lý Đông Quân bảo Lôi Vô Kiệt chạy đến đây, không ngờ người đang ngồi bên trong là Tiêu Sở Hà, cô xoay người định đi thì bị Lôi Vô Kiệt kéo tay lại nói: "Đừng đi!"

"Nhìn thấy tôi thì liền bỏ đi! Cô sợ tôi sao?" Tiêu Sở Hà ngồi bên trong thưởng thức trà một cách từ tốn, miệng thì nói mắt thì đồng thời lướt qua mấy vị trí mà Lôi Vô Kiệt miêu tả trong điện thoại, con ngươi càng trở nên thâm trầm hơn. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 20.01.2023 - Hết Chương 04 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net