Chương 42: Sự Giúp Đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 42: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Càn Đông - MFast. Phố Đông

Trong xưởng độ xe, Tư Không Thiên Lạc đang cầm một quyển sách dạy nấu ăn nghiên cứu, Tạ Tuyên ngó sang xem trộm nội dung trên cuốn sách, rồi bắt đầu trêu ghẹo: "Thiên Lạc, em là đang đổi tính muốn làm cô vợ hiền đấy sao! Đến bao giờ thì anh Tuyên mới được uống rượu mừng của em đây?"

Tư Không Thiên Lạc lật qua trang, đáp: "Anh cứ chờ đi!"

Tạ Tuyên cười hì hì: "Anh đã vô cùng mong chờ ngày được uống rượu mừng của em với Tiêu Sở Hà từ lâu lắm rồi, chờ mãi đến hoa cũng tàn lá cũng rụng, hai đứa giải quyết nhanh lên nào, đêm dài lắm mộng, coi chừng anh Sở Hà của em bị cô gái nào đó cướp đi mất đấy."

Bị cô gái khác cướp mất, ai dám cướp người Tiêu Sắt nhà mình đi?

Tạ Tuyên không nói thì suýt nữa Tư Không Thiên Lạc cũng quên mất, là còn có một nhân vật như thế tồn tại, người đó tên là Đoàn Tiểu Nhạc.

Cô ta đi đâu rồi nhỉ?

Sao chẳng thấy động tĩnh gì cả?

Nhớ tới Đoàn Tiểu Nhạc thì sẽ nhớ tới Từ Giai Oánh, tiếp đó là nhớ tới Đoàn Thế Hùng. . . 

Bị vợ bé bán đứng, đó chính là báo ứng vì đã vứt bỏ vợ con.

Tư Không Thiên Lạc có chút hả hê nhưng đồng thời lại cảm thấy Đoàn Thế Hùng cũng thật đáng thương, dù sao ông ta cũng đã có tuổi rồi mà còn phải đi vào chỗ như thế, dù sao thì ông ta cũng là cha ruột của cô. . . 

Sau khi bán chiếc Reventon có một khoảng vốn cứu công xưởng ở Thượng Hải, Bách Hiểu cũng giải quyết được cơn khủng hoảng, vì thế thời gian này Tiêu Sở Hà không đến Nam Kinh mà làm việc trực tiếp ở Thượng Hải.

Cả đống chuyện xoay quanh tâm trí của Tư Không Thiên Lạc, vì thế cả buổi chiều, cô chẳng thể tập trung được vào việc gì, đến tối lúc làm đồ ăn thì cho quá nhiều muối, nấu cơm lại đổ quá ít nước. Cơm chưa chín kỹ, đồ ăn lại mặn, Tiêu Sở Hà ăn vừa không ngon miệng lại vừa khát nước, uống hết hai cốc nước đầy mới lảo đảo đi vào phòng làm việc.

Sáng nay tài khoản của Tập đoàn Bách Hiểu đột nhiên dư ra một số vốn khổng lồ, trong hoàn cảnh thiếu thốn tài chính hiện nay thì đúng là như vớ được lò than sưởi ấm giữa trời tuyết đông, thế nhưng số tiền đó có lai lịch không rõ, Tiêu Sở Hà không dám sử dụng tùy tiện.

Anh đang suy đoán xem là ai đã ra tay trợ giúp trong lúc khó khăn này, Tư Không Trường Phong, Lạc Thủy Thanh, hay là Lôi Vô Kiệt muốn ăn năn hối cải. . . 

Tư Không Thiên Lạc bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn cùng một cốc nước đi vào, cô nói: "Tiêu Sắt, anh còn khát nước không?"

"Đỡ nhiều rồi." Tiêu Sở Hà tạm ngưng dòng suy nghĩ, ngồi thẳng người ôm cô.

Tư Không Thiên Lạc đặt đĩa hoa quả lên bàn, chỉ vào mũi anh nói: "Tiêu Sắt, anh cũng thật đúng là. . . Đồ ăn khó ăn như vậy, anh chỉ cần lên tiếng nói ra là được rồi."

Tiêu Sở Hà bế cô ngồi lên đùi mình, cười nói: "Em nấu thì sao anh có thể không ăn chứ!"

"Thuốc độc anh có ăn không?"

"Ăn."

"Anh bị ngốc à!"

"Em mới là ngốc!" Anh ôm lấy vòng eo của cô, nói: "Kể cho anh một chút về tâm sự của em đi."

Tư Không Thiên Lạc nhếch cằm nói: "Em đâu có tâm sự gì đâu."

"Thiên Lạc, lúc ăn cơm anh đã nhìn ra rồi, em còn dám giả vờ."

Tiêu Sở Hà đen sâu thẳm của anh khiến người ta không dám nói dối, Tư Không Thiên Lạc rũ mắt nói: "Hôm nay em đã nhớ đến ông ta. . ."

"Ông ta? Ai?"

"..."

Tiêu Sở Hà nhướng mày: "Đoàn Thế Hùng?"

"Không phải, mà là. . . Hơiss!" Tư Không Thiên Lạc ngả đầu tựa vào vai anh, dáng vẻ ủ rũ nói: "Em cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa."

Tiêu Sở Hà sờ sờ đầu cô, anh nói: "Anh nghĩ chúng ta nên đưa ông ấy ra ngoài, tuy ông ấy đã từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với mẹ con em, nhưng dù sao thì ông ấy vẫn có công sinh thành, ông ấy cũng có tuổi rồi, cũng không thể ở lại trong đó quá lâu."

Tư Không Thiên Lạc không nói gì, lông mày cũng thả lỏng xuống.

Tiểu Sở Hà thật sự rất hiểu cô!

Anh tự quyết định: "Được rồi, cứ làm như vậy đi."

Đỡ thân thể mềm nhũn như không xương của cô, anh đưa tay nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ra lệnh: "Thiên Lạc, em cười một cái anh xem nào."

Tư Không Thiên Lạc nhe răng trợn mắt làm vẻ mặt quái dị.

Tiêu Sở Hà véo nhẹ mặt cô, nói: "Cười một cái tử tế xem nào, Thiên Lạc, em không biết anh thích nhất chính là dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của em sao?"

"Thế à?" Tư Không Thiên Lạc giả làm mặt khóc.

"Có cười hay không!" Tiêu Sở Hà xấu xa đưa tay cù cô, cô giãy giụa lung tung trong lòng anh né tránh như con sâu, vừa cười vừa né vừa giãy giụa, bỗng nhiên người mất đà ngả ra đằng sau đụng vào bàn làm đổ ly nước.

Nước tràn ra lênh láng khắp bàn, chảy tới rìa rồi chui qua khe hở nhỏ rơi xuống ngăn kéo, hai người luống cuống cứu chỗ văn bản tài liệu trên bàn, lau sạch vết nước rồi bỏ hết các đồ trong ngăn kéo ra.

"Beng." Một miếng kim loại màu bạc rơi xuống sàn, hai người đang mải lo thu dọn bàn nên không chú ý.

Sau khi dọn xong, Tư Không Thiên Lạc giả vờ giận dỗi oán trách Tiêu Sở Hà: "Tiêu Sắt đều tại anh hết!"

"Có phải anh là người làm đổ ly nước đâu?" Tiêu Sở Hà kéo tay cô lại, sau đó bắt đầu không ngoan ngoãn sờ loạn trên người cô, Tư Không Thiên Lạc lui về sau né tránh, chân giẫm lên một vật lạ.

Cô cúi người nhặt lên xem, thấy là một miếng kim loại màu bạc hỏi: "Cái gì đây?"

Tiêu Sở Hà cầm lên xem: "Hình như là của mẹ chúng ta trước khi về nước tặng lại cho anh. . ."

Một nỗi nghi vấn nổi lên trong lòng, Tiêu Sở Hà càng nhìn miếng kim loại màu bạc này càng cảm thấy có gì đó là lạ, đặt nó vào trong tay của Tư Không Thiên Lạc, anh cúi người lục lọi trong ngăn tủ.

"Tiêu Sắt, anh tìm gì vậy?" Tư Không Thiên Lạc cũng ngồi xổm xuống.

Tiêu Sở Hà lấy ra một chiếc túi giấy rất dày, mở ra, từng tờ hồ sơ đất bày ra trước mắt anh. Tất cả đều là những miếng đất mà Lạc Thủy Thanh mua được trong khoảng thời gian đấu giá với phía của Đoàn Thị, còn có tới mấy quả đồi trọc mà bà bí mật mua ở Thẩm Dương.

Vợ của một ông trùm khoáng sản Châu Âu, mua mấy mảnh đất trên núi khô cần, tặng cho con rể tương lai một miếng kim loại. . . 

Những từ này nhanh chóng được xâu chuỗi trong đầu của Tiêu Sở Hà, anh lập tức hiểu ra dụng ý của Lạc Thủy Thanh.

Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ hưng phấn, Tiêu Sở Hà chỉ vào đồ vật trong tay Tư Không Thiên Lạc, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tư Không Thiên Lạc lật đi lật lại nhìn mãi, trả lời: "Chắc là inox!"

Tiêu Sở Hà hỏi tiếp với giọng phấn khích: "Thiên Lạc, em có biết yếu tố chủ yếu tạo thành inox là gì không?"

"Hợp kim, Thép, Crom, Niken, Nito, nếu có còn gì nữa thì chắc em cũng không biết." Tư Không Thiên Lạc nhún nhún vai, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, cầm mấy tờ giấy đất kia lên xem kỹ một chút, rút ra kết luận cuối: "Trời ơi! Mấy quả đồi kia ở Mạo Sơn không phải là. . ."

Tiêu Sở Hà vội vàng che miệng cô lại, khẽ hạ thấp giọng nói: "Cẩn thận, tai vách mạch rừng, hiện giờ anh đang bị người của Đoàn Tuyên Hằng theo dõi sát, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ đến tai của anh ta."

Tư Không Thiên Lạc hiểu ra, gật gật đầu mãnh liệt.

Tiêu Sở Hà cất mọi thứ cẩn thận xong mới cầm miếng kim loại kia lên nhìn, vẻ mặt hưng phấn bấm điện thoại gọi cho Đường Liên: "Liên, tôi cần cậu xác định giúp một chuyện. . ."

------ 

Thượng Hải - 20:32 Dog Track, Phố Đông

Đêm đông giá rét, Vương Tiêu Vũ mặc áo bông vừa đi ra từ trường đua chó Dog Track ở Phố Đông liền bị Tiêu Sở Hà chặn lại. Trên miệng ngậm điếu xì gà Romeo Y Julieta[1], Vương Tiêu Vũ nhìn người vừa đột nhiên xuất hiện, anh vẻ mặt hung dữ nói: "Oh, ông chủ Tiêu, thật trùng hợp quá, 800 năm mới về Thượng Hải một chuyến, không ngờ lại gặp được người quen tại cái trường đua chó này a."

[1] Romeo Y Julieta: Xì Gà Romeo Y Julieta Habana Reserve Titan là xì gà có vị chocolate được sản xuất tại CUBA, bạn muốn mua 1 hộp 21 điếu thì cần phải chi ra 6.500.000 VND để mua.

Chuyện DK thua Tiêu Sắt đến phải rời khỏi thành phố Thượng Hải, Vương Tiêu Vũ mãi vẫn không thể nào nuốt trôi được vụ này.

Tiêu Sở Hà phớt lờ lời châm chọc của Vương Tiêu Vũ, trực tiếp hỏi thẳng: "Mộc Thanh Dương đâu?"

Vương Tiêu Vũ trừng mắt, giận dữ nói: "Tìm anh Dương làm gì! Anh ấy không phải là đã bị ông chủ Tiêu đây, trục xuất ra khỏi thành phố Thượng Hải rồi sao!"

"Tiêu Vũ, DK có thật là không quay về cùng cậu không?"

"Thật thì sao?"

Tiêu Sở Hà lạnh lùng nói: "Đừng để tôi phải hỏi đến lần thứ hai!"

"Chẳng hiểu ông chủ Tiêu đây là đang nói cái gì nữa." Vương Tiêu Vũ làm ra vẻ muốn đi.

Tiêu Sở Hà túm cổ áo của anh ta từ phía sau lại: "Tiêu Vũ, tôi đã đến tìm cậu có nghĩa là tôi đã biết DK đang ở Thượng Hải, mau đưa tôi đi gặp anh ta."

"Anh Dương thật sự không có đến Thượng Hải a." Cánh tay bị ép xoay vòng ra sau lưng, Vương Tiêu Vũ lớn tiếng kêu gào: "Đau đau đau. . . Nhẹ thôi nhẹ thôi, Tiêu Sắt, anh nhẹ tay thôi, tôi đưa anh đi là được chứ gì."

Vương Tiêu Vũ lái xe dẫn Tiêu Sở Hà đến bên bờ sông Hoàng Phố, chỉ vào một cỗ xe Dodge Challenger màu đen đậu dưới gốc cây lớn bên bờ sông: "Bây giờ anh Dương đang ở trên chiếc xe đó."

Chiếc Dodge màu đen trong màn đêm rung động có tiết tấu, bất cứ ai cũng có thể đoán được bên trong khoan xe đang trình diễn trò hay gì.

Hết thời gian một điếu thuốc, sự rung lắc kịch liệt của chiếc xe mới dừng lại, Vương Tiêu Vũ chạy tới, gõ gõ cửa sổ, nói hai câu gì đó với người ở bên trong xe.

Một lát sau, cửa xe mở ra, Mộc Thanh Dương xách quần bước xuống xe, vẻ mặt cười cười mặc quần vào, còn áo sơ mi thì khoác qua loa không cài mấy chiếc cúc, bị gió thổi vạt áo tung bay.

Mộc Thanh Dương mặt mày hồng hào nhếch môi cười cười nhìn về phía Tiêu Sở Hà, Tiêu Sở Hà cũng nhìn anh, một cơn gió lớn từ bờ sông thổi qua, lạnh buốt. . . 

Tiêu Sở Hà lấy bao thuốc lá từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Mộc Thanh Dương, Mộc Thanh Dương cười cười, rút một điếu, Tiêu Sở Hà cũng lấy một điếu ngậm vào trong miệng, sau khi bật lửa châm thuốc xong, anh đưa bật lửa sang cho DK, hai người đàn ông đứng trong gió lạnh lẳng lặng hút thuốc, hai đốm sáng màu đỏ cứ lóe lên rồi lại lịm xuống.

"Tại sao lại đổ tiền vào Bách Hiểu?" Tiêu Sở Hà hỏi.

Mộc Thanh Dương vẩy vẩy tàn thuốc, cười nói: "Nếu như tôi nói, là mình muốn tham gia vào giới kinh doanh của Thượng Hải, cậu có tin không?"

Tiêu Sở Hà nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, hỏi tiếp: "Chiếc Reventon của tôi, có phải là đang nằm trong tay anh không?"

"Tiêu Sắt, cậu đừng xem Mộc Thanh Dương tôi vĩ đại như vậy, báu vật nhỏ bé kia của cậu không ở trong tay tôi."

"Theo như tôi được biết thì, chiếc Reventon đã được một đại gia giấu tên họ Mộc ở Thanh Châu đấu giá thành công."

"Ây. . . Mộc gia ở Thanh Châu đâu phải chỉ có Mộc Thanh Dương tôi?"

"Là em trai anh, Mộc Xuân Phong."

Mộc Thanh Dương nhả ra một vòng khói, ý vị thâm sâu nhìn Tiêu Sở Hà, cười nói: "Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết một tin tức, cho đến lúc này thì chiếc xe đó của cậu vẫn chưa từng bị ai chạm tới, cho dù là lúc vận chuyển từ hội trường đấu giá đến Hàng Châu, chiếc xe đó của cậu cũng chưa từng khởi động máy, yên tâm đi!"

Mộc Thanh Dương là một người không bao giờ ra bài theo lẽ thường, không ai có thể nhìn thấu được tâm tư của người này, người đàn ông này rất thẳng thắn, miệng lưỡi tuy có chút cuồng ngôn, nhưng Mộc Thanh Dương này khâm phục nhất chính là những kẻ điên, một khi đã nhắm trúng mục tiêu thì liều mạng dũng cảm mà tiến tới.

Trong mắt Mộc Thanh Dương, thì Tư Không Thiên Lạc chính là kẻ điên, mà Tiêu Sở Hà lại càng là kẻ điên chính cống.

Mà DK, lại chính là người thích kẻ điên của kẻ điên chính cống.

------ 

Tội trạng của Đoàn Thế Hùng không phải tội ác xấu xa tày trời, muốn giúp ông ta ra khỏi ngục giam cũng không phải việc khó. Một ngày này cho phép người nhà đến thăm tù nhân, Tiêu Sở Hà đã bỏ chút thời gian tới thăm ông ta.

Tình trạng xấu của Đoàn Thế Hùng hiện nay không phải là do vấn đề về sinh lý, mà là do tâm lý, nghĩ lại những việc mà mình đã làm trong cuộc đời, vậy mà cuối cùng lại bại trong tay của một người đàn bà.

Có một câu nói, càng bỏ nhiều tâm tư và sức lực vào một người phụ nữ, thì sẽ bị người phụ nữ đó lừa dối càng nhiều.

Bây giờ thì hay rồi, ngoài bốn bức tường và song sắt lạnh băng thì chẳng còn gì nữa.

Vợ con bỏ mặc, bạn bè lánh xa, làm người cũng thất bại!

Vào tù lâu như vậy mà Từ Giai Oánh và Đoàn Tiểu Nhạc chẳng thấy mặt đâu, Đoàn Tuyên Hằng thì có đến hai lần nhưng đều bị ông ta từ chối gặp.

Lần này Tiêu Sở Hà đến, ông ta đồng ý gặp, bởi vì ông ta nghĩ nếu gặp, thì sẽ biết được tình hình gần đây của Tư Không Thiên Lạc từ anh, dù chỉ là một chút thôi cũng được.

Cách một tấm kính thủy tinh, Tiêu Sở Hà nhìn Đoàn Thế Hùng đã trở nên già nua hơn trước rất nhiều, ông ta được giám ngục đưa tới, sau khi giám ngục đứng sang một bên, Đoàn Thế Hùng mới cầm điện thoại lên hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi thay Thiên Lạc đến thăm bác." Tiêu Sở Hà nhìn ra được sự dao động trong ánh mắt Đoàn Thế Hùng, anh nói tiếp: "Cô ấy rất nhớ bác, nhìn thấy bác thành ra thế này trong lòng cô ấy cũng không hề dễ chịu. Bác cũng biết rồi đó, tính tình của cô ấy rất bướng bỉnh, không thể nào nguôi ngoai trong một sớm một chiều được, bác hãy kiên nhẫn chờ đợi, hãy cho cô ấy chút thời gian, dần dần rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Không thể trách con bé, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như ngay từ đầu tôi ý thức được trách nhiệm của một người cha, ý thức được trách nhiệm của một người chồng, vậy thì cũng không gặp phải kết cục như ngày hôm nay. . ." Đoàn Thế Hùng mím môi quay mặt sang một phía, sau khi ổn định tâm tình mới quay đầu lại cười nói: "Sở Hà, nhờ cậu hãy chăm sóc tốt cho con bé."

Tiêu Sở Hà gật đầu: "Chuyện đó bác cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Còn bác cũng phải tự quan tâm đến mình, người có tuổi rồi không thể so với ngày trước được, cố nhẫn nại thêm một thời gian nữa."

Tiêu Sở Hà ám chỉ điều gì Đoàn Thế Hùng đều hiểu, nghĩ đến tình cảnh sau khi rời khỏi đây, có thể sẽ không có nhà để trở về, cũng không có ai để dựa vào, ông do dự vài giây mới nói: "Không cần đâu."

"Bác hãy suy nghĩ thật kỹ, cần gì thì cứ nói với tôi."

"..."

Vài ngày sau, Đường Liên cho người truyền tin cho Tiêu Sở Hà, Đoàn Tuyên Hằng đã bắt đầu vận động các mối quan hệ để đưa Đoàn Thế Hùng ra ngoài.

Cuối tháng sau, Tiêu Sở Hà nghe Diệp An Thế nói, lúc Đoàn Thế Hùng ra tù, chính Từ Giai Oánh đã đến đón ông ta trở về dinh thự Đoàn gia. . . 

------ 

Thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào cuối Xuân đầu Hạ.

Chi nhánh của Bách Hiểu ở Thượng Hải từng bước một thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn văn phòng làm việc của Tiêu Sở Hà cũng càng lúc càng cao hơn, trụ sở chính ở Nam Kinh càng lúc càng mở rộng, thiết bị sản xuất ra không chỉ đứng vững tại thị trường trong nước mà còn thâm nhập vào thị trường Âu Mỹ.

Tiêu Sở Hà lúc này cũng đã đạt được những thành tựu không nhỏ trong sự nghiệp, nhưng cùng với đó là công việc ngày càng nhiều, tiệc rượu xã giao cũng nhiều không đếm xuể.

Có vô số lần đối đầu nửa thắng nửa thua, Đoàn Tuyên Hằng kinh nghiệm đầy mình như vậy mà cũng dần dần phải nếm qua mùi áp lực. . . 

Vào cuối mùa hạ, Tiêu Sở Hà nhận được điện thoại của Tư Không Trường Phong gọi đến từ Anh Quốc.

Trong điện thoại, Tư Không Trường Phong nói hợp đồng quyền đại lý sản phẩm ô tô điện tử của FENG Mineral Group với Đoàn Tuyên Hằng đã sắp hết hạn, ông hỏi thăm Tiêu Sở Hà liệu có hứng thú thử một lần nữa cạnh tranh quyền đại lý không.

Tiêu Sở Hà nhớ đến bản kế hoạch mà mùa thu năm ngoái anh vất vả viết ra, sau đó bị vứt sang một bên, lập tức dứt khoát nói với Tư Không Trường Phong rằng, anh sẽ tham gia cạnh tranh giành quyền làm đại lý của năm nay.

Ban ngày bận rộn với đống công việc của Bách Hiểu, đến tối lại lo việc của mấy quả đồi trọc ở Thẩm Dương và quyền đại lý với FENG Mineral Group, áp lực công việc quá lớn cuối cùng đã khiến Tiêu Sở Hà đổ bệnh sau đợt hạ nhiệt độ đầu tiên của mùa  Hạ sắp sang Thu.

Tư Không Thiên Lạc hay tin thì xin nghỉ phép vài hôm ở Càn Đông - MFast. để đến Nam Kinh chăm sóc cho anh. . . 

Tuyết Lạc Sơn Trang - Giang Tô.

Trong thư phòng làm việc không ngừng vang lên những tiếng ho khan, Tiêu Sở Hà gắng gượng chịu đựng cơn đau đầu, mà vùi mặt vào công việc cặm cụi viết bản kế hoạch, những con chữ trước mắt bỗng nhòe đi, anh dừng lại tháo kính xuống khẽ xoa xoa hai mắt.

Tư Không Thiên Lạc mang theo cốc nước và thuốc vào, trên mặt cô hiện rõ vẻ thương xót.

Cô nói: "Tiêu Sắt, anh đừng làm nữa, thời gian đấu thầu không phải là còn hai tuần nữa sao?"

"Cho nên anh mới phải làm xong nhanh một chút, để còn phải xem lại, nếu phát hiện sai sót gì thì còn sửa kịp được." Cổ họng ngứa rát, Tiêu Sở Hà nắm tay che miệng ho khan một trận.

Tư Không Thiên Lạc cau mày vỗ lưng cho anh, cô nói: "Nghỉ một chút đi, nếu không thì anh sẽ mệt mỏi mà suy sụp mất. . . Tiêu Sắt, hay là để em viết giúp anh, còn nếu anh không tin tưởng em thì gọi Cơ Tuyết tới viết cũng được."

Bỏ thuốc vào miệng, uống một ngụm nước, Tiêu Sở Hà xoa xoa mũi nói: "Cơ Tuyết gần đây giống như người máy, cả ngày không ngừng tìm việc để làm, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ gục ngã."

Tiêu Sở Hà nhớ rất rõ, hôm mà bạn trai Cơ Tuyết tỉnh lại là ngày lễ tình nhân 14/02 vì lái xe đưa Cơ Tuyết đến bệnh viện An Thế, mà Tiêu Sở Hà đã bỏ lỡ buổi lễ tình nhân đầu tiên với Tư Không Thiên Lạc.

Đáng tiếc là, bạn trai Cơ Tuyết sau khi tỉnh lại đã rời xa cô ấy, kể từ đó. . . Cơ Tuyết tựa như một người mất trí, tự biến mình thành một cỗ máy liều mạng làm việc bất kể ngày đêm, chỉ để làm tê liệt tình cảm của mình với người bạn trai tệ bạc kia. . . 

Vào lúc nửa đêm, Tư Không Thiên Lạc bị nhiệt độ nóng rực của người bên cạnh làm thức giấc, sờ tay lên trán của Tiêu Sở Hà cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập, mà anh cũng thở ra toàn là hơi nóng.

"Tiêu Sắt, anh bị sốt rồi, đến bệnh viện thôi."

Tiêu Sở Hà nắm tay cô đặt bên môi mình: "Thiên Lạc, anh không sao, đã uống thuốc rồi, anh còn chịu được."

"Được cái gì mà được! Anh tưởng mình là siêu nhân à!"

Tư Không Thiên Lạc kiên quyết kéo anh dậy, đưa anh đến bệnh viện.

Dịch cúm đang đổ bộ toàn thành phố Nam Kinh, bệnh viện chật kín phòng, không có giường, hai người đành phải ngồi trên ghế ngoài hành lang để truyền dịch.

Tiêu Sở Hà bị sốt cao đến 39,8 độ, anh mệt mỏi tựa đầu vào vai của Tư Không Thiên Lạc, cánh tay đang truyền dịch đặt trên đùi cô.

Tư Không Thiên Lạc nhẹ nhàng xoa bàn tay lạnh buốt của anh, đau lòng nhìn anh tiều tụy đến hốc hác, chỉ muốn mình có thể thay anh gánh bệnh, cô chịu đựng mùi thuốc khử trùng, ngẩng đầu nhìn từng giọt nước thuốc chậm rãi nhỏ xuống trong ống truyền.

Sau khi truyền nước, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Sở Hà cũng đã giảm xuống, lúc mỏi mệt về đến Tuyết Lạc Sơn Trang đã là hai giờ sáng, Tiêu Minh Đức thì đã ngủ rồi, lúc gần ba giờ sáng thì nhiệt độ cơ thể của Tiêu Sở Hà lại bất ngờ tăng cao, anh sốt đến mức mê man, Tư Không Thiên Lạc lo lắng đến chỉ muốn khóc.

Sợ anh sốt cao thành viêm phổi, Tư Không Thiên Lạc lái xe đi mua miếng dán hạ sốt, sau đó dán lên người của anh, dùng khăn chườm mát lau khắp người anh, vừa lau vừa nói: "Tiêu Sắt, anh mau khỏe lại đi, em xin anh đấy, làm ơn!"

Một đêm vất vả dài đằng đẵng, Tư Không Thiên Lạc không hề chợp mắt, cho tới khi chân trời bắt đầu sáng, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Sở Hà mới hạ xuống mức bình thường, lúc này cô mới yên tâm nắm chặt tay anh, ghé vào bên giường.

Khi trời đã sáng rõ, Tiêu Sở Hà mới mở mắt.

Cổ họng nóng rát, đầu óc cũng mơ màng, phát hiện Tư Không Thiên Lạc đang ghé vào bên giường ngủ, anh khó nhọc nâng cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net