Chương 44: Con Rể Của Ngài Tư Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 44: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Nước Anh - London, một thị trấn nhỏ ở tại vùng ngoại ô.

Tư Không Trường Phong mặc áo sơ mi sọc xanh trắng cùng Lạc Thủy Thanh mặc một chiếc váy dài đoan trang, cả hai đang ngồi dưới tán cây to trong sân chờ con gái.

Tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng lúc càng gần, máy bay hạ cánh ngay trước mắt hai người. Cửa khoang mở ra, Tiêu Sở Hà nhảy xuống đầu tiên, sau đó cẩn thận đỡ Tư Không Thiên Lạc xuống, tay anh khẽ gạt lọn tóc lòa xòa bên má cô.

Bộ dạng như đang trân trọng che chở cho một thứ bảo bối đó khiến cho Lạc Thủy Thanh vô cùng hài lòng về cậu con rể tiêu chuẩn này, nụ cười tươi rói hiện rõ trên nét mặt bà.

"Cha, mẹ." Tư Không Thiên Lạc chạy về phía hai người, Tư Không Trường Phong mỉm cười chào đón.

Nhìn sắc mặt xanh xao và vóc dáng gầy gò của cô con gái yêu, Tư Không Trường Phong nhìn sang Tiêu Sở Hà, chất vấn nói: "Sở Hà, cậu không chăm sóc tốt cho con bé rồi."

"Cháu không làm tròn bổn phận, xin lỗi tiên sinh" Tiêu Sở Hà xấu hổ nhìn Tư Không Thiên Lạc.

Nếu không phải vì anh đổ bệnh thì cô đã không cực khổ như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, người gầy đi trông thấy rõ. . ."

Tư Không Thiên Lạc kéo cánh tay của Tiêu Sở Hà, giải thích giúp anh, nói: "Cha à, người nói gì vậy, Tiêu Sắt chăm sóc con vô cùng tốt, mỗi ngày con đều rất vui vẻ không phải sao?"

Tư Không Thiên Lạc nhìn Tiêu Sở Hà, Tiêu Sở Hà mỉm cười.

Lạc Thủy Thanh kéo tay con gái: "Đi đường chắc mệt rồi, trước tiên theo mẹ về phòng nghỉ ngơi đã!"

Sau khi Tư Không Thiên Lạc và mẹ đi vào trong biệt thự, Tiêu Sở Hà mới ngồi xuống ghế. Lần này tới London ngoài mặt thì là vì cạnh tranh quyền đại lý của FENG Mineral Group, nhưng thực tế là anh đến tìm nguồn đầu tư cho mỏ quặng Niken ở Thẩm Dương.

Người giúp việc bưng trà lên, Tư Không Trường Phong hỏi: "Đã thăm dò trữ lượng chưa?"

"Nếu khai thác trên diện rộng, thì khiêm tốn mà nói ít nhất cũng được hơn mười năm ạ."

Tư Không Trường Phong nâng chén hồng trà lên tạo tư thế mời.

Tiêu Sở Hà nâng chén hồng trà lên ngửi ngửi hương thơm thanh nhã, anh nói tiếp: "Gần đây Niken đang là khoáng sản quý và trở nên khan hiếm đi, bởi thị trường xe điện của các nước thì ngày càng tăng cao, vì thế giá Niken cũng đang có xu hướng tăng lên, nước Nga thì cung cấp 10% trữ lượng Niken trên thế giới, nhưng lúc này đất nước của họ đang bị lệnh cấm vận, cháu tin rằng lúc này chính là lúc chúng ta nên khai thác khu mỏ ở Thẩm Dương."

Tư Không Trường Phong gật gật đầu: "Cậu nói rất đúng, nhiều nơi đang liên tiếp mua Niken với khối lượng lớn, vì thế sẽ khiến giá Niken tăng vọt, giá Niken thì dễ lên nhưng rất khó xuống, bây giờ chính là thời điểm khai thác thích hợp nhất, nhưng mà. . ."Mấy ngày trước tập đoàn bên Hà Lan đã xuất ra một khoản vốn đầu tư rất lớn, Sở Hà, chuyến này e rằng tôi không thể giúp được cho cậu rồi."

Ý chí hừng hực mang theo tấm lòng nhiệt huyết tới tìm nhà đầu tư, Tiêu Sở Hà có chút thất vọng mà rũ mắt xuống, Tư Không Trường Phong lại một lần nữa đả kích anh.

Tiêu Sở Hà hơi chán nản đẩy mở cửa phòng của Tư Không Thiên Lạc, trong căn phòng bày trí xa hoa, lúc nhìn thấy người đẹp mặc váy ren dài nằm nghiêng trên chiếc giường ngủ kiểu công chúa, tâm tình của anh bỗng dưng tốt lên rất nhiều.

Tiêu Sở Hà chưa từng phát hiện ra Tư Không Thiên Lạc rất có phong thái của công chúa, trong gian phòng rực rỡ này, giường lớn lộng lẫy, màn buông tráng lệ, cô gái mặc váy ren dài yêu kiều xinh đẹp kia rõ ràng chính là nàng công chúa cao quý nhất nhất.

Tiêu Sở Hà sững sờ đứng ở cửa, nhìn cô không hề chớp mắt.

Có lẽ là do chiếc giường này quá êm ái, vì thế cô chẳng thấy buồn ngủ chút nào, nhìn người đang đứng ngây ra ở cửa, cô cười nói: "Lại đây!"

Tiêu Sở Hà cởi áo vest ngoài đặt lên ghế sofa, bước từng bước về phía cô.

"Hôm nay anh mới phát hiện ra, Thiên Lạc, em đúng là rất có phong thái của một cô công chúa."

"Ha ha!" Tư Không Thiên Lạc cười rộ lên, đôi mắt cong cong, đẹp vô cùng.

"Bàn chuyện với cha em thế nào?" Cô hỏi.

Tiêu Sở Hà cố tình nhăn mày, trêu chọc cô: "Chẳng thế nào cả."

"Cha không đồng ý?"

Tiêu Sở Hà bất đắc dĩ gật đầu.

"Không sao, Tư Không Trường Phong trước giờ đều nổi tiếng là rất nghe lời vợ, mà vợ của ông ấy chính là mẹ em, em đi tìm mẹ, ha ha! Yên tâm đi, cha rất nghe lời của mẹ, vì thế việc này cứ giao cho em." Tư Không Thiên Lạc ôm cổ anh an ủi nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, vui vẻ lên, trước tiên em đưa anh đi xem một thứ rất thú vị!"

"Cái gì thú vị?" Tiêu Sở Hà hỏi.

"Đi rồi sẽ biết." Tư Không Thiên Lạc nhảy chân trần xuống giường, bàn chân nhỏ mang đôi lép lên màu trắng, dắt tay Tiêu Sở Hà đi ra ngoài.

Hai người xuống lầu, rồi lại đi xuyên qua phòng khách, đi ra cửa sau của biệt thự.

Ngang qua một bãi cỏ được cắt xén gọn ghẽ, những cây cổ thụ cao vút cành lá xum xuê, vườn hoa muôn hồng nghìn tía, có đủ các loại hoa đủ các loại màu sắc, hai người dừng lại bên một bể nước vừa rộng vừa sâu, vừa xanh thẫm. . ."

Tư Không Thiên Lạc buông tay Tiêu Sở Hà ra, hô lên về phía mặt nước tĩnh lặng: "Đại Hoàng. . . Cá béo nhỏ, chị đã về rồi, mau ra đây."

Từ trong một góc tối sâu trong làn nước, bóng đen khổng lồ nhanh chóng bơi lên.

Tiêu Sở Hà kinh ngạc đến mở to mắt, kéo tay Tư Không Thiên Lạc về phía sau: "Ở đây nuôi gì vậy? Là cá mập sao?"

Tư Không Thiên Lạc chưa kịp trả lời, con quái vật khổng lồ được gọi là Đại Hoàng đã vươn nửa cái đầu lên khỏi mặt nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Thứ Tiêu Sở Hà nhìn thấy là một cái đầu cá mập trắng lớn trưởng thành[1], trời ơi đây là Đại Hoàng đó sao! Thế mà còn gọi là cá béo con, này là cá mẹ chứ cá con gì?

[1]Cá mập trắng lớn: Tên khoa học Carcharodon Carcharias, còn được biết đến với các tên gọi khác như mũi kim trắng, cái chết trắng, cá mập trắng, là một loài cá mập lớn khác thường thuộc bộ Cá Nhám Thu. Với tổng thể chiều dài tới 6,4 m (21 ft) cũng có bài báo cáo lên đến 8m (26 ft), cá mập trắng lớn chính là loài cá ăn thịt lớn nhất thế giới.

Nhìn thấy cá mập Tiêu Sở Hà hơi hoảng sợ, nhanh tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Thiên Lạc đang chuẩn bị sờ vào đầu con cá mập, lo lắng nói: "Thiên Lạc em điên à, không cần tay nữa sao? Nó cắn em thì làm thế nào?"

Đại Hoàng xoay người quẫy đuôi một cái, bọt nước văng tứ tung vào người Tiêu Sở Hà, bắn lên cả mặt. Tư Không Thiên Lạc phì cười, nói với con cá béo: "Tiêu Sắt là bạn trai của chị, em đừng bắt nạt anh ấy nghe chưa!"

Tiêu Sở Hà trừng mắt lườm quái vật trong bể lớn, nghĩ thầm: Sao Tư Không Trường Phong lại có sở thích nuôi cá mập chứ?

Rời khỏi bể nước, hai người đi tới gara xe xa hoa của Tư Không Trường Phong. Bên trong gara xe có mặt hầu như tất cả những chiếc siêu xe hạng sang trên thị trường hiện nay, chiếc Aventador SVJ Roadster màu vàng đồng nằm ở vị trí trung tâm.

Chiếc xe có dáng vẻ mạnh mẽ, ác liệt giống như chiếc Reventon khiến cho Tư Không Thiên Lạc cực kỳ vui mừng, vội vã mở cửa xe, cô nâng làn váy ngồi vào khoang điều khiển, tìm kiếm cảm giác.

Tiêu Sở Hà nhìn chiếc xe này lại nhớ đến tình cảnh mình bị Tư Không Trường Phong đùa giỡn năm trước. Anh mở cửa bên ghế lái phụ, ngồi vào nói: "Xe này cha em muốn tặng cho em, nhưng anh mới là người chọn." Chạm lên đồng hồ hiển thị, Tiêu Sở Hà nói: "Còn nhớ chuyện lần trước em nói với anh không? Em nói từ xe có thể nhìn ra được tính cách của chủ nhân, Reventon cho em cảm giác cùng cực, lợi hại, đằng đằng sát khí, có một loại tinh thần không khuất phục, không chịu thua. Cho nên lúc chọn xe anh đã nghĩ đến em, vì thế cuối cùng anh đã chọn nó. Anh cảm thấy nó rất xứng đôi với chiếc Reventon, giống như Tư Không Thiên Lạc và Tiêu Sở Hà vậy."

Bàn tay đặt trên vô lăng chậm rãi buông xuống, nét vui vẻ tan biến dần, Tư Không Thiên Lạc khẽ nói: "Em nhớ chiếc Reventon."

Tiêu Sở Hà cụp mắt, ôm cô thật chặt.

Anh cũng nhớ chiếc xe đó. . ."

"..."

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Sở Hà và Tư Không Thiên Lạc đến nước Anh, Tư Không Trường Phong đưa cả nhà đi chơi golf tại sân Royal Lytham, Tiêu Sở Hà lại có dịp hội ngộ với mấy nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới tài chính lần trước, ông trùm giới truyền thông Len Blavatnik, Gopi Hinduja ông trùm ngành công nghiệp và tài chính, Lakshmi Mittal ông trùm ngành thép, trùm bảo hiểm Durant, David và Simon Reuben ông trùm kinh doanh bất động sản.

Lần này lúc giới thiệu Tiêu Sở Hà với những nhân vật lớn kia, Tư Không Trường Phong cố ý nhấn mạnh anh là con rể của ông.

Người trong ngành đều biết, sau khi kết hôn, Tư Không Trường Phong và Lạc Thủy Thanh không muốn có con, vì thế người con duy nhất chính là Tư Không Thiên Lạc. Với tư cách là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Royal Dutch Shell PLC nhưng cô lại không theo ngành kinh doanh, như vậy gánh nặng của Royal Dutch Shell PLC và FENG Mineral Group có thể thấy được sẽ đặt lên vai của một người khác.

Mà người khác đó chính là con rể của Tư Không Trường Phong, con rể của ông trùm khoáng sản Vincent Samuel, danh hiệu chói sáng cao quý biết nhường nào.

Mấy vị cầm đầu giới tài chính bắt đầu trò chuyện với Tiêu Sở Hà, lần này Tiêu Sở Hà đối đáp rất ung dung thành thạo, đàm đạo rất sôi nổi, hoàn toàn không phải trầy trật như lần trước, họ cùng nhau tán gẫu từ tình hình tài chính cho đến thế sự thời cuộc hiện nay, nói tới cả chuyện đầu tư mỏ quặng ở Thẩm Dương. Phong thái đứng đắn tự nhiên, cử chỉ tao nhã, đứng giữa đám người ngoại quốc cao lớn, Tiêu Sở Hà tựa như một vật thể phát sáng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tư Không Thiên Lạc kéo cánh tay Lạc Thủy Thanh hỏi: "Mẹ, có phải Tiêu Sắt rất đẹp trai không?"

"Ha ha! Đẹp, đúng là rất đẹp!" Lạc Thủy Thanh nhìn chàng trai trẻ đang đàm đạo cùng mấy người đàn ông lão luyện, vỗ vỗ tay con gái nói: "Con bé ngốc!"

"Mẹ, tại sao cha không đầu tư cho anh ấy?"

"Có một đống người đang xếp hàng đầu tư cho cậu ấy, đâu cần nhà chúng ta phải tự bỏ tiền túi ra."

"Làm gì có ai." Tư Không Thiên Lạc trề môi.

Lạc Thủy Thanh hất cằm, nói: "Kia kìa. . ."

Lạc Thủy Thanh nói đúng, có lẽ đây cũng là kế hoạch của Tư Không Trường Phong. Tiêu Sở Hà dựa vào sức hấp dẫn của chính mình và thân phận con rể của Tư Không Trường Phong mà tìm được đến tận mấy nhà đầu tư, vấn đề luôn canh cánh trong lòng đã được giải quyết suôn sẻ, anh mang tâm tình thoải mái tiến về thành phố London quyết chiến với Đoàn Tuyên Hằng.

Đoàn Gia trong tay Đoàn Tuyên Hằng phát triển không ngừng, Thịnh Thế sau khi thu mua Thiên Khải, lúc này cũng chính thức có trụ sở tại Thượng Hải, không biết là vì lý do nào đó mà Lạc Thủy Thanh lại để HC Group làm ăn với Thịnh Thế ở Hàng Châu, vì thế doanh thu cũng tăng lên không ít, so với năm ngoái, thì năm nay có càng nhiều công ty cạnh tranh giành hợp đồng phân phối cho tập đoàn FENG Mineral Group hơn.

Lần gặp chính diện đầu tiên của Tiêu Sở Hà và Đoàn Tuyên Hằng là một ngày trước hôm đấu thầu, hai người đàn ông được sắp xếp ở cùng một khách sạn The Savoy[2] đã tình cờ gặp nhau tại sảnh lớn.

[2] The Savoy: Biểu tượng lừng danh của London - Khách sạn The Savoy được xây dựng vào năm 1889 ngay bên bờ sông Thames. Ban đầu nơi đây là địa điểm của cung điện Savoy được thiết kế bởi ông Peter of Savoy, người được Vua Henry III phong làm Bá Tước Richmond. The Savoy Hotel nổi danh là khách sạn Hoàng gia tại London, nơi từng tiếp đón nhiều chính khách, người nổi tiếng trên thế giới.

Cũng giày Tây Âu phục, gương mặt mang nét phương Đông khí khái tinh anh bức người, hai ánh mắt giao nhau lóe lên cái nhìn rét lạnh, không ai phục ai, không ai nhường ai, khí thế lấn át từ từ lan rộng, ngay cả cấp dưới sau lưng cũng nhìn nhau như căm thù, Cơ Tuyết giương cằm không hề khiếp sợ đoàn cố vấn hùng hậu phía sau lưng của Đoàn Tuyên Hằng.

Sau một khắc, khóe miệng Đoàn Tuyên Hằng nhếch lên, mở miệng dùng một loại ngữ điệu không hề để Tiêu Sở Hà vào mắt: "Bách Hiểu sao lại chỉ phái hai người đến nhỉ? Rốt cuộc thì Cơ Nhược Phong nghĩ cái gì vậy?"

Tiêu Sở Hà nhướng mày, nói: "Đối phó với người nào đó, không cần Cơ lão sư đích thân đến, chỉ cần Cơ Tuyết và Tiêu Sở Hà đến là đủ rồi."

"Có vẻ rất tự tin nhỉ!" Đoàn Tuyên Hằng đánh giá nói: "Khoác lác nói suông không bằng bản lĩnh thực sự, chuyện kinh doanh không thể chỉ dựa vào vận may, có thực lực mới là kẻ thống trị, Tiêu Sở Hà, muốn vùng dậy sao? Không dễ dàng thế đâu."

Tiêu Sở Hà cười hỏi: "Thế à?"

Đoàn Tuyên Hằng ung dung: "Đúng vậy."

"Đoàn tổng vẫn luôn tự phụ như vậy."

"Đây không phải tự phụ, mà là sự thật."

"Ừm cứ cho là vậy đi, đến buổi đấu thấu ngày mai sẽ rõ thôi, ông chủ nhỏ của một khách sạn như tôi, muốn cho Đoàn tổng mở mang tầm mắt một chút, thế nào là như cá gặp nước, như diều gặp gió." Tiêu Sở Hà dẫn theo Cơ Tuyết rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ của hai người, Triệu Ngọc Chân có ý tốt nói: "Tuyên Hằng, là đối tác với làm việc cùng nhau nhiều năm, tôi nhắc nhở cậu một câu, đừng trêu vào cậu ấy, Tiêu Sở Hà đó với Vincent có quan hệ rất tốt đấy, cậu không biết sao?"

"Nếu nói vậy có khi nào chúng ta bị cho ra rìa không?" Từ Mộ Vũ nói.

"Đâu chỉ là có quan hệ tốt bình thường, đó chính là người một nhà. . ."

Người đàn ông cao lớn khí thế bức người biến mất trong tầm mắt, Đoàn Tuyên Hằng nói: "Với tư cách là một doanh nhân thành đạt, Vincent sẽ không làm như vậy."

Tư Không Trường Phong sẽ chỉ giao hạng mục đầu tư, cho người nào có khả năng tạo ra nhiều tiền nhất cho ông.

Cuộc đấu thầu tiến hành đúng với thời hạn tại trụ sở chính của trải qua nhiều đợt tuyển chọn, cuối cùng còn lại 3 đại diện là Đoàn Tuyên Hằng, Triệu Ngọc Chân, cùng Tiêu Sở Hà. Hội đồng phụ trách hạng mục lần này của FENG Mineral Group đang ngồi thảo luận trong phòng họp đóng kín cửa, ngoài đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại những người đại diện của hai công ty đang chờ kết quả. Triệu Ngọc Chân tham gia với tư cách đối tác của Thịnh Thế, vì thế lúc này tất nhiên là cũng đứng về phía của Đoàn Tuyên Hằng.

Tuy là phía của Đoàn Tuyên Hằng có đến tận 2 đại diện được vào vòng trong, nhưng anh ta không ngờ rằng Tiêu Sở Hà có thể vào đến tận vòng này, nhớ lại biểu hiện của Tiêu Sở Hà trong vòng một năm qua, anh bắt đầu cảm thấy Tiêu Sở Hà là một nhân vật khó đối phó.

Thầm nghĩ: Trong kinh doanh cậu ta tuy khởi đầu muộn nhưng lại vượt lên rất nhanh, có lẽ nếu cho thêm vài năm để học hỏi, cậu ta sẽ càng trở nên mạnh hơn nữa.

E rằng đến lúc đó, mình cũng sẽ không phải là đối thủ của cậu ta.

Đoàn Tuyên Hằng không thể không thừa nhận Tiêu Sở Hà xuất sắc hơn người, mặt khác anh ta cũng lo lắng lần đấu thầu này có khi nào bị thua như lời của Từ Mộ Vũ nói hay không.

Trái với sự thâm trầm của Đoàn Tuyên Hằng và Triệu Ngọc Trân, Tiêu Sở Hà lại rất ung dung nhẹ nhõm, trong thời khắc gian nan chờ đợi, anh lại gọi điện cho Tư Không Thiên Lạc, hai người chuyện trò ríu rít cho tới tận lúc cửa phòng họp mở ra.

Người đại diện của FENG Mineral Group lần này là John - Trương Hầu bước ra từ phòng họp, tới tuyên bố kết quả đấu thầu, ông đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, cười nói: "Thưa quý vị, sau khi đã bàn bạc kỹ càng, FENG Mineral Group quyết định trao quyền đại lý lần này cho. . ."

Trương Hầu nhìn về phía Tiêu Sở Hà, mỉm cười.

Cơ Tuyết ngồi bên cạnh anh lộ vẻ mừng rỡ ra mặt. Nụ cười đó khiến cho lòng của Đoàn Tuyên Hằng trầm xuống, sắc mặt những người trong đoàn cố vấn phía sau và cả người hợp tác Triệu Ngọc Trân cũng đều rất khó coi.

Trương Hầu nói một nửa, đẩy nhẹ gọng kính rồi lại gửi đến Tiêu Sở Hà một nụ cười áy náy, sau đó nhìn sang Đoàn Tuyên Hằng: "Quyền đại lý trao cho Tập đoàn Thịnh Thế."

"Yess!" Triệu Ngọc Chân nắm chặt nắm đấm.

Tâm tư căng như dây đàn của Đoàn Tuyên Hằng cuối cùng cũng thả lỏng, tuy không trao cho Đoàn Gia như trao quyền cho Thịnh Thế cũng không tệ, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, có phần đắc ý nhìn về phía Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà không hề dao động, rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá, châm lửa, vừa hút vừa nói: "Chúc mừng Thịnh Thế, chúc mừng Triệu tổng, à một nữa Thịnh Thế cũng là của Đoàn tổng, vì thế tôi cũng chúc mừng Đoàn tổng." Một câu nói nhàn nhạt phả ra theo từng làn khói.

"Cảm ơn!" Triệu Ngọc Chân cười nhận lời chúc, nói.

Vốn muốn nhìn thấy vẻ chán nản ủ rũ trên khuôn mặt của Tiêu Sở Hà, nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy, Đoàn Tuyên Hằng cảm thấy hơi có chút thất vọng.

Trương Hầu nói: "Triệu tổng, Đoàn tổng, Tiêu tổng, tiên sinh mời các vị qua bên kia."

Đoàn Tuyên Hằng sửa sang lại trang phục, Triệu Ngọc Chân đi theo Trương Hầu ra ngoài, Tiêu Sở Hà dụi tắt thuốc lá, cũng đứng dậy đi theo.

Trong văn phòng xa hoa của FENG Mineral Group, Tư Không Trường Phong đang chờ mấy người họ bên trong, ba người ngồi xuống, cô thư ký xinh đẹp Thiên Thiên dáng người mảnh khảnh đưa hai tập tài liệu tới trước mặt của Đoàn Tuyên Hằng.

Đoàn Tuyên Hằng nhận lấy tài liệu giở ra xem, đó là bản kế hoạch năm ngoái và năm nay của Tiêu Sở Hà.

Đoàn Tuyên Hằng khó hiểu nhìn Tư Không Trường Phong, nói: "Ngài Vincent, đây là. . ."

Tư Không Trường Phong nói: "Cứ xem tiếp đi rồi cậu sẽ biết."

Đoàn Tuyên Hằng tiện tay lật xem vài tờ, ánh mắt chợt lạnh đi, lật lại trang thứ nhất bắt đầu xem kỹ, càng xem sắc mặt càng nặng nề. Trong thời gian anh ta xem tài liệu, Tiêu Sở Hà đứng dậy đi tới bên vách tường thủy tinh lớn sáng ngời, quan sát phong cảnh giới tài chính qua lớp kính màu xanh dương nhạt, đứng tại trung tâm của sức mạnh toàn cầu, lĩnh hội cảm giác vạn người đều đang ở dưới chân, trãi nghiệm cảm giác đứng trên đỉnh cao không tránh khỏi sự cô đơn lạnh lẽo.

Lúc rời khỏi văn phòng ở Thiên Khải, Tư Không Thiên Lạc đã từng nói: "Tiêu Sắt, văn phòng này quá nhỏ đối với anh."

Tư Không Thiên Lạc, em nói rất đúng, văn phòng đó đối với anh thực sự quá nhỏ.

"Xoạt!" Tiếng của tập tài liệu bị đóng lại nặng nề.

Khóe miệng của Đoàn Tuyên Hằng nhếch lên nụ cười tự giễu, nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ như đang có điều gì đó suy tư. . ."

Đoàn Tuyên Hằng cười tự giễu nói: "Tôi thua, thua đến tâm phục khẩu phục, thế nhưng ngài Vincent. . ." Tôi không hiểu được một chuyện, rõ ràng người thắng là Tiêu Sở Hà, nhưng tại sao ngài vẫn muốn trao quyền đại lý cho Thịnh Thế?"

Tư Không Trường Phong nhướng mày, nói: "Quyền đại lý lần này vốn nên thuộc về Sở Hà. Thế nhưng lần này Sở Hà đã lấy danh nghĩa cá nhân để đấu thầu không phải là danh nghĩa của Bách Hiểu, vì thế tôi muốn giao quyền đại lý cho Thịnh Thế."

Thư ký Thiên Thiên trình lên hai bản hợp đồng, 1 bản cho Triệu Ngọc Chân, còn lại là của Đoàn Tuyên Hằng, Triệu Ngọc Chân đọc sơ qua rồi nhanh chóng đóng dấu ký tên. . ."

Đoàn Tuyên Hằng thì nhìn hợp đồng bày ra ở trước mắt, trong lòng chẳng hề dễ chịu, đây là của người ta hợp tác lại bố thí cho, không phải thắng được bằng thực lực của chính mình.

Ánh mắt Đoàn Tuyên Hằng chuyển hướng về phía người đàn ông đang đứng bên cửa kính.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, Tiêu Sở Hà quay đầu lại, đưa tay ý bảo anh ta hãy ký hợp đồng.

"..."

------

Trên sân thượng của tòa nhà FENG Mineral Group, gió lớn gào thét, hai người đàn ông cao lớn như nhau đứng ngay sát rìa nóc tòa nhà dưới chân là nhà cửa san sát, đường xá chật hẹp, cùng với những con người đang bôn ba trong giới tài chính.

"Vì sao phải làm như vậy?" Đoàn Tuyên Hằng hỏi: "Vì sao lại nhường quyền đại lý cho Thịnh Thế?" Trong tiềm thức, Đoàn Tuyên Hằng không muốn thừa nhận mình đã thua Tiêu Sở Hà, cho nên anh ta nói là Thịnh Thế chứ không phải bản thân anh ta.

Tiêu Sở Hà nhìn một công trình kiến trúc hình hộp diêm dựng đứng, khẽ cười nói: "Chí bất tại thủ[3]." 

[3] Chí bất tại thủ: Chí không ở đây.

Ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net