Chương 7: Trêu Chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 07: The Blood of Youth

» Translate: Harry

» Edit: Js Art

Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Sở Hà, Tư Không Thiên Lạc đang ăn ở một tiệm mì cách Càn Đông - MFast không xa, cô chẳng hề ngạc nhiên khi Tiêu Sở Hà biết số điện thoại của mình.

Có thể điều tra ra được chiếc GT-R của mình từ đội cảnh sát giao thông, thì anh ta đương nhiên cũng có thể lấy được số điện thoại của mình từ chỗ của Bách Lý Đông Quân.

Dùng lời của Diệp Nhược Y để hình dung: "Tiêu Sở Hà chính là tên dùng tay che trời."

"Xe của tôi đang ở đâu?" Tư Không Thiên Lạc vừa ăn mì vừa nói, vì thế phát ra tiếng sụt sịt rất nhỏ.

Không tức giận, không mắng nhiếc, giọng nói bình tĩnh kết hợp với tiếng vang rất nhỏ, Tiêu Sở Hà đặt điện thoại sát bên tai, hỏi: "Cô đang ăn sao?"

"Ừm."

"Ăn cái gì?"

"Mì bò."

"Bữa tối sao?"

"Ừm." Tư Không Thiên Lạc lại gắp một sợi mì đưa lên miệng, ăn phát ra tiếng sồn sột.

Tiêu Sở Hà nghe thấy âm thanh hút sợ mì đó, khóe miệng hơi cong lên.

"Khi nào anh trả xe lại cho tôi?" Tư Không Thiên Lạc đi thẳng vào vấn đề.

"Đến khi nào tôi muốn trả."

"Anh là cướp à?"

"Tôi đưa cô một chiếc xe khác để cô đỡ phải đi bộ, xem như trao đổi."

Tư Không Thiên Lạc nhớ đến lúc ra khỏi xưởng Càn Đông, lúc đó cô có nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc, nói: "Ai muốn trao đổi với anh, có tin là tôi báo cảnh sát chuyện anh cướp xe của tôi hay không?"

"Tin, nhưng tôi muốn khuyên cô một câu thật lòng. Trước khi báo cảnh sát, thì cô vẫn nên cân nhắc thử xem cảnh sát có tin lời khai của cô hay không?"

Một người lái 1 chiếc Lamborghini Reventon lại đi cướp 1 chiếc một chiếc Nissan GT-R của Nhật. . . Sao có thể có chuyện đó, ai tin được chuyện này thì người đó chính là kẻ ngốc.

Tư Không Thiên Lạc đặt đũa xuống, thở dài nói: "Uy, rốt cuộc là anh muốn gì? Trả thù sao? Đáp lễ lại tôi chuyện ở Đăng Thiên hôm đó sao?"

"Trong mắt của cô, tôi là loại người nhàm chán như vậy sao, thua người ta thì liền trả đũa, ý cô là vậy?"

"Nếu không phải, thì anh nên giải thích tại sao lại lái xe của tôi đi?"

"Nếu tôi nói lái xe của cô đi, là vì để được gần cô, cô tin không?"

"..." Tư Không Thiên Lạc cắn đứt sợi mì, không dám lên tiếng.

Tiêu Sở Hà bật cười, nói: "Đừng sợ, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi rất thích chiếc GT-R đó của cô."

"Thích thì tự anh mua một chiếc là được."

"Trong thời gian ngắn nhất định sẽ không thể tìm được một chiếc xe, đã được cải tiến tốt như vậy, tôi sẽ không làm hỏng xe của cô, nếu lo lắng về xe của mình, vậy thì đến làm người lái xe cho tôi đi."

Tư Không Thiên Lạc ném đũa vào tô mì, nói: "Bảo tôi làm người lái xe cho anh? Bộ tay hay chân của anh bị đứt hay gì rồi?"

"Trước giờ cô vẫn luôn nói chuyện hung hăng như thế à?" Tiêu Sở Hà dựa người vào vách tường nhíu mày hỏi, cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, tiếng mời rượu, chạm cốc bị khuếch đại, Cơ Tuyết đưa đầu ra nhìn: "Ông chủ, tôi sắp không trụ được nữa rồi."

Tiêu Sở Hà gật đầu đáp một tiếng, ra lệnh cho Tư Không Thiên Lạc: "Nếu cô muốn nhanh chóng lấy lại được xe của mình, vậy thì đúng 21:30 đến Trung tâm hội nghị Tuyết Lạc Sơn Trang đón tôi, trễ 1 phút cũng không được."

Tiêu Sở Hà cúp điện thoại, vừa đẩy cửa đi vào, thì lập tức bị người ta kéo vào bàn rượu bên cạnh.

Tư Không Thiên Lạc trừng mắt nhìn điện thoại một hồi lâu mới ý thức được, mình đã chọc phải một nhân vật không nên chọc.

Ra khỏi tiệm mì, đi dọc theo đường cái trở về Càn Đông - MFast, bên trong chiếc xe thể thao màu bạc kia đúng thật là có chìa khóa.

Tư Không Thiên Lạc bỗng giơ chân đạp một cú thật mạnh vào bánh xe.

Aston Martin[1] thì hay lắm à!

[1] Aston Martin: Xe hơi thể thao hạng sang của Anh.

Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn điện thoại màn hình hiển thị 19:30, còn hai tiếng để sử dụng cho việc khác, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe hướng thẳng đến khu trung tâm thương mại của Phố Đông.

Tất cả các cô gái mặc quần jeans cạp trễ đều gặp phải một vấn đề, đó chính là lúc xoay người hoặc ngồi xổm xuống sẽ bị hở eo, thậm chí có khi còn lộ ra viền của quần lót, có người cảm thấy đó là gợi cảm, cũng có người cảm thấy đó là bất nhã, lại có người là cố ý, cũng có người vô tình để lộ.

Giờ này ở khu mua sắm trong trung tâm thương mại vẫn có rất nhiều người mua sắm, sau khi tốc chiến tốc thắng, cô mua được mấy chiếc áo sơ-mi có chỉ số bảo hiểm cao cùng vài bộ đồ ngủ, Tư Không Thiên Lạc đi dạo một vòng không mục đích qua các cửa hàng thời trang lớn, nhiều nhãn hiệu Âu Mỹ cũng có vài kiểu trang phục Hàn-Trung.

Một chiếc áo len họa tiết màu xanh lam bày ở vị trí bắt mắt nhất, trong một cửa hàng thời trang Winton lọt vào tầm mắt của Tư Không Thiên Lạc, cô vừa nhấc chiếc áo lên khỏi giá, thì có một cô gái dùng tốc độ như ánh sáng xông đến túm chặt một bên tay áo, ánh mắt khinh thường cách một lớp kính râm Gucci nhìn Tư Không Thiên Lạc.

Nhân viên cửa hàng trông thấy khách VIP của cửa hàng đến, nhân viên vội vàng đi tới tiếp đón: "Đoàn tiểu thư, đây là mẫu thiết kế đang có xu hướng hot nhất hiện đại, vừa mới nhập vào cửa hàng của chúng tôi."

Cái họ Đoàn này khiến Tư Không Thiên Lạc khẽ giật mình, cô lập tức quan sát cô gái trước mặt này.

Mái tóc nâu hơi quăn xõa bồng bềnh, toát lên phong cách ngọt ngào, kính râm to che hơn nữa khuôn mặt làm cho người nhìn không thấy rõ được gương mặt, váy liền màu đen có đinh tán trang trí trên viền vai, cổ tay thì đeo đủ loại vòng kim loại kiểu dáng tinh xảo, trang phục thì thời thượng so với trang phục của Tư Không Thiên Lạc mặt thì quá tùy tiện đơn giản, quả thực như hai người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.

"Tiểu Nhạc, cậu nhìn xem bộ này được không?" Một cô gái khác đi cùng lên tiếng, tay cầm một chiếc váy hoa lòe loẹt ướm vào người.

Tiểu Nhạc. . . Họ Đoàn?

Đoàn Tiểu Nhạc!

Tư Không Thiên Lạc vốn định buông tay ra, nhưng ánh mắt của cô đột nhiên sắc bén như muốn xuyên thấu qua chiếc kính râm Gucci kia, để nhìn rõ dung mạo của cô gái tên là Đoàn Tiểu Nhạc này, môi khẽ nhếch lên, cô hơi dùng sức giật cái áo len từ trong tay của Đoàn Tiểu Nhạc, nói với nhân viên bán hàng: "Chiếc áo này, tôi mua."

"Ê ~ ! Đã nhìn giá chưa?" Đoàn Tiểu Nhạc đánh giá vẻ ngoài của Tư Không Thiên Lạc, cô một thân trang phục cùng những phụ kiện đơn giản tầm thường, căn bản không thể tin cô gái mặc hàng giá rẻ này lại mua được trang phục có giá lên đến 5 con số. . .

Tư Không Thiên Lạc lạnh nhạt nhìn cô gái đang trông mặt mà bắt hình dong này, không nhanh không chậm lấy thẻ tín dụng từ trong túi đưa ra trước mặt nhân viên bán hàng.

Nhân viên nhìn Đoàn Tiểu Nhạc, sau đó xoay qua nở nụ cười chuyên nghiệp, giải thích: "Thật xin lỗi quý khách, cửa hàng của chúng tôi có quy định là phải ưu tiên khách VIP, phía trước còn có một chiếc áo kiểu dáng tương tự, quý khách có thể đến xem thử. . ."

Trong lúc nói, Đoàn Tiểu Nhạc đã giật lại cái áo từ tay Tư Không Thiên Lạc, đắc ý đưa lên người ướm thử, cô gái đi cùng cũng tới gần, ngạc nhiên nói: "Woa ~ ! Mình nghe nói đây là thiết kế tâm đắc nhất quý này của Susan Li, trông nó rất hợp với cậu!"

"Đoàn tiểu thư, da cô trắng, mặc màu này rất tôn lên màu da." Nhân viên bán hàng bắt đầu nịnh nọt, ba người hoàn toàn gạt Tư Không Thiên Lạc sang một bên.

"Thật ngại quá, làm phiền một chút, khách VIP mà cô vừa nói là chỉ cái này sao?" Một tấm thẻ kim cương bên trên có hàng chữ VVIP[2] MEMBERSHIP được khảm bằng đá quý, và bên góc trái là hàng chữ mạ vàng rồng khắc dòng chữ in hoa SIKONG QIANLUO[3], còn bên góc phải có khắc chữ ký của Sunsan Li. . . Chiếc thẻ đen quyền lực trong giới thời trang Anh Quốc được đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng, giọng nói không có độ ấm của Tư Không Thiên Lạc như một chậu nước lạnh xối vào cả ba người đang cao hứng kia.

[2] VVIP: Hoặc là V.V.I.P. Viết tắt của từ Very, Very important Person. Nó có nghĩa là người cực kỳ quan trọng hoặc tính chất sản phẩm cực quan trọng. VVIP kế thừa những đặc tính và ưu đãi của VIP bình thường nhưng được nâng lên tầm cao mới. Điều này có nghĩa là VVIP cao cấp hơn cả VIP. Tuy nhiên không phải đơn vị nào cũng có chia thành VIP và VVIP. Hiện tại chỉ có những đơn vị siêu cao cấp mới có đủ tiêu chuẩn phân biệt thẻ VIP và VVIP.

[3] Sikong Qianluo: Đây là nghĩa tiếng anh của cụm từ (司空千落) dịch sang tiếng Việt là: Tư Không Thiên Lạc.

Nữ nhân viên bán hàng chớp chớp mắt, nhận tấm thẻ kim cương có in kèm logo nhãn hiệu của công ty đã từng thấy trong tập ảnh, thứ này phát hành với số lượng cực ít, toàn thế giới chỉ có vỏn vẹn 20 chiếc, nhân viên lắp bắp nói: "Vị tiểu thư này, phiền cô chờ ít phút." Sau đó giật lấy chiếc áo trong tay của Đoàn Tiểu Nhạc chạy về quầy, lấy tập ảnh hụp ra đối chiếu với tấm thẻ.

Tư Không Thiên Lạc nhìn Đoàn Tiểu Nhạc, hất cằm kiêu ngạo, quay người đi đến ghế sô-pha bên cạnh, ngồi xuống, cầm tạp chí để trên bàn lật ra xem, phong thái mang theo khí thế như một nữ hoàng.

Một lát sau, nữ nhân viên mang túi đồ đã được gói cẩn thận đi đến, thái độ cung kính nói: "Tư Không tiểu thư, chiếc áo của mang thiết kế mùa Thu Đông này, có giá là 9.999 tệ, nhưng vì Tư Không tiểu thư là khách hàng hạng VVIP, cho nên chiếc áo này chỉ được tính với giá là 9.180 tệ mà thôi. . ."

( 9.180 RMB ~ 31.062.220 VND )

Tư Không Thiên Lạc từ tốn lấy chiếc thẻ đen Amex[4] cô chẳng để vào mắt ra đưa cho nhân viên bán hàng, sau khi thanh toán xong, nhân viên cầm túi hàng đã bọc cẩn thận cùng hai chiếc thẻ hạng siêu sang cung kính gập người 90 độ với vị khách quý hạng kim cương.

[4] Black card Amex: Còn gọi là thẻ đen Amex hay Express Centurion. Vì thông tin về chiếc thẻ này được giữ khá kín đáo nên khó biết được những ai là chủ của những chiếc thẻ này. Tuy nhiên bằng các nguồn tin khác nhau, họ thống kê được trên thế giới chỉ có khoảng 100 ngàn thẻ đen American Expresss. Trong khi số đại gia trên toàn thế giới nếu liệt kê ra thì gấp bội con số này. Chứng tỏ không phải ai cũng được ưu ái sở hữu chiếc thẻ này.

Tư Không Thiên Lạc nhìn Đoàn Tiểu Nhạc vẻ mặt tràn đầy sự tức giận, cô cao ngạo quay người.

Tư Không Thiên Lạc đã sinh sống ở Anh Quốc nhiều năm, người bạn thân nhất của cô ở nước Anh chính là Susan Li người mà họ vừa nhắc tới.

Nhìn thoáng qua đồng hồng đeo trên cổ tay, thấy còn một ít thời gian, có thể đi siêu thị một chuyến.

Tư Không Thiên Lạc dùng 40 phút đi mua một ít thức ăn nhanh và vật dụng hằng ngày, sau khi đưa những thứ mình vừa mua cùng với quần áo về nhà, cô lái xe tới Trung tâm hội nghị của Tuyết Lạc Sơn Trang.

"Cho hỏi, anh Tiêu Sở Hà CEO của Tập đoàn Thiên Khải đang ở đây đúng không?" Tư Không Thiên Lạc hỏi thăm cô tiếp tân xinh đẹp.

Nhân viên tiếp tân nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: "Xin hỏi, cô là?"

Tư Không Thiên Lạc xem thời gian, nói: "Người lái xe, phiền cô nhanh lên một chút."

"À. . . Tiêu tổng đang ở phòng hội nghị VP 117 tầng 9, Tiêu tổng đã căn dặn trước, khi nào cô đến thì mời cô lên thẳng đó. . ."

Nữ tiếp tân vừa nói xong, Tư Không Thiên Lạc bỏ lại một câu: "Cảm ơn." Rồi chạy tới thang máy gần đó.

Đến gần ấn nút xong mới nhìn rõ, trước cửa thang máy đóng chặt treo biển "Đang bảo trì".

Thật xui xẻo!

Tư Không Thiên Lạc vội vàng chạy sang một thang máy khác.

Trước cửa phòng hội nghị VP 117, sau khi hít thật sâu để lấy hơi, cô gõ cửa, sau đó đẩy mở cửa. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, bên bàn rượu đầy ấp những vỏ chai lọ bừa bộn đổ nghiêng, trong phòng VP 117 cũng chỉ còn hai người.

Tiêu Sở Hà ngồi trên ghế, mặt hơi hồng hồng, có vẻ đã ngà ngà say, hai chiếc cúc áo sơ-mi phía trên cổ áo cũng bị mở ra, cà vạt xộc xệch trên cổ áo, bên cạnh là một cô gái có mái tóc quăn màu bạch kim tối, trên người mặc váy chữ A kết hợp với áo sơ-mi màu hồng pastel.

Cô gái tóc bạch kim màu tối đang lấy khăn lau mặt cho Tiêu Sở Hà, mức độ thân mật khỏi phải bàn cãi.

Tư Không Thiên Lạc thầm suy đoán thân phận của cô gái kia.

Tình nhân? Thư ký?

Hơiss ~ ! Không phải đều giống nhau cả sao?

Cơ Tuyết chú ý thấy Tư Không Thiên Lạc đến, lay lay Tiêu Sở Hà nói: "Ông chủ Tiêu."

À, hóa ra là thư ký, Tư Không Thiên Lạc không có ấn tượng tốt đẹp gì với cái nghề thư ký này.

Tiêu Sở Hà đã say nên phản ứng có hơi chậm chạp, anh nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: "Trễ rồi."

Tư Không Thiên Lạc giơ cổ tay lên xem đồng hồ, kim giờ phút giây hiển thị 21:29:35, nói: "Thời gian vừa đúng."

"Vậy sao?" Tiêu Sở Hà đưa cổ tay lên, chiếc đồng hồ AP màu đen đưa ra trước mắt cô, hàm hồ nói: "Nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi."

21:31.

Tư Không Thiên Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ của mình thì vừa đúng chín giờ ba mươi, mắt lóe lên sự sắc bén dữ dằn, nói: "Có thể đi được chưa?"

Tiêu Sở Hà lảo đảo đứng dậy, Cơ Tuyết đỡ anh, không kìm được phàn nàn một câu: "Ông chủ, hôm nay anh uống nhiều quá, lần sau đừng như vậy nữa."

Quan hệ của hai người này quả nhiên không hề tầm thường. Tư Không Thiên Lạc không chờ bọn họ, phối hợp mở cửa đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị người phía sau gọi lại.

"Cô gì ơi, có thể giúp tôi một chút được không?" Cơ Tuyết cố gắng dìu Tiêu Sở Hà, và gọi Tư Không Thiên Lạc lại.

Tư Không Thiên Lạc dừng lại, do dự một chút mới quay lại, đỡ cánh tay của Tiêu Sở Hà quàng lên vai mình. Thân thể người đàn ông vừa cao vừa cường tráng ngã vào người cô, mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương nam tính xộc vào khoang mũi, cảm giác nóng rần nháy mắt xâm lấn vào da của cô, Tư Không Thiên Lạc nhíu mày nhẫn nại.

Ba người cùng tiến vào thang máy.

Sau khi từ từ đi xuống, "ding" một tiếng, thang máy dừng ở tầng 7, cửa vừa mở ra thì một đám cả trai lẫn gái ăn uống no say ùa vào, thang máy vừa rồi còn rộng rãi bây giờ bắt đầu phải chen chúc, Tiêu Sở Hà đẩy Cơ Tuyết vào một góc an toàn, còn anh quay người, dùng thân thể ngăn chặn những con ma men kia, che chở cho Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Thiên Lạc vốn không thấp, cô cao tận 1m63 nhưng đứng trước thân hình cao lớn của Tiêu Sở Hà thì chẳng là gì, bởi vì anh cao hơn cô đến tận hơn một cái đầu, ánh mắt cô rủ xuống chạm phải cơ ngực rắn chắc đằng sau cổ áo đang có chút mở rộng, cô nhắm mắt không dám nhìn.

Cơ Tuyết ở trong góc thang máy tò mò nhìn Tư Không Thiên Lạc, trong mắt cô, cô gái có dáng vẻ thô lỗ này hoàn toàn không giống những người phụ nữ mơ mộng hão huyền kia, bọn họ luôn xun xoe nịnh bợ Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà nâng tay chống vào vách thang máy lạnh buốt, hơi nghiêng người, khoảng cách gần như vậy, rất dễ dàng ngửi thấy hương táo thơm ngát từ trên người của cô.

Hương thơm, giống với mùi hương trong xe của cô.

Chiếc GT-R dáng vẻ bình thường kia chứa hàm lượng kim loại cực cao, đa số các linh kiện đã được đổi sang loại dùng cho những trận thi đấu chuyên nghiệp, thậm chí còn lắp đặt cả hệ thống gia tốc khí ni-tơ, cũng may là bên trong rỗng, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa người lái lên đến tận trời.

Cô gái này rất hung hãn, xem như Tiêu Sắt mình đã lĩnh giáo.

"Hình như cô rất thích ăn táo." Giọng nói mập mờ vang lên trên đỉnh đầu. Tư Không Thiên Lạc ngước mắt đối diện với đôi mắt sáng ngời đã nhuốm màu men say, không nghĩ ra được tại sao anh lại biết được chuyện cô thích ăn táo.

Tiêu Sở Hà cúi đầu, ghé sát vào mặt cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được: "Tôi nghe thấy hương táo mê hoặc từ trên người của cô."

Lời nói cùng gương mặt đó của Tiêu Sở Hà như muốn đốt cháy người đối diện, ngay lập tức một ngón tay chỉ vào lồng ngực rắn chắc của Tiêu Sở Hà, Tư Không Thiên Lạc cười nhếch môi nói: "Tôi có thể xem đây là hành vi quấy rối không?"

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 29.01.2023 - Hết Chương 07 |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net