Đại Kết Cục: Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Ending: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Để chúc mừng sinh nhật Tiêu Sở Hà, Tư Không Thiên Lạc mặc một chiếc váy hở vai mới đặt hàng thiết kế theo yêu cầu. Từ ngực trở xuống, váy có viền những chiếc lông vũ nhỏ trắng tinh, tạo cho phần chân váy có kiểu dáng như bậc thang tầng tầng lớp lớp, vừa thuần khiết thoát tục mà lại không mất đi tính thời trang.

Là chủ nhân của bữa tiệc, Tiêu Sở Hà cũng ăn vận rất trang trọng, anh mặc một bộ Âu phục màu trắng và quần Âu đen, kết hợp với chiếc nơ màu đen trên cổ áo, tạo nên khí thế vương giả bức người. . . 

Tiêu Sở Hà bước ra khỏi phòng thay đồ, đi tới ôm vòng tay ôm lấy eo của cô nữ thần đang đứng trước gương, cười nói: "Thiên Lạc, em trang điểm xinh đẹp như thế này là để quyến rũ ai đây?"

Tư Không Thiên Lạc giật nhẹ cánh tay áo màu trắng đang vòng qua eo mình, nói: "Tiêu Sắt, em còn chưa nói gì anh đấy, ăn diện bảnh bao như thế này? Anh là đang muốn đi dụ dỗ con gái nhà ai?"

"Hôm nay là sinh nhật của anh, anh đương nhiên là phải ăn mặc trịnh trọng, với lại, ngoài Tư Không tiểu thư đây ra, thì làm gì còn có cô gái nào lọt được vào trong mắt của anh."

"Hôm nay là sinh nhật của anh, em đương nhiên là phải trang điểm xinh đẹp, với lại, ngoài ông chủ Tiêu đây ra, thì làm gì còn có anh chàng nào lọt được trong mắt của em."

Tư Không Thiên Lạc bắt chước cách nói của anh, lại bị Tiêu Sở Hà ôm ghì vào trong lòng hôn ngấu nghiến một trận, lúc anh rời khỏi cánh môi của cô, thì lớp son vừa thoa trên môi gần như bị anh nuốt hết, anh thở dài tỏ vẻ muốn đòi quà nói: "Thiên Lạc, quà sinh nhật của anh đâu?"

Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt kéo chiếc váy hơi xộc xệch lên che đi phần ngực, ra vẻ bí mật nói: "Gấp cái gì? Đến lúc đó anh sẽ biết!"

"Rất mong đợi món quà của Tiêu phu nhân!" Bàn tay anh như có như không lướt qua vòng một của cô.

Tư Không Thiên Lạc nhíu mày cắn môi, cơ thể của cô bây giờ vô cùng nhạy cảm, sự đụng chạm của anh làm cho cô cảm giác muốn nhũn ra. . . 

Rất nhiều người nhận được thiệp mời của Tiêu Sở Hà, đồng nghiệp gần xa, bạn bè thân thiết, ngay cả kẻ đối địch Đoàn Tuyên Hằng và đối thủ Mộc Thanh Dương cũng nhận được.

Từng chiếc Limousine[1] xa hoa lần lượt đỗ lại trong khu vực sân của Thiên Ngoại Thiên, hôm nay đến các nhân viên an ninh cũng ăn mặc chỉn chu vô cùng trang trọng. Lúc Tiêu Sở Hà cùng Tư Không Thiên Lạc thân mật đi vào đại sảnh, không khí cả hội trường của buổi tiệc lập tức sôi sục.

[1] Limousine: Một loại xe khách sang trọng, có thân xe dài và nội thất tiện nghi bên trong.

Tiêu Sở Hà chào hỏi hàn huyên cùng một nhóm bạn bè, Tư Không Thiên Lạc bị đám khách mời nữ kéo sang một bên bắt đầu tán gẫu.

Nhân viên phục vụ của Thiên Ngoại Thiên mang một hộp quà nhỏ được gói rất cẩn thận, cô đưa cho Tiêu Sở Hà đang nói chuyện phiếm với khách khứa: "Tiêu tổng, có một vị tiên sinh nhờ tôi chuyển món quà này đến cho anh, vị tiên sinh đó nói, món quà này phải do đích thân Tiêu tổng mở ra."

Tiêu Sở Hà nghi vấn nhận lấy hộp quà, tự tay mở ra.

Ngay khi nắp của chiếc hộp quà được mở ra, trong lòng của Tiêu Sở Hà ngay lập tức đan xen biết bao cảm xúc đắng cay ngọt bùi. . . 

Anh vội giữ lấy tay của nhân viên phục vụ, vội vàng hỏi: "Vị tiên sinh đó đang ở đâu? Anh ta trông như thế nào?"

Nhân viên phục vụ hơi giật mình, lắp bắp nói: "Vị tiên sinh đó đã đi rồi, anh ta rất cao, rất tuấn tú, khi cười lên để lộ những chiếc răng rất trắng."

Đúng lúc này, với tư cách người chủ trì của buổi tiệc, Diệp An Thế mời Tiêu Sở Hà lên sân khấu phát biểu, Tiêu Sở Hà chấn chỉnh lại cảm xúc rồi đi lên.

Khách khứa cũng bắt đầu nhao nhao ngồi xuống.

Tư Không Thiên Lạc ngồi cùng bàn với Tiêu Minh Đức, bên cạnh là Đường Liên và Thiên Nữ Nhụy, tiếp đó là Cơ Nhược Phong và Thẩm Tĩnh Chu, Cơ Tuyết và Diệp An Thế cùng với Lý Phàm Tùng và Diệp Nhược Y, Lạc Minh Hiên và Doãn Lạc Hà, Tạ Tuyên, Bách Lý Đông Quân cùng phu nhân Nguyệt Dao cũng đã đến, Triệu Ngọc Chân cùng Lý Hàn Y cũng đã từ Anh Quốc đuổi kịp đến buổi tiệc, vừa nhìn liền thấy trong họ có gì đó rất mờ ám, tất cả cũng đã an vị trên hàng ghế ở khu vực đặc biệt. . . 

Tháng trước Nguyệt Dao vợ của Bách Lý Đông Quân vừa hạ sinh được một cậu con trai, đặt tên là Bách Lý Lạc Thành.

Đoàn Tuyên Hằng đến cùng bạn nữ là Lãnh Tiểu Mạn, đang ngồi ở hàng ghế trước.

Mộc Thanh Dương cùng Vương Tiêu Vũ cũng được mời, đã an tọa ở hàng ghế nào đó.

Tiêu Sở Hà Âu phục chỉnh tề đi tới cầm lấy micro, nhìn một lượt khách khứa có mặt đa phần là bạn bè thân thiết, anh cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Sở Hà tôi, cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi tiệc tối hôm nay, cảm ơn Lý Phàm Tùng đã lên danh sách khách mời, và cảm ơn Diệp An Thế đã cung cấp địa điểm tổ chức tốt như thế này."

Dưới sân khấu tiếng vỗ lên vang lên rộn rã, sau khi lắng lại, Tiêu Sở Hà tiếp tục nói: "Nhân dịp ngày đặc biệt thế này, tôi có vài lời muốn tâm sự với mọi người. . ."

Mọi người hướng mắt về sân khấu, yên lặng lắng nghe.

"Nếu phải kể thì chắc là từ chuyện Thiên Khải đoạn tuyệt với Đoàn Gia, rồi lại đến Thịnh Thế thu mua Thiên Khải, một năm qua ở Thượng Hải cũng đã xảy ra không ít sự kiện lớn nhỏ đối với tôi. Trong một năm này, tôi từ một công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng, chỉ nổi danh trong giới chơi xe với cái tên Tiêu Sắt, nay tôi đã có thể tự gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, biến một nhà hàng nhỏ thành một chuỗi Tập đoàn Tiêu Lạc[2], cũng đã ghi được cái tên Tiêu Sở Hà của mình vào giới kinh doanh ở thành phố Thượng Hải, tôi cũng không dám nói là mình đang đứng cao trên đỉnh của sự thành công, nhưng tôi lại hoàn toàn dám nói Tiêu Sở Hà đang đứng ở trước mặt mọi người, là một người đàn ông đã thật sự trải qua những bão táp gian khổ để trưởng thành!"

[2] TL Group: Chuỗi nhà hàng khách sạn Tiêu Lạc gồm: Khách sạn trung tâm hội nghị Tuyết Lạc, cùng một chuỗi nhà hàng phong cách cổ phong Tuyết Lạc Sơn Trang, và hệ thống các quán rượu mang phong cách cổ xưa Tĩnh Tuyết Lầu.

"Hú!" Diệp An Thế dẫn đầu bỗng kêu lên như sói tru, tiếp đến cũng có vài thanh niên hùa theo.

"Nhưng trong chuyện này nếu như không có sự giúp đỡ và ủng hộ của mọi người, vậy thì Tiêu Sở Hà tôi cũng sẽ không thể đi được đến ngày hôm nay, và thành công một cách nhanh chóng như vậy. Cho nên, tại đây, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người." Tiêu Sở Hà nhìn về phía Cơ Nhược Phong, ánh mắt chân thành. "Cơ lão sư, cảm ơn anh đã xuất hiện đúng lúc tôi đang cần sự giúp đỡ nhất, cảm ơn anh đã dành cho tôi một vị trí tốt ở Bách Hiểu, để cho tôi có thể phát huy hết khả năng của mình. Dù cho bây giờ tôi đã có sự nghiệp riêng, nhưng tôi sẽ không rời bỏ Bách Hiểu, nơi đã cho tôi công việc đầu tiên, cảm ơn anh, anh Phong."

Tiêu Sở Hà dời ánh mắt sang Lý Phàm Tùng: "Phàm Tùng, cảm ơn cậu vì đã không quay lưng lại với tôi, cảm ơn cậu vì những lần không ngại khó khăn mà ra tay giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua."

Lý Phàm Tùng đứng lên, tay anh nâng ly sâm banh hướng về phía của Tiêu Sở Hà, sau đó uống cạn tỏ vẻ nhận lời cảm ơn.

Tiêu Sở Hà di dời ánh mắt sang Cơ Tuyết. "Cơ Tuyết, cảm ơn cô vì đã không từ bỏ, cảm ơn cô vì đã cùng tôi đi suốt chặng đường từ năm tôi 24 tuổi cho đến nay, tôi phải tăng lương cho cô, còn phải thăng chức, Phó tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh An[3], ông chủ của cô còn có thể hào phóng đến mức nào nữa."

[3] Tập đoàn Vĩnh An: Yong An International Corporation là tập đoàn công nghệ đa quốc gia chuyên về nhiều lĩnh vực. Trụ sở chính ở Thượng Hải và chi nhánh ở Thẩm Dương - Liêu Ninh đang được cho thi công xây dựng. (Địa điểm hư cấu trong truyện mà tui tạo ra ^^)

Tiền lúc này cũng đã không còn quan trọng đối với Cơ Tuyết nữa, nhưng nếu được thăng chức sẽ càng có không gian để phát triển hơn, cô vẫn rất vui, nâng ly rượu đứng bật dậy hô: "Ông chủ Tiêu vạn tuế!"

Tiêu Sở Hà cười nói tiếp: "Còn có anh Thẩm cùng với những đồng nghiệp ở Bách Hiểu, cảm ơn sự ủng hộ ưu ái của tất cả mọi người, món quà mà Tiêu Sở Hà tôi đền đáp lại cho những nỗ lực cố gắng của mọi người, chính là thăng chức tăng lương, và tạo thêm nhiều đãi ngộ đặc biệt cho mọi người, với lại có một tốt, lượng tiêu thụ của Bách Hiểu trong quý này đã tăng 21% so với quý trước."

Những đồng nghiệp đã cùng anh dốc sức tại Bách Hiểu hưng phấn vỗ tay vang vọng cả hội trường.

"Hú hú!" Diệp An Thế lại một lần nữa phối hợp bằng tiếng hú như sói.

Tiêu Sở Hà cười, chỉ vào Diệp An Thế, nói: "Diệp An Thế, cho dù cậu có gào đến khàn cả cổ, thì đêm nay cũng không lôi kéo được cô gái nào tiến vào hang sói của cậu đâu."

"Ha ha ha ha!!!!" Dưới sân khấu vang lên tiếng cười không ngừng.

Diệp An Thế ngắt đóa hoa tươi trong bình hoa trên bàn, ném lên sân khấu: "Biến, tên khốn!"

Tiêu Sở Hà liếc nhìn Diệp Anh Thế, cười nói: "Vô Tâm, ông chủ Thế, tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc lớn như thế này, cùng với sự giúp đỡ của cậu trong suốt một năm qua." Tiêu Sở Hà gãi gãi cằm, đổi giọng: "Mặc dù nó cũng không được thực chất cho lắm."

"Ha ha ha!" Dưới sân khấu lại là một tràng cười vang dội.

Diệp An Thế đứng dậy, đang định nhấc chân trèo lên bàn dưới sự lôi kéo của Lý Phàm Tùng, anh ta đứng đó hô: "Tiêu Sắt, tên khốn cậu biết chọc cười người khác như vậy, sao không đi làm diễn viên hài đi. . . Phàm Tùng, cậu mau bỏ tôi ra để tôi đi cho cậu ta một trận!"

Lý Phàm Tùng tỏ vẻ cạn ngôn.

Tiêu Sở Hà vỗ về Diệp An Thế, cười nói: "Ha ha! Hơiss ~ ! Vô Tâm, cậu đừng kích động, hôm nay là ngày vui, tôi cũng không muốn làm cho bầu không khí quá ngột ngạt."

Diệp An Thế chỉ tay vào Tiêu Sở Hà, sau đó lại lườm Lý Phàm Tùng, rồi chỉnh lại áo vest ngồi xuống.

"Đường Liên." Tiêu Sở Hà nhắc đến một cái tên.

Đường Liên ngồi ở hàng ghế trước mỉm cười giơ tay lên.

Tiêu Sở Hà dựng ngón tay cái lên nói: "Người huynh đệ tài giỏi, cậu đã giúp đỡ tôi quá nhiều, ngoài lời cảm ơn ra tôi còn muốn nói với cậu một câu, sau này nếu có chuyện gì cần đến Tiêu Sở Hà này, chỉ cần cậu mở miệng, cho dù có là dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ. . . Khi nào cậu kết hôn với Thiên Nữ Nhụy, thì tôi sẽ tặng cho cậu một bao lì xì lớn cùng với một hôn ước cho đời sau!"

Đường Liên nở nụ cười nâng ly, Thiên Nữ Nhụy cũng ngượng ngùng nâng ly.

Tiêu Sở Hà nhìn sang Lý Hàn Y, anh nói: "Còn có Susan Li, nhà thiết kết vĩ đại của tôi ơi, cảm ơn cậu vì món quà được thiết kế đặc biệt dành cho ngày hôm nay." Lúc nói anh chuyện đưa bàn tay trái lên vẫy vẫy về phía Lý Hàn Y. . . 

Lý Hàn Y mỉm cười nâng ly, tỏ vẻ chuyện nên làm không cần cảm ơn.

"Còn có Bách Lý Đông Quân, Tạ Tuyên, Lạc Minh Hiên và cả Doãn Lạc Hà nữa, cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã nhiệt liệt tác hợp cho tôi với Thiên Lạc, cảm ơn vì tất cả."

Mấy người nâng ly hướng về phía Tiêu Sở Hà mỉm cười uống cạn. . . 

"Còn có Lôi Vô Kiệt." Tiêu Sở Hà hô to một tiếng, tìm kiếm bóng dáng của Lôi Vô Kiệt giữa đám người: "Tên khốn nhát gan cậu, tôi biết cậu đang ở đây, cậu có bản lĩnh sai người đưa chìa khóa chiếc Reventon cho tôi, vậy thì tại sao cậu lại không có can đảm đứng trước mặt tôi?"

Vừa nghe đến chiếc Reventon, Tư Không Thiên Lạc kích động đứng bật dậy ngoảnh đầu tìm kiếm Lôi Vô Kiệt, còn Diệp Nhược Y thì sững sờ cả người. . . 

Đám đông bỗng xôn xao, hóa ra chiếc Reventon đó bị Lôi Vô Kiệt mua được, càng là ngạc nhiên hơn khi Lôi Vô Kiệt đem chiếc xe tặng lại cho Tiêu Sở Hà.

Lamboghini Reventon!

Năm trăm triệu đó!

Không đùa được đâu!

Tất cả mọi người đều mở lớn mắt ngó quanh bốn phía tìm thân ảnh của Lôi Vô Kiệt.

"Lôi Vô Kiệt, nếu cậu còn không bước ra, tôi sẽ thật sự không nhận cậu là huynh đệ nữa." Lời nói tuyệt tình của Tiêu Sở Hà vừa thốt ra.

Lôi Vô Kiệt trốn đằng sau một gốc khuất đi ra hét: "Tôi đến rồi."

"Tên ngốc!" Tiêu Sở Hà cắn răng mắng một câu: "Nhưng tôi cũng phải cảm ơn cái tên ngốc cậu, vì đã tặng lại chiếc xe mà tôi và Thiên Lạc yêu quý nhất."

Tiêu Sở Hà nhìn sang Mộc Thanh Dương, nhướng mày nói: "DK, cảm ơn anh vì khoản đầu tư khổng lồ kia, mặt dù trước đó tôi từng xem anh như kẻ thù, nhưng mà cảm ơn anh, nhờ có anh tôi mới trở thành Chiến Thần của Đăng Thiên!" Cuối cùng cũng không quên khịa người ta một câu.

Mộc Thanh Dương dựng ngón giữa hướng về phía sân khấu, sau đó nở một nụ cười rồi uống cạn ly rượu.

Tiêu Sở Hà cũng đáp lại DK bằng một nụ cười, sau đó anh nhìn Đoàn Tuyên Hằng. Đoàn Tuyên Hằng cũng nhìn anh.

"Người ta nói, muốn biết giá trị của một con người thì phải nhìn vào đối thủ của người đó, Đoàn Tuyên Hằng, rất vui khi được một người tài như anh chọn làm đối thủ, cảm ơn anh vì một năm qua đã quan tâm đến tôi, khiến cho tôi không thể không nhanh chóng trưởng thành."

Phía dưới có người cười rộ lên, ngay cả Đoàn Tuyên Hằng cũng bất giác cong cong khóe miệng, đây thật sự giống như một tiết mục hài hấp dẫn.

Tiêu Sở Hà nói: "Thế nhưng, tôi nghĩ lại thì. . . Người mà tôi nên cảm ơn phải là cha của mình mới đúng!"

Tiêu Minh Đức mỉm cười.

Tiêu Sở Hà nhìn sang Tiêu Minh Đức mình, bắt đầu trêu chọc: "Ba, ngày trước thằng Sở Hà của ba thật hư hỏng! Nó chuyên môn làm những chuyện khiến cho ba và Thiên Khải mất mặt! Hồi đó ba vẫn luôn mong muốn Đoàn Tuyên Hằng là con trai mình. Nhưng mà ba à, con trai của ba đã trưởng thành rồi, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, từ hôm nay trở đi ba hoàn toàn có thể kiêu hãnh nói với bất kỳ ai rằng. . . Tiêu Sở Hà, là con trai của Tiêu Minh Đức tôi!"

Toàn hội trường vỗ tay hoan hô như sấm dậy.

Sau khi lắng lại, Tiêu Sở Hà nhìn Tư Không Thiên Lạc ngồi giữa đám đông, ánh mắt thâm tình nói: "Tư Không Thiên Lạc, Thiên Lạc à, vợ của anh, em yêu."

Tiêu Sở Hà liên tiếp dùng bốn cách xưng hô khiến Tư Không Thiên Lạc ngại ngùng, cô nhếch môi nhìn anh.

Anh nói tiếp: "Thực ra, người anh cần phải cảm ơn nhất chính là em. Em có nhớ lúc mà Thiên Khải sụp đổ, em đã nói gì với anh không? Em nói em yêu anh, đó là lần đầu tiên em nói yêu anh, lại đúng vào lúc anh chỉ là một kẻ không một xu dính túi."

Tư Không Thiên Lạc: "..."

"Khi đó em nói, giàu cũng được mà nghèo cũng không sao, chỉ cần ở bên anh, cho dù có đến mức ăn không no, mặc không đủ ấm, cho dù phải uống gió Tây Bắc mà sống thì trong lòng em vẫn rất ngọt ngào. Em nói em muốn ở bên cạnh anh, cho dù anh có trở thành ông chủ của một khách sạn nhỏ, hay là kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường, vậy thì em cũng muốn được ở bên cạnh anh. Em nói rằng cả đời này, em sẽ dựa vào anh, cho dù anh có không muốn cũng không được."

Tư Không Thiên Lạc mím môi gật đầu.

"Tư Không Thiên Lạc, hôm nay em có dám ở trước mặt tất cả mọi người ở đây, nói lại câu em yêu anh một lần nữa không? Nói lại những gì mà em đã từng nói với anh không?" Tiêu Sở Hà nói xong, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt vào Tư Không Thiên Lạc.

Diệp An Thế bảo Mạc Kỳ Tuyên lấy micro sau đó anh đưa tới trước mặt cô, Tư Không Thiên Lạc nhìn Tiêu Sở Hà không hề chớp mắt, trầm ngâm một lát mới cầm lấy micro đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Toàn bộ Thiên Ngoại Thiên vào thời khắc này vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người tựa như nín thở lắng tai chờ cô dũng cảm tỏ tình.

Trong đại sảnh vang lên một giọng nữ trong trẻo êm tai, Tư Không Thiên Lạc lập lại nguyên văn câu nói của ngày hôm đó, nói: "Tiêu Sắt, em muốn ở bên anh, cho dù anh có trở thành ông chủ của một khách sạn nhỏ, hay là kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường, vậy thì em cũng muốn được ở bên cạnh anh. . . Cả đời này, em sẽ dựa vào anh, cho dù anh có không muốn cũng không được! Tiêu Sở Hà, em yêu anh."

Cô vừa dứt lời, tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt vang lên.

Tiêu Sở Hà hướng về phía cô cúi người thật thấp, nói: "Cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được trong ngày hôm nay. Tư Không Thiên Lạc, để đáp lại tình cảm chân thành mà em dành cho anh, anh xin thề ở trước tất cả mọi người, đời này kiếp này, Tiêu Sở Hà tuyệt đối sẽ chỉ yêu một cô gái duy nhất, đó chính là em - Tư Không Thiên Lạc."

Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang dội khắp hội trường, đặc biệt là tiếng vỗ tay của những người đang yêu nhau hoặc là những người đang yêu thầm người nào đó.

Ai cũng muốn được dũng cảm như Tư Không Thiên Lạc, ai cũng muốn được thâm tình như Tiêu Sở Hà.

Thiên Nữ Nhụy cảm động đến rơi lệ, Đường Liên rút khăn đưa cho cô.

Diệp Nhược Y cũng khóc không thành tiếng, Diệp An Thế và Lý Phàm Tùng tranh nhau đưa khăn giấy cho cô, Lôi Vô Kiệt nhìn thấy hai cậu bạn thân có ý đồ với người trong lòng của mình, anh tức giận đến ngứa răng, hận không thể tiến lên cắn hai tên kia mấy phát. . . 

Dưới sân khấu, Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt nhìn Tiêu Sở Hà, đôi mắt sáng tựa vì sao. Trên sân khấu, Tiêu Sở Hà nhìn về phía cô, trên gương mặt anh tràn ngập ý cười, ánh mắt cũng sáng rực.

"Nào nào nào!" Diệp An Thế nhảy lên sân khấu, cắt ngang ánh nhìn chăm chú nồng nàn của hai người: "Cảm ơn sự nhiệt tình của quý vị, bài phát biểu của chủ nhân bữa tiệc xin được kết thúc tại đây, bây giờ xin mời khai màn tiết mục tiếp theo."

Nhân viên phục vụ đẩy xe bánh kem lên sân khấu, ca sĩ Diệp An Thế bắt nhịp cho mọi người hát bài Happy Birthday, sau đó bảo Tiêu Sở Hà ước rồi thổi nến.

Tiêu Sở Hà nhắm mắt lại ước một điều ước. . . Sau đó một hơi thổi tắt ba ngọn nến tượng trưng cho tuổi 30.

Dưới sân khấu, Tư Không Thiên Lạc tò mò nhìn anh, trong lòng thầm đoán: Tiêu Sắt, có phải là anh đang ước rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không?

Tiêu Sở Hà mở mắt ra nở một nụ cười viên mãn.

Diệp An Thế cười hì hì hỏi: "Ông chủ Tiêu, vừa rồi cậu ước gì vậy, nói cho mọi người cùng nghe nào, có phải điều ước liên quan đến bà xã, vợ, em yêu Tư Không Thiên Lạc của cậu không?"

Tiêu Sở Hà nhìn Tư Không Thiên Lạc, Tư Không Thiên Lạc cũng muốn biết điều ước của anh phải chăng có cô trong đó, ánh mắt của cô vô cùng chờ mong nhìn anh.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô, Tiêu Sở Hà cười nói: "Điều ước của tôi chính là. . . Thân thể khỏe mạnh."

Không giống như cô nghĩ!

Tư Không Thiên Lạc bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Diệp An Thế giơ ngón cái lên với Tiêu Sở Hà, trêu chọc nói: "Ông chủ Tiêu, Tiêu Sắt, Tiêu Sở Hà, tôi chúc ngài thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Ha ha ha ha!"

Diệp An Thế nói xong cũng tự mình cảm thấy buồn cười, anh cầm micro cười một cách nhạt nhẽo, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà nhận micro, nói: "Thiên Lạc, điều ước vừa rồi của anh là thân thể khỏe mạnh, có lẽ em không biết tại sao anh lại ước như vậy, nghe xong bài hát sau đây em sẽ hiểu được lòng anh. Bài hát này là anh tặng cho em, bài hát mang tên: Thân thể khỏe mạnh."

Ánh đèn trên sân khấu dịu đi, ban nhạc bắt đầu đệm đàn, Diệp An Thế phụ trách chơi đàn guitar khúc nhạc dạo êm ái trôi qua, Tiêu Sở Hà đưa micro tới bên môi, cất giọng hát.

"Anh không sợ vì em mà chịu nhiều tổn thất, dù bao gian khổ vẫn sẵn lòng đón nhận

Anh chỉ sợ vì mệt mỏi thao thức cả đêm mà bỏ lỡ cuộc hẹn ngày mai của chúng ta

Anh không sợ mồ hôi đầm đìa, xây nên một lâu đài thuộc về riêng hai ta

Anh chỉ sợ rằng mình bị cảm, không nếm được đồ ăn em nấu cho anh thì thật lãng phí

Không cần em cho anh uống thuốc, không muốn trở thành gánh nặng của em

Nếu yêu em sao có thể để em phải hôn một người bệnh, trơ mắt nhìn anh chịu bao giày vò

Anh mong sao thân thể khỏe mạnh, vì anh đã đồng ý sẽ cho em một cuộc sống vẹn toàn

Thề non hẹn biển chẳng bằng khỏe mạnh để em không phải nhọc công

Anh mong sao thân thể khỏe mạnh, không muốn nhìn em rơi lệ vì lo lắng cho anh

Ngộ nhỡ em còn tiều tụy hơn anh thì sao có thể hưởng thụ hương vị của tình yêu

Anh đã từng phung phí thời gian, thậm chí còn ngang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net