Phiên Ngoại 1: Lôi Vô Kiệt & Diệp Nhược Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1 - Lôi Vô Kiệt x Diệp Nhược Y: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình di động, Diệp Nhược Y sợ hãi nghe máy, tin tức nhận được từ số điện thoại này chưa từng có chuyện nào là tốt đẹp.

"Vâng! Mẹ."

"Nhược Y à, con mau về đi, cha của con xảy ra chuyện rồi."

Có một người cha mê cờ bạc, có thể tưởng tượng ra được cuộc sống của cô tồi tệ đến mức nào. Bạo lực gia đình, đời sống khó khăn, không có bạn bè, thường xuyên bị người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng.

Tự ti, áp lực, sống trong sự ngột ngạt.

Đau lòng nhất chính là tình yêu cũng vứt bỏ cô, chỉ vì cô có xuất thân ở tầng lớp trung lưu.

Nói chính xác hơn là, hoàn cảnh và gia thế như vậy Diệp Nhược Y không thể không từ bỏ tình yêu của mình.

Từ lúc sinh ra đến năm 27 tuổi, Hàng Châu là nơi khiến Diệp Nhược Y nản chí nhất, và đau lòng nhất, Hàng Châu vốn dĩ là vùng đất xinh đẹp, được xem như là thiên đường hạ giới, nhưng đối với Diệp Nhược Y mà nói, thì nơi này chính là nơi đáng sợ nhất đối với cô, vì thế cô mới phải rời xa vùng đất này, cô chuyển công tác Hàng Châu đến Thượng Hải.

Lúc này đây chưa ở Thượng Hải được bao lâu, thì lại phải một lần nữa quay trở về vùng đất thương tâm ấy. . .

Sân bay quốc tế Tiêu Sơn - Hàng Châu.

Diệp Nhược Y vừa ra khỏi sân bay liền bắt xe đi thẳng về nhà.

Khắp hiên nhà là những chữ viết nguệch ngoạc bằng sơn màu đỏ rực của bọn đòi nợ thuê và đám người cho vay nặng lãi. Diệp Nhược Y đẩy mở cửa, trông thấy mẹ đang ngồi xổm giữa đống hỗn độn, vành mắt của bà đã khóc đến đỏ hoe, ba vừa vừa thu dọn vừa lau nước mắt.

Diệp Nhược Y nhìn thấy cảnh này đáy lòng chua xót.

"Mẹ! Con về rồi."

Mẹ của Nhược Y tên là Lý Khuynh Tâm, bà vội vàng gạt nước mắt, đứng dậy chào đón con gái. Nhìn thấy bên má phải của mẹ mình có vết đỏ ửng, Diệp Nhược Y đau lòng tựa như phát hỏa, cau mày chất vấn: "Ba lại đánh mẹ sao?"

"Không, không phải." Lý Khuynh Tâm né tránh ánh mắt của cô con gái, bà phủi phủi tóc che đi vết đỏ.

Nhìn người mẹ yếu uối tội nghiệp, Diệp Nhược Y vốn đã bực bội nay lại càng giận dữ, giày cũng chưa thay, cô bước nhanh về phía phòng ngủ, Lý Khuynh Tâm ngăn cô lại: "Nhược Y, đừng. . ."

"Rầm!" Cửa phòng bị đẩy mạnh sập vào tường phát ra tiếng vang nhức óc, người trên giường giật mình ngồi dậy.

Diệp Nhược Y nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm ngón út đang quấn băng gạc của cha mình.

Cô cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ba lại đánh mẹ nữa sao?"

Diệp Khiếu Ưng nhảy xuống khỏi giường, chỉ vào Diệp Nhược Y quát lớn: "Con nhỏ này, đã không về thì thôi, vừa mới về đến thì lại hét vào mặt bố mày à, hỗn xược, tao đánh bà ta đấy thì sao? Mẹ của mày cũng không phản bác lại, thì mày có tư cách gì hỏi tao, nếu không tin thì đi hỏi mẹ của mày thử xem?"

Diệp Khiếu Ưng chỉ một ngón tay vào Lý Khuynh Tâm sắc mặt đang trắng bệch đứng ở cửa.

Diệp Nhược Y nhìn người mẹ chẳng hề mảy may tức giận, chợt nghĩ tới một câu, người đáng thương thì tất nhiên cũng là có chỗ đáng hận.

Sự nhu nhược của mẹ cùng với sự tàn bạo của người cha đều khiến người ta căm hận.

Diệp Nhược Y gào thét: "Đừng có lấy mẹ con tôi làm chỗ để xả cơn giận, nếu như ông có bản lĩnh thì đi mà quát vào mặt cái bọn cho vay nặng lãi đi, nếu có bản lĩnh thì ông tự đi mà trả tiền nợ, đừng có làm liên lụy đến người khác, cũng đừng bắt người khác phải gánh chịu thay cho ông."

Diệp Nhược Y hiểu rất rõ người cha nay của mình, ông chỉ biết trốn ở trong nhà ra oai với vợ con mà thôi.

Lý Khuynh Tâm kéo cô lại, không cho cô nói tiếp, Diệp Nhược Y gạt tay mẹ ra, cô trừng mắt nhìn người cha của mình.

Bị nói trúng chỗ đau, Diệp Khiếu Ưng nổi điên vung tay lên: "Con ranh này, nuôi mày thì được cái tích sự gì chứ!"

Diệp Nhược Y ngăn cản bạt tai đang chuẩn bị đánh xuống, cô dùng lực rất mạnh siết cổ tay của ông, Diệu Khiếu Ưng trở mặt, gào lên: "Được lắm, mày giỏi lắm! Đến bố mày mà mày cũng muốn đánh!"

Lý Khuynh Tâm chạy đến can ngăn hai cha con đang cãi nhau: "Thôi, thôi, thôi. . . Nhược Y con mau buông tay ra."

"Ầm!" Tiếng vang lớn đột nhiên xuất hiện khiến cho cả ba người giật mình hoảng sợ.

Lý Khuynh Tâm ngó đầu ra cửa, vừa nhìn đã sợ tới mức rụt ngay về, giọng nói run rẩy: "Đám người đó lại tới nữa rồi."

Diệp Khiếu Ưng nghe xong cũng vô thức rùng mình.

Hôm nay bọn đòi nợ vừa đến đã la hét đập đồ rồi xông thẳng vào nhà, còn mang theo mùi rượu nồng nặc. Nhìn dáng vẻ người cha nhu nhược sợ tới mức run lẩy bẩy, Diệp Nhược Y hất tay ông ta ra, cô đi ra phòng khách đối phó với đám lưu manh. Bọn đòi nợ vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì miệng lưỡi tay chân bắt đầu phun ra những lời dơ bẩn.

"Ơ, nhìn kìa, nhìn kìa, nhà lão Diệp có một đại mỹ nữ a."

"Là con gái lão Diệp sao? Chậc chậc chậc, đúng là quá xinh đẹp!"

Mấy tên lưu manh vừa nói xong, bàn tay dơ bẩn liền vươn tới muốn sờ mặt Diệp Nhược Y, bàn tay khác định nhắm vào ngực cô.

Nợ tiền thì trả, muốn đùa giỡn con gái nhà lành thì không có cửa đâu.

Bà đây mà lại không dạy dỗ được đám ma cà bông này sao?

Với tính cách của Diệp Nhược Y, làm gì có chỗ để cho đám người đó làm càn, cô vung nắm đấm lên đánh lại mấy tên ra tay lưu manh. . .

Bị cái nhà này liên lụy, cuộc sống của hàng xóm cũng bị quấy rầy, có người báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, họ bắt tất cả đến sở cảnh sát.

Diệp Nhược Y với tư cách là một cảnh sát giao thông, cô sợ nhất là phải đến sở cảnh sát Hàng Châu, bởi vì nơi này có một người mà cô không muốn gặp lại nhất.

Tô Bạch. . .

Trong đại sảnh tầng một, mấy tên lưu manh mặt mũi bầm dập ngồi xổm ở một góc tường, một viên cảnh sát đang ghi lại lời khai của Diệp Nhược Y, cô trả lời từng câu một.

Khi biết nghề nghiệp của cô là cảnh sát giao thông, viên cảnh sát Vương Nhất Hành kinh ngạc nói: "Là cảnh sát giao thông mà cô còn đánh nhau sao?"

"Cảnh sát giao thông thì sao, cảnh sát giao thông thì không phải là người à? Cảnh sát giao thông thì bị người ta ức hiếp cũng không được đánh trả à?" Diệp Nhược Y không vui chừng mắt nhìn anh ta, xoay người vung nắm đấm hù dọa đám lưu manh ở trong góc.

"Chẳng trách thân thủ tốt như vậy, hóa ra cô cũng học võ đấy à!" Vương Nhất Hành nhìn mấy người mặt mũi bầm tím trong góc tường, anh cầm bút tán gẫu với Diệp Nhược Y, cười hỏi: "À. . . Tôi bảo này? Thân thủ của cô tốt đấy, đai đen mấy đẳng rồi, lợi hại như vậy, lấy một chọi năm cũng không thành vấn đề nhỉ?"

"Tôi còn có thể lấy một chọi bảy, chỉ là ruồi muỗi mà thôi, tính cái gì?" Diệp Nhược Y liếc anh ta, giọng điệu bất mãn: "Lấy lời khai xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây."

Vương Nhất Hành quăng bút: "Ểyy ~ Thái độ gì vậy? Sao lại nói chuyện với người cùng ngành bằng cái giọng đó!"

"Thái độ của tôi bị làm sao, là anh không lo ghi chép cho cẩn thận, nói hết chuyện trên trời dưới đất, tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi để tán dốc với anh."

Diệp Nhược Y bắt đầu lên tiếng chỉ trích, bỗng một giọng nam ngữ khí nhẹ nhàng chen vào. "Hơiss, mới sáng sớm mà đã không yên rồi, Nhất Hành, cậu gặp phải đối tượng khó giải quyết sao?"

Giọng nói này. . .

Tim của Diệp Nhược Y tựa như lạc đi một nhịp.

Cái miệng nhỏ nhắn mới vừa rồi còn líu lo phản bác, giờ đây im bặt không thốt ra được tiếng nào, cô siết chặt nắm đấm, như đang ngồi trên bàn chông.

"Chào buổi sáng! Đội trưởng Tô ." Viên cảnh sát tên là Vương Nhất Hành nói tiếp: "Hôm nay là một người có thân thủ tốt thực sự ra tay đánh người a."

Ánh mắt Tô Bạch vốn đang nhìn mấy kẻ mặt mũi bầm dập trong góc tường, đưa mắt sang bóng lưng người con gái, con ngươi của anh thoáng chốc trầm xuống.

Con gái biết đánh nhau gợi cho Tô Bạch nhớ tới một sư muội khóa dưới, cô gái này khiến cho anh vừa yêu vừa hận.

Bóng lưng này thật giống với cô ấy!

Nhưng chỉ tiếc là. . .

Sư muội khóa dưới của Tô Bạch nhớ đến là tóc ngắn.

Khóe miệng bất giác trễ xuống, ánh mắt ảm đạm, Tô Bạch không nói thêm gì nữa, anh bước về phía cầu thang.

Vương Nhất Hành nhìn đàn anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhún nhún vai, cầm bút gõ gõ xuống bàn, chế nhạo Diệp Nhược Y: "Mới vừa rồi cô còn rất lợi hại, sao bây giờ lại không nói nữa, có phải là bị cao thủ Karate của cục cảnh sát Hàng Châu dọa sợ rồi không?"

Diệp Nhược Y trừng mắt nhưng không dám lên tiếng, chỉ hi vọng Tô Bạch đừng nhìn thấy mình.

"Nhược Y!"

Một tiếng gọi không lớn không nhỏ của Lý Khuynh Tâm vừa vặn lọt vào tai của tất cả mọi người. . .

Bước chân đang đi trên cầu thang khựng lại, thân hình cao lớn của Tô Bạch đứng giữa những bậc thang, cản trở người khác lên xuống.

"Đội trưởng Tô, anh có định đi hay không a?"

Diệp Nhược Y nhíu chặt đôi mày, một tay đưa che mắt thở dài. . .

Rốt cuộc vẫn bị Tô Bạch phát hiện.

Ra khỏi sở cảnh sát, trong lòng hoang mang hỗn loạn, Diệp Nhược Y bảo cha mẹ đi về trước, cô sẽ nghĩ cách xoay sở đủ năm trăm ngàn tệ.

( 500.000 RMB ~ 1.71 tỷ VNĐ )

Sự sống chết của Diệp Khiếu Ưng vẫn quan trọng hơn chuyện tình cảm nam nữ, tuy rằng quan hệ cha con giữa hai người họ không tốt, không, nói chính xác hơn là vô cùng không tốt.

Quan hệ xã hội hạn hẹp, quan hệ bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Diệp Nhược Y ngồi taxi đến nhà Nam Cung Tịch Nhi – Con gái của Nam Cung Xuân Thủy CEO của một Công ty BĐS ở Hàng Châu, Nam Cung Tịch Nhi là một người bạn có điều kiện tài chính tốt, mà tính tình của cô cũng tốt và hào phóng không kém tài chính trong nhà của mình, nhưng đến khi taxi chạy đến cổng biệt thự Nam Cung, thì phát hiện không có ai ở nhà.

Gọi điện thoại hỏi ra mới biết, Nam Cung Tịch Nhi đang xin nghỉ phép đi du lịch Châu Âu cùng gia đình.

Trong điện thoại, Nam Cung Tịch Nhi oán trách nói: "Nhược Y, cậu thật đúng là không có lương tâm, cậu được lắm? Nói bốc hơi là bốc hơi, nói xuất hiện là xuất hiện, vô duyên vô cớ biến mất khỏi Hàng Châu mà không tin nhắn, cậu đổi số điện thoại cũng không nói với mình một tiếng, hại mình cả tháng nay không liên lạc được với cậu. . . Mình tưởng là cậu đã quên mất mình rồi chứ! Hóa ra cậu vẫn còn nhớ à? Hôm nay gọi điện là nhớ tới mình hay là có chuyện gì khác? Ngàn vạn lần là cậu đừng nói là vì có chuyện nên mới nhớ tới mình nha, nếu vậy thì mình sẽ khinh bỉ cậu. . . Khinh bỉ cậu vì cậu đã không đếm xỉa gì đến mình!"

Bạn bè đã quá lâu không liên lạc, vừa liên lạc đã nói đến chuyện vay tiền, Diệp Nhược Y không mở miệng được.

"Không có gì, tự nhiên nhớ đến cậu thôi." Diệp Nhược Y tự nhủ trong lòng, không phải bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không tìm Nam Cung Tịch Nhi để vay tiền.

Bởi vì ở Hàng Châu, chỉ có Nam Cung Tịch Nhi là tốt với cô nhất.

Không vay được tiền, căm ghét bản thân cũng vô dụng, Diệp Nhược Y ra khỏi biệt thự của Nam Cung Tịch Nhi, đi dọc theo đường cái đến bờ sông Tiền Đường[1], phong cảnh thư thái dễ chịu. Lòng nặng trĩu tâm sự, vì thế cô không phát hiện ra một chiếc xe cảnh sát vẫn luôn theo sát sau lưng cô cách đó không xa.

[1] Sông Tiền Đường hay Tiền Đường giang (钱塘江) tên cổ là Chiết Giang (浙江), Khúc Giang (曲江) hay Chi Giang (之江), là dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, chảy ra vịnh Hàng Châu.

Diệp Nhược Y dừng bước, bị cảm giác bất lực nặng nề vây quanh, cô ngồi xổm xuống, ôm vai, ánh mắt trống rỗng nhìn ra mặt sông đang gợn sóng lăn tăn.

Những người tự sát vì tình, những người không chịu nổi áp lực của cuộc sống, không biết rằng họ đã lấy dũng khí ở đâu ra để gieo mình xuống dòng sông Tiền Đường này?

Tô Bạch ngồi trong xe nhìn cô rất lâu mới đẩy mở cửa xuống xe.

Ánh mắt từ mặt sông chuyển sang một đôi giày da hàng hiệu, Diệp Nhược Y ngẩng đầu, lại giật mình nhìn trở về mặt sông.

Đó là vẻ mặt gì, không cảm xúc, không bận tâm, không đếm xỉa đến sự hiện hữu của Tô Bạch?

"Anh đã từng nói, khi em một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh, thì anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em." Giọng của Tô Bạch lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu cô, Diệp Nhược Y thậm chí còn nghe được cả tiếng nghiến răng.

Lúc này, cô rất muốn nhào vào lòng của anh, ôm lấy anh, muốn nói với anh về sự bất lực của mình, tìm kiếm sự che chở, và tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, thế nhưng cô không thể làm vậy, bởi vì cả hai người đã chia tay rồi.

Tô Bạch gần như đã chạm tới ranh giới của sự phẫn nộ, anh kéo cô dậy, vì ngồi xổm quá lâu khiến cho hai chân tê dại, Diệp Nhược Y khuỵu một gối xuống trên nền xi măng.

"Anh làm gì vậy?" Diệp Nhược Y quát.

Tô Bạch ôm cô, nói: "Có bản lĩnh đi khỏi Hàng Châu, vậy thì em cũng phải có bản lĩnh đừng quay trở về chứ?"

Diệp Nhược Y đẩy anh ta ra, xoa xoa chân nói: "Tôi không có bản lĩnh đó thì sao? Anh sẽ không buông tha cho tôi à? Mẹ nó chứ, tôi đây cũng chẳng muốn buông tha cho chính mình! Bây giờ anh mẹ nó có giỏi thì đạp tôi một phát rơi xuống sông Tiền Đường cho chết luôn đi, tới lúc đó thì mai ra trong lòng tôi còn để ý đến anh mà nói một câu cảm ơn!"

Sống không có niềm tin, chết thì cũng không đủ quyết tâm, cuộc sống như thế này đã quá đủ rồi, hốc mắt Diệp Nhược Y đỏ hoe.

"Chỉ có năm trăm ngàn tệ mà ép em đến bước này sao?"

"..." Liên quan gì đến anh?

Tô Bạch tức giận quát: "Em có còn biết đến danh dự là cái gì hay không? Ngày trước chia tay anh, em đã nói thế nào, không phải là em tuyên bố rằng sẽ tìm một người bạn trai tốt hơn anh, có tiền hơn anh sao? Tại sao đến bây giờ em vẫn chưa tìm được?"

Tô Bạch hung dữ trừng mắt lườm cô, móc ví tiền rút một tấm chi phiếu đã điền sẵn mệnh giá nhét vào tay cô không cho phép cự tuyệt quát: "Cầm lấy!"

Diệp Nhược Y tức giận phản bác lại: "Tại sao tôi phải cầm tiền của anh, chúng ta đã chia tay rồi, chia tay, chia tay!! Tô Bạch anh có hiểu hay không?"

"Ừ thì chia tay, mẹ nó! Ai bảo em lại xuất hiện trước mặt anh, Diệp Nhược Y, anh cho em biết, từ giờ trở đi em vẫn là bạn gái của Tô Bạch, vẫn là là người của anh, bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không buông tay."

Tô Bạch không muốn nhiều lời kéo cô lên xe, Diệp Nhược Y làm sao có thể nghe theo, hai người bắt đầu giằng co lôi kéo bên bờ sông Tiền Đường. . .

Một chiếc Maybach S680 đang chạy hướng về cầu vược trên sông Tiền Đường, trên ghế sau, Lôi Vô Kiệt đang thoải mái tựa lưng ngắm phong cảnh bờ sông.

Lướt qua hai người đang giằng co bên lề đường, Lôi Vô Kiệt cụp mắt xuống, nhưng rồi bỗng giật mình trừng mắt quay đầu lại nhìn chầm chầm vào hai người vừa rồi.

Nữ cảnh sát giao thông?

"Hà Khứ, lùi lại, lùi lại mau." Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ ghế lái phía trước của Hà Khứ, ra lệnh.

Hà Khứ không hiểu chuyện gì, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa cho xe lùi lại, chiếc Maybach S680 dừng trước xe cảnh sát.

"Kít." Tiếng phanh xe khiến hai người đang giằng co dừng động tác lại.

Diệp Nhược Y sững sờ ngây ra nhìn Lôi Vô Kiệt một thân vest đỏ nâu đang đẩy mở cửa xuống xe, anh cởi cúc áo Âu phục đi về phía Diệp Nhược Y.

Lôi Vô Kiệt nhìn vào chỗ tay hai người giằng co, chất vấn nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

So với sự nguy hiểm của Tô Bạch, thì cái tên ngốc Lôi Vô Kiệt rất dễ đối phó, Diệp Nhược Y dứt khoát hất tay Tô Bạch ra, đứng sang phía sau lưng của Lôi Vô Kiệt.

Hành động của cô khiến cho Tô Bạch không vui, sắc mặt của anh càng ngày càng sa sầm, còn Lôi Vô Kiệt ngược lại rất đắc ý, có người đẹp đang đứng sau lưng khiến anh cảm thấy hình tượng cool ngầu của mình được nâng lên rất nhiều.

Tô Bạch không thèm đếm xỉa tới Lôi Vô Kiệt là ai, vươn tay kéo Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt giơ tay cản anh ta lại.

"Cảnh sát thi hành." Tô Bạch nói.

Xe cảnh sát to đùng đỗ ở đằng kia cộng với đồng phục cảnh sát trên người của Tô Bạch.

Lôi Vô Kiệt có mù mới không nhìn thấy, vì thế anh dữ dằn nói: "Thi hành cái gì?" Sau đó quay đầu lại giọng nhỏ nhẹ hỏi Diệp Nhược Y, anh nói: "Em phạm lỗi gì vậy?"

Diệp Nhược Y nhìn chằm chằm Tô Bạch, nói: "Nếu như ngắm cảnh bên bờ sông Tiền Đương cũng được coi là vi phạm pháp luật, thì chắc là phạm lỗi ngắm cảnh rồi."

Lôi Vô Kiệt nhìn thẳng vào Tô Bạch, cười lạnh nói: "Tôi nói này anh cảnh sát, có phải là anh nhầm lẫn gì rồi không?"

Tô Bạch vẫn phớt lờ, một tay đẩy Lôi Vô Kiệt ra, trừng mắt nói: "Nhầm hay không nhầm, thì tôi cũng không cần phải giải thích với anh."

Lôi Vô Kiệt suýt nữa thì bị Tô Bạch đẩy ngã, lúc ổn định lại bước chân lảo đảo thì Diệp Nhược Y đã bị anh ta còng tay.

Diệp Nhược Y vùng vẫy không muốn cho tay vào còng, gầm lên với Tô Bạch: "Vô lại, anh dựa vào đâu mà còng tay tôi, tôi sẽ kiện anh."

Lôi Vô Kiệt cũng chưa từng bị người khác đối xử vô lễ như vậy, anh cũng phẫn nộ chỉ vào Tô Bạch, quát: "Lập tức thả cô ấy ra cho tôi."

"Cản trở cảnh sát thi hành công vụ, anh cũng sẽ bị bắt." Tô Bạch lúc đi ngang cố tình huých vào vai của Lôi Vô Kiệt một cái thật mạnh, anh ta kéo Diệp Nhược Y lên xe cảnh sát.

Có thể nói, Lôi Vô Kiệt tốt xấu gì cũng là người có chỗ đứng cao nhất ở Hàng Châu, sao có thể để yên cho một viên cảnh sát nhỏ bé kiêu ngạo thể hiện quyền uy trước mặt mình như vậy, anh cởi áo vest ném cho Hà Khứ cầm, xắn tay áo lên định đánh Tô Bạch thì bỗng bị người Hà Khứ giữ lại.

"Thiếu gia, nếu ra tay lúc này thì sẽ bất lợi với cậu, hiện tại chúng ta là dân thường, không thể đấu với quan đâu."

Không phải Lôi Vô Kiệt không đấu được với quan, mà là do anh có thân thủ không tốt, còn Tô Bạch người ta là cao thủ Karate. . .

Hà Khứ nhắc nhở Lôi Vô Kiệt cũng đúng, hiện tại đánh với người ta thì không lại, dùng quyền lực thì chắc có thể đấu lại.

Hiểu rõ sức mình, Lôi Vô Kiệt đành trơ mắt nhìn Diệp Nhược Y bị người ta đưa đi, anh tức giận hung hăng giật tung cà vạt.

Hà Khứ nói: "Thiếu gia, hay là để tôi lái xe đuổi theo, giáo huấn tên cảnh sát đó một trận?"

"Không phải vừa rồi cậu nói là dân không đấu được với quan sao?"

"Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?"

"Ở yên đây chờ đi!"

"..."

Lôi Vô Kiệt lấy điện thoại di động ra, sau đó ngồi xuống mui xe, lẩm bẩm nói: "Không khiến cho tên cảnh sát đó ngoan ngoãn đích thân đưa người tới đây, thì Lôi Vô Kiệt tôi không xứng với danh Giang Nam Thiếu Gia này rồi!"

Tô Bạch sắc mặt thâm trầm, một tay điều khiển vô lăng, một tay kìm chặt Diệp Nhược Y đang làm loạn hết đá chân lại đụng đầu bên ghế phụ.

Điện thoại trong túi vang lên tới lần thứ N. . . Tô Bạch mới lấy ra xem, người gọi tới là Sở trưởng Sở cánh sát Hàng Châu - Bạch Cực Nhạc.

Tô Bạch không dám thất lễ, dừng xe lại ven đường cách cục dân chính vài mét, một tay giữ chặt Diệp Nhược Y, một tay nhận điện thoại.

"Tô Bạch, có phải cậu bắt giữ một cô gái tên là Diệp Nhược Y không?" Bạch Cực Nhạc lạnh giọng chất vấn.

Tô Bạch nghi vấn nhìn Diệp Nhược Y, nói: "Vâng."

"Tô Bạch!" Bạch Cực Nhạc tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cậu quên thân phận của mình là gì rồi sao, thi hành án bắt người thì cũng phải có bằng chứng và phải làm theo trình tự chứ? Cậu biết cô gái đó có thân phận gì không?"

"Thân phận?" Tô Bạch không thể nào hiểu được rốt cuộc thì Diệp Nhược Y lại có thêm thân phận gì, mà khiến cho Sở trưởng của phải đích thân gọi tới.

"Cô gái đó là bạn gái của đại thiếu gia nhà họ Lôi - Lôi Vô Kiệt đó chính là người điều hành của tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Vũ và Hoa Thần 3 tập đoàn về ba lĩnh vực lớn mạnh nhất ở tại tỉnh Chiết Giang này cậu không biết sao? Thân phận của cô gái đó không phải là người mà cậu muốn bắt thì bắt, hiểu không? Tô Bạch đừng tưởng cậu có cha là Thị trưởng thì có thể tùy ý làm bừa, nếu cậu còn tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, thì tôi sẽ cách chức cậu, lúc đó Tô Hữu Văn cũng không gánh nổi cho cậu đâu. . . Tôi ra lệnh cho cậu, bây giờ, ngay lập tức đưa cô gái đó quay trở lại vị trí ban đầu cho tôi."

Bạn gái?

Tô Bạch bị hai chữ kia kích động, ngắt điện thoại của Bạch Cực Nhạc, buông Diệp Nhược Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net