Phiên Ngoại 2: Lôi Vô Kiệt & Diệp Nhược Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2 - Lôi Vô Kiệt x Diệp Nhược Y: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Sân bay quốc tế Phố Đông - Thượng Hải

Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Sở Hà, Lôi Vô Kiệt đang ở sân bay Phố Đông.

Tiêu Sở Hà nói: "Diệp Nhược Y phải về Hàng Châu trả tiền cho bọn cho vay nặng lãi."

"Ừ." Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn tấm vé máy bay đi Hồng Kông của mình, anh nói: "Vậy thì có liên quan gì đến tôi?"

"Không liên quan gì tới cậu, nhưng người mà cậu gọi rất thân mật – Thiên Lạc đang rất lo lắng cho cô ấy."

Lôi Vô Kiệt có ngốc cũng đoán được tên Tiêu Sở Hà này là đang ghen, khóe miệng anh nhếch lên, hàm răng trắng sáng lộ ra, anh cười nói: "Này ông chủ Tiêu, tôi nói này, có phải là cậu đã thích Thiên Lạc rồi đúng không? Tiêu Sắt à nếu cậu dám thừa nhận mình thích cô ấy, vậy thì Lôi Vô Kiệt tôi lập tức bay đến Hàng Châu."

Tiêu Sở Hà hơi ngượng ngùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, bay tới Hàng Châu đi!"

"Cậu không nói, vậy thì tôi cũng sẽ không đi! Dù sao con nhóc đó cũng chẳng liên quan gì tới tôi." Lôi Vô Kiệt nói ra những lời trái với lòng mình, thật ra trong lòng anh đang rất nhớ Diệp Nhược Y.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi vô ích của Tiêu Sở Hà: "Lôi, Vô, Kiệt!!"

"Nghe. . . Tiêu Sắt cậu rốt cuộc là có thích Thiên Lạc hay không a!" Tâm tình của Lôi Vô Kiệt có thể nói là đang rất tốt.

"Thích."

Lôi Vô Kiệt cố tình giả bộ không nghe thấy nói: "Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ a!"

"Tôi thích Tư Không Thiên Lạc đấy." Tiêu Sở Hà mất kiên nhẫn nói: "Được chưa, bay tới Hàng Châu mau!"

"Được rồi! Ông chủ Tiêu, Diệp Nhược Y cứ giao cho tôi là được!"

------

Sân bay Tiêu Sơn - Hàng Châu.

Diệp Nhược Y vừa ra khỏi cảng hàng không Tiêu Sơn, thì đã trông thấy Lôi Vô Kiệt ngồi trên mui của chiếc SF90 Stradale[1] màu đỏ, anh vẫn cứ nhìn cô một cách bình tĩnh như thế. Một chút mừng thầm trong lòng, không biết là từ bao giờ, mà người đàn ông luôn bị cô xem thường đã chiếm cứ một góc nhỏ trong lòng của cô, khiến cho cô không thể lơ là làm ngơ với người đàn ông này.

[1] Ferrari SF90 Stradale: SF90 Stradale là chiếc Ferrari sản xuất hàng loạt đầu tiên có hệ thống truyền động hybrid (LaFerrari chỉ được bán giới hạn). SF90 bao gồm một động cơ V8 4.0 lít tăng áp kép và ba động cơ điện, đi cùng hộp số tự động ly hợp kép tám cấp

Chợt nhớ lại tình cảnh lúc Tô Bạch lái xe lao về phía Lôi Vô Kiệt, cũng là tư thế ngồi đó, cũng là thần thái vô tình nam tính đó.

Diệp Nhược Y quay đầu bước đi, cô sẽ không tưởng bở rằng Lôi Vô Kiệt là đang chờ mình.

"Con nhóc chết tiệt kia! Không thấy tôi đang đợi em sao?" Giọng nói có vẻ mất hứng của Lôi Vô Kiệt vang lên sau lưng, trong lòng Diệp Nhược Y bỗng cảm thấy ngọt ngào, cô giả vờ nhăn nhó quay lại: "Đợi tôi làm gì?"

"Đưa em về nhà, giúp em trả tiền, sau đó lại đưa em trở về Thượng Hải một cách an toàn."

Diệp Nhược Y nghi vấn nhìn anh, ánh mắt hiện lên rõ sự phòng bị khiến cho Lôi Vô Kiệt cực kỳ khó chịu, anh nói: "Tôi nhận sự ủy thác trung gian của một người, yên tâm đi, tôi không hề có ý gì khác với em."

"Là ai vậy?" Diệp Nhược Y hỏi.

"Tiêu Sở Hà."

"Tiêu Sở Hà?" Diệp Nhược Y lại càng không hiểu được hỏi.

"Có một câu nói là yêu ai yêu thì yêu cả đường đi, em có biết câu đó không?"

Bây giờ thì cô đã hiểu, ngưỡng mộ nói: "Thiên Lạc tốt số thật!"

Lôi Vô Kiệt châm chọc nói: "Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hàng Châu, cao thủ Karate oai phong lẫm liệt, con trai duy nhất của Thị trưởng Tô Hữu Văn ở Hàng Châu, thiếu gia của nhà họ Tô, một người vừa có tiền vừa có quyền như vậy thích em, không phải em cũng tốt số lắm sao!"

Bị nói trúng chỗ đau, Diệp Nhược Y trừng mắt lườm anh, cô bắt một chiếc taxi ngồi vào, nhưng giữa chừng lại bị Lôi Vô Kiệt ngang ngược kéo xuống.

Trả tiền cho đám người kia, thuê lại căn nhà mới cho cha mẹ, có sự giúp đỡ của Lôi Vô Kiệt, mọi chuyện giải quyết vô cùng thuận lợi.

Diệp Nhược Y muốn ở lại Hàng Châu ba ngày, Lôi Vô Kiệt cũng đành phải nán lại nhà của cha mẹ anh ba ngày chờ cô, bởi vì anh đã đồng ý với Tiêu Sở Hà sẽ đưa cô an toàn quay trở lại Thượng Hải.

------

SY Invest Bank: Ngân hàng đầu tư Sheng Yu - Thịnh Vũ.

Trong văn phòng làm việc sang trọng của Thịnh Vũ, Lôi Vô Kiệt ngồi trên ghế xoay nhìn dòng người và xe cộ qua lại xuyên qua tấm kính lớn, dòng người qua lại lại như dòng thủy triều dưới mặt đất.

"Cốc cốc cốc."

Thư ký Trân Châu đẩy cửa đi vào, thông báo: "Sếp, chủ tịch Lôi bảo tôi nói với anh, tối nay có hội nghị thanh niên kiệt xuất của thành phố Hàng Châu, đây là thư mời mà chủ tịch vừa gửi đến bảo tôi đưa cho anh."

Lôi Vô Kiệt cầm lấy tấm thiếp mời màu xanh mạ vàng xem sơ qua, sau đó tùy tiện ném lên mặt bàn: "Lại là mấy buổi xã giao nhàm chán, sao ông già nhà tôi không đi mà lại bảo tôi đi?

"Lôi tổng, anh không thấy trên thiếp mời viết sao, hội nghị thanh niên kiệt xuất a, chủ tịch còn được tính là thanh niên à?"

"Cô nói cũng phải. . . Trân Châu, cô có biết buổi tiệc tối nay sẽ có những ai tham gia không?"

"Tất cả đều là những thanh niên xuất chúng và vài đại diện của các công ty, tập đoàn lớn ở Hàng Châu sẽ đến, nghe nói Mộc Xuân Phong của SW Group Holding Limited[2] cũng có thể sẽ đến, đúng rồi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hàng Châu - Tô Bạch cũng sẽ tham gia."

[2] SW Group Holding Limited: Tập đoàn công nghệ đa quốc gia SW.

Nhắc đến Tô Bạch, đôi mắt của thư ký Trân Châu như thể cong thành hai vầng trăng: "Lần trước, anh ấy đã trấn áp được bọn cướp ở ngân hàng của chúng ta a, đội trưởng Tô đúng là quá đẹp trai!"

Lôi Vô Kiệt nhìn bộ dạng mê trai của Trân Châu, lạnh giọng hỏi: "Đẹp trai lắm à?"

"Đẹp lắm!" Trân Châu vẫn còn chìm đắm trong tưởng tượng của mình, cô gật đầu lia lịa.

"Anh ta đẹp trai hơn hay sếp của cô đẹp trai hơn?"

"Đương nhiên là Tô Bạch. . ." Nhìn thấy sếp nhướng mày, Trân Châu hiểu ý vội vàng đổi giọng nói: "Đương nhiên là sếp đẹp trai hơn rồi!" Trong lòng âm thầm bổ sung: Tô Bạch còn đẹp trai hơn anh gấp trăm lần, không, là nghìn lần.

Khóe miệng Lôi Vô Kiệt nhếch lên, dặn dò nói: "Sắp xếp giúp tôi một chút, tối nay tôi sẽ tham dự hội nghị đó."

Trân Châu hỏi: "Bạn gái sếp định chọn ai ạ. . . Tang Lộ, Yến Ni, Mộng Quân, Hân Nghi, Anna hay là Joyce?"

Lôi Vô Kiệt lườm cô, anh nói: "Tôi sẽ tự bố trí."

"Vâng thưa sếp!" Trân Châu vẫn còn nghi vấn đi ra khỏi phòng làm việc.

Lôi Vô Kiệt cầm điện thoại bấm số của Diệp Nhược Y.

Coi như là để đáp lễ lại sự giúp đỡ anh, Diệp Nhược Y đồng ý lời mời đi tham dự tiệc cùng Lôi Vô Kiệt.

Diệp Nhược Y mặc một chiếc váy lễ phục lộng lẫy, mái tóc đen uốn xoăn, đồ trang sức đắt tiền, chân mang một đôi giày thủy tinh Crystal[3] được thiết kế bởi Jimmy Choo[4], lúc cô đi ra từ phòng thay đồ, Lôi Vô Kiệt sững sờ mất một lúc.

[3] Crystal Covered Pointy Toe Pumps: Giày thủy tinh của nhà thiết kế Jimmy Choo, có giá bán thị trường lên tới 3.900 EURO ~ 98.920.488 VND

[4] Jimmy Choo: Chu Ngưỡng Kiệt hay được biết đến với tên tiếng Anh là Jimmy Choo là một nhà thiết kế thời trang người Malaysia gốc Hoa hiện đang sống và làm việc tại Luân Đôn, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Công ty Jimmy Choo Ltd do ông sáng lập nổi tiếng trên thế giới với các sản phẩm giày và túi xách phụ nữ làm thủ công.

Váy hở vai màu trắng nạm ngọc tôn lên dáng người tuyệt đẹp, Diệp Nhược Y vốn đã cao, giờ đi thêm giày cao gót vào cô lại càng trở nên duyên dáng, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, con ngươi đen long lanh với viền mắt màu đen rất quyến rũ, đôi má phơn phớt có chút hồng, cánh môi tô màu son đỏ cherry ngọt ngào sáng bóng khiến cho người nhìn chỉ muốn hôn lấy cánh môi ấy.

Nó đến khuyết điểm, thì khuyết điểm duy nhất của cô đó là hàng ngày phơi nắng phơi gió khiến cho làn da của cô không được trắng sáng như các thiên kim tiểu thư có mặt ở buổi tiệc tối nay, thế nhưng điều này cũng sẽ không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của Diệp Nhược Y.

Bàn tay của cô nắm chặt làn váy để lộ sự bất an, Lôi Vô Kiệt đi tới xoay người cô về phía tấm gương lớn, nói: "Em rất đẹp, tự tin lên!"

Diệp Nhược Y nhìn cô gái xinh đẹp quý phái trong gương, khóe môi có chút cong lên.

Cuối cùng cô cũng được thực hiện được giấc mơ của mình, đó chính là làm một nàng công chúa.

Diệp Nhược Y là công chúa, vậy thì chàng hoàng tử của cô đang ở nơi đâu?

Diệp Nhược Y chuyển tầm mắt nhìn vào người đàn ông mặc Âu phục, Vest trắng nơ đen cùng quần Âu đen, mái tóc được vuốt gel và chải gọn gàng, cô nói: "Lôi Vô Kiệt, sao trước kia tôi không nhận ra anh lại đẹp trai đến như vậy?"

"Trước kia tôi cũng không hề phát hiện ra, Diệp Nhược Y em lại xinh đẹp như thế!" Tâm tình tốt, Lôi Vô Kiệt nâng khuỷu tay, Diệp Nhược Y mím môi khoác vào tay anh.

Lôi Vô Kiệt cười nói: "Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta không đấu khẩu với nhau!"

"Anh nói mà còn không biết xấu hổ à? Làm gì có người đàn ông nào như anh, nhỏ mọn, suốt ngày thích tranh cãi với phụ nữ."

"Lôi Vô Kiệt tôi mà nhỏ mọn? Nói cho em biết, tôi là người nổi tiếng rộng rãi đấy."

"Anh rộng rãi với ai chứ có thấy rộng rãi với tôi đâu."

"Ai bảo em dán hóa đơn phạt của Tiêu Sắt vào đầu tôi?"

"Ai bảo anh nói xấu tôi trước mặt Đội trưởng Tiết Khải?"

------

Tới khi ngồi vào trong hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom, hai người vẫn còn tôi một câu anh một câu không ai nhường ai, Hà Khứ lái xe ngồi đằng trước lắc đầu. . .

Giữa đường có cái ổ gà, chiếc Phantom bị xóc nảy lên một cái, người của Diệp Nhược Y đổ ra phía trước suýt nữa thì ngã xuống sàn xe, Lôi Vô Kiệt nhanh tay giữ chặt cô, che chở trong lòng, nói: "Cẩn thận một chút!"

Diệp Nhược Y ngại ngùng đẩy anh ra, ngồi dịch sang phía cửa xe.

Lôi Vô Kiệt nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Trong số phụ nữ, tôi chỉ đấu khẩu với một mình con nhóc chết tiệt em thôi!"

"Đừng có gọi tôi là con nhóc chết tiệt có được không!"

"Không được!"

"Anh. . ."

"Thôi thôi thôi!" Hà Khứ lại lắc đầu, khuyên can: "Thiếu gia, Tiểu thư, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài[5]!"

[5] Hòa khí sinh tài: Giữ hòa thuận trong các mối quan hệ thì tài sẽ đến.

"..."

BME Convention Center: Trung tâm hội nghị BME - Hàng Châu.

Lần đầu tiên tham dự tiệc kiểu này, Diệp Nhược Y vô cùng căng thẳng, bám chặt lấy cánh tay của Lôi Vô Kiệt.

"Đừng căng thẳng, em cứ thư giãn đi, đừng làm ra vẻ mặt đau khổ như thế, chỉ cần mỉm cười với người ta là được. . . Dùng thái độ mà em hay cư xử với những người vi phạm giao thông ấy, mỉm cười, khóe môi cong lên, hơi hé răng ra, đúng rồi, chính là như vậy."

Lôi Vô Kiệt vô cùng hài lòng với những gì mà anh vừa dạy cho Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh này, đi theo Lôi Vô Kiệt và một đám quan chức cao sang ở Hàng Châu, gật đầu mỉm cười hoặc là chào hỏi vài câu.

Nam Cung Tịch Nhi cũng xen lẫn trong đám người, cô tìm thấy Diệp Nhược Y, ngay lập tức kéo cô bạn vào một góc tâm sự chuyện phụ nữ.

Ba là Tô Hữu Văn Thị trưởng của Hàng Châu, mẹ là Lữ Huyền Vân doanh nhân thành đạt, với chức danh con nhà quyền thế giàu sang, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hàng Châu - Tô Bạch, anh được rất nhiều cô gái trẻ ái mộ.

Nhưng trong hội trường tổ chức tiệc to lớn thế này, ánh mắt của Tô Bạch sáng rực, chỉ vì một người.

Mang vào đôi giày thủy tinh, cô bé lọ lem liền trở thành cô công chúa cao quý.

Lần đầu tiên Diệp Nhược Y có cảm giác mình ngang hàng với Tô Bạch, cô giương cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi tới, sự tự ti vẫn theo cô nhiều năm nay đã bị cảm giác bản thân đang là công chúa cao quý thay thế.

Cô cảm thán: Nếu như mình cũng có gia thế ngạo nghễ như người ta thì thật tốt.

Tiếc là Thượng Đế không ưu ái đối với cô, cho cô sinh ra trong một gia đình như vậy.

Không mang bệnh tật, con người hoàn hảo, như vậy đã là không bất hạnh rồi.

Chúng ta không thể lựa chọn cha mẹ, cũng không thể lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn con đường cho chính mình đi, cũng có thể lựa chọn cuộc đời sau này.

Diệp Nhược Y tỏ ra thoải mái.

Tô Bạch nhìn vẻ đẹp rung động lòng người của cô, anh nhàn nhạt nói: "Diệp Nhược Y, chúng ta làm hòa đi!"

"Làm hòa?" Diệp Nhược Y nhìn Lôi Vô Kiệt đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, cười lạnh nói: "Tôi đã ngủ với anh ấy, anh vẫn có thể tha thứ được sao?"

"Diệp Nhược Y, em đừng coi anh như thằng ngốc, chuyện như thế nào, anh còn rõ hơn cả em." Tô Bạch tiến lại gần, đè thấp giọng nói: "Ngay cả trong tim của em đang hướng về ai, anh cũng rất rõ, em yêu anh."

Đúng là cô yêu anh, chuyện đó Diệp Nhược Y chẳng cần giấu giếm gì.

"Tô Bạch, tôi yêu anh, nhưng như thế thì sao? Tôi đã nói rồi, gia đình anh không thể chấp nhận được kiểu người có xuất thân như tôi, anh nói anh yêu tôi, nhưng anh cũng không thể ngăn được sự châm chọc khiêu khích của cha mẹ anh đối với tôi, tôi không muốn sống một cách hèn kém trước mặt ai, lúc không muốn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. . . Tôi nghĩ cha mẹ sinh tôi ra cũng không hề mong tôi sẽ gả vào nhà nào đó, mà phải chịu sự khinh bỉ xem thường. Gần nữa đời người tôi đã phải sống trong sự dồn ép đè nén, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người mà thôi, tôi quyết định, sau này tôi cũng muốn được người ta nâng niu trong lòng, cũng muốn được người ta che chở, anh ấy và cả người nhà của anh ấy đều đối xử với tôi rất tốt."

Tô Bạch dời ánh mắt nhìn về phía người mẹ của mình vừa đi vào đại sảnh. . .

Đúng lúc Lữ Huyền Vân cũng nhìn thấy Diệp Nhược Y, sau khi sửng sốt, bà ta lặng lẽ đưa mắt lườm con trai một chút.

Tô Bạch ngay lập tức thu hồi ánh mắt, cắn răng đưa ra quyết định: "Vậy thì hai chúng ta rời khỏi nơi này."

"Không."

"Vì sao?"

Diệp Nhược Y nói vô cùng bình tĩnh: "Tô Bạch, tôi không thể phá hoại tương lai của anh. Không có tôi, anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi rất nhiều, Tịch Nhi cũng là một cô gái tốt, cậu ấy hồi cấp ba cũng từng thích anh. . . Với lại, không có anh, tôi cũng có thể tìm được người đàn ông của đời mình."

Tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống, Diệp Nhược Y vẫn luôn tự nói với mình như vậy.

------

Giữa một đám doanh nhân máu mặt ở Hàng Châu, Lôi Vô Kiệt vẫn nổi bật nhất, Tập đoàn Thịnh Thế dưới quyền của anh có lợi nhuận hàng năm lên tới con số gần hơn hai tỷ, còn Ngân hàng Thịnh Vũ cũng phát triển ngày càng lớn mạnh hơn, còn Tập đoàn Hoa Thần cũng không kém đi đâu được, ngay cả phu nhân thị trưởng như Lữ Huyền Vân cũng muốn trèo lên ngọn cây cao của Thịnh Thế - Thịnh Vũ - Hoa Thần.

Đang tán gẫu với đám Mộc Xuân Phong, nhưng ánh mắt của Lôi Vô Kiệt vẫn luôn chăm chú hướng về phía Diệp Nhược Y, anh nâng ly rượu, nói với Lữ phu nhân: "Lữ tổng, con trai bà đúng là tuấn tú lịch sự! Chắc hẳn là cũng có không ít tiểu thư danh gia ở Hàng Châu thầm yêu mến rồi chứ?"

"Đâu có, đâu có, Lôi tổng mới thật sự là người anh tuấn xuất sắc, là Nhân trung chi long[6]."

"..." Nịnh hót!

[6] Nhân trung chi long: Rồng trong biển người, ý chỉ người tài giỏi, xuất chúng.

Lữ Huyền Vân khách sáo tán dương, ánh mắt nhìn sang Diệp Nhược Y lộ rõ vẻ chán ghét, bà ta không hề ý tứ nói: "Đứa con trai này của tôi đúng là có không ít tiểu thư danh gia theo đuổi, nhưng người mà nó thích lúc nào cũng là loại mà tôi đây không thích. . . Chẳng hiểu con gái thời nay thế nào, không cố gắng tự phấn đấu bằng sức lực của mình, mà chỉ toàn muốn dựa vào đàn ông, vừa tâm cơ vừa có dã tâm ham hư vinh, lòng dạ khó lường."

"Người ta nói cảnh sát hình sự đều có con mắt nhìn rất tinh đời, người mà được Tô thiếu gia nhìn vừa ý, thì chắc hẳn là người không hề tầm thường!" Lôi Vô Kiệt cười lạnh đáp.

Lữ Huyền Vân càng nhìn Diệp Nhược Y càng cảm thấy bực bội: "Đàn ông nhìn đàn bà cũng chỉ chú ý đến cái mã bề ngoài mà thôi!"

"Nói vậy thì, cô gái kia chắc hẳn là phải rất đẹp, nếu không thì lấy cái gì mà quyến rũ được đại thiếu gia của nhà họ Tô a!" Lôi Vô Kiệt cười cười dẫn dắt Lữ Huyền Vân vào bẫy.

Lữ Huyền Vân cười đáp: "Lôi tổng, cậu thấy cô gái mặc váy trắng đứng cách Tô Bạch không xa đó, có xinh đẹp không?"

"Đẹp a, ai cũng thấy được vẻ đẹp của cô ấy, nhìn quanh sảnh của BME một vòng thì tôi có một kết luận, trong đại sảnh này không có ai xinh đẹp hơn cô ấy cả." Lôi Vô Kiệt nói rất thật lòng, trong mắt anh, Diệp Nhược Y thực sự là cô gái xinh đẹp nhất.

Lữ Huyền Vân ghét nhất là có ai khen ngợi người mà bà ta không thích, nét mặt bắt đầu chua ngoa: "Vậy thì Lôi tổng nên cẩn thận một chút, cô ta chính là đứa con gái ham hư vinh, lòng dạ khó lường, sống chết gì cũng quấn lấy con trai của tôi mà tôi vừa nhắc đến đấy."

"Lữ tổng, có phải là bà đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Làm sao mà hiểu lầm gì được? Cô ta chính là người liều mạng quấn lấy con trai tôi không rời."

"Tôi thấy người liều mạng quấn lấy người khác là con trai bà mới đúng!" Mộc Xuân Phong xen mồm nói một câu.

Lữ Huyền Vân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của của Mộc Xuân Phong, biết đây là nhân vật siêu lớn, bà không dám phản bác, chỉ là nói: "Mộc tổng là có ý gì."

"Người có não vừa nghe cũng hiểu!!" Để lại một câu, Mộc Xuân Phong cụng ly với Lôi Vô Kiệt, tỏ vẻ cô vợ xinh đẹp Hoa Cẩm còn chờ ở nhà nên rời đi trước.

Lôi Vô Kiệt sắc mặt trịnh trọng tuyên bố: "Trong cái thành phố này, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang, cũng không có ai dám vô lễ với người phụ nữ của Lôi Vô Kiệt tôi, cho nên. . . Nhất thiết đừng để tôi nghe thấy những lời tựa như phun phân đó một lần nữa, bà hãy quản giáo con trai mình cho tốt, đừng có làm phiền vợ tương lai của tôi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lữ Huyền Vân, Lôi Vô Kiệt uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ vừa đi ngang qua, anh hơi giận dữ đi về phía của Diệp Nhược Y.

"Em yêu!"

Diệp Nhược Y vừa quay đầu lại, một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lướt qua cánh môi của cô.

Diệp Nhược Y che dấu sự ngạc nhiên và hơi nhộn nhạo trong lòng, ánh mắt liếc nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Tô Bạch, cô kiễng chân, cô đáp lại, khẽ hôn lên môi của Lôi Vô Kiệt như chuồn chuồn lướt nước.

Nụ hôn môi bất ngờ khiến trái tim của Lôi Vô Kiệt như nhảy lên tới tận cổ họng, cảm giác tuyệt vời vừa căng thẳng vừa kích thích nhưng lại cắt đứt thật không đúng lúc.

Lôi Vô Kiệt biết cô chỉ đang diễn trò, nhưng anh vẫn phải tham gia chứ!

Bàn tay nhỏ bé của Diệp Nhược Y túm chặt áo vest của Lôi Vô Kiệt, kéo anh lại gần mình, cô gắt giọng: "Sao bây giờ anh mới đến tìm người ta!"

Lôi Vô Kiệt nở nụ cười tươi phơi phới, thuận thế ôm eo cô nói: "Không vui à, vậy cho anh xin lỗi!"

"Xin lỗi thì được cái gì!" Diệp Nhược Y ngờ nghệch kéo kéo áo của anh.

"Vậy thì anh đền bù được chưa!" Đây mới là kết quả mà Lôi Vô Kiệt muốn.

Lôi Vô Kiệt quả thực có khả năng đó, anh biết dẫn dắt người ta tới bất cứ nơi nào anh muốn.

Nụ hôn bất ngờ đột ngột áp xuống, lúc hai cánh môi tiếp xúc gần gũi, Diệp Nhược Y không hề cảm thấy chán ghét như cô tưởng tượng, mà ngược lại là trong lòng có cảm giác ngọt ngào, không thể tin nổi, lẽ nào cô đã thật sự dao động với người đàn ông này?

Nhớ tới Tô Bạch vẫn còn đang ở bên cạnh, cô cảm thấy lúng túng, không dám đắm chìm vào nụ hôn của Lôi Vô Kiệt, mà chỉ là bị động đón nhận.

Lôi Vô Kiệt không quan tâm, vừa hôn cô vừa oán thầm: Đây là bộ dạng làm nũng của em với đàn ông sao? Thế này thích hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc mạnh mẽ. Nhưng mà, Diệp Nhược Y, diễn kịch thì phải có thù lao, tôi lấy một nụ hôn của em cũng không phải là quá đáng!

Tô Bạch không thể nào chấp nhận được việc, người con gái mình yêu đang hôn người đàn ông khác ngay trước mắt mình say đắm, nắm đấm vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net