Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pete và Vegas chơi trong vườn một lúc trước khi ngừng vì mệt.

"Pete, vào nhà xem đi." Vegas dắt Pete vào nhà.

"Hả? Những thứ này? Chúng đều là đồ của em trên đảo!" Pete ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, em đã quen với những thứ này rồi nên anh đã chuyển chúng đến đây." Vegas mỉm cười xoa đầu Pete.

"Vegas, anh có thể làm phép thuật không? Anh giỏi quá!" Pete nhìn những đồ vật quen thuộc từ lớn đến nhỏ, quần áo và giày dép, giường mà mền, thậm chí cả chiếc đồng hồ báo thức nhỏ của mình.

"Em cảm thấy mình vẫn chưa rời đảo vậy." Pete thả mình trên chiếc ghế sofa quen thuộc và ôm lấy chiếc gối quen thuộc của mình.

Vegas mỉm cười tự hào. Đây là điều hắn muốn, lần này Noel đã làm rất tốt, phải thưởng cho cậu ta thôi!

"Vegas, sao anh có thể tốt như vậy chứ! Anh là người tốt nhất với em, ngoại trừ bà." Pete vui vẻ nói khi ôm Vegas.

"Bà nói một ngày nào đó em sẽ gặp được một người không phải họ hàng nhưng sẽ đối xử tốt và yêu thương em như bà vậy." Pete nghiêng người hỏi Vegas một cách nghiêm túc, "Bà nói rằng nếu người đó đối xử tốt với em thì ở bên nhau sẽ rất vui, không ở bên nhau thì rất buồn, đó là tình yêu. Vậy thì anh yêu em phải không?🤔"

Vegas đột nhiên có chút đỏ mặt. Chả có thứ gì trước đây có thể dễ dàng làm cho hắn đỏ mặt nhưng không ngờ đồ ngốc này lại thẳng thắn đến vậy.

"Khụ khụ...Theo lời bà nói thì chính là như vậy." Vegas trịnh trọng gật đầu.

"Thật tuyệt vời! Bởi vì em yêu cũng yêu anh!" Pete vui vẻ với hai cánh tay giơ lên.

"Pete..." Vegas nghĩ thầm, liệu Pete có thật sự hiểu được tình yêu là gì không?

Pete yêu hoa, cây cối, phim hoạt hình và hắn ở trong trái tim của Pete...liệu có giống những thứ này không?

Vegas đột nhiên đau đầu, hắn làm sao có thể hiểu được lòng của đồ ngốc đây? Liệu đồ ngốc này có thực sự hiểu được lòng mình?

Mặc dù hắn không biết yêu bản thân nhưng hắn biết rằng hắn muốn đối xử tốt với Pete, muốn Pete được hạnh phúc mãi mãi và hắn sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Pete một lần nữa.

Vegas đã trải qua một đêm tuyệt vời với pete trong ngôi nhà mới của họ.

Pete không hề cảm thấy khó chịu như thể cậu vẫn còn ở Chumphon.

"Chào buổi sáng, Vegas!"

"Chào buổi sáng, Pete!"

"Anh phải đến lớp vào buổi sáng và có một cuộc họp vào buổi chiều. Em có muốn ăn tối với anh không?" Vegas trao cho Pete một nụ hôn chào buổi sáng.

"Vậy thì tối nay anh sẽ đến tiệm hoa đợi em!"

Pete nhìn Vegas, người vừa bước ra khỏi cửa, cậu chạy theo và thò đầu ra.

"Vậy thì về sớm nhé. Em sẽ đợi anh để xem SpongeBob!"

"Vâng! Pete thân yêu của anh." Vegas mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt Vegas.

Vegas đã nghỉ học nhiều ngày, nhưng đây là lợi thế khi gia tộc là xã hội đen. Tuy rằng điểm ở đại học của hắn không cao(Vegas, có chắc không vậy?) nhưng giảng viên cũng biết nhà Vegas khá danh giá nên cũng không quan tâm hắn lắm.

Vegas, người có khuôn mặt đẹp trai, nghe nói trong lớp rất nghiêm túc, gặp giảng viên cũng rất lịch sự. Chỉ cần mặc đồng phục rồi đứng đó thì ai cũng nghĩ hắn là một sinh viên đạo học ngoan ngoãn.

Buổi trưa tan học, Noel mang theo một chiếc áo sơ mi họa tiết hoa hòe hoa sói cho Vegas. Hắn nhanh chóng thay đồ và ngay lập tức trở thành thành viên của một gia đình mafia lạnh lùng và ngỗ ngược.

Noel nhìn Vegas như này thầm nghĩ, "Khi ở cùng Pete, cậu chủ đúng là giống người thường hơn."

"Cậu chủ, cuộc họp này là về phía bên Myanmar bán một số mặt hàng không phải hàng của họ vì vậy chúng ta cần cặp họ." Noel vừa lái xe vừa nói.

"Việc chỉ có vậy thôi sao? Không phải cứ giết hết là kết thúc à." Vegas không hiểu, những người dưới quyền hắn đến thời điểm này không đủ năng lực để đảm nhiệm à?

"Vâng...chủ yếu là vì...Dylan là tay sai của gia tộc Gan." Noel giải thích, "Ông chủ vẫn đang ở nước ngoài nên cậu chỉ có thể chủ trì cuộc họp này thôi."

"Nếu hắn ta phạm sai lầm thì cứ giết luôn đi. Không phải hắn ta đã phạm sai lầm ít nhất hai lần à?" Đôi khi Vegas thật sự không biết ba mình đang nghĩ gì.

"Hôm nay hắn ta đụng phải tôi thì thật là xui xẻo." Vegas dửng dưng xoay chiếc nhẫn gia tộc.

Khi Vegas bước vào thì thấy Dylan đang ngồi hút thuốc và uống rượu vừa bắt chéo chân. Không biết hắn ta có nghĩ mình là chủ nhân của ngôi nhà này không.

Không phải lần đầu hắn thấy con chó chuyên đi liến chân ba hắn.

"Những hàng hóa này được bán một cách tùy tiện dẫn đến việc hàng hóa của chủ sở hữu bị thiếu và chậm trễ, Dylan sẽ giải thích điều đó."

"Lần sau tôi sẽ bù lại, không sao đâu." Dylan nhấp một ngụm rượu, không quá coi trọng nói.

Lão Gan không có ở đây, một thằng nhóc thì có thể làm gì chứ.

"Tôi sẽ không lặp lại các quy tắc của gia đình. Ông đã vi phạm quy tắc đến lần thứ ba và để trừng phạt cho sai lầm này, 15% quỹ chi nhánh của ông sẽ bị khấu trừ mỗi tháng kể từ hôm nay cho đến khi lỗ được bù đắp." Hắn đoán rằng Dylan sẽ không thấy thuyết phục.

"Cái gì? Mày!"

Khóe miệng Vegas hơi nhếch lên, chắc chắn rồi.

"15%? Mày dám? Tao không quan tâm. Tao sẽ nói chuyện với ngài Gan khi ông ấy trở về! Mày có tư cách gì mà dám quyết định kết quả của buổi họp này?" Dylan nói và định đứng dậy rời đi.

Với một cái nhìn từ Vegas, vệ sĩ chặn Dylan lại.

"Cái gì? Mày dám cản tao à? Tao bằng tuổi bố mày." Dylan chỉ vào Vegas và hét lên.

"Noel nói với ông ta xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đứng đầu đưa ra hình phạt nhưng đối phương lại không tuân theo?" Vegas cũng tự rót cho mình một ly rượu và châm một điếu thuốc.

"Theo quy tắc, nhẹ thì đóng cửa, nặng thì bắn chết tại chỗ." Noel lúc này có hơi bối rối.

"Ông hiểu không? Dylan?" Vegas rút súng ra và đặt trên bàn chờ con cá cắn câu.

Dylan nhìn khẩu súng Vegas đặt trên bàn và những gì hắn vừa nói liền tức giận nhảy dựng lên, "Mày đe doạ tao sao?"

"Đe dọa sao? Tôi thích chơi thật." Vegas thậm chí không thèm nhìn Dylan, lắc viên đá trong ly rượu.

Dylan tỏ ra khó chịu trước sự khinh thường của Vegas dành cho hắn ta. Rốt cuộc thì hắn ta đã phải làm con chó cho lão Gan từ rất lâu, hắn ta cũng có chút địa vị.

Vegas quyết định đổ thêm dầu và lửa.

"Ông là chú của tôi, vậy nên tạm thời hãy nhốt ông ta vào trong nhà giam đi!" Vegas chắc chắn Dylan không thể chịu nổi sự sỉ nhục này.

"Mẹ kiếp!" Dylan tức giận, rút súng ra chĩa vào Vegas.

Khóe miệng Vegas nhếch lên lạnh lùng nhìn Dylan.

Đoàng!

Dylan ngã xuống đất.

"Mọi người đã thấy rõ rồi chứ. Dylan rút súng và chĩa về phía tôi trước, có biết nói gì khi ba tôi quay lại chưa?" Vegas lạnh lùng liếc nhìn những vệ sĩ có mặt.

Mọi người nhanh chóng cúi đầu và trả lời: Đã hiểu thưa cậu Vegas.

Dylan bị lôi ra ngoài kéo theo một vệt máu dài.

Vegas đứng dậy rời đi mà không nhìn lại.

Lãng phí thời gian của hắn, nếu không hắn đã ở bên đứa nhỏ ngốc của hắn từ lâu rồi.

--------------------------------------

Mới đến chương 12 thui nha quý zị 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net