Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhà của cậu?" Vegas nói, nhìn vào cửa hàng hoa trước mặt.

"Ừmmm!" Pete mỉm cười gật đầu.

"Nhà tôi bán hoa ở tầng một và ngủ ở tầng hai💤" Pete mở cửa và Vegas theo sau.

Vegas nhìn vào bên trong, 'Còn ai nữa không? Bà cậu đâu?" Vegas nhớ rằng tên ngốc này luôn nhắc tới bà của mình.

"Bà không còn ở đây nữa." Pete buồn bã nhìn và chỉ tay lên trời, "Bà sắp trở thành một vì sao rồi."

"Cậu ở một mình à?" Vegas nhìn tên ngốc này. Với chỉ số IQ này mà lại dám mang một người cầm súng về thì đúng là đáng lo đấy.

"Đúng vậy, chỉ có Pete thôi." Pete buồn bực cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nụ cười lại xuất hiện trên môi, "Nhưng nhà tôi có rất nhiều hoa nhá!"

"Những bông hoa thật là tốt." Vegas ngồi trên ghế sofa, đặt cái chân bị thương của mình lên bàn, không lịch sự chút nào.

"Phải không! Đây là bầu trời đầy sao, đây là hoa hồng, đây là hoa nhài, đây là xương rồng..." Pete vui vẻ giới thiệu những bông hoa của mình.

"Hahaha, trẻ con.." Vegas cứ nhìn Pete như vậy, hắn thậm chí không biết rằng khóe miệng của mình đang nhếch lên.

"À! Mà này, anh bẩn lắm. Bà nội nói đứa trẻ ngoan sẽ thích sạch sẽ." Pete kéo Vegas vào phòng tắm trên tầng hai.

"Anh tắm rửa đi! Nhớ dùng sữa tắm xoa xoa, sau đó bọt sẽ nổi lên, sau đó..."
"Tôi sẽ làm!" Vegas ngắt lời Pete, tên ngốc nghếch này nghĩ rằng hắn không thể tự tắm.

"Vậy thì tôi sẽ tìm cho anh một bộ quần áo mới." Pete mỉm cười và rời đi.

"Chậc chậc, sữa tắm mùi cốt dừa." Vegas cầm chai sữa tắm của Pete lên nhìn rồi than thở, cái này chỉ dành cho trẻ con thôi.

Vegas cởi bỏ quần áo bẩn của mình và đi tắm. Khi hắn bước ra ngoài, hắn cảm thấy bản thân có mùi như mùi của Pete.

"Đây là quần áo của tôi, rất sạch sẽ! Tôi là một cậu bé ngoan và thích sạch sẽ." Pete đưa bộ quần áo cho Vegas.

Vegas nhìn bộ đồ, màu sắc hầu như không thể chấp nhận được. Một chiếc áo phông màu xanh da trời và quần jean trắng.

Nhưng cái áo này...

Vegas cảm thấy hơi đau răng😬, trên chiếc áo phông xanh có một con bướm hoạt hình...

Vegas lại nhìn lên cái áo màu hồng in hình chuột Mickey trên người Pete... Quên đi, cái này còn tốt chán.

"Còn gì để ăn không? Ngoại trừ cơm cà ri của cậu!" Vegas không muốn khóc trước mặt Pete nữa, thật quá xấu hổ!

"Có mì ăn liền! Nhãn hiệu mì ăn liền của mẹ!"

"..."

"Salad đơn giản cũng được." Vegas nói, hắn không ăn mì gói hay đồ ăn vặt.

"Bà nội không có dạy." Pete lắc đầu.

"Không phải là có mỗi xà lách à? Đầu tiên chọn loại có thể ăn sống, loại cần trần qua, sau đó bắt đầu làm nước sốt, sau đó đổ nước sốt vào. Nước sốt cần dùng..." Vegas nói nhanh.

Pete: "😮"

"Anh nói nhanh quá, tôi không nhớ nổi." Pete ngây ngô lắc đầu.

"..."

Vì vậy, trong nhà bếp, người đàn ông vẫn đang giết người bằng một khẩu súng vài giờ trước lại đang mặc một chiếc tạp dề có họa tiết mèo con, tay cầm một cái nồi và làm món salad...

Vegas và Pete ngồi đối diện nhau trước cái bàn nhỏ của Pete, vegas ăn salad và Pete ăn thêm cơm cà ri cay.

"Tại sao cậu cứ nhìn tôi vậy?🤨"

Pete nhìn chằm chằm Vegas và món salad của hắn trong khi vẫn đang ăn món cà ri.

"Ừm, món salad đó có ngon không" Pete cắn thài và nhìn chằm chằm vào đĩa salad của Vegas.

"Cùng nhau ăn đi." Vegas nói. Thật sự không thể xử lý được tên ngốc nhỏ này.

"Cảm ơn Vegas!" Pete vui vẻ cầm lấy chiếc thìa và bắt đầu cố gắng xúc món salad.

"Này...cầm lấy đi." Vegas miễn cưỡng mang một đôi đũa khác tới.

Pete cầm đũa lên và vui vẻ ăn salad của Vegas, ngồi đó với đôi chân cứ đung đưa.

"Ăn mỗi món salad thôi mà khiến cậu hạnh phúc như vậy?" Vegas cảm thấy thích thú với Pete.

"Ngon! Không ngờ mấy loại rau thơm này lại ngon đến thế!" Pete nheo mắt hài lòng.😋

"Cậu thật sự rất dễ thỏa mãn." Vegas duỗi eo, dựa lưng vào ghế và quan sát căn phòng.

Các chậu cây và giỏ treo trong các góc, nhiều loại hoa được để trên mặt đất và các kệ hoa thêm đó có nhiều hình dán hoạt hình của Pete nữa. Đơn giản là phong cách của trẻ con.

Ăn xong, Pete ngoan ngoãn thu dọn bát đũa đem đi rửa. Vegas nhìn Pete bận rộn trong bếp và căn nhà trang trí theo phong cách trẻ con này trong lòng cảm thấy thật thanh thản.

Cảm giác này là điều mà trước đây hắn chưa từng có.

"Được rồi! Chúng ta có thể xem TV trong một tiếng sau đó sẽ đi ngủ!" Pete nói, bật TV.

Vegas nhìn Pete chuyển kênh liên tục và dừng lại ở kênh chiếu phim hoạt hình.

Chắc chắn rồi.😒

Vegas biết chắc Pete sẽ xem hoạt hình mà.

"Chậc chậc...trẻ con." Vegas nhìn phim hoạt hình trên màn hình.

"Có gì để xem đâu chứ, một khối bọt biển màu vàng xấu xí và một con sao biển màu hồng." Vegas ngồi bên cạnh chiếc ghế sofa mà phàn nàn.

"Nó tên là SpongeBob và con còn lại tên là Patrick, họ là bạn thân của nhau!" Pete nhiệt tình giới thiệu cho Vegas.

"Ôi, chúa ơi, có nhưng con còn xấu hơn." Vegas tiếp tục, "Con bạch tuộc này có cái mũi to thế."

"tên nó là Brother Octopus và cậu ấy là hàng xóm của SpongeBob và Patrick!" Pete chỉ vào quả dứa lớn xuất hiện trên màn hình, "Đây là nhà của SpongeBob! thật dễ thương!"

"Quả dứa?" Vegas tỏ vẻ khinh thường nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình như Pete.

"Ốc nhỏ! Ốc nhỏ!" Pete vui vẻ vỗ cánh tanh Vegas, "Dễ thương làm sao. Mỗi khi trời mưa ở Chumphon sẽ có rất nhiều ốc nhỏ."🐌

Vegas không né tránh, để Pete dựa vào mình và xem phim.

Hai người tự đầu vào nhau ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình trẻ con, một người cười vui vẻ, một người không cẩn thận cũng xem chung.

SpongeBob buồn bã đứng đó trong màn hình.

SpongeBob: "Mọi người đi đâu rồi?"

Pai Daxing: "Tất cả đều bỏ cậu rồi, ngoại trừ tớ!"

Pai Daxing: "Bởi vì tớ không thông minh lắm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net