Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kinn vừa chạy vừa thở hổn hển.

"Mau nói nhanh!" Vegas lo lắng đến mức không biết làm thế nào.

"ba mày, ba mày tìm thấy Pete rồi." Kinn vừa nói vừa đi đến đỡ Porsche vừa bị ngã lên, may mà chỉ bị xước một ít ở tay.

Cả hai cùng nhau nhấc chiếc mô tô lên khỏi chân Vegas.

"Làm sao có thể chứ? Làm sao ông ta lại đột nhiên biết chuyện?" Vegas túm lấy cổ áo của Kinn, suýt nữa làm anh ta ngã xuống đất.

"Tao không biết, tao vừa mới nhận được tin tức. Ba mày đến cửa hàng hoa của Pete một cách rất chính xác và nhanh chóng...Thế nên, tao đoán là ai đó đã báo cáo cho ông ta." Kinn và Porsche cố gắng trấn tĩnh Vegas.

"Đứa nào làm vậy?" Vegas đấm một phát vào tấm biển bên đường.

"Tao đã bảo Arm điều tra trước khi đến đây rồi. Tao nghĩ chính gia sẽ không làm điều này, tao hy vọng mày có thể tin điều đó." Kinn rất thẳng thắn nói.

"Tôi sẽ kiểm tra gia tộc phụ." Vegas nhắc nhở bản thân không được hoảng sợ, phải bình tĩnh.

Cả ba tạm thời trở lại cửa hàng hoa của Pete. Mặc dù Porsche và Kinn có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết với nhau, nhưng họ đồng ý giải quyết chuyện của Pete trước.

Một số chậu hoa và cây trong cửa hàng bị ném xuống đất một cách không thương tiếc. Cửa hàng bây giờ trông hoàn toàn lộn xộn.

Vegas im lặng ngồi trên ghế sofa, mắt đỏ hoe.

Tại sao hắn luôn thất bại trong việc bảo vệ Pete...

Điện thoại rung lên...

Vegas nhanh chóng nghe điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, Vegas trông càng đáng sợ hơn.

Porsche nhìn Vegas làm tóc gáy cậu dựng hết lên.

Lần cuối cùng Vegas trông giống như bây giờ là lúc trong ngục tối ở quán bar. Vegas mặc một chiếc áo mưa dính đầy máu và cầm một chiếc kìm trên tay.

"Thế nào rồi?" Kinn ngập ngừng hỏi Vegas.

"Là Yim." Vegas nghiến răng nói.

"Ai?" Porsche không nghe thấy, quay sang nhìn Kinn, nhưng Kinn lắc đầu.

"Tên đó vô tình thấy tôi và Pete ở cửa hàng hoa, tôi đã không liên lạc với bất kì ai từ khi có Pete vậy nên tôi tự nhiên phớt lờ hắn ta." Vegas nắm chặt tay và nói một khách hằn học, "Nó đã bí mật nói với ba tôi, nó cho rằng tôi không thể phát hiện ra sao?"

"Pete bây giờ thế nào?" Porsche lo lắng hỏi.

"Dưới tầng hầm ở thứ gia, ba tôi chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Pete đâu." Vegas chế nhạo, "Bởi vì ông ta chắc chắn sẽ tổn thương Pete thể chọc tức tôi khi tôi ở đó hoặc để tôi tự tay kết liễu Pete."

"Chúa ơi! Ông Kan..." Porsche ngạc nhiên vì cậu tưởng ông Kan là một người ba yêu thương con cái.

Kinn vỗ về Porsche đang bị sốc.

Thực ra Kinn cũng ngạc nhiên. Anh biết hai cha con có vẻ khá xa cách và không mấy hòa thuận. Nhưng anh không ngờ ông kan lại đối xử tàn nhẫn với con mình như vậy.

"Vậy thì nhanh trở về đi." Porsche chắc chắn rằng Pete rất sợ hãi khi ở trong phòng tối.

Nhưng Vegas lắc đầu, "Tôi không thể trở về vội vàng được, huống chi ông ta biết Pete quan trọng với tôi thế nào. Tôi biết quá rõ ông ta, tôi càng coi trọng, ông ta càng muốn phá hủy nó."

"Thế làm như nào giờ? Mày không cần Pete à?!" Porsche lo lắng hét lên.

"Porsche, Vegas nói đúng. Bây giờ tốt hơn hết là đừng quá thể hiện tầm quan trọng của Pete đối với Vegas." Kinn an ủi Porsche.

"Tôi có một kế hoạch, anh hai, xin hãy giúp tôi." Vegas nhìn Kinn nói một cách chân thành.

"Nói tao biết, chúng ta cần làm gì..." Kinn gật đầu.

"Tôi dự định..."

—---------------------------

Trong căn phòng tối tăm và ẩm ướt ở thứ gia, Pete, Pete ngồi xổm trong góc, ôm đầu gối cuộn tròn vào nhau.

Đây đã là đêm thứ hai cậu bị bắt cóc và người đưa cậu đến đây là một người đàn ông quàng khăn lụa, ông ta nói ông ta là ba của Vegas.

Pete nhớ lại lần trước ba của Vegas cố gắng bắt cậu và Vegas cũng luôn bị ba hắn hành hạ.

Pete ôm mình co ro trong góc, không kìm được nước mắt. Mặc dù cậu rất tin tưởng vào Vegas, nhưng...

Hôm nay, ba của Vegas, ông Kan, đến và nói với cậu rằng Vegas không thích cậu đến vậy. Chỉ cần cậu biến mất thì Vegas sẽ lại thích những người khác.

Ông ta cũng cho cậu xem ảnh và video của Vegas và những người đàn ông khác trong khách sạn.

Pete buồn lắm. Chẳng phải Vegas đã nói rằng anh ấy chỉ thích cậu thôi sao

"Huhuhuhuhu"

Pete đáng thương rơi nước mắt và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Dậy!" Một vệ sĩ thô bạo kéo Pete đang ngủ.

Pete nhìn những người trong phòng tối với đôi mắt sưng lên vì khóc.

"Vegas!" Pete nhìn thấy Vegas đứng cạnh ông kan thì muốn chạy đến.

Nhưng một tên vệ sĩ đã tóm lấy Pete và Vegas cũng không đi đến ôm cậu.

"Vegas...." Pete nhìn Vegas. Cậu bừa buồn bã vừa sợ hãi, muốn cầu xin một cái ôm.

"Chậc chậc chậc, thích đàn ông đã không ra gì rồi, giờ lại còn thích một thằng ngu? Mày đúng là không biết xấu hổ." Ông Kan bắt đầu chửi rủa Vegas.

"vâng, thưa ba, con sai rồi! Chỉ là nhất thời thôi, sẽ không có lần sau." Vegas cúi đầu, ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình.

"Nhất thời? Vậy mày giải thích thế nào về cái nhẫn này! Hả?" Ông kan lấy chiếc nhẫn và Vegas đã đeo cho Pete ở Chumphon ra và ném nó vào mặt Vegas.

"Hóa ra là cậu đã ăn trộm nó." Vegas giả vờ bất ngờ. Sau đó hắn bước tới lấy chiếc nhẫn, nắm cổ áo Pete và đẩy cậu xuống đất.

"Ư...đau quá." Pete ngồi trên mặt đất và khóc.

"Được rồi, tùy mày xử lý nó đi!" Ông Kan rời đi.

Nhưng Vegas biết rõ, mọi động thái của mình với Pete bây giờ đều sẽ được báo cho ba hắn.

"Đưa cậu ta đến phòng tra tấn của tao. Để mặc cậu ta ở đó một mình đi, chỉ cần cho ăn uống đúng giờ là được." Vegas nói và rời đi không quay đầu lại.

"Vegas, em sợ! Em sợ!!!" Pete bị ném vào một căn phòng đầy đủ các loại dụng cụ tra tấn khác nhau, đèn thì mờ ảo và một vài vết máu vẫn còn dính trên các dụng cụ tra tấn.

"Câm miệng! Ồn ào quá!" Vệ sĩ canh giữ bên ngoài hét lên, "Cậu chủ Vegas của mày không có ở đây đâu, đừng có kêu nữa, không ai nghe thấy đâu."

"Vegas🥺..." Pete khóc và ngủ thiếp đi.

—----------------

Vegas, người được cho là đang ở trong khách sạn chơi đùa cùng với người đàn ông khác, đang đứng một mình trong khu vườn của khách sạn hút thuốc.

Vegas lấy điện thoại ra nói: "Anh cả, đến lượt của anh đấy, lần này tùy anh muốn làm gì thì làm, càng rắc rối càng tốt."

----------------

P/s: nhẹ nhàng mà khum có j đâu vài chương nữa là hết à


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net