Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mình đi đâu vậy Macau?" Pete vừa ngồi trong xe vừa lo lắng nắm tay Macau. Khung cảnh bên ngoài càng lúc càng trở nên hoang vắng so với thành phố.

"Chúng ta đến nhà an toàn do P'Kinn chuẩn bị." Macau vỗ về Pete, trấn an cậu.

"Đến rồi!" Macau đưa Pete đến một ngôi nhà ở ngoại ô Bangkok.

"Pete!" Vegas đã lo lắng đứng chờ ở đây rất lâu, vừa nhìn thấy Pete đã vội vàng ôm lấy cậu.

"Tránh ra!" Pete được Vegas ôm nhưng vẫn tiếp tục đẩy Vegas ra.

"Em không muốn anh ôm em! Anh đã ôm người khác và em ghét anh!" Pete khóc lóc nói.

"Anh không có, đấy là giả thôi em! Mọi người làm chứng cho anh mà!' Vegas ôm Pete, người đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của hắn và Vegas vội vã gọi Kinn và Porsche từ trong nhà ra.

"Ồ, việc đó! Tao có thể làm chứng!" Porsche vội vàng bước tới và nói, "Đó là bạn cũ của tao ở quán bar. Vegas chỉ đóng kịch để qua mặt ông Kan thôi."

"Đóng kịch?" Pete vẫn đang khóc nhưng ít nhất cậu đã không vùng vẫy nhiều nữa.

"Đúng, làm vậy chỉ để cho ông Kan nghĩ rằng cậu không quan trọng với Vegas. Nếu không ông ta sẽ làm tổn thương cậu." Kinn cũng đến giúp giải thích rõ ràng.

"Anh xin lỗi Pete, chắc là em đã rất sợ và buồn. Em tin anh đi, anh thực sự rất yêu em và anh chưa từng chạm vào những người đàn ông khác! Phụ nữ thì càng không!" Vegas chân thành nhìn Pete, đôi mắt thì đỏ hoe, có vẻ như hắn đã không ngủ ngon mấy ngày nay.

"Nhưng anh đẩy em, còn nhốt em vào căn phòng đó nữa!" Pete nói xong liền cắn vào vai của Vegas đến mức bật cả máu.

Nhưng Vegas không nói lời nào, chỉ xoa đầu Pete.

"Anh biết nó là một căn phòng đáng sợ nhưng nó gần cửa nhất. Em cứ cắn anh thật mạnh, tất cả là lỗi của anh, Pete." Vegas vươn vai kia ra cho Pete, ra hiệu rằng cậu có thể căn thêm một lần nữa nếu vẫn còn khó chịu.

"Quần áo của anh cứng lắm." Pete nói.

Vegas nghe xong liền cởi áo ra, bên vai kia vẫn còn vết máu.

"Đây, cắn mạnh nếu em muốn." Vegas ngoan ngoãn cúi xuống.

"Biến đi!" Pete không cắn nữa mà đuổi hắn đi.

"Chuyện này không được. Anh không thể không có em bên cạnh được." Vegas lau nước mắt cho Pete, trái tim hắn run lên.

"Mặc dù mọi người đều cố gắng cứu tôi nhưng tôi thực sự sợ lắm. Căn phòng đó như nhà ma vậy." Đôi mắt đang khóc của Pete sưng lên như một chú ếch nhỏ.

"Mặc kệ anh! Mặc kệ anh! Em không muốn anh nữa!" Pete vừa khóc vừa nói.

"Không! Em có thể đánh anh hay căn anh cũng được nhưng đừng rời xa anh." Vegas giữ chặt Pete.

Cảm xúc của Pete mấy ngày qua cũng có thể coi như được giải tỏa. Phải mất nửa tiếng cậu mới nín khóc trong vòng tay của Vegas.

Vegas cười. Mỗi lần Pete tức giận đều không thèm nhìn hắn, trông cậu rất đáng yêu.

"Sao anh lại cười em!" Pete giận dữ nói.

"Anh chỉ nghĩ Pete của anh đáng yêu quá!" Vegas cúi người để hôn Pete.

Pete quay đầu đi và phớt lờ hắn.

"Vậy em có muốn đánh anh nữa không?" Vegas cởi thắt lưng của mình ra và đưa cho Pete.

"Chỉ cần giải tỏa cơn tức giận của em, được chứ? Đừng phớt lờ anh." Vegas nói

"Em mới không thèm." Pete bĩu môi và bỏ thắt lưng xuống.

"Anh là đồ tồi." Vegas nói xong liền cầm lấy thắt lưng và tự đánh mình và trên người hắn lập tức xuất hiện vài vết máu.

"Tại sao anh lại đánh chính mình!" Pete nhanh chóng ngăn cản.

"Vậy thì làm thế nào thì em mới hết giận đây?" Vegas kiên nhẫn ngồi xổm xuống và nhìn Pete.

"Em không biết." Pete cúi đầu xuống và hai cái má phồng lên.

"Anh ôm người khác mặc dù là giả vờ nhưng lúc anh đẩy em mông em mặc dù bây giờ không đau nữa nhưng lúc đó lại rất đau, đã vậy còn nhốt em trong một căn phòng tối nữa." Pete tức giận nói.

"Vậy thì anh xoa cho em nhé?" Vegas đưa bàn tay to của mình ra và xoa nhẹ cho Pete.

Kinn, Porsche và Macau nhanh chóng quay đầu lại. Không thấy, không thấy.

"Em mệt, em đói." Pete gãi đầu, có chút xấu hổ.

"Anh đã làm cơm cà ri rồi, chỉ đợi em về thôi. Anh đi hâm lại cho em." Vegas chạy vào nhà làm nóng đồ ăn cho Pete.

Sau đó lại chạy lại, xúc từng thìa cơm cho Pete.

"Mặc dù em vẫn còn giận anh, nhưng cơm cà ri của anh làm vẫn rất ngon." Pete rất hài lòng, cậu hầu như không ăn được gì nhiều trong hai ngày nay.

"Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn." Vegas nhặt từng hạt cơm mà Pete vô tình làm rơi trên áo.

"Ăn nữa không em?" Vegas lấy giấy ăn lau miệng cho Pete.

"Không ăn nữa." Pete lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế sô pha với cái bụng tròn vo.

"Nhìn hai người họ bây giờ chắc cũng không còn vấn đề gì lớn nữa." Porsche nhìn hai người có vẻ đã bình thường lại với nhau.

Macau cũng gật đầu rồi lập tức chuồn đi rất quen đường.

"Vậy thì bây giờ hãy nói về chuyện của chúng ta!" Kin nắm lấy tay Porsche đang định chuồn đi.

"Hai chúng ta? Chuyện gì?" Đôi mắt của Porsche né tránh Kinn.

"Xảy ra chuyện gì? Sao mày lại biến mất? Hôm đó mày đi chung với Vegas làm gì? Sao chú mày lại bị bắn? Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện và tao thực sự không đáng để mày tin tưởng sao?"

"Kinn..." Porsche nhìn Kinn buồn bã và do dự, cậu muốn nói với Kinn.

Nhưng phải nói vơi Kin như thế nào? Tao nghi ngờ ba may là kẻ thù giết chết ba mẹ tao?

"Vậy là mày...thật sự không muốn tin tao nữa." Kinn quay đầu lại, không muốn Porsche nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Trên thực tế, Kinn luôn bị gia đình hạn chế từ khi còn nhỏ. Anh cả thì không bình thường, em trai thì theo đuổi ước mơ của mình, hắn là người duy nhất phải gánh vác cả gia đình.

Porsche và Kinn chuẩn bị rời đi còn Pete thì mệt vì khóc nên đã ngủ gục trên ghế sofa. Vegas nhẹ nhàng bế cậu lên trên phòng.

"Lần này cứu được Pete đều nhờ mọi người." Vegas đưa Pete vào phòng ngủ, đóng cửa nhẹ nhàng và ra khỏi phỏng.

"Gọi cho tao bất cứ lúc nào mày cần giúp đỡ. Ngoài ra, tôi nghĩ rằng ba tôi gần đây đang chuẩn bị cái gì đó, hãy cẩn thận." Vegas vỗ vai Kinn.

Kinn và Porsche gật đầu và vỗ vai Vegas rồi rời đi.

Vegas nhẹ nhàng nằm cạnh Pete và kiềm chế không ôm Pete quá mạnh. Mấy ngày nay, đêm nào hắn cũng mất ngủ cứ nghĩ đến việc bé cưng của hắn phải ngồi khóc một mình trong căn phòng đó, ăn uống cũng không ngon miệng.

Vegas tháo chiếc nhẫn đại diện của thứ gia và đeo lại vào tay Pete, người vẫn đang ngủ.

Nửa đêm, Pete đột nhiên gặp áp mộng, hét toáng lên. Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, "Vegas...em sợ...không muốn anh..."

Vegas vô cùng đau khổ khi nghe thấy giọng nói của Pete, hắn vội vàng ôm chầm lấy và dỗ dành cậu liên tục: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây."

Buổi sáng, Pete thức dậy và thấy Vegas nằm bên cạnh mình.

Bốp!

Vegas bị Pete đá ra khỏi giường.

Pete không ngờ cú đá của mình lại mạnh như vậy. Hôm qua Vegas đã giải thích rồi, cậu cũng cắn hắn rồi mà sáng nay cậu lại đá hắn như vậy nhỡ đâu hắn giận cậu thì sao?

Vegas đâu nào dám nổi giận. Hắn nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống bên giường, sốt sắng hỏi Pete có phải gặp ác mộng hay vẫn còn tức giận?

"Chỉ...chỉ hơi tức giận một chút thôi." Pete bĩu môi nói.

"Vậy thì phải ăn no mới có sức mà tức giận. Anh đi làm bữa sáng cho em nhé/ Làm món salad yêu thích của em được không? Thêm trứng rán nữa?" Vegas xoa đầu Pete.

"Được rồi, em sẽ tiếp tục tức giận đến khi nào em no." Pete gật đầu.

Sao mà dễ thương quá vậy.

"Anh đưa lại nhẫn cho em à? Khi nào?" Pete nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu.

"Tất nhiên là lúc em ngủ rồi." Vegas mỉm cười xoa đầu Pete.

"tại sao chúng ta không trở lại cửa hàng hoa?" Pete hỏi Vegas sau bữa ăn.

"Nó không an toàn, ba anh biết nơi đó rồi." Vegas giải thích.

"Ba anh không thích em." Pete buồn bã nói, "Nếu ba anh không muốn em ở cùng anh thì sao? Em phải làm sao đây?"

"Đừng sợ, chỉ có vấn đề này, anh sẽ không bao giờ nghe lời cha anh." Vegas nói một cách kiên quyết không chút do dự.

"Nhưng em không muốn ba anh đánh anh." Pete cúi đầu buồn bã.

"ba anh luôn có hàng ngàn lý do để đánh anh kể cả không có em." Vegas nhún vai.

"Nhưng...những gì ba anh nói đều đúng. Em không thông minh, em chỉ biết trồng hoa và trồng cây. Anh biết rất nhiều thứ và anh rất thông minh. Mọi người sẽ cười nhạo em khi họ thấy em với anh. Hồi nhỏ mỗi khi em kết bạn với ai thì người đó sẽ bị cười nhạo và dần dần sẽ không còn ai quan tâm đến em nữa." Pete có chút bi quan nói.

"Anh không quan tâm người khác nghĩ gì về chúng ta. Anh chỉ thích em, anh chỉ yêu em thôi." Vegas bước đến ôm Pete vào lòng, "Đừng nghĩ như vậy nữa, được không?"

"Vâng..." Pete cúi đầu, trầm mặc.

"Em vẫn ghét anh à?" Vegas ngập ngừng hỏi.

"Sao em lại không trừng phạt anh?" Đêm qua Vegas đã phải đi tra cách để vợ tha thứ cho mình và hầu hết đều là những lời khuyên vô ích và vớ vẩn, nhưng có một vài cái cũng không tồi.

"Em đâu biết trừng phạt người khác như thế nào đâu." Pete lắc đầu.

"Vậy thì anh sẽ làm bất cứ điều gì mà em ghét nhất?"

"Em á? Em ghét phải tính toán tiền bán hóa mỗi ngày." Pete suy nghĩ một lúc và nói.

"Ừm...còn có cái gì khác không? Cái này dễ quá, anh sẽ giúp em tính toán cả đời." Vegas nói.

"Uhhh...không còn nữa." Pete không thể nghĩ ra.

"..." Vegas thở dài. Đúng là không nên tin mấy lời khuyên trên mạng.

"Em thích cái gì nhất?" Vega thường mua túi xách avf xe hơi cho người khác, nhưng có vẻ Pete không quan tâm đến điều đó.

"Hoa và cây!" Pete nói với một nụ cười.

"..." Vegas kêu lên, "Không phải anh mới là người em thích nhất sao?"

"Nếu anh không đẩy em thì em có thể nghĩ đến việc thích anh nhất." Pete bĩu môi.

"Hiểu rồi! Vậy em cứ đánh anh đến khi nào em hết giận đi."

"Không, đứa trẻ ngoan sẽ không đánh người." Pete lắc đầu.

"Vậy thì anh sẽ tự đánh mình vậy."

"Anh trai?! Anh..." Ngay khi Macau bước vào nhà liền nhìn thấy anh trai mình đang tự đánh bản thân trước mặt P'Pete.

Người lớn thường chơi vậy à? Cách chơi mới này là gì vậy???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net