Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ba vội vàng đi lên tầng cao nhất của toàn nhà. Kinn ngạc nhiên khi thấy gia tộc chính vẫn còn một nơi mà anh không hề biết.

Có một căn phòng bí mật trên tầng cao nhất của tòa nhà, cả ba nhìn nhau.

Có tiếng nói vọng từ bên trong ra, là tiếng của ông Kan và ông Korn, cả ba vội vã bước vào. Có ba người trong căn phòng này ngoài ông Kan và ông Korn, có thêm một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

Người phụ nữ này dù đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn đẹp đến ngỡ ngàng. Khi mọi người nhìn thấy gương mặt của bà thì đều kinh ngạc nhìn Porsche.

Porsche sững sờ, cậu không ngờ rằng người mẹ đã khuất từ lâu của mình vẫn còn sống và bị giam trong căn nhà này nhiều năm như vậy.

Những gì ông Kan nói có đúng không?

Kinn còn sốc hơn, cả người anh lộ rõ vẻ suy sụp và bàng hoàng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người ba mà mình kính trọng lại lừa mình và lại giam một người phụ nữ lâu đến như vậy.

Người phụ nữ này là em gái của ba anh và quan trọng hơn bà còn là mẹ ruột của người yêu anh.

Kinn không giấu được sự nghẹn ngào trong giọng nói: "Ba...ba chưa chết...sao ba có thể làm điều này?"

Ông Kan và ông Korn hiện đang chĩa súng vào nhau.

Thấy ba người bước vào, ông Kan nói: "Giờ thì chúng mày đã tin lời tao nói chưa? Ai mới là người đang nói dối suốt thời gian qua? Ai mới là kẻ xấu thật sự?"

Ông Kan nhìn Porsche nói: "Mẹ mày là người em mà tao luôn yêu quý, làm sao tao có thể nỡ lòng nào tổn thương em ấy? Tao thừa nhận rằng tao muốn quyền lực, nhưng tao sẽ không tổn thương em gái mình chỉ vì quyền lực..."

"Còn anh ta!" Ông Kan chĩa súng vào ông Korn nói: "Anh ta là người quan tâm đến lợi ích hơn tao và anh ta cũng là một người đạo đức giả."

Cả Kinn và Porsche đều im lặng khi nghe thấy điều đó và họ không biết tin vào ai.

Nếu là trước đây, bọn họ nhất định sẽ tin lời ông Korn. Nhưng hiện tại, trong căn phòng này, chính ông Korn đã giam cầm Namphueng.

"Ba? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Kinn hỏi trong khi cố kìm nén cảm xúc của mình.

Ông Korn không trả lời họ mà nói nhẹ rằng ông Kan đang nói dối. Ba mẹ Porsche đều bị ông Kan giết và chính ông Kan mới là người đã hủy hoại em gái của ông, NamPhueng. Não của bà bị kích thích nên đã trở nên không được thông minh nữa và để bảo vệ bà ông Korn quyết định để bà ở đây.

Ông Kan nghe xong cầm súng hét lớn: "Nói dối! Anh nói dối nhiều năm như vậy không mệt à! Chính là anh ngày đó! Chính là anh!"

"Sự thật rõ ràng bởi vì NamPhueng là người trước đây..."

Đột nhiên...Đùng...

Ông Korn thực sự bắn chết em trai mình một cách không thương tiếc. Đây là điều mà không ai có mặt ở đây có thể nghĩ đến.

"Ba!" Vegas giật mình hét lên.

Ông Korn thậm chí còn không có một chút buồn bã, chỉ nhìn em trai mình ngã xuống đất, nhíu mày.

Vegas quỳ ở đó, không dám chạm vào ông Kan, nước mắt không kìm được mà rơi.

Dù biết ba không yêu mình, hắn cũng không mong có được tình yêu của ba, nhưng người nằm ở đó vẫn là ba của hắn.

Nếu không có ba, ông Korn sẽ không để yên cho hắn và Macau.

Vegas giơ súng về phía ông Korn với sự hận thù trên mặt.

"Không! Vegas! Bình tĩnh!" Kinn vội vàng ngăn Vegas lại.

Một người khác cũng chĩa súng về phía ông Korn, đó là Porsche.

"Porsche?! Không, không!" Kinn chưa bao giờ bối rối như bây giờ. Anh biết mọi thứ là âm mưu và là lỗi của ba mình.

Nhưng Kinn không thể để Porsche giết ba mình.

Dù sao ông Korn cũng là ba anh, nếu Porsche giết ba anh, cậu ấy sẽ bị chính gia săn lùng.

"Porsche đừng! Đừng, tao ở đây, tao ở đây!" Kinn nói liên tục, đứng giữa Porsche và ông Korn.

"Ta sẽ chăm sóc Macau." Ông Korn nói, nhìn Vegas.

Vegas sững lại trong giây lát và ngay lập tức hiểu ra.

Ông Korn giả chết để lừa ba hắn chui vào cái bẫy này. Chỉ cần ba hắn tấn công gia tộc chính, ông sẽ chết chắc. Ông Korn không có ý định buông tha cho ba hắn, thậm chí là chính hắn nữa.

Nhưng suy cho cùng, vẫn cần một người quản lý gia tộc phụ và Macau, em trai hắn mới học cấp 3 là một lựa chọn hoàn hảo.

Vegas đứng dậy và nhìn Kinn.

Porsche cũng rơm rớm nước mắt nhìn Kinn.

Mọi thứ dường như đều đổ dồn vào Kinn.

Porsche cũng biết điều đó và điều này cũng thật tàn nhẫn.

Một bên là ba ruột của mình còn một bên là người yêu.

Kinn lúc này dường như bị rút hết sức lực, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững bản thân, phải bình tĩnh, không được gục ngã.

"Tin tưởng tao, tao nhất định sẽ xử lý chuyện này." Kinn nói với vẻ nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, nhìn vào mắt Porsche.

"Tao cũng sẽ giúp thứ gia và những gì quan trọng của mày." Kinn cũng nhìn Vegas.

"Không, ông ta sẽ không tha cho tôi. Tôi biết quá rõ. Anh thậm chí còn không biết được sự độc ác mà ba anh dành cho gia tộc phụ." Vegas cũng nhìn Kinn.

Trong lúc mọi người đang bế tắc, một giọng nói đã phá vỡ bầu không khí này.

"Vegas!"

Là giọng của Pete!
Vegas kinh ngạc quay đầu lại và thấy Pete của mình đang đứng ở cửa.

"Kinn?! Anh thực sự?" Vegas nhìn Kinn với vẻ hoài nghi.

"Không! Không phải tao, tao sẽ không làm vậy, tao biết Pete quan trọng như nào với mày!" Kinn cũng sửng sốt, hốt hoảng xua tay giải thích và quay lại kinh ngạc nhìn ông Korn.

Ông Korn đứng đỏ, mỉm cười: "Vegas, cháu thực sự nghĩ rằng ta không biết cháu đang làm gì hay sao? Ta cũng không muốn, nhưng với tư cách là người đứng đầu gia tộc, ta phải dừng chuyện này lại."

"Ba!" Nước mắt của Kinn cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn trào. Lúc này đây, anh cảm thấy người ba mà mình yêu thương, người mà anh biết hơn 30 năm nay đã rời xa mình.

Mà hiện tại, người đứng ở đây là người đứng đầu gia tộc, là bề trên, là người có quyền, là người chiến thắng. Đó là ông korn, người thích chơi đùa với mọi người, giỏi quyền lực và cũng ham quyền lực.

"Ba, nếu ba thực sự muốn làm điều này thì xin hãy tha thứ cho sự không nghe lời của con, còn thực thưc sự không thể đứng về phía ba lần nay." Kinn đứng đó, trước mặt Porsche và Vegas.

"Con trai, thật ra con không phải là người thích hợp nhất đề thừa kế chức vụ này. Kim khá giống ta chỉ là nó quá độc lập. Còn Tankul, nhìn thằng bé có thể không bình thường nhưng nó biết hết tất cả mọi thứ." Ông Korn cười.

"Thực ra, con là người mềm lòng nhất trong số ba đứa. Nhưng với tư cách là người đứng đầu thì điều quan trọng nhất là không được mềm lòng."

Đây là lần đầu tiên Kinn nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của ba mình. Trên mặt anh toàn nước mắt, Porsche không thể không bước tới nắm tay Kinn.

"Người chiến thắng? Ông chỉ là một kẻ xấu xa đê hèn. Sau bao nhiêu năm, những việc bẩn thỉu được ông làm. Tại sao?" Vegas chĩa súng vào ông Korn nói.

Ông Korn nghe vậy cũng không tức giận, "Đây là nghĩa vụ của gia tộc phụ, nếu không cháu nghĩ sao khi ta không giết thứ gia mà lại để cho cháu sống."

"Cháu cân nahwcs chưa? Theo ta biết, cậu trai kia là người cháu yêu nhất." Ông Korn không vội, nhìn Vegas.

Vegas nhìn Pete đang bị đám vệ sĩ bắt giữ phía sau. Pete sợ hãi, nước mắt lưng tròng nhìn Vegas.

Khẩu súng của Vegas từ từ hạn xuống.

"Ba tôi chết rồi, nếu ông muốn kiểm soát gia tộc phụ thì ông có thể! Nhưng ông phải để Pete đi và chăm sóc Macau." Vegas biết rằng tất cả những điều này là do ông Korn sắp xếp và hắn không thể thoát ra. Bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm là bảo vệ Pete và Macau.

"Ta sẽ, ta hứa. Sau tất cả, tình yêu bé bỏng của cháu cũng không phải mối đe dọa đối với ta và em trai cháu cũng phải quản lý gia tộc phụ vì ta." Ông Korn gật đầu hài lòng khi nghe thấy lựa chọn của Vegas.

"Vegas? ANh định làm gì? Mặc dù em không hoàn toàn hiểu những gì đang xảy a nhưng em biết anh không ổn. EM ổn mà, em không bị thương ở đâu cả." Pete muốn ôm Vegas nhưng không thể.

"Vì ta đã đồng ý yêu cầu của cháu, vậy nên cháu có thể nói vài lời với người yêu mình." Vegas nhìn Pete bị bắt giữ, hai mắt đỏ hoe. Vẫn là như vậy sao?

Hạnh phúc sẽ không bao giờ thuộc về hắn và hắn cũng không thể đồng hành cùng bé con của mình đến cuối cuộc đời.

Ông Korn phất tay, đám vệ sĩ buông Pete ra.

Vegas bước tới và ôm lấy Pete bằng tất cả sức lực của mình.

Pete cảm thấy sương cốt của mình như sắp gãy nhưng cậu không giãy giụa mà ôm lấy Vegas thật chặt.

"Em nhớ anh quá, em không tìm thấy anh lúc em thức dậy." Pete không kìm được nước mắt.

"Pete...Pete..." Vegas dường như muốn đón lấy ánh sáng cuối cùng của mình và nói lời tạm biệt với ánh sáng ấy. Hắn gọi Pete rất nhiều lần như thể nói một lời hứa trìu mến nhất trên thế giới.

"Vegas...hiện tại em rất bất an, em nghĩ sẽ có chuyện xấu xảy ra. Xin đừng bỏ em, em rất sợ." Pete bật khóc, cậu biết rằng mình không được thông minh cho lắm nhưng cậu rất nhạy cảm. Cậu biết một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra và Vegas hiện đang rất đau đớn.

Cậu ngốc hơn người khác nhưng cũng không ngu. Cậu thấy ba của Vegas nằm ở đó và mọi người đều đang cầm súng. Cậu biết súng có tác dụng gì.

"Hãy ngoan ngoãn ăn uống và nhớ đắp chăn bông khi ngủ. Hãy làm những gì mà em muốn làm, em phải hạnh phúc, đừng sợ người khác sẽ bắt nạt em, Macau sẽ bảo vệ em." Vegas bật khóc, ôm lấy hai má Pete, cẩn thận ngắm nhìn Pete như muốn khắc sâu gương mặt này vào tâm hồn.

"Hức...tại sao anh lại nói như vậy? Còn anh? Còn anh thì sao?" Pete khóc, hỏi Vegas.

Giọng Vegas cũng run lên, "Anh xin lỗi, anh xin lỗi Pete...Có lẽ anh không thể đi cùng em đến Chumphon trong tương lai được. Đừng ghét anh nhé!"

"Tại sao? Tại sao? Pete làm gì sao hả? Huhuhu..." Pete dùng cả hai tay níu lấy quần áo của Vegas vì sợ rằng Vegas sẽ biến mất ngay khi cậu buông tay.

"Anh mong em hạnh phúc như trước khi gặp anh. Đừng nhớ anh nhiều. Nếu em nhớ anh, hãy nhìn lên những vì sao trên trời, anh sẽ ở đó. Nhớ khi chúng ta nằm trên bãi cỏ ở nhà không, đừng sợ, dù là hiện tại hay tương lai, anh sẽ trở trở thành một vì sao và luôn luôn bảo vệ em." Vegas nức nở, hôn Pete một cách mãnh liệt.

Vegas chưa bao giờ hôn Pete một cách tàn bạo như vậy.

"Điều hối tiếc duy nhất của anh bây giờ là tại sao anh lại không đi chùa với em. Có người nói nếu cùng nhau đi làm công quả, cùng bê tráp dâng lễ thì kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau. Xem ra kiếp này anh đã làm quá nhiều điều xấu nên ông trời không cho anh được hạnh phúc."

Hắn không muốn chết trước mặt Pete. Đây là sự dịu dàng và tình yêu cuối cùng hắn có thể dành cho Pete.

"Không, không, không! Vegas!" Pete bất kể thông minh hay ngu ngốc thì giờ cũng đã hiểu. Vegas của cậu đang muốn rời đi, giống như bà...không bao giờ trở lại...

--------------------------

P/s: Zui zẻ nha khum có gì hết đâu á:)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net