Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vegas quay lại trước khi Pete thức dậy. Hắn phải đi tắm đề Pete không ngửi thấy mùi máu.

Vegas ôm Pete mềm mại vào lòng, nhìn đồng hồ đã 5 giờ sáng, vẫn có thể ôm cục cưng ngủ một lúc.

Đồng hồ báo thức 6 giờ reo.

Buổi sáng tốt lành! Gửi một ngôi sao!

Buổi sáng tốt lành! SpongeBob!

Sau đó là âm nhạc vui vẻ mà Vegas đã quen thuộc.

"Chào buổi sáng, Vegas!"

"Chào buổi sáng Pete thân yêu của tôi!"

Pete hạnh phúc nằm trên người Vegas và nhìn hắn.

"Có chuyện gì vậy, bé dễ thương?" Vegas xoa đầu nhỏ của Pete.

"Em nghĩ rằng mình có thể thấy anh mỗi ngày sau khi mở mắt ra thật là hạnh phúc." Lúm đồng tiền nhỏ của Pete lộ ra khi cậu cười.

"Tôi cũng rất vui khi được thấy em vào mỗi buổi sáng." Vegas nói với một nụ cười.

"Em đi tắm rửa đi, tôi làm bữa sáng." Vegas mặc quần áo vào rồi bước xuống nhà bắt đầu rán trứng một cách khéo léo.

"Wow! Thật là ngon!" Cái miệng nhỏ nhắn của Pete nhét đầy thức ăn giống như một chú chuột hamster đáng yêu.

"Hôm nay chúng ta đi Bangkok, tôi đã mở cho em một cửa hàng hoa mới rồi, chắc chắn em sẽ thích nó." Vegas cẩn thận lựa chọn vị trí cửa hàng và nơi ở của Pete, đồng thời cũng cẩn thận hỏi về phong cách trang trí. Hắn hy vọng Pete sẽ thoải mái và vui vẻ.

"Hai ngày nữa chúng ta cần phải chuyển đồ đạc ở đây về, vì vậy chúng ta sẽ ở một nơi khác ở Bangkok trước nhé?" Vegas lau sạch những mẩu vụn trên khóe miệng Pete.

"Được rồi, vậy em có thể đến gặp bà trước khi đi không? Chúng ta cùng gặp bà nhé?" Pete hỏi, kéo tay Vegas.

"Tất nhiên, tôi rất vui vì em sẵn lòng giới thiệu tôi với bà em." Vegas quyết định mặc một bộ đồ thật lịch sự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp người nhà của Pete.

"Pete...em..." Vegas thực sự tò mò rằng Pete chỉ đề cập đến bà mà không phải ba mẹ.

Mặc dù Vegas có thể tìm hiểu nó nhưng hắn sẽ không làm vậy với Pete.

"Có chuyện gì với Vegas vậy?" Pete tò mò nhìn Vegas người đang ngập ngừng nói.

"Hình như tôi chưa từng nghe em nhắc đến...ba và mẹ." Vegas hỏi một cách thận trọng.

"Bọn họ đều đi rồi. Mẹ em đi lúc bà sinh ra em và vào một ngày nọ ba em ngã xuống nước trong lúc say rượu." Pete nói với đôi mắt đỏ hoe, "Sau này, bà em cũng trở thành ngôi sao, mọi người trên đảo đều không thích em. Họ nói em là một kẻ ngu ngốc🥺"

"Vegas, khi biết chuyện thì anh có sợ em không?" Pete sợ Vegas nghe xong sẽ không còn thích mình nữa.

"Không, Pete của tôi là tốt nhất trên thế giới." Vegas nhéo má nhỏ của Pete.

Sao hắn lại sợ được, hắn chỉ thấy xót xa hơn cho đứa nhỏ nhà mình thôi.

Cuối cùng thì Vegas cũng không mặc bộ vest cao cấp của mình. Dù sao mặc một bộ đồ như vậy ở hòn đảo này cũng quá lộ liễu, cho nên hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng.

Vegas vẫn đi ở phía ngoài để bảo vệ chú chó nhỏ hạnh phúc của mình vừa cầm bó hoa vừa mỉm cười.

"Bướm! Bướm!" Pete đang ôm một bó hoa lớn và một con bướm nhỏ bắt đầu bay xung quanh Pete còn Pete thì vừa nhảy vừa chơi với chú bướm.

Vegas nhìn Pete từ phía sau và cảm thấy Pete chính là một thiên thần được ông trời gửi đến cho hắn.

Pete đưa Vegas đến bia mộ của bà. Bia mộ cũng được Pete giữ gìn cẩn thận và cắm đầy hoa rực rỡ.

Vegas đặt bó hoa trước mộ bà và đứng đó một cách ngoan ngoãn và kính cẩn.

"Bà ơi! Cháu đến gặp bà đây! Đây là Vegas, cháu thích anh ấy lắm!" Pete vui vẻ giới thiệu Vegas với bà.

"chào bà, cháu tên là Vegas. Cháu rất may mắn được gặp Pete. Tạm thời cháu sẽ đưa Pete rời khỏi Chumphon. Bà cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Pete thật tốt và sẽ về thăm bà thường xuyên." vegas cúi đầu nghiêm túc.

Cả hai ở lại nhổ cỏ mọc trên mộ của bà ngoại và Pete chuẩn bị bước chân vào một thế giới mới.

Pete bất đắc dĩ nhìn hòn đảo lúc đứng trên thuyền. Vegas từ phía sau ôm lấy cậu an ủi, "Ngoan, tháng sau trở về, tôi đi cùng em."

"Ừm!" Pete mỉm cười và ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ cần những người chúng ta yêu thương ở bên, chúng ta sẽ có đủ dũng khí để đối mặt với thế giới mới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net