Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là ngày Vegas xuất viện và tình cờ cũng là Giáng sinh. Vì vậy mọi người quyết định cùng nhau ăn mừng.

Vegas bị Pete nghiêm cấm uống rượu nhưng cuối cùng chính Pete là người đã uống hết một ly cocktail một cách ngon lành.

Bạn đầu Vegas chỉ muốn khiến Pete say một chút thôi để tiện cho hắn làm mấy trò đen tối. Tất cả là bởi vì Pete không cho hắn chạm vào cậu trong lúc nằm viện. Cậu nói rằng vết thương của hắn vẫn chưa lành hẳn.

Mọi người thì đâu có biết tửu lượng của Pete mà tên Kinn còn pha cocktail với nồng độ rượu rõ cao.

Sau một vài ly, Pete lăn ra ngủ không biết trời đất gì, Vegas chỉ có thể bất mãn hôn cậu một cái chứ không làm bất cứ điều gì khác cả.

"Chào buổi sáng, Vegas!" Pete cảm thấy hơi mệt nhưng cậu cũng đã ngủ rất ngon.

"Muộn rồi Pete, hơn 11h rồi đấy." Vegas bất lực nhìn bé ngốc nhà mình đang dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài trên giường.

"Hả?" Pete quay đầu nhìn đồng hồ trên tường. Trời đất, 11h27 rồi!
"Sao mình ngủ lâu vậy nhỉ?" Pete xoa xoa đầu, vươn vai.

"Làm gì có ai uống cocktail như uống nước lã giống em chứ." Vegas mỉm cười và hôn Pete như một nụ hôn chào buổi sáng.

"Hì hì! Em khá thích uống nó." Pete cười xấu hổ.

"Nhớ nhé, về sau em chỉ có thể uống nó nếu có anh bên cạnh thôi, được không?" Vegas véo má Pete hỏi.

"Em biết, em biết!" Pete ngoan ngoãn gật đầu.

"Anh không mở quà à?" Pete nhìn đống quà dưới gốc cây thông Noel trong phòng ngủ.

"Anh đợi em còn gì!" Vegas gõ nhẹ vào đầu Pete.

Hai người ngồi xếp bằng dưới cây thông Noel. Vegas cầm một con dao để mở giấy gói quà còn Pete có nhiệm xem bên trong có gì.

"Thiệp! Tạp chí!" Đây là một món quà từ Tankul. Pete lấy ra, bên trong có một xấp ảnh, poster và tạp chí có chữ ký của các ngôi sao.

"Cái quái gì thế này?" Vegas cau mày, nhìn vào người đàn ông trên ảnh.

"Đây là nam chính của một bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà em xe lần trước với Tankul. Em nghĩ anh ấy diễn rất tốt." Pete vui vẻ cầm tấm ảnh nói.

"Pete, em có thể ngốc nhưng mà em không bị mù chứ. Người đàn ông này có đẹp trai bằng anh không???" Vegas cau mày, ném tạp chí và ảnh sang một góc của phòng ngủ.

"Anh đang làm gì vậy?" Pete nhìn Vegas không nói nên lời.

"Tại sao lại có ảnh với poster, tạp chí trong hộp này? Người phụ nữ này là ai?" Vegas lại cau mày.

"Đây là nữ chính và cũng là bạn gái của diễn viên nam lúc nãy đấy." Pete hào hứng nói.

"Một đôi?" Vegas hỏi.

"Vâng! Vâng!" Pete gật đầu.

"Thế thì tốt!" Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn đầy hộp quà của Tankul ra xa.

"Chà! Cái này trông đắt quá!" Pete lấy ra một chiếc đồng hồ xanh kiểu cổ điển.

"Có vẻ như Kinn đã tặng đấy, trông rõ lỗi thời." Vegas chê vậy thôi chứ hắn vẫn cất chiếc đồng hồ đi.

"Xe đồ chơi?" Vegas nhìn món quà chưa gói.

"Pol và Arm tặng em đấy. Chiếc xe này còn có điều khiển từ xa!" Pete vui vẻ cầm nó không nỡ buông.

"Ô tô đồ chơi thì sao? Em thích thì chồng em mua cho em hàng thật luôn. Maserati, lamborghini,... em muốn loại nào cũng được!" Vegas cong môi, có vẻ hơi ghen tị khi Pete tập trung vào món đồ chơi và không thèm nhìn hắn.

"Món quà tiếp theo nào!" Vegas đẩy một món quà tiếp theo cho Pete, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

"Cài này? Đàn?" Pete nhìn cây đàn trông rất đẹp.

"Đúng vậy, guitar. Chắc chắn là của Kim và Porschay rồi." Vegas cầm cây đàn lên, chỉnh dây và bắt đầu chơi. Âm thanh chảy ra từ đầu ngón tay và tiếng hát phát ra từ miệng Vegas...

" Nhìn lại những năm tháng đã qua

Ngày qua ngày thật nhạt nhẽo và vô vị

Khi em tiếp cận anh, anh đã bắt đầu hiểu

Anh đã đợi mọi lúc để được gặp em

Nếu chúng ta luôn nhìn thấy nhau đêm nay,

Nếu hôm nay chúng ta vẫn gắn bó với nhau

Dù cả thế giới có sụp đổ cũng không sao

Chỉ cần có em và có em,

Ngay cả trong một thế giới ảm đạm

Chúng ta cũng có thể cùng nhau tiến về phía trước

Ngay cả khi thời gian trôi đi, hãy cứ ôm chặt lấy anh.

Trong đêm dài này, chúng ta chỉ có nhau

Tại sao em không ở lại?

Ai đã để lại những vết sẹo từ quá khứ

Bức tranh trong trái tim anh dần bị mờ và lãng quên.

Anh chỉ muốn có em bên cạnh, không bao giờ chia tay."

Vegas vừa hát vừa nhìn Pete. Pete chưa bao giờ nghĩ rằng Vegas có thể hát và chơi đàn cả. Hóa ra Vegas của cậu tài năng đến vậy.

Sau khi Vegas hát xong, Pete vui vẻ vỗ tay, nhìn Vegas tràn đầy ngưỡng mộ.

"Anh đẹp trai quá à?" Vegas nhìn Pete, cười tự mãn.

"Đẹp trai! Đẹp trai!" Pete liên tục gật đầu.

"Hình như lời của đàn anh khóa trên nói cũng rất đúng, chỉ cần học đàn guitar thì có thể thu hút người khác." Vegas cúi người hôn Pete nói: "Anh không quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là có thể thu hút được Pete thôi."

Pete mỉm cười ngại ngùng.

"Đây là món quà cuối cùng. Hộp quà này nhỏ quá!" Pete nhìn hộp quà mini trong tay.

"Nhẫn sao?" Pete nhìn chiếc nhẫn trong hộp với biểu tượng của thứ gia bên trên.

"Pete, đưa tay đây." Vegas tháo chiếc nhẫn cũ ra và đeo chiếc nhẫn mới vào tay Pete không chút do dự .

"Đây là? Tại sao hai chiếc lại có vẻ giống nhau vậy?" Pete bối rối nhìn chiếc nhẫn.

"Đây là chiếc nhẫn của người đứng đầu gia tộc và ai đeo nó sẽ có toàn quyền quyết định." Vegas giải thích.

"Đây là món quà của Porsche, cậu ấy nói nó là dành cho anh?" Pete bối rối nhìn Vegas, nghĩ rằng Vegas nhầm và muốn tháo nó ra.

"Đừng tháo ra, anh sẽ đưa nó cho em." Vegas nắm tay Pete và ngăn cậu tháo nó ra.

"Không, không, em không thể đeo nó được." Sau khi Pete được Tankul giải thích về một loạt các quy tắc quy định của gia tộc, cậu đã biết chiếc nhẫn của người nắm quyền quan trọng như nào.

"Sao em lại không thể đeo nó, em là chủ gia đình của chúng ta mà." Vegas đeo chiếc nhẫn của người ủy nhiệm vào tay mình.

"Em rất ngốc, em không thể làm người đứng đầu được. Và em cũng không xứng nữa." Pete bất an lắc đầu.

"Đừng sợ, em không phải làm gì cả. Nếu em thích trồng và bán hoa thì cứ làm những gì em thích. Nhưng em vẫn sẽ là người có quyền nhất trong căn nhà này." Vegas giang hai tay ôm lấy Pete, vùi đầu vào trong cổ cậu nói, "Bởi vì có em anh mới thật sự có một gia đình. Cho nên em là gia chủ, sau này anh sẽ nghe lời em."

"Vegas, anh thật tốt với em!" Pete chủ động hôn Vegas và cả hai hôn nhau dưới gốc cây Noel.

Tối đến...

Pete không thể tìm thấy quà mà Tankul tặng cậu. Vì vậy, cậu xuống nhà và hỏi vệ sĩ.

Các vệ sĩ đều kinh ngạc khi thấy chiếc nhẫn trên tay Pete. Từ bây giờ, họ biết rằng đây mới là chủ nhân của căn nhà. Một vệ sĩ nói với cậu rằng Vegas đã ném chúng đi rồi.

Ném? Pete rất đau khổ, cậu rất thích bộ phim Hàn Quốc đó.

Pete vội vã lên lầu để tìm Vegas.

"Anh nói anh nghe em đúng không?" Pete hỏi một cách ngây thơ.

"Ừm!" Vegas ngoan ngoãn gật đầu.

"Thế sao anh vứt quà của Tankul tặng em?" Pete nhanh chóng nói.

"Anh không có!" Vegas chối.

"Anh không nghe em à?" Pete bối rối.

"Anh vẫn nghe em, nhưng anh đâu có vứt nó đi!" Vegas nhìn Pete mỉm cười.

Pete bất lực với Vegas.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net