Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh cũng có thể hái những quả ở đằng kia nha! Cẩn thận đấy anh." Pete lo lắng nhìn lên Vegas, người đang hái nho.

Những chùm nho họ trồng cuối cùng cũng chín.

"Ngon!" Macau ngẩng đầu ngắt vài quả nho rồi cho vào miệng.

Pete😳

"Em không rửa nho à?" Pete hỏi Macau.

"Không sao đâu anh dâu. Từ khi từ Châu Phi về em cũng không quá chú trọng vấn đề này nữa rồi." Macau chọn một quả khác rồi ăn.

"Anh có dùng thuốc trừ sâu đấy, mặc dù không nhiều." Vegas nói trong khi đang hái những chùm nho xuống.

Macau😱

"Sao anh không nói sớm!" Macau nhả hết đống nhả vừa ăn ra và hét lên, "Anh ơi! Anh dùng loại thuốc trừ sâu nào vậy? Em còn cứu được không vậy?"

"Không thể đâu." Vegas lắc đầu cố nhịn cười.

"Anh nói dối đúng không!" Macau nôn thốc nôn tháo nhưng vô lực, đành cầm cốc nước bên cạnh để súc miệng.

Pete😳

"Anh dâu, vẻ mặt anh...." Macau chậm rãi nhìn cốc nước trong tay

"Có độc hả anh? Đây không phải cốc nước của anh à?" Macau😰

"Đó là nước của Venice...." Pete nói, gãi đầu.

"Ồ, là nước của cháu trai em." Macau cười.

"Venice uống quá nhiều nên thằng bé đã nhổ bớt vào cốc nước....và anh vừa đặt nó lên bàn." Pete😢

"..." Macau😳

"Ọe......"

Mười phút sau, mặt Macau tái nhợt.

"Trông Venice đi, anh với anh dâu của em đi chơi đây." Vegas ăn mặc chỉnh tề, ôm eo Pete chuẩn bị ra ngoài.

"Hả? Còn bữa tối?"

"Bảo giúp việc làm đi! Nhớ cho Venice uống sữa trước khi đi ngủ đấy. À đừng quên tắm cho thằng bé nữa"

Vegas nói xong liền ôm Pete bỏ đi.

Macau  vừa nôn xong mặt vẫn còn tái mét, ôm Venice, người vẫn đang phun nước bọt, cậu muốn khóc đến nơi rồi.

Vegas lái xe đứa Pete đến một nghĩa trang.

"Sao chúng ta đến thăm ba mẹ anh mà lại không gọi Macau đi cùng?" Pete khó hiểu.

"Thằng bé bị trầm cảm vì chính gia đình này nhưng gần đây Macau đã hồi phục rất tốt. Tuy nhiên anh vẫn không muốn quá khứ ảnh hưởng đến thằng bé một lần nữa, cứ để nó hồi phục hoàn toàn đi đã." vegas sợ rằng việc đến nghĩa trang sẽ khiến Macau nhớ lại những ký ức tồi tệ.

"Em... em mặc thế này ổn chứ? May mà anh thắt cà vạt cho em rồi." Pete lo lắng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. cậu sắp gặp ba mẹ của Vegas.

"Em trông vẫn đẹp kể cả không đeo cà vạt mà, chưa kể đến việc bộ đồ này anh tự may cho em mà." Vegas nói, ôm Pete làm mặt cậu đỏ hết lên.

"Anh! Đang ở nghĩa trang đấy, anh đừng nói mấy câu làm em xấu hổ như vậy!" Pete đỏ mặt xấu hổ trông càng đáng yêu hơn.

Vegas dẫn Pete đến chỗ bia mộ. Ngôi mộ rất đơn giản, chỉ là một tấm bia đến ngay cả ảnh cũng không có.

"Ba anh đã làm một đám tang rất sơ sài cho mẹ." Vegas nói, nhìn những ngôi mộ khác được chạm khắc tinh xảo.

"Nhưng không quan trọng, mẹ anh thích những thứ đơn giản. Cũng giống như bà ấy vậy, ngốc nghếch và đơn giản." Vegas nhìn bia mộ trước mặt dường như đang rơi vào một ký ức nào đó.

"Dạ...chào mẹ Vegas, con tên là Pete. Đây là lần đầu tiên con gặp cô, rất hân hạnh được gặp cô ạ!" Nói xong, Pete cúi đầu rất kính cẩn trước bia ngộ.

"Mẹ, đây là người yêu của con. Em ấy cũng là người sẽ đi cùng con đến hết cuộc đời, là người quan trọng nhất trong cuộc đời của con. Mẹ trên trời có linh thì xin mẹ phù hộ cho chúng con không bao giờ chia lìa." Vegas đặt bó hoa mà Pete đã hái sáng nay lên bia mộ.

"Con cũng yêu Vegas!" Pete nói với mẹ Vegas và nắm lấy tay hắn.

Vegas mỉm cười hạnh phúc và nhìn Pete với vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh đã rất lâu rồi chưa đến đây bởi vì ba anh không cho phép nhắc đến bà. Anh thậm chí còn không dám nghĩ đến việc thờ cúng bà hàng năm." Vegas nhìn vào bia một trước mặt. May mắn thay meh hắn được chôn trong nghĩa trang của gia đình nếu không có dại sẽ mọc um tùm lên mất.

"Nếu sau này anh nhớ mẹ thì em sẽ đến đây thăm mẹ với anh. Giống như việc anh trở về Chumphon với em vậy." Pete nắm tay an ủi Vegas.

"Mộ của ba anh ở đằng kia, em có biết tại sao mộ ba lại cách xa mẹ như vậy không?" Vegas nhìn Pete nói.

"Mẹ không nên bị tổn thương và quấy rối bởi ba anh nữa, vì vậy anh đã đặt ông ấy cách xa mẹ và chúng ta cũng sẽ không ở gần ông ấy kể cả khi chết đi." Vegas nói khi nhìn vào tấm bia một được chạm khắc tinh xảo phía xa.

Bức ảnh trên bia một là bức ảnh mà hắn tìm thấy trên bàn làm việc của ba mình và trông ông lúc này còn khá trẻ.

"Con tới đây gặp ba và con cũng đưa người con yêu đến nữa. Vẫn là Pete, người mà ba không thích." Vegas nói xong liền mỉm cười, "Nhưng ba thì thích ai chứ? Xem ra thì ba cũng đâu có thích bất cứ ai."

"Ba không quan tâm đến bệnh tình của Macau, nhưng con vẫn muốn nói với ba rằng thằng bé đã tốt hơn rất nhiều rồi. Con cũng đã tốt hơn kể từ khi có Pete. Trong tương lai, tất cả bọn con đều sẽ tốt hơn và ba cũng không cần lo về chuyện làm ăn của gia tộc nữa vì đã có con và Kinn lo liệu mọi chuyện rồi." Vegas ngạc nhiên khi giờ đây hắn có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy..

"À, nhân tiện, ba đã gặp anh trai của mình chưa? Em gái ba sợ hai người đã đấu đá nhau cả đời rồi mà ba lại đi trước nên đã cho hai người gặp nhau rồi đấy. Có lẽ ở dưới đó hai người có thể tiếp tục tranh giành quyền lực với nhau. CÒn chúng con sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp hơn của mình."

"Con sẽ đốt cho ba thật nhiều tiền giấy vào ngày giỗ, nhưng con cũng sẽ không đến gặp ba nữa. Vậy nên, tạm biệt ba của con." Vegas nói, cúi đầu thật sâu rồi cùng Pete rời đi.

"Anh có sao không?" Pete ôm Vegas có chút lo lắng.

"Tất nhiên anh không sao rồi." Vegas mỉm cười và lắc đầu, muốn cho Pete thấy rằng hắn vẫn ổn.

"Nếu anh không vui thì anh có thể ôm em và khóc được mà. Em luôn hy vọng anh sẽ mạnh mẽ nhưng đầu phải lúc nào cũng cần mạnh mẽ, đúng không anh?" Pete biết rằng mình luôn được Vegas bảo vệ, nhưng Vegas chẳng bao giờ bảo vệ mình như cách mà hắn đối xử với cậu và Macau cả.

Pete hy vọng rằng Vegas cũng có thể được cậu yêu thương và chăm sóc.

"vậy thì ôm một lúc!" Vegas mỉm cười và ôm Pete thật chặt.

"Khi còn nhỏ, trước khi mất mẹ dặn anh rằng đừng sợ, sẽ có thiên thần đến yêu thương anh thay mẹ. Mặc dù mẹ không còn nữa nhưng mẹ sẽ luôn ở đây, trong trái tim anh."

"Khi còn bé, trước khi mất, bà cũng dặn em rằng đừng sợ, sau này sẽ có hiệp sĩ đến bảo vệ em và cùng em ngắm nhìn bầu trời đầy sao."

Anh đi ngược lại ánh sáng, hòa mình vào bóng tối vô tận, những hy vọng đã vụt tắt...

Cho đến khi anh gặp em

Em đến mang theo ánh sáng, cùng với dải ngân hà, làm bừng sáng cả bóng tối...

Bởi vì em đã gặp được anh.

-TOÀN VĂN HOÀN-

-------------------------------

P/s: Vậy là đã chính thức kết thúc bộ truyện ở đây nhá. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành cùng tui từ những chương đầu tiên đến khi bộ truyện được hoàn thành! 

Hy vọng mọi người sẽ lại tiếp tục ủng hộ bộ truyện mà tui mới đào nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net