Chương 13: Giọt Lệ Trinh Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Recap:

Trích Quyển 1- chương 1: Ba Vũ Khúc

"Được rồi, Rose. Chúng ta không nên khóc trước chuyến đi xa. Điềm xui đấy." Layla dùng tay gạt đi nước mắt: "Xem chị mang gì đến cho em."

Bây giờ Rose mới để ý thứ trên tay chỉ, một hộp gỗ dài được chạm khắc đơn giản. Layla đưa món quà ra phía trước, chị ấy muốn nàng tự tay mở ra.

Rose nhẹ nhàng và cẩn trọng mở chiếc nắp.

Một thanh đoản kiểm, mỏng như một cây kim thêu nhưng sắc bén như ánh mắt một người phụ nữ. Vỏ kiếm điêu khắc hình thân cây đầy gai nhọn còn chuôi kiếm gắn một viên hồng ngọc to cỡ con mắt ngay giữa hình một đóa hoa hồng - Giọt Lệ Trinh Nữ - viên ngọc mà mẹ để lại cho Layla.

Trích Quyên 1- chương 20: Tiến về Thành phố Cảng

Rose thở ra một hơi, nhẹ nhàng. Hóa ra Ser Capricorn cũng thấy được điều đó. Nàng hạ giọng: "Ser Capricorn, ngài phải biết rằng ta và Pisces cùng nhau lớn lên...." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, không hiểu sao giọng nàng bắt đầu run run: "Sau khi rời Vương Đô ta mới có cảm giác này. Mặc dù không nhiều nhưng...nhưng đôi khi ánh mắt của em ấy.... ánh mắt của em ấy...."

Rose cảm thấy như có gì nghẹn ở cổ họng mình khi nàng phải thừa nhận điều này: "....làm ta sợ."

Trích Quyển 1 - chương 22: Lính Đánh Thuê

Bỗng nhiên góc áo nàng có cái gì đó giựt giựt. Rose hoảng hốt nhìn xuống bên cạnh.

Một bé gái tầm bốn, năm tuổi với mái tóc nâu bết bát, rối bù. Quần áo trên người con bé rách rưới, dính đầy đất cát, lấm lét những vết đen đỏ như vết máu. Tay chân, khắp người đều dính đầy bùn đất. Khuôn mặt con bé có những vết xước. Đôi mắt nhỏ màu đen tăm tối.

"Chị ơi." Con bé lên tiếng, giọng nói khàn đặc như mắc nghẹn: "Có người đưa đồ cho chị."

Nó nắm lấy tay Rose, đặt một vật vào trong, cẩn thận như không muốn ai nhìn thấy. Rose không cần nhìn cũng biết thứ mình đang nắm trong tay là gì.

Trích Quyển 2 - chương 7: Thân Phận

Virgo nói, thái độ thì hờ hững nhưng giọng điệu rất dứt khoát, như thể cô ta nắm chắc tương lai trong bàn tay mình vậy. Không hiểu sao cô gái này làm Rose cảm thấy mắc cười, mà cũng cảm thấy rất thú vị. Mặc dù hai người chỉ nói có mấy câu, nhưng nàng lại có chút đồng cảm với cô ta.

"Virgo, người đi một mình sao?" Rose hỏi.

Cô ta nhún vai: "Ban đầu thì là vậy."

Trích Quyển 2 - chương 11: Hoa Hồng Tuyết

Vilfred thở gấp, chậm rãi nói tiếp: "Thế thì chống lại đi! Ta sẽ là sức mạnh của nàng, ta có thể giúp nàng thoát khỏi thứ trách nhiệm kia. Chỉ cần nàng theo ta, ta có thể...."

Còn chưa kịp nói hết, miệng đã bị thứ gì đó chặn lại. Vilfed ngỡ ngàng nhìn xuống bên dưới, làn mi mắt của người đối diện đã nhắm lại, hai tay vòng qua cổ anh, mũi của bọn họ cạ vào nhau.

Vilfred đưa tay đỡ lấy gáy nàng, rồi nhắm mắt lại cảm nhận. Anh mút nhẹ đôi môi kia, một lần, hai lần, rồi hôn sâu xuống. Bờ môi của nàng ấy thật mềm, ấm và ẩm ướt. Ở khoảng cách này, Vilfed có thể người thấy mùi hương trên da nàng ấy, một mùi hương rất ngọt, thanh, nhẹ và lạnh, tựa như mùi hoa hồng trên núi tuyết. 

Hết Recap

____________________

Capricorn hoàn toàn mất dấu công chúa Rosabella. Từ nơi ở, đến lộ trình của người đều được một thế lực nào đó giấu kín như bưng. Kể cả khi Capricorn có hỏi bao nhiêu người, ngồi đợi ở bảo nhiêu địa điểm nổi tiếng, vẫn không tìm ra một dấu vết nào.

Nhưng bây giờ không phải là lúc Capricorn nghĩ đến chuyện đó. Anh và Virgo đã ở lại Quần Đảo Thương Nhân quá lâu rồi, anh thì vẫn phải ở lại để thực hiện lời hứa với công chúa, nhưng Virgo thì bắt buộc phải trở về Alley. Nơi này không thiếu lính đánh thuê. Anh muốn tìm một hội nhóm nào đó đang tin cậy để hộ tống Virgo trở về. Tuy một hiệp sĩ như Capricorn thì không muốn dính dáng gì đến bọn lính đánh thuê, nhưng anh cũng hết cách. Dù sao miễn là trả tiền hậu hĩnh, anh không cần phải lo bọn chúng trở mặt. Hơn nữa anh tin tưởng em gái mình, con bé đủ thông minh để đi được tới đây, miễn là nó muốn, ắt cũng có thể trở về bình an.

Có lẽ con bé vì chuyện này mà cố tính tránh mặt anh. Đã hai ngày rồi, Capricorn không thấy Virgo đâu.

"Anh muốn thuê bao nhiêu người?" Người đàn ông trước mặt Capricorn dáng người thô to, râu tóc bạc phơ rối như rơm, hàm răng ông ta cái vàng cái đen lỏm chỏm khiến Capricorn không nhịn được mà khẽ nhíu mày.

Capricorn ném bao tiền xuống trước mặt người đàn ông: "Đủ để hộ tống một thiếu nữ từ đây v đếnề vùng Alley của Vatarya an toàn."

Người đàn ông lớn tuổi bỏ tay vào túi tiền, lấy ra một đồng vàng săm soi kĩ càng.

Bất thình linh, một người thanh niên từ ở đâu xuất hiện trước mặt Capricorn. Người nay cao gầy, chất giọng là của người phương nam, mái tóc đen dài cột lại vắt sang một bên vai. Hẳn thản nhiên giật lấy đồng tiền vàng trên tay người đàn ông kia, ném trở lại vào bao rồi cầm lấy bao tiền dúi ngược vào tay Capricorn, hắn nhìn anh.

 "Quên đi anh bạn trẻ, Hội Sóng Thần bọn này nổi tiếng là toàn bọn hiếp dâm đây!" Người thanh niên cao gầy nói. Không hiểu sa tuy mới gặp, nhưng nụ cười trên mặt người kia khiến Capricorn cảm thấy rất tin tưởng.

"Này, mày là thằng nào...Lãnh...Lãnh Chúa Mặt Cười?" - Mặt người đàn ông bặm trợn kia từ giận dữ liền tái trắng đi trong thoáng chốc.

Chàng thanh niên được gọi là Lãnh Chúa Mặt Cười quay sang nhìn ông ta, anh ta cười sáng cả khuôn mặt, ôn hòa nói: "Ngài Cá Voi Sát Thủ, phiền ngài nhường chỗ để tôi nói chuyện với anh bạn đây một chút...à...mà lại...kêu bọn cấp dưới của ông bớt hiếp dâm khách hàng lại đi. Lính đánh thuê chúng ta mang tiếng vì tiền thì được chứ đừng vì mấy cái này. Phụ nữ thì không nói nhưng ngay cả đàn ông mà cũng....thì kì thật."

Ngài Cá Voi Sát Thủ liền vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng rời đi. Lãnh Chúa Mặt Cười giữ nguyên bộ mặt tươi cười rồi ngồi xuống đối diện Capricorn.

"Ngươi là lính đánh thuê?" Capricorn trầm giọng nói.

Lãnh Chúa Mặt Cười lấy cây sáo đeo bên hông cầm lên tay, xoay xoay nói: "Tôi là cái gì không quan trọng. Quan trọng là tôi có thứ ngài cần tìm, Ser Capricorn Valler."

Nghe Lãnh Chúa Mặt Cười đọc ra tên của mình, mặt Capricorn vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng tay liền chạm xuống thanh kiếm đeo bên hông.

"Không có Valler. Chỉ là Ser Capricorn thôi." Anh nói.

Lãnh Chúa Mặt Cười nhún vai: "Tùy ngài vậy, thưa Ser."

"Ngươi nói ngươi có thứ ta cần tìm?" Capricorn cẩn trọng nhìn người phía trước. Lãnh Chúa Mặt Cười khẽ gật đầu, anh ta dựa người vào bàn rồi nói: "Công chúa Rosabella Northernman."

Capricorn nắm chặt chuôi kiếm: "Ngươi lấy tin tức này đâu ra?"

Lãnh Chúa Mặt Cười nhướn hai hàng lông mày, nhếch một bên môi, ngồi thoải mái ngả người ra phía sau: "Làm cái nghề này thì phải có nguồn tình báo chứ thưa Ser. Mấy đứa trẻ lang thang tại Thành phố Cảng, nhìn vậy thôi chứ chúng được việc lắm."

Nghe đến đây, Capricorn lập tức nhớ lại cô bé lang thang mà mình đã giúp mình trao Tâm Kiếm cho công chúa.

"Ngươi biết công chúa ở đâu? Tại sao ngươi lại nói cho ta?"

Lãnh Chúa Mặt Cười mỉm môi: "À!" - Hắn nói: "Vốn dĩ việc này là bảo mật, nhưng xem xét ngài đã chịu khó đi đến tận đây vì công chúa. Tôi tin rằng ngài là người đáng tin nên tôi nói với ngài việc này..."

Hắn nhướn người lại gần Capricorn đưa ngón tay ngoắc ngoắc bảo anh lại gần. Capricorn hơi nghiêng người kề tai vào miệng hắn.

"Dưới mật lệnh của hoàng gia Northerman, công chúa Rosabella đang được bí mật hộ tống bởi thương đoàn O'Neil."

Thì ra là vậy.

Chiếc thuyền chở bọn họ đi từ Thành phố Cảng đến Quần Đảo Thương Nhân cũng do thường đoàn O'Neil điều hành. Capricorn đã nghe qua danh tiếng Taurus O'Neil, đứa con trai hoang của lãnh chúa Erastus White. Nếu là người này thì hoàng gia có thể tin tưởng. Xem ra lời Lãnh Chúa Mặt Cười nói có thể tạm xem là thật.

"Và ngươi là?" Capricorn hỏi ngược lại.

"Người được thuyền chủ Taurus O'Neil tin tưởng cho đi theo hộ tống công chúa, có thể nói là vậy." Lãnh Chúa Mặt Cười lại nhún vai, nói tiếp: "Mấy ngày nay ngài đi khắp nơi dò hỏi tin tức của công chúa, thuyền chủ đã bắt đầu để ý đến ngài rồi!"

"Ngươi được Taurus O'Neil cử đến để nói chuyện với ta?"

"Không!" Lãnh Chúa Mặt Cười lập tức lắc đầu, cười nói: "Thuyền chủ là người bận rộn, tuy mới để ý, nhưng chưa đến mức tìm đến ngài đâu. Tôi đến đây là do tự thân tôi tự nguyện thôi, nói ra thì tôi muốn giúp ngài!" Hắn nhếch một bên lông mày.

"Giúp ta?"

Lãnh Chúa gật đầu: "Đúng vậy! Chuyến thuyền chở công chúa từ đây đến phương nam sẽ bí mật khởi hành trong một, hai ngày tới. Chuyến tàu này chỉ trở mỗi công chúa và những người trong đoàn hộ tống, không dành cho người ngoài. Ngài đã dốc lòng đi đến đây vì công chúa, chẳng lẽ lại ra về tay không. Tôi thật ra là hội trưởng hội lính đánh thuê Bão Tố được thuyền chủ O'Neil thuê để củng cố về mặt vũ lực cho đoàn hộ tống. Nếu ngài giả bộ làm thành viên của chúng tôi, tôi có thể để ngài đi theo."

Capricorn nghe vậy liền nheo mắt lại.

Giả làm lính đánh thuê?

"Nếu ngươi thật sự muốn giúp, chỉ cần đưa ta đến trước mặt công chúa." Capricorn điềm đàm bình tĩnh trả lời. Lý do mà anh đi theo công chúa đến tận bây giờ là vì Pisces - cô hầu kì lạ bên cạnh người. Capricorn cần phải ở gần công chúa mới tiện bề quan sát và hành động.

Lãnh Chúa Mặt Cười lắc đầu: "Tôi sẽ làm, nhưng không phải lúc này! Bên cạnh công chúa bây giờ đang có một cái bóng ma. Không thể coi thường!" 

Bóng ma? Bên cạnh công chúa? Hắn đang nói Pisces sao?

"Thì đã sao?" Nếu Pisces là kẻ gian, Capricorn không hiểu tại sao mình phải kiêng dè.

Lãnh Chúa Mặt Cười lắc đầu: "Lý do tôi muốn ngài giấu mặt, âm thầm đi theo là có lý do - thân phận hiện tại của ngài. Tôi biết, hoàng gia Northernman đã hạ lệnh cho ngài quay về Alley, nhưng ngài lại bí mật đi theo đoàn hộ tống. Người nhà của ngài hiển nhiên sẽ kín miệng vì ngài. Nhưng nếu để Taurus O'Neil hay cái bóng ma đó biết, họ chắc chắn sẽ báo lại với bậc bề trên. Lúc ấy không biết ngài có bị kết tội không, chứ danh tiếng của gia tộc Valler trước mắt là bị người khác đàm tiếu." Lãnh Chúa khẽ cười: "Ngài không muốn chuyện đó xảy ra phải không?"

Capricorn trầm mặc nhìn Lãnh Chúa Mặt Cười: "Tại sao lại muốn giúp ta? Ta có đi theo được công chúa hay không thì liên quan gì đến ngươi?"

Lãnh Chúa Mặt Cười đáp trả: "Tính tôi như vậy đấy. Không hại cho tôi, mà lại có lợi cho ngài và công chúa, tội gì không làm. Thế nào ngài có đồng ý không?"

Capricorn trầm mặc suy nghĩ. Trước mắt để đi có thể theo công chúa đến phương nam chỉ có mỗi cách này. Tuy nhiên cho đến khi tận mắt nhìn thấy công chúa, anh không thể lập tức tin tưởng Lãnh Chúa Mặt Cười, vẫn có khả năng những gì hắn nói nãy giờ là chuyện bịa đặt. Hơn nữa, nhập bọn cùng bọn lính đánh thuê thì có hơi...

Lãnh Chúa Mặt cười chậc lưỡi, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, chống tay đứng dậy: "Ngài cứ từ từ suy nghĩ. Tôi sẽ lại tìm đến ngài, lúc đó ngài cho tôi câu trả lời cũng được. Với lại...."

Capricorn ngẩng mặt, Lãnh Chúa Mặt Cười hình như vẫn còn điều gì đó muốn nói với anh. Không hiểu tại sao Capricorn lại cảm thấy bồn chồn trong lòng.

"Tôi nói cái này thì ngài đừng hỏi là nghe ở đâu, nhưng thiếu nữ đi cùng ngài mấy ngày nay...."

__________________

Cần xấp xỉ tổng cộng mười hai ngày, tính cả đường thủy lẫn đường bộ, để đi từ Quần Đảo Thương Nhân đến Hỏa Thành. Tên hầu Finn chết rồi, Vilfred biết trước đây sẽ là một đoạn đường đơn độc, nhàm chán. Anh chống cằm ngán ngẩm nhìn xuống mạn thuyền nhìn từng sóng nước chậm rãi trôi ngược về sau.

Vilfred đưa tay khẽ chạm vào môi.

Vẫn thật ấm.

Nỗi thất vọng tràn trề mãi đeo bám anh không dứt. Vilfred nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Đây chỉ là cảm giác, không phải thật, nó sẽ qua mau thôi. Đây chỉ là cảm giác. Đây chỉ là cảm giác!

Người ta đã từ chối rồi thì thôi. Vấn đề với phương bắc vẫn chưa có cách giải quyết. Vilfred biết bản thân bây giờ không nên để tâm đến những trò yêu đường linh tinh như vậy.

Anh đưa tay xoa trán thở dài.

Thống nhất Nam - Bắc Lục Địa là việc mà gia tộc Rousseau các đời đều nhắm đến. Đến thời của bọn họ, phương nam về cơ bản đã nằm trong tay đế quốc Empral, giờ thì đến lượt Bắc Lục Địa. 

Vilfred biết rõ ở những nơi khác họ đồn đãi gì về gia tộc của anh, rằng bọn họ chỉ là một đám hiếu chiến, tham lam, khát máu. 

Toàn là những lời nông cạn! Bọn họ không biết rằng thứ mà gia tộc Rousseau nhắm đến to lớn hơn nhiều so với những cuộc chiến tranh khát máu!

Bắc Lục Địa, bọn họ nhất định phải lấy. Vatarya là trái tim của phương bắc, đây chính là nơi đầu tiên bọn họ phải thu phục. Nhưng thu phục cách nào lại là chuyện khác. Vilfred trước giờ luôn giữ vững lý tưởng của mình là tránh thương vong, tránh chiến tranh, lấy đàm phán làm chủ chốt để khiến các vương quốc đầu hàng. 

Còn William anh trai anh thì chỉ quan tâm đến hai thứ: kết quả và hiệu quả. Hòa bình hay chiến tranh đều được, anh ấy sẵn sàng đi bất cứ con đường nào miễn là đạt được mục đích.

Lý do duy nhất mà William đồng ý tạm gác đao kiếm qua một bên mà chấp nhận hôn sự với Layla Northerman là vì nếu thành công, Empral không chỉ lấy được Vatarya không mất một binh một chốt mà còn siết chặt tình bang giao giữa hai vùng đất, lấy được tình cảm của người dân. 

Vilfred vì muốn đảm bảo kế hoạch nãy diễn ra suôn sẻ mà hai năm trước đã cho sứ giả bí mất đến trình diện đức vua Marcus và công chúa Layla, hứa hẹn với bọn họ đủ điều tốt đẹp: Bên cạnh việc tránh máu đổ ở cả hai vương quốc, vinh quang của gia tộc Northerman tại Vatarya cũng được bảo toàn. Đồng thời một khi William lên ngôi, Layla sẽ trở thành hoàng hậu, nàng cũng sẽ được giao cho một vị trí nhất định trong hội đồng hoàng gia Rousseau.

Vậy mà bọn người Northernman vẫn không thuận theo. Ai mà biết tai nạn xảy ra khiển Layla trở thành kẻ liệt có phải là thật hay không. Nếu bọn họ giả vờ thì đúng là ngoan cường quá mức, sẵn sàng liều cả mạng sống của binh lính và người dân.

Ngược lại Vilfred trở thành người bị đặt vào thế khó. Rosabella đang trên đường đến Empral. Trả cô ta về thì không tiện cho mặt mũi gia tộc, nhưngcưới cô ta cũng chẳng giúp ít gì cho việc chinh phục phương bắc. Mà cũng chỉ các vị thần mới biết William có chịu cưới nàng công chúa này hay không. 

Xem ra kiên nhẫn của William sắp đạt tới giới hạn. Nếu anh không biết cách thuyết phục anh trai mình chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra một sớm một chiều.

Vậy mà cái tâm trí chết tiệt của Vilfred ngay bây giờ cứ nghĩ về cái đêm hôm ấy tại bãi biển cùng Rose. Vilfred tự hằn học với chính mình.

"Xin lỗi." Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt vang lên: "Phiền anh bước qua một bên."

Vilfred bất ngờ xoay lưng lại. Đứng ngay sau lưng anh là một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi mặc trên người quần áo thủy thủ rộng thùng thình. Mái tóc xoăn màu nâu sẫm buộc cao lên ở phía sau. Trên tay cô ta là một quyển sách, tựa bìa hình như là Lịch sử người Ellen, từ Bắc Lục Địa đến Quần Đảo Không Vua viết bằng tiếng Ellenish

"Xin lỗi, nàng đang nói chuyện với ta sao?"

Cô gái kia khẽ đưa mắt lên, ngước nhìn anh một cái rồi lại nhìn xuống sách, tỉnh bơ nói tiếp: "Tôi đang ngắm hoàng hôn, anh đứng chắn mất cảnh đẹp này rồi."

Rõ ràng cô ta đang đọc sách mà lại nói mình đang ngắm hoàng hôn. Tuy nhiên Vilfred không phải loài người thích đôi co với con gái. Anh ngượng cười rồi lịch sự bước qua một bên.

"Được rồi chứ, thưa tiểu thư?" Anh nói.

Cô gái kia thản nhiên gật đầu.

Thái độ kì lạ của cô ta khiến Vilfred chú ý. Nhìn cử chỉ điệu bộ của cô nàng có chút hơi hướng của con gái nhà quý tộc, nhưng tiểu thư quyền quý nhà nào mà lại ở nơi này cơ chư?

"Nàng đi một mình à?" Vilfred tò mò hỏi.

Nghe Vilfred nói thì cô gái kia bỗng ngừng đọc sách, suy nghĩ gì đó trong vài giây rồi trả lời: "Bây giờ thì là vậy."

Nhìn cách ăn nói tỉnh bơ của cô gái, Vilfred nổi lên hứng thú. Anh cố tình tiếp tục cuộc hội thoại: "Thế trước đó nàng đi với ai?"

"Người phương nam nào cũng như vậy sao?" Cô ta trả lời ngắn gọn, mắt lại đưa xuống quyển sách tiếp tục đọc.

"Như vậy là như thế nào?" Vilfred nhướn mày hỏi.

"Nhiều chuyện." Cô gái kia thản nhiên đáp.

Con gái phương bắc thật là... - Vilfred chậc lưỡi quay đi. 

Anh nhìn về mũi tàu, nặng nề thở ra một hơi mệt mỏi. 

Sắp về tới nhà rồi.

__________________

Rose nhìn đống đồ ăn trước mắt mình nhưng không thể nào nuốt trôi được. Cổ họng nàng như đang bị một sợi xích sắt buộc chặt lại, vừa đau, vừa ngạt. Rose cảm thấy như mình chết đi cho rồi. Nụ hôn với Vill quả thật là sai lầm, một sai lầm mà Rose sẽ không bao giờ cho phép mình lặp lại. Cảm giác tội lỗi cứ đeo bám lấy nàng. Tội lỗi với vương quốc, với Layla, với cha, với bản thân mình và với Vill. Nàng trách bản thân mình đã không biết làm chủ để bây giờ phải tự dằn vặt bản thân thế này.

Hơn thế cả, ánh mắt Pisces ngày hôm đó vẫn y nguyên trong tâm trí.

Và so với an nguy của người, an nguy của Vatarya đối với chúng ta mới là hàng đầu. Nếu người làm ra bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng đến vương quốc, em không biết bề trên sẽ đề ra mệnh lệnh tàn khốc đến mức nào đâu! - Pisces đã nói ra những lời đó.

Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ Rose đã chắt nhẩm trong lòng Pisces có gì đó không bình thường.

Rose siết chặt hai tay, cắn môi. Không hiểu sao hai cánh tay nàng cảm như vô lực, tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng lên.

Đó có phải là Pisces không? Hay là dó ai đó giả mạo?

Rose lắc đầu phủ định suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, không thể. Kể từ khi nàng rời khỏi Vương Đô thì Pisces đã trở nên bất thường rồi. Con bé bạo dạng hơn, quyết liệt hơn và có gì đó tăm tối hơn. Rose không tin con người ta có thể giả dạng một ai đó lâu đến thế. Mà giả như Pisces này là giả, thì càng phải hành xử sao cho càng bình thường càng tốt mới phải chứ!

Nhưng lỡ như Pisces có âm mưu gì khác thì sao. Lỡ như có một thế lực nào đó đứng phía sau ra lệnh cho con bé thì sao?

Nếu nàng nói với thuyền chủ O'Neil hay Lãnh Chúa Mặt Cười thì họ có thể giúp nàng không? Chắc chắn là có thể, nếu không muốn nói là dư sức. Nhưng giả như Pisces đi mất thì sao đây?

Bản chất chuyến đi này của nàng là đi làm con tin. Một khi nàng đến Empral, bao nhiêu lính tráng người hầu cũng sẽ trở về hết. Nếu Pisces ở lại thì nàng còn tính là có một người thân cận bên cạnh. Còn nếu Pisces bị đuổi khỏi đoàn hộ tống hoặc thậm chí là bị giết chết, vậy thì nàng thật sự sẽ chỉ có một mình.

Với lại mặc dù em ấy có biểu hiện kì lạ nhưng thật ra vẫn chưa hề làm ra điều gì bất lợi với Rose. Nếu không muốn nói em ấy còn cứu nàng vài lần.

Rose bắt đầu trở nên mâu thuẫn với chính mình. Nàng không biết tin tưởng ai được nửa. Xung quanh nàng toàn là người lạ,còn người hầu thân thuộc duy nhất lại là kẻ đáng ngờ nhất.

Rose bấu lấy góc váy, cắn chặt răng.

Mặt trời đang dần dần lên cao. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ lúc này len vào góc tường, nơi đặt một chiếc rương chứa đồ đang mở. Bỗng nhiên ánh sáng bị phản xạ, chói lên một cái, rọi thẳng vào mặt Rose.

Nàng nhìn về rương giữ đồ, một thứ gì đó bỗng hiện lên trong tâm trí. Rose đứng lên, chậm rãi đi về phía chiếc rương. Rose không nhịn được nhìn vào bên trong một lúc thật lâu.

Một thanh đoản kiểm, mỏng và đủ nhẹ để phụ nữ có thể cầm. Trên vỏ kiếm được trảm khắc những gai nhọn, còn chuôi kiếm thì đính một viên hồng ngọc.

Giọt Lệ Trinh Nữ...

Viên đá là kỷ vật của mẹ. Layla đính nó lên thanh kiếm này là vì chị ấy biết bên cạnh chiêm tinh, Rose đã từng có hứng thú với kiếm. Bởi các anh hùng, nữ anh hùng trong các câu truyện thần thoại thì đều biết hoặc là kiếm thuật hoặc là phép thuật.

Nếu nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net