Chương 7: Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rose thở nhẹ ra một hơi. Chứng say biển của nàng đã giảm bớt, Pisces cùng những người khác trong đoàn thì đang bận rộn thu dọn hành lí để cập cảng. Rose liền tranh thủ chút thời gian yên tĩnh mà ra ngoài mạn thuyền ngắm cảnh.

Gió biển ngược chiều vuốt nhẹ mái tóc nàng về phía sau. Những ngôi nhà ngói đỏ xếp lớp dần dần hiện ra trước mắt, cứ tiếp tục to dần to dần đến tận lúc âm thanh của những cơn sóng vỗ bờ lấn lát nhau mà chen lên, tiếng người ngựa xôn xao đủ loại ngôn ngữ Rose không nghe hiểu.

Đến nơi rồi. Quần Đảo Thương Nhân.

Con thuyền đi chậm lại chuẩn bị cập bến. Từ trên này nhìn xuống, Rose có thể thu cả bến cảng vào trong mắt mình.

Chỉ cách Thành phố Cảng mười lăm ngày đường, nhưng cách ăn mặc, cư xử của con người nơi đây lại khác một trời một vực. Nhìn một cái là có thể biết ai là người bản xứ, ai là khách vãng lai. Những người đến từ Nam hay Bắc Lục Địa thì ăn mặc từa tựa nhau, không khác mấy so với lúc nàng còn ở Vương Đô, chỉ là có phần đơn giản hơn. Trên ngực họ không biết vì sao đều gắn một chiếc ghim cài áo hình cánh buồm.

Còn người bản xử, họ mặc quần phồng, khoác áo choàng, có nét tương tự với kiểu ăn mặc của thuyền chủ O'Neil. Đa phần đám người đi qua đi lại tại bến cảng đều mặc áo choàng một màu xám ngắc từ đầu đến chân. Dù là đàn ông hay phụ nữ đều để mặt mọc, móng tay cắt gọn. Một phần khá ít trông có vẻ là giới thượng lưu nơi này, họ mặc quần áo đủ sắc màu rực rỡ, tay áo choàng rộng thùng thình, trên người đeo trang sức đá quý tùy ý. Bất kể đàn ông hay đàn bà đều kẻ mắt rất đậm, móng tay để dài được mài dũa cẩn thận, có người sơn có người không.

Ngoài ra, trên đường còn có nhiều người mặt quần áo rách rưới màu nâu, không khoác áo choàng. Họ đi chân đất, cả người lấm lém, trên trán họ có vết sẹo bỏng hình cây roi đầu rắn. Hầu hết những người mặc đồ màu nâu này đều khúm núm đi sau lưng một vị quý tộc nào đó, một số rất ít thì đi sau lưng người mặc đồ xám.

Đang ngắm nghía khung cảnh dưới kia, tự nhiên có một ai đó tiến ở phía sau lưng. Tiến bước chân rất thoải mái, ung dung.

"Thuyền chủ nhờ tôi mang thứ này đến cho người, thưa tiểu thư."

Nghe thấy tiếng của Jaime, Rose nghoảnh đầu lại: "Cảm ơn cậu, Jaime." Nàng đưa tay nhận lấy chiếc ghim cài áo bằng vàng hình cánh buồm.

"Đây là gì?" Nàng khách sáo cười hỏi.

Jaime khiêm tốn, ôn tồn trả lời: "Sự khác biệt thân phận ở Quần Đảo Thương Nhân được quy định rõ rệt, thưa tiểu thư. Đến mức người ngoại quốc cũng phải có gì đó để đánh dấu thân phận."

Rose "à" lên một tiếng. Nàng ngắm nhìn chiếc ghim cài trong tay mình. Trông nó còn rất mới, hình như mới được đúc ra gần đây. Rose lại đưa mắt nhìn Jaime, trên ngực cậu ta cũng có một cái ghim cài giống hệt như vậy, cũng mới toanh.

"Thương nhân các ngài qua lại nhiều nên chắc rành rõi nơi này lắm nhỉ?" Rose lịch sự nói.

"Những chuyện thường thức thôi, thưa tiểu thư." Jaime hơi cúi đầu.

Tự nhiên lại có tiếng người từ phía sau, âm thanh dồn dập như đang chạy nhào tới. Một đôi tay bất ngờ chạm lên hai vai Rose từ phía sau: "A, công chúa... ý lộn...tiểu thư đây rồi!" Giọng nói của Libra réo lên ríu rít như chim hót.

Sao chị ấy biết mình ở đây? Rose thầm nghiến răng trong bụng. Cô gái này không hiểu vì sao cứ bám lấy nàng. Như thể ngoài thân phận hoàng gia của nàng, nàng còn cái gì hay ho lắm vậy.

"Mọi người trong hội đều bận thu dọn hành lí hết rồi. Em không có gì làm hết nên ra đây tìm tiểu thư." Chị ấy hí hửng nói.

"Lib'...! Gwen! Em không cần hành lí của mình sao? Ra đây làm phiền tiểu thư làm gì?" Jaime nhìn Libra mà nói, giọng điệu chán nản như đang nói chuyện với đứa con nít năm tuổi.

"Lãnh Chúa Mặt Cười không cho em đụng vào." Libra bất chợt ôm lấy vai Rose: "Anh ấy nói mỗi lần em thu dọn hành lí đều quên đồ nên ảnh làm giúp em luôn."

"Em không biết tự sửa đổi bản thân mình sao? Hễ ra một chút là đưa hội trưởng làm!"Jaime khoanh tay nghiêm mặt hạ giọng với em gái.

"Đâu phải em quên đâu? Đồ để ngay trên bàn làm sao mà quên được. Nhưng thỉnh thoảng mắt bị mờ, em nhìn không rõ nên không cất vào túi thôi." Libra trề môi, dửng dưng trả lời.

Đó mà cũng là lý do sao? Rose ầm thầm chê trách

Thế nhưng không hiểu sao Jaime lại tự dưng im lặng. Cậu ta mím môi một cái thì kính cẩn cúi đầu, không nói gì mà xoay người rời đi. Rose nhìn theo bóng lưng anh ta mà ngẩn cả người.

Anh ta thật sự bỏ mặc ta với Libra??

Rose nhìn hai tay Libra đặt trên vai quấn lấy cổ mình từ phía sau, cảm thấy hơi khó chịu. Nàng hít một hơi sâu rồi khẽ cầm lấy tay của Libra gỡ khỏi vai mình.

"Ta muốn ở một mình." Rose dự định nói như thế, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thứ cài trên áo Libra, tâm trí nàng liền nghĩ về thứ khác.

Nàng hỏi: "Tại sao ghim cài áo của chị lại khác của ta?"

"À..." Libra nhìn xuống chiếc ghim bằng bạc cũ kĩ trên áo mình, cô ta nói: "Bọn người ở đây phân biệt giai cấp với thân phận kinh khủng lắm tiểu thư ạ. Không chỉ là dân bản xứ mà cả người ngoại quốc cũng bị phân biệt với nhau. Có cái ghim cài áo cũng bày đặt chia làm ba loại, vàng, bạc và đồng. Vàng là dành cho thương nhân, quý tộc hoặc khách quý của thương đoàn nào đó, bạc sẽ dành cho lính đánh thuê và đồng là dành cho người bình dân thuộc các ngành nghề khác."

"Ồ!" Rose cảm thấy thú vị. Nàng chỉ xuống dưới mạn thuyền nói: "Hình như người bản xứ phân biệt lẫn nhau qua cách ăn mặc phải không?"

Libra hí hửng cười nói: "Đúng rồi! Đúng rồi!" Chị ấy hăng hái đứa tay chỉ trỏ tùm lum vào đám đông, miệng nói liền liền: "Những người mặc đồ xám gọi là Trung Đăng Nhân. Họ là tầng lớp bình dân ở đây, cũng là tầng lớp đa số. Họ không sở hữu nhiều tài sản, nhưng đủ ăn đủ mặc. Họ không được phép trang điểm, không được mang trang sức và cũng không được mặc vải có màu. Mấy thứ đó chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu, họ là Thượng Đẳng Nhân. Đàn ông hay đàn bà ở tầng lớp này đều kẻ mắt và sơn móng tay. À, tiểu thư cũng thấy thuyền chủ O'Neil rồi đấy!"

Rose nghe vậy, nàng liền ngẫm nghĩ một hồi rồi lại nói: "Ta có việc này thắc mắc."

Libra lắc lư đầu: "Tiểu thư thắc mắc việc gì? Người hỏi đi! Em qua lại nơi này nhiều nên biết nhiều lắm! Em biết sẽ trả lời!"

Nàng gác tay dưới cằm: "Nếu sơn móng tay tượng trưng cho thân phận thượng lưu, tại sao dưới kia lại có người sơn, ngươi không sơn?"

Không biết chị ấy có biết câu trả lời không, Libra ngẩn ra, một lúc sau thì cười ngượng: "Hình như giới thượng lưu ở quần đảo này cũng phân ra làm ba, bốn loại gì đó!"

Rose nghe vậy liền cảm thấy hơi tò mò, nàng hỏi: "Khác biệt thế nào?"

Libra bắt đầu liếc nhìn sang chỗ khác: "Hình như chia theo mức độ giàu có thì phải. Tam Đẳng Nhân sẽ nghèo hơn Nhị Đăng Nhân, Nhị Đẳng Nhân thì nghèo hơn Nhất Đẳng Nhân. Đại khái là vậy đó...."

Libra vừa dứt lời, một giọng nói khác bất ngờ phát ra bên cạnh hai người bọn họ:"Vậy mà cũng nói được!"

Đó là một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc màu nâu đậm xoăn nhẹ nhàng, mềm mại tựa như mây. Đôi mắt màu ngọc lục bảo tỏa ra sự thản nhiên, trầm tĩnh. Cô ta mặc quần áo của Thành phố Cảng nhưng là kiểu dành cho đàn ông, ngực cài ghim áo bằng đồng. Trên tay cầm một quyển sách, tựa đề trên trang bìa được viết bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà Rose không đọc được.

Cô gái thản nhiên nhìn nàng và Libra, hờ hững nói: "Xin lỗi đã chen ngang, nhưng lúc nãy chị kia nói về đẳng cấp giữa các các Thượng Đẳng Nhân, tôi nghe mà không chịu không được." Cô ta hất nhẹ cầm về phía Libra.

Chị ấy nhìn về phía giọng nói vừa phát ra mà ngẩn người. Thái độ ngỡ ngàng như tình cờ gặp phải người quen. Mặt chị ấy ửng hồng, không biết là do giận hay do cáu: "Mắc gì tôi nói mà cô không chịu được?"

Cô gái kia thản nhiên đáp lại:"Nói sai bét."

Rose nhìn qua Libra rồi lại nhìn cô gái kia.

"Sai thế nào?" Rose liền hỏi.

Cô ta đưa mắt nhìn ra biển, lãnh đạm trả lời: "Ở đây, khi một người sở hữu một thương đoàn có quy mô nhất định, người đó sẽ là Nhị Đẳng Nhân bất kể hình thức kinh doanh. Còn Tam Đẳng Nhân là những người giàu có, ưu tú, nắm giữ những vị trí quan trọng trong các thương đoàn nhưng không phải là chủ. Mấu chốt ở đây là làm chủ hay làm tớ. Bởi vậy, có nhiều Tam Đẳng Nhân tuy rất giàu có nhưng vẫn không thể lên được Nhị Đẳng Nhân."

Libra hình như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi ngược lại:"Nếu Tam Đẳng Nhân đều giàu có và ưu tú, tại sao họ không mở thương nghiệp để lên đẳng?"

Cô gái kia hơi nhếch miệng, cô ta liếc Libra một cái rồi mới trả lời:"Trong sách ghi Quần Đảo Thương Nhân là nơi cá lớn nuốt cá bé. Muốn sở hữu một thương nghiệp không chỉ cần có tiền mà còn cả bản lĩnh. Nếu một Nhị Đẳng Nhân phá sản, họ lập tức bị đày xuống làm Trung Đẳng Nhân. Nếu mang nợ thì có thể xuống tận Hạ Đẳng Nhân. Đôi khi làm cấp dưới của một thương đoàn lớn mạnh nào đó lại ổn định hơn tự thân. Thật ra, giữa Tam và Nhị Đẳng Nhân cũng chỉ thua nhau vài cái móng."

Rose nghe vậy thì thầm thán phục cô gái này. Nàng hỏi: "Thế Nhất Đẳng Nhân thì khác gì hai đẳng còn lại?"

Cô ta nghe nàng hỏi tiếp thì nét tự mãn liền thoáng qua dù rất nhẹ: "Nhất Đẳng Nhân là những thành viên của Thương Hội, gồm tám vị. Họ là những người đặt ra luật lệ, thuế má, kiến thiết các công trình. Nói cách khác, Nhất Đẳng Nhân tương đương với các thành viên trong Hội Đồng Của Nhà Vua."

Rose nghe đến mức sững sờ, nàng lại tò mò hỏi tiếp: "Thế thì tại sao họ lại tự xưng là Quần Đảo Không Vua."

Lúc bấy giờ, một sự khinh khi lại lóe lên trong ánh mắt cô gái nọ, cô ta đàm nhiên nói:"Bởi tất cả các quyết định của Thương Hội đều thông qua việc bỏ phiếu, và các lá phiếu đều có giá trị ngang nhau nên không ai trong Thương Hội thật sự toàn quyền." Cô ta chỉ tay về đám đông: "Cô để ý kĩ. Những người thuộc Thượng Đẳng Nhân đều đeo nhiều trang sức, nhưng có thấy ai mang vòng trang sức trên đầu không?"

Rose nghe vậy mới để ý. Ở Vương Đô, các nhà quý tộc đều mang trang sức trên người nhưng dây đeo trán thì chỉ có phụ nữ mới đeo. Bởi vậy khi nhìn thấy Taurus, một người đàn ông, đeo nguyên một sợi dây bạc đính hổ phách ngay giữa trán nàng đã cảm thấy rất kì dị. Rose cứ ngỡ rằng đó là lối ăn mặc ở Quần Đảo Thương Nhân. Bây giờ nhìn kĩ, không có ai trong đám đông đeo dây trán, cũng không có ai mang mạn che mặt.

"Ờ nhỉ!" Libra liền réo lên, như mới phát hiện điều gì hay ho lắm: "Giờ mới để ý! Hình như ngoài thuyển chủ O'Neil, tôi chưa từng thấy người nào ở đây đeo vòng trên trán."

Cô gái kia liền gật đầu: "Bởi vì dây đeo trán là biểu tượng của Nhất Đẳng Nhân. Tương tự như vương miện đối với một vị vua vậy. Cả quần đảo này chỉ có tám vị Nhất Đẳng Nhân, chủ nhân của con thuyền mà chúng ta đang đi là một trong tám vị đó."

Nghe đến đây, Rose cứ ngỡ nhứ có tiếng sét nào đánh ngang tai mình. Nàng nuốt nước miếng định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Libra đã giành phần nói, giọng nói đầy hoang mang, ngỡ ngàng: "Hóa ra thuyền chủ O'Neil làm lớn như vậy sao? Trước giờ cứ ngỡ ngài ấy là một phú thương có tiền thôi...."

Lời vừa dứt chị ấy liền ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt có vẻ như đang bứt rứt điều gì. Chị ấy vừa nói vừa vội vàng bước đi: "Em có chút việc." Libra vừa xoay đi thì miệng đã hớt hải không ngớt gọi tên Aquarius, có vẻ chị ấy có việc gì phải hỏi anh ta ngay lập tức vậy.

Lúc này Rose quay sang nhìn cô gái nọ. Cô ta vẫn hững hờ nhìn về phía biển, cho đến lúc Rose lên tiếng mới chịu khó liếc nhìn nàng một cái.

"Nếu đã có Thượng, Trung Đẳng Nhân, vậy còn Hạ Đẳng Nhân thì sao?" Rose tiếp tục hỏi.

"Nô lệ!" Cô gái kia thờ ơ chỉ xuống dưới một người mặc đồ nâu rách rưới: "Cô thấy trên trán họ có biểu tượng cây roi đầu rắn không? Biểu tượng của Quần Đảo Nô Lệ đấy."

Một tia sét liền lập tức chạy dọc theo sóng lưng Rose. Khi nàng nhìn thấy quần áo của những người mặc đồ nâu, nàng cũng biết cấp bậc họ thấp hơn so với những người mặc đồ xám. Tuy vậy, Rose vẫn không nghĩ bọn họ là nô lệ.

Vatarya đã cấm mua bán, sử dụng nô lệ từ hàng trăm năm trước rồi. Khái niệm "nô lệ" đối với Rose vẫn còn vô cùng trừu tượng.

Nàng quan sát cô gái này. Trông có vẻ cô ta cũng là người Vatarya, tuổi tác cũng xấp xỉ nàng. Nước da trắng trẻo, bàn tay mịn màng, không có vẻ là người thường xuyên đi biển mà lại giống một tiểu thư con nhà quyền quý hơn. Điệu bộ, kiểu cách cũng giống quý tộc phương bắc hơn là con buôn.

Rose liền lên tiếng:

"Cho ta hỏi, sao ngươi lại biết nhiều về nơi này vậy?" Nàng nói.

Không biết câu hỏi của nàng có gì mắc cười, khuôn mặt cứng ngắc kia liền chau mày cười mỉm. Cô gái ấy vừa lắc đầu vừa nói: "Mấy thứ này đâu phải thông tin mật gì. Cô cứ đọc quyển Hệ thống Chính quyền tại các Quần Đảo Không Vua là sẽ thấy. Không thì trong Những câu chuyện tại Eo Biển Vàng, Lược Sử Quần Đảo Thương Nhân, Sơ lược Đại Thế Giới đều nhắc đến hệ thống cấp bậc tại đây." Cô ta gác tay lên thành thuyền, chống cằm mắt nhìn xa xăm: "Nếu thật sự muốn thì thiếu gì cách."

Chỉ cần muốn thì thiếu gì cách à? Rose thầm nghĩ, tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Những quyển sách cô ta nhắc đến nàng đều đã cầm qua, thư viện hoàng gia đâu phải trò đùa. Quyển nào quyển nấy đều dày cỡ hai bàn tay xếp cạnh nhau. Vài phần trong số đó còn viết bằng ngôn ngữ cổ, để hiểu được thì phải đọc song song cùng một quyển từ điển dày không kém. Rose cũng tự biết không phải mình mà Layla mới là người cần quan tâm đến những thứ mang tính chính trị thế này. Bởi vậy, mấy thứ đó nàng khúc đọc khúc lướt, khúc nhớ khúc không.

Mà một cô gái trẻ như thế này lại biết được nhiều tựa sách vô cùng khó đọc, cách cô ta nói về chúng như thể cô ta nhớ chi tiết nội dung của từng quyển sách một vậy.

Điều này gợi lên sự tò mò trong Rose: "Tên ngươi là gì" Nàng hỏi.

Cô mở quyển sách trên tay ra, vừa chăm chú đọc vừa hững hờ nói: "Muốn hỏi tên ngươi khác thì phải xưng tên mình trước."

Rose hơi sững sờ trước thái độ của cô ta. Dù gì thì trước giờ cũng ít ai dám dùng thái độ bề trên như vậy mà nói chuyện với nàng. Dù vậy, Rose vẫn mỉm cười lịch sự: "Ngươi có thể gọi ta là Rose." Nàng nói tiếp: "Vậy còn ngươi?"

Nghe thấy nàng xưng tên cô ta liền nhàn nhạt đáp lại: "Virgo!" Hai mặt vẫn chăm chú nhìn xuống quyển sách trong tay.

Nghe thấy cái tên này, Rose liền trầm tư. Virgo là một cái tên không mấy phổ biến, ấy vậy mà sao nàng lại cảm thấy đã nghe loáng thoáng qua ở đâu rồi....

"Virgo... Ngươi đang đi về phía nam sao?" Rose tiếp tục hỏi.

"Lam Tháp." Virgo trả lời ngắn gọn.

Lam Tháp là thư viện lớn nhất Đại Thế Giới. Đó cũng là nhà của những học sĩ uyên bác. Họ có nhiệm vụ ghi chép lịch sử nhân loại, đo ngày tháng, lưu giữ cổ thư, nghiên cứu, mở mang tri thức của loài người.

Rose nhìn vào cách ăn mặc của cô ta rồi lại nhìn vào quyển sách dày đặc những chữ mà nàng không đọc được: "Hóa ra ngươi là nữ học sĩ sao?'

Không biết Rose đã nói cái gì sai, Virgo đang chăm chú đọc sách liền ngẩng đầu lên nhìn nàng. Sau đó cô ta cười mỉm giống như đang vui lắm, vừa cười vừa lắc đầu: "Chưa, nhưng sẽ."

Virgo nói, thái độ thì hờ hững nhưng giọng điệu rất dứt khoát, như thể cô ta nắm chắc tương lai trong bàn tay mình vậy. Không hiểu sao cô gái này làm Rose cảm thấy mắc cười, mà cũng cảm thấy rất thú vị. Mặc dù hai người chỉ nói có mấy câu, nhưng nàng lại có chút đồng cảm với cô ta.

"Virgo, ngươi đi một mình sao?" Rose hỏi.

Cô ta nhún vai: "Ban đầu thì là vậy."

Rose khẽ nhếch mày, nàng nói tiếp: "Nếu ngươi không ngại. Ta muốn mời ngươi đồng hành một thời gian. Dù gì cả hai ta đều đi về phương nam."

Một lần nữ, Virgo lại ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt cô ta nhìn Rose như thể nàng vừa nói gì đó ngu xuẩn lắm vậy.

"Không được." Cô ta thản nhiên trả lời.

Tự nhiên, Rose cảm thấy hụt hẫng vô vàn. Nàng chắp hai tay trước bụng, hơi bất mãn hỏi: "Tại sao?"

"Mấy người đang làm chuyện mờ ám thường không thích gặp người lạ, anh trai tôi chắc không muốn đi cùng cô đâu. Nhưng anh ấy cũng sẽ không để tôi đi một mình. Nguyên một chặng đường nghe lải nhải đủ rồi, tôi không muốn cho anh ấy thêm cớ để làu nhàu."

Lời mời của mình bị khước từ như vậy, Rose cũng cảm thấy hơi mất mặt. Nếu nàng có thể dùng thân phận công chúa thì ít kẻ dám từ chối lời đề nghị của nàng. Nhưng bây giờ, nàng không thể tùy tiện khoe ra cái tước công chúa Rosabella Northerman.

Rose đành khẽ mím môi một cái.

Bỗng nhiên có tiếng Pisces gọi nàng từ phía sau: "Tiểu thư!"

Nàng quay lại, thì thấy con bé đã đứng ngay sau mình. Trên ngực con bé cũng cài một chiếc ghìm hình cánh buồm bằng vàng. Pisces chắp tay ngay bụng nói: "Thuyền đã cập bến rồi thưa người. Nơi ở và những thứ khác đã được sắp xếp. Mọi người trong đoàn đều đang đợi chúng ta."

Nàng gật đầu: "Ta biết rồi!"

Rose quay lại định chào tạm biệt Virgo, nhưng cô ta đã rời đi lúc nào không hay.

"Có gì sao, thưa tiểu thư?" Pisces nhìn nàng, hai mắt mở to.

Rose khẽ nghiêng đầu: "Không có gì."

Hết chương 7 (Quyển 2).

___________________________

Lời tác giả: Cho mình hỏi, các bạn cảm nhận thế nào về Virgo trong chương này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net