Chương 8: Nô Lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Chương này tiếp nối sự kiện sau chương 1, các bạn lướt nhẹ qua chương một để nhớ chuyện gì đã xảy ra nhé.

Cảnh Báo (phải đọc): các bạn theo dõi truyện lâu ngày chắc cũng biết thỉnh thoảng truyện sẽ có những chương hơi bị máu me và có chút yếu tố kinh dị phải không. Vâng! Đây là một trong những chương đó! Chuẩn bị tinh thần trước khi xem :)))   

_______________

Scorpio ghét cái nơi thối nát này kinh khủng. Ban ngày thì ồn ào, ban đêm thì hồ nháo. Dường như không có một giây phút nào mà Quần Đảo Thương Nhân không ngập trong ánh sáng. Đối với một kẻ lớn lên ở Hắc Tháp, cái không khí loạn lạc thật sự khiến cô muốn rời đi ngay tức khắc.

Cô nhớ Lục Địa Đen....

Hiển nhiên, Scorpio không thiết tha gì cái mỏ Hắc Kim Cương lúc nào cũng vang vọng tiếng khóc gào đó. Nhưng cô nhớ Hắc Tháp, nhớ những tia sáng đủ màu sắc lập lòe trong bóng tối, nhớ những người anh chị em của cô.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Scorpio chợt nghĩ.

Mười lăm? Mười sáu năm?

Đã lâu quá rồi, cô cũng không dám chắc nữa. Cô nhìn ngắm chiếc nhẫn bên cánh tay phải, mặt nhẫn dường như gắn một viên đá cuội, bạc nhẻm, không lấp lánh. Dù là hàng rẻ tiền cũng không đến nỗi như thế.

Phép thuật đang rời khỏi vùng đất này. Cô có thể cảm nhân được điều đó. Một khi nó biến mất hoàn toàn, những pháp sư tại Hắc Tháp, anh chị em của cô sẽ làm thế nào....?

Scorpio đặt tay xuống bàn không muốn nghĩ nữa. Từ trên mái nhà cô nhìn xuống dòng người qua lại bên ngoài lữ quán sang trọng. Bóng dáng người đàn ông vạm vỡ, đầu trọc, ăn mặc theo kiểu Tam Đẳng Nhân bỗng hiện lên.

Scorpio biết người đàn ông này, hắn một trong những kẻ dưới trướng của Taurus O'Neil. Hắn ta rời đi, thời cơ đã đến.

Hoàng tử Vilfred Rousseau hiện tại chỉ có một mình.

Scorpio âm thầm di chuyển trên mái nhà tựa như một cái bóng, toàn thân đều che kín. Cô lặng lẽ nhìn xuống ánh đèn phất ra từ khung cửa sổ bên dưới, ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi. Khi ánh sáng trong phòng tắt, cô vẫn tiếp tục đợi thêm một hồi. Đến tận khi tin chắc mục tiêu đã say giấc, Scorpio mới âm thầm, nhẹ nhàng đu người vào trong.

Chỉ cách một khung cửa sổ, nhưng Scorpio cảm thấy như mình vừa ra vào hai thế giới cách biệt: một dành cho người và một dành cho quỷ.

Ngoài kia sáng rực những ánh đèn, tiếng người cười nói rôm rã. Trong này thì không sáng bằng, cũng không nhộn nhịp bằng.

Nhưng đây mới là nơi cô thuộc về, nô lệ của bóng đêm.

Scorpio cẩn thận cầm lấy cây kim nhỏ mỏng như sợi chỉ nhưng lại dài cả một gang tay. Châm thứ này vào đầu, chết không đau đớn, cũng không dấu vết.

Thật nực cười khi hoàng tử của đế quốc Empral lúc rời khỏi Hỏa Thành thì cũng chỉ là con mồi dưới tay kẻ khác.

Scorpio hít một hơi thật sâu.

Ta đã quen với việc này rồi! Cô tự nhủ. Vì cái tên khốn đó, ta đã làm còn nhiều hơn thế.

Nhưng cửa sổ đóng không kín. Những tia sáng bên ngoài cách một lớp màn cửa vẫn len loi được vào trong này. Scorpio mập mờ có thể thấy được dáng hình của vị hoàng tử trẻ tuổi. Ánh sáng mờ quá, cô không thấy được từng con mắt, cái miệng, nhưng cô biết anh ta còn thở.

Anh ta ngủ say, không hay biết tí gì về việc sinh mạng của mình sắp chấm dứt. Nhưng giống như cô, anh ta là một con người bằng da, bằng thịt, có nhịp tim, hơi thở. Anh ta còn sống.

Nhưng Aquarius muốn cô giết con người này.

Hắn thì cần báo thù. Còn cô? Cô cần phải đánh thức sức mạnh của Đại Pháp Sư? Cô cần phải bảo vệ những người ở Lục Địa Đen.

Scorpio cắn chặt răng, hai tay nắm lại thành quyền.

Mày lừa ai chứ!

Cô tự nói với bản thân.

Mày làm những việc này là vì mày yêu hắn thôi! Thứ bùa yêu chết tiệt!

Một khi phép thuật biến mất, liệu cô có thể thoát khỏi lời nguyền ngu xuẩn này chăng? Scorpio không biết. Nhưng cô biết sự chần chừ ngớ ngẩn của mình đang làm tốn thời gian.

Cô tiến lại gần Vilfred, giữ chắt lấy cây kim giữa hai ngón tay. Những năm tháng ở Hắc Tháp đã dạy cho cô cách di chuyển không ra tiếng động.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Thưa ngài?"

Có tiếng động, Vilfred trên giường liền mở mắt. Scorpio hiện tại đang đứng ngay bên cạnh, cô lập tức biết mình đã bị phát hiện. Ngày tức thì, Scorpio rút nhanh thanh chùy thủ bên hông, nhắm vào cổ Vilfred.

Nhưng anh ta may mắn tóm được cổ tay Scorpio. Cô đâm trượt vào vai trái anh ta.

"Finn! Cứu!" Anh ta lập tức hét lớn. Kẻ tùy tùng bên ngoài lập tức xông vào. Anh sáng từ bên ngoài tạt vào khi cửa phòng mở bung ra. Scorpio có thể nghe được tiếng dao rút khỏi vỏ - chém tới từ phía sau.

Cô tức thì buông thanh chùy thủ, nè người sang một bên, trong đường tơ kẻ tóc tránh được một nhát.

Scorpio hít vào một hơi. Thanh chùy thủ của Scorpio giờ đang cắm trên vai hoàng tử Vilfred, cô hoàn toàn không có vũ khí cỡ lớn trong tay. Chỉ còn mấy thanh kim châm nhỏ xíu.

Cô quan sát tên tùy tùng kia. Một tên gầy tòng tèo, không khỏe, nhưng rất linh hoạt.

Hắn lập tức xông về phía Scorpio, con dao trên tay cầm ngược chém ngang một đường. Scorpio lập tức ngồi xuống, men theo xương sườn đối thủ, xoay ngươi, trong nháy mắt cô đã đứng ngay sau lưng tên đó.

Bụng tự nhiên nhói lên.

Tên này nhanh thật!

Hắn biết trước chuyển động của cô, con dao đang thuận thế cầm ngược, hắn chỉ cần chuyển động nhẹ cánh tay lên là có thể đâm về phía sau mà không xoay người.

Scorpio cắn răng chịu đau. Cô lấy tay vịnh chặt miệng vết thương rồi ngẩng mặt nhìn lấy tấm lưng của người đàn ông phía trước.

Hắn bất giác khuỷu xuống xuống, ngã sấp ra sàn, cây kim cắm sau đầu vẫn còn chừa ra một chút.

Nhưng ta nhanh hơn! Cô nghĩ.

Scorpio quay lại nhìn lấy căn phòng đã trống không. Hoàng tử của Empral xem ra đã chạy mất từ lúc nào.

Máu vẫn trào ra. Scorpio biết mình không chơi nổi trò đuổi bắt này. Vết thương trên vai kia, nếu cô may mắn thì hắn sẽ nhiễm trùng mà chết, còn không thì việc ám sát này thất bại.

Scorpio bắt đầu cảm thấy choáng váng. Bản năng cho cô biết mình phải rời khỏi nơi này. Cô mương theo ánh sáng ngoài cửa sổ mà tiến tới.

Chống tay lên thành cửa. Nhảy xuống.

Máu vẫn trào ra.

Cơn chấn động khi tiếp đất làm vết thương trên bụng Scorpio. Bình thường việc nhảy từ độ cao này không phải việc khó đối với cô, nhưng bây giờ tinh thần Scorpio không được minh mẫn.

Có ai nhìn thấy ta không? Chắc là có rồi, đây là đường lớn cơ mà! Mà không sao, bọn người ở đây chắc cũng quen với mấy vụ này rồi!

Máu vẫn chảy.

Mọi thứ trước mặt Scorpio bắt đầu trở nên mờ ảo. Cô không thể nhìn rõ đường đi phía trước. Bất giác theo bản năng, cô đi vào một nơi rất tối, có lẽ là một con hẻm nhỏ nào đó.

Máu vẫn chảy.

Scorpio cảm thấy có lẽ mình sẽ chết ở chỗ này. Thật ra cũng không quá tệ, vắng vẻ, lại tối. Nếu kết thúc được ở đây thì cũng tốt.

Ngay lúc này thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai.

"Chị Scorpio! Chị Scorpio! Trời ơi, trời ơi...."

Con bé Libra này vẫn không biết cách giữ bình tĩnh khi có chuyện!

Máu vẫn chảy.

Mà làm sao kết thúc được...mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu thôi mà... - Scorpio thầm nghĩ trước khi ngất đi.

______________________

Vừa đặt chân xuống thuyền, Jaime đã đề nghị dẫn nàng đi thăm quan Quần Đảo Thương Nhân.

Dù sao bây giờ về lữ quán cũng không biết làm gì nên Rose đồng ý. Tuy nhiên thuyền chủ O'Neil nghe vậy thì liền cử Helios đi theo. Thật kì lạ khi một thành viên chủ chốt của Hội Bão Tố lại nghe lời kẻ khác như vậy, dù quan hệ của họ là gì đi nữa.

Libra cũng hào hứng đi theo nàng.

Ban ngày, đường phố ở đây thật sự hỗn loạn, náo nhiệt, có phần tượng tự với Thành phố Cảng chỉ là cách ăn mặc của họ khác với người ở hai lục địa lớn. Nhưng đến đêm, Rose mới biết tất cả những tinh tú của nơi này đều tụ lại khi mặt trời xuống núi.

Nàng choáng ngợp trước những dãy đèn lồng giăng dày đặc từng hàng từng lớp tựa như một dòng sông ánh sáng lơ lửng trên không, gần gũi và chân thật hơn bất kì ngôi sao nào.

Thời điểm ban đêm thế này ở Vương Đô, nơi nơi đều đã tắt đèn hết rồi, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại chắc cũng chỉ là vài ngọn nến le lói thắp sáng mấy dãy hành lang. Vậy mà ở đây, người ta đàn, ca, múa hát, buôn bán, dạo chơi, hệt như một dịp lễ hội trọng đại nào đấy, thật khó lòng mà tin được tất cả đều chỉ là thường thức ở chỗ này.

Lữ quán nàng ngụ tại nằm ở khu vực giải trí tập trung đông đúc các Thượng Đẳng Nhân nên bên cạnh sự nhộn nhịp vẫn còn tỏa ra một sự sa hoa, lãng phí không nơi nào ở Vatarya bì được. Vàng được xay ra thành bột rồi rải trên sàn để trang trí. Những viên đá quý được bỏ trong những cốc nước để làm đẹp. Những cô gái chàng trai bán hoa ăn mặc lỏng leo, đeo trên người những sợi dây hạt bó chặt cơ thể đứng giữa đường mời gọi. Ngay cả những kẻ hát rong, vũ công trên đường cũng ăn mặc lộng lẫy không thua gì các lãnh chúa, phu nhân phương bắc.

Sự giàu có của nơi này thật đáng sợ! Nàng nghĩ.

Trong lúc vô tình, bọn họ đi ngang qua một sòng bạc. Ở bên trong dường như đang diễn ra một ván bài lớn nên rất đông người tụ lại, cứ lâu lâu họ lại la hét vỗ tay phấn khích.

Rose muốn lại đó xem nhưng Jaime liền ngăn lại: "Tiểu thư không cần phải xem những thứ như thế đâu!"

Pisces: "Ở đây có những thứ hay ho hơn thưa người."

Libra cũng gật đầu lia lịa: "Vâng! Vâng! Em không muốn coi mấy cái đó đâu công ch..u..úa...a...tiểu thư!"

Helios khoanh tay, không nói gì, quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Thái độ của bọn họ chỉ làm Rose thêm tò mò. Nàng quyết phải xem cho bằng được. Sau khi trải qua Rừng Pháp Sư hay thứ sinh vật dưới tầng hầm Pháo Đài, nàng không tin có thứ gì có thể khiến nàng thật sự sợ hãi nữa.

"Ta đi một mình cũng được!" Vừa nói Rose vừa tiến vào đám đông.

Pisces hiển nhiên không để nàng đi một mình, Jaime thở dài bối rối rồi cũng đi theo. Helios không nói một lời đi theo đoàn người. Riêng có mỗi Libra nhăn mặt nhìn sáng chỗ khác. Chị ấy vuốt ngực như buồn nôn: "Thôi! Mọi người đi xem đi! Em về trước." Nói rồi chị ấy chạy một mạch.

Helios to lớn giúp bọn họ mở đường, chen thẳng vào hàng đầu tiên. Ở chính giữa đàm đông là một chiếc bàn dài hình bầu. Ngôi hai bên đầu bàn là hai vị Nhị Đẳng Nhân ăn mặc sang trọng, trên họ là ba lá bài lật sấp. Hai bên cạnh bạn, treo hai người Hạ Đẳng Nhân – nô lệ. Họ trần trụi chỉ mặc mỗi cái khố màu nâu. Cả thân người chằng chịt vết thương. Có chỗ thì lồi ra một núm thịt đỏ tươi gân guốc, có chỗ thì lõm xuống thấy được cả xương. Có những chỗ vết thương quá lớn dường như không thể cầm máu nữa, phần cơ thể đó bị buộc một sợi dây cho máu ngừng lưu thông, chỗ da thịt đó vừa trắng, vừa vàng lại vừa đen lẫn lộn như muốn hoại tử. Giữa hai người nô lê, người bên trái trông như đã bị mất bốn, năm miếng thịt, nhưng người bên phải thì đã cụt luôn một chân, chân bên kia cũng sắp đứt, toàn thân không nguyên vẹn.

Rose bịt miệng quay đầu đi.

Nàng cảm thấy choáng váng, ù tai, cái gì cũng nghe không rõ, nhìn không rõ. Một cơn buôn nôn dâng lên cổ họng. Jaime đỡ lấy nàng nói: "Trò chơi này, buộc người chơi phải cử ra một nô lệ. Cứ mỗi lần thắng, họ được cắt một miếng thịt của bên thua xuống. Nô lệ bên nào chết trước, thì bên đó sẽ thua toàn cuộc."

Tim nàng đập mạnh, hô hấp không thông, một hơi thở mà phải chia làm ba bốn đợt. Nàng bất thần nhìn lên, hai người Nhị Đẳng Nhân kia lật bài. Một trong hai bọn họ đập bàn cười lớn, cầm lấy con dao đứng dậy. Ông ta đi về phía người nô lệ đã cụt một chân, cắt lỗ tai anh ta xuống. Lúc này thì người nô lệ kia cũng ngất đi, hoặc chết rồi, Rose không rõ. Vị Nhị Đẳng Nhân còn lại dù đang trông thế thua vẫn rất điềm nhiên. Ông phẫy tay ra lệnh cho nô lệ theo hầu đưa cho người thắng cuộc mười cái tráp đựng toàn vàng ròng.

Vị thắng cuộc cười vui vẻ. Cả hai bắt tay, hoàn thành một cuộc chơi sòng phẳng. Cái xác kia bị kéo xuống ném sang một bên. Người nô lệ còn lại tuy vẫn sống, nhưng có vẻ anh ta cần rất lâu mới có thể hồi phục. Vị Nhị Đẳng Nhân thắng cuộc cũng phất nhẹ tay một cái, lập tức có người tiến lại cắt cổ người nô lệ vừa thắng cuộc.

Đến lúc này thì Rose không nhìn nổi nữa.

"V...về!" Cổ họng nàng run run nói.

"Nếu tiểu thư muốn, sáng ngày mai chúng ta có thể đi về khu vực phía đông. Đó là khu vực buôn bán của các Trung Đẳng Nhân. Nơi đó sầm uất hơn, cũng không có những thứ thú vui này của bọn người thượng lưu." Jaime đề nghị.

Nhưng Rose không nghe cái gì vào tai nữa. Về đến lữ quán, nàng lệnh cho tát cả mọi người cách xa mình ra. Rosebiết như vậy không an toàn, nhưng lúc này nàng muốn ở một mình. Dù vậy, Pisces vẫn âm thầm đi phía sau, cách nàng chừng mười bước chân.

Rose đi vào phòng, đóng cửa lại, nhưng vẫn không yên tĩnh, sự náo nhiệt bên ngoài bằng mọi cách bổ vào trong này. Cảnh tượng ban nãy hiện ra trước mắt nàng, rõ như tranh vẽ. Rose nhìn xuống dưới, mắt nàng như bị hoa, đến tận bây giờ vẫn còn thấy những giọt máu lấm tấm trên sàn.

Nàng mệt mỏi tiến về phía giường ngủ.

Bây giờ thì nàng còn nhìn thấy cả máu trên cả rèm giường. Rose xoa đầu.

Đáng lẽ ta nên nghe theo lời khuyên của bọn họ.

Nàng vén màn định nằm xuống. Toàn thân Rose bất chợt chấn động đến mức xém tí nữa là hét lên. Trên giường là một chàng trai trẻ, thanh chủy thủ cắm trên vai vẫn còn rướm máu. Hai mắt anh ta run run nhắm hờ, không biết là còn tỉnh hay đã ngất. 

Rose hốt hoảng lùi lại. Chàng trai kia vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Rose, anh ta thều thào rất nhẹ: "Cứu..."

Nghe đến đó, Rose hít một hơi, buộc mình phải bình tĩnh. Nàng tiến lại, dùng mu ban tay chạm vào trán anh ta.

Vẫn còn ấm.

"Công chúa" Pisces đột nhiên xông vào, còn bé gấp đến mức quên mật thân phận hiện tại của nàng. Váy của con bé vén lên, nắm lấy con dao buộc trên đùi: "Trước cửa phòng người có vết máu!"

Rose quay lại, lập tức ra lệnh: "Pisces, gọi Cancer tới đây!"

Pisces nhìn chàng trai trên giường, nhíu mày, con bé nói: "Hiện tại trong Hội Bão Tố có người bị thương. Cancer đang ở bên đó!

Rose nổi cáu: "Vậy thì tìm người khác đến! Dược sư ở chỗ này chết hết rồi à! Nhanh!"

Pisces buông váy xuống. Con bé liếc nhìn chàng trai trên giường đầy đề phòng, nhưng vẫn quay lưng vội vã tìm người đến giúp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net