Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm vẫn như cũ một màu tăm tối lạnh lẽo, gió buốt thâm u luồn lách qua khe cửa lọt vào bên trong căn phòng bài trí đơn giản nhưng không kém phần tinh tế là bao, trên giường lớn một màu trắng ngần, Song Ngư tiều tụy ngồi đó, ánh mắt đục ngầu có chút sưng lên bởi vì khóc quá nhiều mà khe khẽ híp lại, tóc vàng có chút rối tung mà trượt nhẹ trên vai cô, cái hình ảnh nhợt nhạt bất đồng này nếu như để kẻ khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, vị công nương lãnh ngạo mỹ miều của nước Anh hóa ra cũng sẽ có ngày trở nên chật vật như thế.

Tuy cô đã hùng hồn tuyên bố với Bennadic rằng chính mình sẽ tìm cách thoát khỏi đây, thế nhưng nhìn chung quanh mà xem, ngoài chiếc giường lớn cùng một cái bàn tròn phía đối diện ra, trong căn phòng này tất cả đều vô dụng, thoát khỏi cái nhà tù này đúng là chỉ có nằm mơ.

Chẳng lẽ cứ thế này mãi sao? Song Ngư siết chặt hai nắm tay vào nhau, đầu mày tinh tế đã có chút xoắn xuýt lại, lại bất lực mà thở ra một hơi, trong đầu lại bất giác nhớ đến cái hình ảnh người nọ gào gọi tên cô, khóe mắt thoáng cái liền trở nên ảm đạm.

" Bảo Bình, ngươi còn sống hay đã chết ?"

Còn sống hay đã chết?

Mà bên ngoài, cách căn phòng này chỉ một cánh cửa. Bennadic hai tay đút túi quần trầm mặc mà đứng, mái tóc tinh mỹ được hắn tùy ý hờ hững buộc ngay phía sau gáy, duy chỉ còn vài sợi lặng lẽ đung đưa trước vầng trán có chút lạnh lùng, cũng theo một trình tự nào đó nghiễm nhiên che khuất đi đôi mắt sắc sảo đến rợn người.

" Chủ nhân, người của chúng ta đã bắt được Xử Nữ, bên phía theo dõi Kim Ngưu cho biết bọn họ đã đánh vào biệt thự Louis, nhưng..."

Bennadic hơi chút khó chịu khi gã thuộc hạ của mình cất giọng nói ' nhưng ', hắn nhíu mày khẽ liếc nhìn gã, tên thuộc hạ đối diện với ánh nhìn ngập tràn chết chóc ấy có chút không dám thích ứng liền lắp bắp tiếp tục nói " ... nhưng Kim Ngưu đã sớm chạy khỏi đó, còn cắt đuôi của chúng ta, hiện tại người của chúng ta vẫn không tìm ra hắn "

Hừ lạnh, Bennadic coi như chẳng mấy e dè về sự phản kháng bất chợt của Kim Ngưu, cũng không phải là không thể tìm ra hắn, chẳng qua Bennadic muốn biết, Kim Ngưu đang muốn gây rối loạn như thế nào mà thôi. Qủa nhiên, vẫn là hắn dự liệu sớm ngày dùng cô gái kia khống chế nó, nước cờ cuối cùng này, phải dùng cho thật tốt mới được.

Dường như nhớ tới điều gì đó, Bennadic nương mắt nhìn về phía hành lang trải dài một mảnh u uất phía bên cạnh, thanh âm phát ra nơi cổ họng thoáng dịu đi một chút " Tình cảnh của Ma Kết lúc này thế nào?"

" Toàn bộ người của Thiên Bình đều chết hơn phân nửa, trong đó còn có quản gia Ted."

Vậy là ngươi đã bỏ rơi bọn họ sao? Thiên Bình. Ngươi chọn đứa con gái đó, ruồng bỏ toàn bộ gia tộc mình ư? Khóe miệng chậm rãi khẽ nhếch, Bennadic xoay người từng bước dung nhập vào khúc hành lang thập phần quỷ dị, tiếng cười u lãnh chập chờn phiêu tán trong không gian đặc mùi cuồng vọng, gã thuộc hạ có chút sợ hãi đứng đó, ánh mắt lại chẳng thể ngăn nổi sự hiếu kì mà nhìn mãi về phía bóng lưng hắn, lại nghe vào tai sự phân phó tàn nhẫn ấy, cúi mình tiếp nhận mệnh lệnh nhuốm đầy huyết nhục đổ nát.

" Tập hợp tất cả người của Báo Đen, toàn bộ đêm mai lập tức san bằng gia tộc Louis cho ta "

Người của Thiên Bình, quản gia Ted, chừng đấy vẫn không đủ, hoàn toàn không đủ, so với thảm cảnh mà mười năm trước gia tộc ngươi làm đối với ta mà nói, ngay cả một chút cũng không thể nào khiến ta nguôi giận.

Tiếng bước chân lạnh lẽo rõ ràng vang lên trên khúc hành lang vắng người, Bennadic vừa đi vừa ngoan độc cười nhạt, bàn tay nắm lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối đến người nào đó trên màn hình, hai chữ Ares Helsing cứ thế mà hiển hiện ngay giữa bóng tối, chỉ kịp nghe píp một tiếng, ngay lập tức thanh âm bị sóng điện bóp méo bên kia điện thoại lẳng lặng vang lên. " Bennadic."

Thế nhưng, cho dù giọng nói có chút biến tấu đến thế nào cũng không thể dấu được sự mệt mỏi cùng thê thảm trong đó.

" Sao vậy, bị từ chối lại khiến cho ngươi trở nên thất bại như vậy sao? Ares "

Không quá để tâm đến lời châm chọc của hắn, Ares bên phía đầu dây khác dường như đã trở nên không kiên nhẫn " Có chuyện gì?"

Hừ cười, bàn tay hờ hững rút từ trong lồng ngực ra một khẩu súng nhỏ, Bennadic từ tốn mà mân mê từng hoa văn được khắc vô cùng đặc biệt trên đó, có chút hoài niệm mà cất giọng " Ngươi tóm Thiên Bình quá chậm, ta lại đang rất nôn nóng "

" Một chút nữa, người tự khắc mang đến cho ngươi "

" Tốt "

Mong là sẽ không phát sinh bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, thiếu chủ của Báo Đen.

~*~

Đã bốn giờ sáng, thế mà bầu trời vẫn một màu đen đặc quánh đến đáng sợ, phải chăng lúc này đang ở nửa đầu tháng mười một? tuyết trắng ngưng đọng lại lất phất chút ít gió lạnh, cho nên mặt trời không thể xé mây mà rọi sáng được ?

Thiên Bình tự cười thầm trong lòng, đối với lối suy nghĩ có chút không thực tế này chính hắn cũng cảm thấy thật mới mẻ. Đôi chân miệt mài chạy mãi một quãng dài sớm đã mỏi nhừ, lại chưa kể bàn tay loang lổ máu tươi cứ như thác đổ thi nhau tóc tách chảy, con đường mòn thâm u cứ thế mà trải dài một tầng huyết đỏ.

Không chỉ thế, trên tay hắn còn đang ôm bế một người khác, tình cảnh sẽ chẳng mấy khả quan nếu như hắn bị người ta bắt được, đám người đó chắc hẳn là cách hắn không còn xa nữa rồi.

" Thiên Bình, ngươi thả ta xuống, ta sẽ tự đi "

Tự đi? Thiên Bình nhíu nhíu đôi mày tinh tế sớm đã dính đầy khói bụi của mình, lại liếc mắt nhìn về phía cổ chân sưng phồng tím đỏ một cách ghê rợn của Nhân Mã mà lắc đầu, cũng không muốn đồng ý với cô, liền im lặng chẳng nói gì.

Cắn răng bấu lấy vạt áo sơ mi mỏng tang của hắn, từng lớp mồ hôi không biết là do quá đau hay quá mệt, càng lúc càng rịn ra nơi khuôn mặt đẹp đẽ ấy, đôi tay ôm lấy cô cũng sớm đã chịu không nổi càng lúc càng run lên bần bật. " Thiên Bình, mau thả ta xuống."

Lớn tiếng gằn lên, cũng chẳng ngờ rằng Thiên Bình cứ thế mà dừng lại cước bộ, thế nhưng Nhân Mã chưa kịp vui mừng hướng hắn cười nhẹ một cái, ngàn vạn lần lại không thể ngờ được ánh lên trong đôi mắt luôn luôn chỉ tồn tại sự giảo hoạt ma mãnh, khóe môi lúc nào cũng vương tiếu ý cuồn cuộn ấy thế mà lúc này, lại nhìn cô khổ sở như thế, bỗng nhiên một dự cảm chẳng lành ồ ạt kéo tới khiến cho trái tim cô nổi trống liên hồi, có một số điều cô không bao giờ có thể nghĩ tới, là không dám nghĩ mới đúng, thế nhưng lúc này lại không thể không nhìn nhận nó.

Thiên Bình lê đôi chân sớm đã chẳng còn chút cảm giác nào của mình hướng về phía đống rác ngổn ngang ngay một bên góc đường tăm tối, không quá mạnh bạo mà khẽ khàng đặt cô xuống, từng túi rác lớn nhỏ cứ thế liền được hắn ùn ra, Nhân Mã nhỏ nhắn cũng không quá khó khăn mà ngồi vào bên trong, trơ mắt nhìn Thiên Bình từng túi từng túi một tấp lên thân thể cô, giống như một món đồ được người khác dấu đi, ngay khi túi đựng cuối cùng sắp sửa che lấp đi khuôn mặt mình, Nhân Mã lắc đầu bật khóc, ngàn vạn lần vẫn không muốn thừa nhận, thừa nhận rằng bản thân đang được Thiên Bình bảo vệ, thừa nhận rằng mình quá mức vô dụng.

" Đừng khóc, sao em lại khóc chứ?" Bàn tay đang cầm lấy túi rác của Thiên Bình vô thức khựng lại, hắn cười nhẹ ra tiếng, vươn ngón tay dính đầy máu của chính mình run rẩy tiến lên chạm nhẹ vào khuôn mặt cô gái phía trước, hắn là vậy, cho dù toàn thân có đau đến chết đi sống lại, cũng không bao giờ để lộ cho người khác thấy, bao bọc quanh sự yếu ớt đó phải là sức mạnh, sức mạnh để không bất luận kẻ nào có thể khinh thường.

Cắn chặt môi để cho tiếng khóc không bật ra thành tiếng, Nhân Mã nghiêng đầu áp sát khuôn mặt mình vào bàn tay dính dớp nhưng ngập tràn sự ấm áp của hắn, lần cuối cùng cảm nhận nó, lần cuối cùng trước khi chiếc túi đen cuối cùng kia đè lên, tầm nhìn lẩn khuất phía sau sự u uất ấy, Thiên Bình nhợt nhạt thầm lặng phun ra một câu, tuy rất nhỏ thôi nhưng Nhân Mã hoàn toàn có thể tường tận mà nghe thấy, cực kì rõ ràng.

Cũng cực kì vỡ vụn " Tôi yêu em!"

Có nhiều thời điểm để nói ra ba chữ này, trong một khung cảnh lãng mạn, hay trong một khung cảnh bình yên vô ưu vô lo, thế nhưng cô, sau khi nhận được ba chữ ấy, theo sau nó là một loạt tiếng súng tàn nhẫn vang lên, tiếng cười khinh khỉnh, tiếng thân thể mạnh mẽ ngã xuống, cũng bởi vì toàn thân bị túi rác ngổn ngang che mất cho nên Nhân Mã không thể nhìn thấy tình trạng phía bên ngoài, nhưng đối với loạt thanh âm nặng nề liên tiếp ấy mà nói, Thiên Bình hiển nhiên là đã bị người ta bắn gục, đôi tay run rẩy sắp sửa xô đi bao rác để lao ra ngoài thì giọng nói quen thuộc của hắn gầm lớn vang lên khiến cô không khỏi khững lại.

" ĐỪNG LÀM CHUYỆN NGỐC NGHẾCH !"

....

" Hả? Ngài đang nói cái gì thế? Thiên Bình đại thiếu gia?"

Một toán người áo đen trên tay vung vẩy báng súng vừa nhàn nhã tiến về phía Thiên Bình đang khó nhọc chống thân đứng dậy vừa nâng khóe miệng mà cười rộ lên một cách đầy mỉa mai, chưa bao giờ bọn họ nghĩ bản thân lại có thể chính tay đánh bại con quái vật này một cách dễ dàng đến thế.

Thiên Bình của gia tộc Louis, hóa ra cũng không hề đáng sợ như bọn họ tưởng, gã cầm đầu nguy hiểm nheo mắt đánh giá vị thiếu gia đang rơi vào thế bị động phía trước mặt mình , tuy thân thể hắn bị thương khá nặng nhưng bọn họ cũng cần phải đề phòng, Thiên Bình hiện tại không thể hiện động tĩnh đặc biệt nào, nhưng trong lòng gã vẫn luôn cảm thấy có chút lo sợ. Ai biết được hắn có phát điên mà lao đến giết sạch cả lũ hay không chứ.

" Người đâu? ngay cả một con đàn bà cũng bỏ ngài mà tháo chạy rồi sao?"

Thiên Bình thâm trầm trông đến nòng súng của gã cầm đầu một mực hướng thẳng về phía hắn thì không khỏi cười thầm một phen, ai nha, bộ các ngươi không thấy ta đây hiện tại đã chẳng thể làm nổi cái quái gì nữa sao? còn đề phòng đến độ vậy? " Haa, làm người thì phải nên thức thời, cô ta có bỏ ta mà chạy thì trong tình huống này cũng là hợp tình hợp lý mà, đúng không?"

Hừ lạnh một tiếng, gã cầm đầu chậm rãi kéo căng cò súng, dường như cảm giác được có chút gì đó không đúng, ánh mắt bất chợt đảo quanh con hẻm tăm tối một vòng, trước khi ánh nhìn của gã chạm tới đống rác ngổn ngang túi bóng đang chất đống cách đó không xa thì Thiên Bình phía trước đã chẳng nói chẳng rằng, tiến lên công kích bọn họ.

Ngay lập tức lực chú ý cứ thế mà bị hắn hấp dẫn, ánh mắt của gã vô thức chạm vào đường nhìn chất chứa đầy máu tanh kia thì không khỏi run bắn lên, cả kinh mà lui về sau, đám đàn em hùng hổ xông thẳng vào chế trụ lại thân thể sớm đã luội đi của vị thiếu gia anh tuấn, gã cầm đầu chẳng rõ vì sao hắn lại cảm thấy cực độ hãi hùng, người này giống như là một con mãnh hổ cố tình ngoan ngoãn để đánh lừa bọn họ, đúng vậy, chỉ cần bọn họ sơ ý thì hắn sẽ lập tức vươn móng vuốt sắc nhọn đến mà thảm sát tất cả.

" Khốn kiếp, nếu ngài đã đồng ý làm một cái thế thân thì ngài không nên phản kháng mới phải, cho dù lúc này con nhỏ kia không bỏ ngài mà tháo chạy thì chúng tôi cũng chắc chắn không làm gì nó, ngài quên rồi sao? Báo đen tuyệt đối sẽ không bao giờ đụng vào con gái út của phu nhân Baronne "

Gã cầm đầu kích động gằn lên, bàn tay nắm chặt khẩu súng không hề kiêng dè mà hướng vào đùi trái của Thiên Bình bắn hai phát, thành công cảm nhận được tiếng hít khí đầy đau đớn kia, gã mới thấy an tâm hơn chút đỉnh, lúc này mới bắt đầu chậm rãi tiến về phía Thiên Bình đang bị đàn em của gã ghì chặt xuống nền đất lạnh lẽo, chân trái cũng theo sự đè ép của bọn chúng, không nhanh liền tràn máu.

Hơi khụy người xuống trước mặt Thiên Bình, gã có chút không hiểu mà chăm chú nhìn hắn, nòng súng có chút ấm nóng trên tay gã vẫn còn đang nhạt nhòa tỏa khói, giữa cái rét căm căm của tháng mười một này, gã hơi hé miệng, thanh âm tỏa ra cùng từng đợt hơi thở phiếm trắng vì lạnh lẽo. Vô thức mà quẩn quanh cái không gian tĩnh mịch đến rợn người.

" Hôm nay quản gia Ted đã chết dưới tay của cô gái kia, hơn phân nửa người của ngài cũng bỏ mạng bởi Kim Ngưu, thế nhưng em trai ngài lại một mực bảo vệ cô ta. Thiên Bình đại thiếu gia ngài có từng nghĩ, có thể tiếp theo vị quản gia đó sẽ là cha ngài hay không? hoặc có thể là Thiên Yết thiếu gia? hay nói trắng là sẽ là toàn bộ gia tộc Louis."

Cười nhẹ một tiếng, Thiên Bình hơi nâng đầu mình lên một chút, cái tư thế bị người khác chế ngự này, còn có bản thân phải tiếp nhận ánh nhìn khinh thường từ trên xuống kia chung quy cũng là lần đầu tiên hắn trải qua, thật sự rất đáng ghét.

Hoàn cảnh đậm mùi nhục nhã này khiến cho hắn có một loại ảo tưởng muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng của mình ra, đúng là cực độ khó chịu mà. " Ngươi nói nhiều như vậy, là muốn cho ta một cơ hội ư?"

Lắc nhẹ đầu, gã cầm đầu chống tay lên đầu gối của mình, mượn lực tay mà đứng lên, thu lại khẩu súng, gã bình thản xoay người, mà những tên phía sau cũng đồng dạng khiêng hẳn Thiên Bình lên vai, chậm bước theo sau gã.

" Loại người như ngài, sẽ không cần thứ gọi là cơ hội. Mà cho dù có, nó cũng đã vụt khỏi tay ngài từ lâu rồi. "

" Ha ha " Thiên Bình tự nở một nụ cười nhạo báng, thật không ngờ hắn cũng có ngày bị người ta tha đi như một tên khốn đầu đường xó chợ, thiên địa chuyển dời, chẳng ai có thể đứng trên núi cao mãi nhỉ.

Sau cùng, trên con hẻm vắng lặng chỉ còn sót lại tiếng bước chân dứt khoát cùng từng đợt gió lạnh rít qua, mà Nhân Mã lúc này thân thể co quắp bên trong đống tàn tích ngổn ngang kia lại run rẩy bịt chặt miệng mình, ánh mắt trợn trắng đỏ ngầu nhòe đi theo từng đợt hít thở không thông, nếu cô không làm vậy thì có lẽ đã khóc lên thành tiếng, báo đen là gì? tại sao Thiên Bình lại chấp nhận làm thế thân? tại sao bọn họ lại nói những lời khó hiểu như vậy?

Nhân Mã co cuộn mà ôm chặt lấy đầu mình, hai cánh môi đã bị chính cô cắn nghiến đến mức tứa máu, trong tất cả những chuyện này, cô vẫn là người chẳng biết cái gì cả. Mà hắn, lại có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ cô. Qủa thật điên rồi, thế giới này điên hết rồi.

Cuồng phong men theo kẽ hở bên trong bức tường cũ kỹ thét gào rên rỉ, ngay tại khoảnh khắc Nhân Mã bất lực đến mức tuyệt vọng, thanh âm vô cùng quen thuộc mà chỉ mới vài tiếng trước cô vừa giao tiếp cùng hắn, bất ngờ vang lên, cùng lúc hàng loạt tiếng bước chân kia dừng lại.

Nhân Mã có thể nhận ra, chủ nhân của giọng nói này là ai!

" Chỉ có mỗi hắn?"

Là Ares.

" Vâng thiếu chủ "

Nhân Mã ngây dại thở ra, tại sao lại là Ares?

" Mang hắn đến nhà chứa, Bennadic đang ở đấy "

Bennadic?

Nhân Mã không còn nhớ sau đó bọn chúng rời đi như thế nào, màng nhĩ của cô ù đi, não bộ chỉ còn nhạt nhòa nhớ lại thanh âm lạnh lùng không một chút cảm xúc của hắn, thẫn thờ tựa mình vào đống rác bên cạnh mà ngây người, cũng lười vươn tay đẩy chúng ra, đại não của cô hiện tại xuất hiện một ý niệm không mấy tốt đẹp cho lắm, rằng cô sẽ ngồi như vậy cho đến chết, mặc những kẻ kia tự sinh tự diệt, hận thù này cô không muốn tham gia có được không?

Thế nhưng suy nghĩ chưa kịp thành hiện thực, thứ ánh sáng trắng le lói nơi ánh điện đường trên cao bất ngờ soi vào khuôn mặt ngây ngẩn của cô, bao rác được người ta khẽ khàng nâng lên dời đi, không khí cùng hơi lạnh một lúc ùa thẳng vào khiến cho Nhân Mã hít sâu một hơi.

Để rồi ... " Qủa nhiên, em ở đây !"

Lại là giọng nói đó, biểu tình đó, dịu dàng ôn nhu tựa như dòng chảy ngọt lành nhất giữa tất cả những chuyện đau lòng này, hắn luôn luôn tìm được cô, bất kể ở đâu, Ares luôn luôn có thể tìm thấy Nhân Mã, cô từng vì điều này mà cảm thấy may mắn, cảm thấy hạnh phúc biết bao, ít ra trên đời này ngoại trừ Ma Kết ra, còn có người có thể bao bọc cô như hắn.

Thế nhưng lúc này, Nhân Mã bất giác cảm thấy thực phức tạp, thực sợ hãi. Cô mạnh quay đầu đi, toàn thân run rẩy cố tình rúc thật sâu vào trong đống rác chẳng có lấy một chút an toàn nào, lại ngoài ý muốn mà nghe vào tai tiếng thở dài đầy tâm trạng của ai kia.

" Nhân Mã "

Đừng gọi tên cô âu yếm như thế. " Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta lập tức cắn lưỡi tự sát "

Ares vốn đang vươn tay , lại bị một câu nói kia khiến cho bàn tay trống rỗng khựng lại giữa không trung, bị từng sợi tóc màu nắng đang lất phất luồn lách chạm vào lòng bàn tay hắn, Ares vô thức nắm chặt lấy chúng, giống như một trò đùa của chúa, những sợi tóc mỏng manh đó tàn nhẫn tuột khỏi tay hắn, cũng mang luôn sự kiên nhẫn cuối cùng của chính hắn, cuồng phong tản đi, chúng lại trở về với cô ấy, bởi lẽ Nhân Mã quay lưng đi, lại không thể nào trông thấy sự thay đổi trong ánh mắt lạnh lẽo kia, đáng sợ nhường nào.

Khoảng cách, cho dù dưới bất kì hình thức nào , chỉ cần không thể chạm vào nhau, thì nó đều xa vời vợi .

Mà thứ Ares căm ghét nhất, dĩ nhiên chính là hai chữ ' khoảng cách ' này.

Sự tĩnh lặng khiến cho Nhân Mã cảm tưởng rằng Ares có lẽ đã rời đi, lại kinh hoàng vào một giây tiếp theo, bả vai bị người ta mạnh mẽ siết chặt lấy một đường kéo cô quay trở lại, Nhân Mã hoảng hốt khi khuôn mặt của Ares đang gần trong gang tấc, hắn ôm chặt lấy cô như muốn khảm tiến vào lồng ngực của chính mình.

" ARES... KHÔNG, ARES !!"

Nhân Mã điên cuồng mà vùng vẫy, hai tay chống lấy vai hắn mà cố gắng đẩy mình ra, lại hoàn toàn không thể nào đấu lại thứ lực đạo to lớn nơi cánh tay kia. Ares tức giận tóm chặt lấy gáy cô, phẫn nộ hôn xuống. Cuồng dã cắn lấy đôi môi bởi vì lạnh mà tím tái đi kia.

Khoảnh khắc đó, dường như có thứ gì đấy đã vỡ tung, giống như một tấm thủy tinh mỏng manh đang chống đỡ, lại vì sự lay động rất nhỏ của không khí mà rơi nát.

Nước mắt Nhân Mã không thể giữ được nữa mà chảy tràn xuống, chạm vào cái hôn như trừng phạt của Ares rồi bay biến mất, cô đấm mạnh vào lưng hắn, toàn thân chưa một lần ngừng vùng vẫy, thế nhưng vòng tay Ares vẫn siết chặt, ép chặt cô vào bờ tường đổ nát phía sau, hôn thật sâu.

Giống như trải qua cả một thế kỷ, Ares cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi đáng thương ấy, hắn khẽ lui một chút, ngắm nghía cô tại một khoảng thật gần, hơi thở của cả hai cứ thế mà quyện vào nhau, quyến luyến như chẳng muốn buông. Nhân Mã thống hận nhìn hắn, dường như cảm giác được gì đó, trước khi Nhân Mã tự cắn lưỡi của mình, Ares đã vươn tay lên bóp chặt lấy hàm cô, nghiến chặt răng.

" Nếu em dám làm điều đó, tôi sẽ dùng chính máu của tất cả những người em yêu thương để rải khắp Paris, em không tin thì có thể thử xem "

Dứt lời, Ares chầm chậm buông bỏ khớp hàm của Nhân Mã, nhìn cô gấp gáp đến độ hơi thở cũng hỗn loạn hết cả lên, ngay cả khóe môi vốn đã sưng tím một mảng nay còn bị hắn dày xéo đến mức sưng tấy lên thì không khỏi có chút xót xa.

Vươn tay lên chà mạnh khuôn miệng mình, Nhân Mã sức lực chẳng còn bao nhiêu thả lỏng tựa lưng vào bờ tường phía sau, nghiêng đầu cười nhạt mà nhìn Ares, trong cặp mắt sóng sánh đỏ ngầu đó, sớm đã chẳng còn một tia thiện cảm nữa rồi. " Ngươi và cha ngươi quả thật giống nhau, ngay cả chiêu thức dồn người vào đường cùng cũng y hệt như vậy."

Rũ mắt ngưng lại ánh nhìn vào đôi mắt đó, Ares vô vọng nhận ra một điều rằng, cái biểu tình cùng tia nhìn vô cảm kia, chẳng phải cô đã từng nhìn Thiên Bình như thế? A hóa ra, hiện tại người bị căm hận nhất, lại chính là hắn ư?

" Bennadic là ai? là kẻ khiến chị gái ta trở nên như thế? kẻ đã bắt cóc Xử Nữ? còn ngươi, ngươi là ai? "

"...." vần vũ lượn quanh, cảm xúc như dòng nước chảy xiết tàn nhẫn xoay quanh thượng nguồn, Ares chỉ im lặng, một mực ghi nhớ hình ảnh người con gái này thật kỹ càng.

" Ngươi bắt Thiên Bình đi đâu?"

Hắn thật muốn cười, thật sự rất muốn cười.

" NGƯƠI MANG HẮN ĐI ĐÂU RỒI?"

Nhân Mã như phát điên mà gào lên thật lớn, đôi mắt trừng lên hằn đầy tia máu, ánh mắt nhạt nhòa ánh nước thủy chung vẫn không hề rơi xuống, có lẽ cô không bao giờ ngờ được rằng sẽ có ngày mình lại vì Thiên Bình mà dùng cái biểu cảm chán ghét này nhìn Ares. Trông đến biểu tình không còn chút cảm xúc nào của hắn, cô thấy bản thân thật ngu xuẩn.

" Em từng muốn giết hắn, em từng muốn hắn sống không bằng chết, em quên rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net