Chương 12: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12: Lựa chọn

"Em cứ tiếp tục suy nghĩ, tôi vẫn đợi được. Nhưng mà tôi đã chờ mấy năm cho ngày này, mong em hãy mong chóng đưa ra kết luận cuối cùng."

Thiên Yết rất giàu. Hắn là một trong số ít người có khả năng làm khuynh đảo cả thành phố với đồng tiền của mình. Hắn đã ở thành phố được một thời gian và có đủ khả năng trở thành thị trưởng từ rất lâu về trước, nhưng hắn không tham gia ứng cử. Tuy nhiên năm nay lại khác. Hắn cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đi săn của chính mình. Vào một ngày đẹp trời, cái tên S xuất hiện trên bảng xếp hạng và số phiếu thì tăng với tốc độ chóng mặt. Đấy chính là lúc Thiên Yết tham gia.

...

HỘI RẮN 17:41

Sau cuộc họp định kì hàng tháng, khi mọi người đều ra khỏi phòng họp thì Song Ngư thở phào nhẹ nhõm. Nó ngửa mình ra đằng sau ghế, dùng tay xoa hai bên thái dương. Dạo này nhiều chuyện xảy ra bất ngờ quá, nó chẳng có nổi chút ít thời gian sắp xếp lại các sự kiện quan trọng.

Đầu tiên là tình hình bên hội học sinh trường O. Các cuộc chiến diễn ra ngày càng nhiều, khóa học mới cũng bắt đầu ngay giữa lúc giai đoạn cuối của cuộc bầu cử. Cự Giải vẫn quan sát nhất cử nhất động của mọi thành viên trong hội học sinh. Cô ấy đã bị một người trong hội phát hiện nhưng cũng đã nhanh chóng thủ tiêu bịt đầu mối. Song chuyện cái xác cuối cùng cũng sẽ bị lộ thôi. Dù Cự Giải đã nói rằng sẽ ổn nhưng Song Ngư cũng không thể ngừng lo lắng.

Tiếp theo là chuyện của hội Rắn. Mặc dù đã được vài ngày kể từ buổi gặp mặt với Thiên Yết nhưng cuộc đối thoại ngày hôm đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí nó. Thiên Yết đưa ra đề nghị chấp nhận xóa số tiền nợ của hội Rắn với điều kiện Song Ngư trở thành người của hắn. Về mặt lý thuyết thì hội Rắn vẫn còn song hiện tại nó sẽ trở thành một phần của tập đoàn BR. Song Ngư chưa quyết định ngay. Nó không muốn làm việc cho ai song nếu không đồng ý thì cuộc đời nó liệu còn ý nghĩa gì không?

Nghĩ đến đây, Song Ngư giật mình đứng dậy. Mắt nó liếc qua phía đồng hồ trên tường rồi lại nhanh chóng cầm cái áo khoác treo trên ghế, hớt hải chạy ra ngoài.

Hôm nay là ngày Thiên Yết hẹn Song Ngư đi ăn.

...

NHÀ HÀNG GRANDHALL 17:53

Song Ngư ra khỏi chiếc taxi, mau chóng thanh toán rồi đi vào. Nó vừa bước nhanh vừa mặc cái áo vest lên người. Bình thường Song Ngư chưa bao giờ quan tâm đến giờ giấc, song lần này lại khác. Lần này người ở kèo trên không phải Song Ngư mà lại là Thiên Yết.

- Xin hỏi cô muốn tìm ai? – Người phục vụ tiến lại hỏi.

Song Ngư nói trong tiếng thở gấp gáp:

- Thiên Yết.

- Mời cô đi lối này.

Song Ngư lại nhìn đồng hồ. Nó điều chỉnh lại nhịp thở và chỉn chu lại trang phục. Thực sự thì quần áo nó đang mặc bây giờ chẳng phù hợp chút nào với một bữa ăn ở nơi sang trọng như vậy. Một bộ vest công sở và đôi giày thấp chỉ nên sử dụng khi đi làm. Nhưng Song Ngư không quan tâm lắm. Nó chưa từng để tâm đến vẻ bề ngoài của mình, song có điều chắc chắn rằng nó chẳng cần phải làm thế cũng đã đủ thu hút ánh nhìn của người khác rồi.

- Người cô cần tìm ở trong này. Nếu có gì cần cô cứ bấm chuông phục vụ, chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức.

- Cảm ơn.

Nói rồi, người phục vụ rời đi, để lại Song Ngư một mình đối diện với cánh cửa gỗ bóng loáng thoang thoảng mùi hương đắt tiền. Song Ngư nuốt nước bọt rồi hít một hơi thật sâu, mở cửa. Bên trong, Thiên Yết đã ngồi sẵn ở đó.

- Cô đã tới! Đúng giờ đấy.

Hắn nói rồi đứng dậy kéo ghế cho Song Ngư. Nó bình thản bước đến rồi ngồi xuống phía đối diện hắn. Hôm nay là ngày nó đưa ra phán quyết cuối cùng cho hội Rắn.

...

NHÀ HÀNG GRANDHALL 18:13

- Vậy chúng ta có thể bàn về việc chính được chưa?

Thiên Yết hỏi sau một loạt thủ tục gọi món và bày bàn ăn. Trong phòng bây giờ chỉ còn hắn và nó. Song Ngư nhìn đĩa thức ăn hấp dẫn trước mặt nhưng lại chẳng buồn động dao nĩa.

- Chúng tôi sẽ làm theo thỏa thuận của anh.

Song Ngư nói rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, lúc này như đang có ý cười. Nó không vòng vo:

- Chúng tôi phải làm việc bao lâu cho anh? Một năm, ba năm?

- Chúng ta còn chưa bắt đầu nhưng có vẻ cô đã nghĩ đến việc kết thúc nhỉ?

Thiên Yết nói và bắt đầu dùng bữa. Giữa tiếng lách cách của dao nĩa va chạm với đĩa sứ đắt tiền, câu trả lời của Song Ngư như chìm xuống hẳn.

- Tôi chẳng có thời gian để chơi đùa. Tôi có thể chết bất cứ lúc nào, ngày mai? Ngày kia? Ít nhất thì tôi phải biết mình cần phải cố gắng sống sót đến lúc nào. Ra đi khi chưa trả hết nợ thật chẳng phải cảm giác dễ chịu gì.

- Thật tình! – Thiên Yết buông nĩa xuống. Hắn chống cằm nhìn thẳng vào mắt Song Ngư một cách tò mò. – Dù sao cũng chẳng phải món nợ của em...

Song Ngư biết chứ. Tất cả mọi chuyện này chẳng phải là lỗi của nó. Nhưng nó hiện giờ là người đứng đầu hội Rắn – một sự thật không thể chối bỏ. Nếu nó không chịu trách nhiệm thì ai đây? Cần phải có một ai đó đứng lên làm điều đó, dù ghét cũng phải chấp nhận. Nếu ngày trước nó kiên quyết phản đối vị hội trưởng tiền nhiệm thì mọi chuyện có phải sẽ khác hơn không?

Đương nghĩ, Song Ngư lại nhìn Thiên Yết. Bất chợt một cảm giác quen thuộc lướt qua tâm trí của nó. Lại là thứ linh cảm ấy. Đây không phải là lần đầu Song Ngư thấy người trước mặt như một cố nhân.

- Tôi đã nghĩ bấy lâu nay. Tôi đã gặp anh ở đâu rồi à?

Thiên Yết bật cười lớn, vẻ mặt sáng lên vì hạnh phúc. Bằng giọng vui mừng, hắn nói:

- Cuối cùng cô cũng nhớ ra tôi. Tôi với cô là người cùng khóa K39 trong đợt huấn luyện năm đấy.

- Tôi có từng quen biết với anh không? Nói chuyện bạn bè hay kiểu gì đại loại vậy.

Song Ngư hỏi trong lúc cố gắng lục lọi trong tâm trí một mảng kí ức nào đó liên quan đến Thiên Yết.

- Không. Tiếc là vậy. Chỉ có mình tôi là để ý cô thôi. Cô rất giỏi. Ai cũng phải công nhận điều này. Có lẽ vì thế mà ngay sau khi ra trường hội Rắn đã gấp rút mời cô về.

Song Ngư thấy nét tiếc nuối thoáng qua trên gương mặt hắn thì liền cảm thấy như được khai sáng. Nó từ lâu đã luôn tự hỏi một người tài giỏi như Thiên Yết, người mà chẳng cần đến hội Rắn cũng có thể đạt tới vị trí hiện tại, sao lại phải bày đặt một cái bẫy công phu đến vậy? Dù cho đó là tổ chức thông tin hàng đầu thành phố thì cũng chẳng mấy liên quan đến lĩnh vực kinh tế. Khách hàng chủ yếu của hội là những người trực tiếp tham gia cuộc đi săn, vốn không phải là chuyên môn của tập đoàn BR.

- Từ từ... - Song Ngư nhíu mày. – Tôi biết điều này hơi phi thực tế nhưng mà... có phải ngay từ đầu anh đã nhắm vào tôi không?

Thiên Yết ngửa người, vẻ mặt có chút ngạc nhiên lại xen lẫn hớn hở. Nó cũng thật chẳng ngờ là biểu cảm của hắn như vậy, hay nói đúng hơn là nó cũng không tin mình đoán đúng. Hắn bắt đầu đổi thành cách xưng hô thân mật:

- Vậy mà em cũng đoán ra được. Đúng rồi đấy! Tôi ngay từ đầu là nhắm vào em nhưng bất ngờ thay hội Rắn là món quà tặng đi kèm. Tôi có thể tạo ra bao nhiêu tổ chức thông tin giống như hội Rắn, tất nhiên khi là có em trong tay. Mấy năm trước, em biết đấy, các đời hội trưởng kia thật chẳng có thành tựu gì đáng kể nếu không có em là quân sư. Có lẽ việc sáng suốt duy nhất họ có thể làm là có được em ngay từ khi em còn là quả trứng*. Làm cách nào để thu thập thông tin và quản lý, đào tạo gián điệp,... tất cả chỉ thực sự hoàn hảo kể từ lúc được em chỉ điểm. Tiếc là khi ấy tôi chưa đủ mạnh mẽ để đưa em về bên tôi.

Song Ngư hơi rùng mình, toát mồ hôi lạnh. Khả năng phán đoán của kẻ trước mặt thực sự khiến nó vừa khâm phục lại vừa sợ hãi. May là hắn coi nó là đồng bọn. Nếu hắn muốn tìm cách trừ khử Song Ngư thì nó thật chẳng có cửa mà chạy thoát.

- Nghe như lời tỏ tình ngọt ngào vậy. – Song Ngư vừa nói vừa xoa hai bàn tay dưới bàn cho khô mồ hôi. Nó đã lo lắng. – Nhưng tôi không thích nghe như thế chút nào. Cứ như thể tôi là đồ vật để anh giành lấy vậy.

- Tại sao phải "giành" nhỉ?

Thiên Yết thậm chí còn chẳng màng che giấu ý đồ của mình. Nó chợt thấy mình như con cờ chỉ đi theo tiên đoán của hắn. Song Ngư cứ tưởng giật dây cả thành phố chỉ có thể là thị trưởng, có ai ngờ đâu thế giới này lại có nhiều kẻ nguy hiểm đến vậy.

Hắn lại đổi chủ đề:

- Thôi thì... Em có muốn chuyển đi không?

- Đi đâu cơ?

- Tập đoàn BR. Từ bây giờ em sẽ làm việc cho tôi mà.

Song Ngư ngừng lại ngẫm nghĩ đôi chút. Hiện tại hội Rắn đang nằm ở phía Tây thành phố, cách khá xa trung tâm. Tập đoàn BR lại nằm ngay giữa lòng Lost, rất thuận tiện cho việc di chuyển và thu thập thông tin. Nhưng nếu cứ thế mà chuyển vào thì chẳng khác nào nằm gọn trong tay hắn. Nó lại hòa hoãn:

- Tôi cần phải suy nghĩ thêm về vấn đề này. Chuyển cả căn cứ tổ chức đi không thể là quyết định trong phút chốc được.

- Em cứ tiếp tục suy nghĩ, tôi vẫn đợi được. Nhưng mà tôi đã chờ mấy năm cho ngày này, mong em hãy mong chóng đưa ra kết luận cuối cùng.

Nụ cười đắc chí lại hiện trên gương mặt Thiên Yết. Chỉ đến lúc này nó cảm thấy rõ sự bất lực cùng cực của bản thân.

Song Ngư chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

ĐẾM NGƯỢC NGÀY BẦU CỬ: 6 THÁNG 17 NGÀY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net